Chuyện tình Châu-Long
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 21 bài trong đề mục
nhttnk 25.09.2014 18:25:04 (permalink)
Kính chào các ông, bà, cô, chú, bác, anh, chị, em, cháu là thành viên Diễn đàn Việt nam Thư quán.
 
Trước hết nhttnk xin được bày tỏ lòng biết ơn đối với Ban Quản trị Diễn đàn Việt nam Thư quán và các thành viên của Diễn đàn đã tạo ra thư viện sách cho nhttnk và biết bao nhiêu người sử dụng để mở rộng hiểu biết, động viên tinh thần nhằm phục vụ cho cuộc sống hàng ngày.
 
Hôm nay, nhttnk xin phép được đăng 1 bài mới với mục đích giới thiệu hồi ký của người cậu ruột: "Chuyện tình Châu-Long".
 
Theo đánh giá chủ quan của nhttnk, Hồi ký "Chuyện tình Châu-Long" phản ánh khá trung thực 1 câu chuyện tình diễn ra trong bối cảnh đất nước Việt nam trải qua nhiều biến động, giúp người đọc hiểu được cuộc sống và số phận con người tại 1 miền quê. Kết thúc có hậu của cậu chuyện tình có thể đem lại 1 niềm vui nho nhỏ, giúp động viên tinh thần người đọc.
 
Với suy nghĩ như vậy, nhttnk xin tiếp thu các ý kiến nhận xét với mong muốn Hồi ký "Chuyện tình Châu-Long" được đăng trong thư viện Việt nam Thư quán.
#1
    nhttnk 25.09.2014 18:28:23 (permalink)
    NHÀ NÀNG Ở CẠNH NHÀ TÔI
    CÁCH NHAU CON SUỐI, BÊN ĐỒI HOA SIM
     
     
    Nhớ về quá khứ…..!
    Tôi và nàng sinh ra và lớn lên cùng một quê hương.
     
    Quê hương có những cánh đồng lúa xanh rì, chiều chiều có những đàn cò trắng bay lượn trên không trung. Có những ngọn núi bao quanh cánh đồng. Có con sông “Cầu Ông Kiều” nằm trên quốc lộ 1 xuyên Đông Dương. Con sông đã đưa nước từ miền sơn cước, chảy dài ra biển cả “ Thái Bình Dương”. Con sông ấy đã đưa rước biết bao đợt thuỷ triều lên xuống theo dòng đời. Nhưng giờ đây con sông ấy đã già theo năm tháng, trải qua biết bao thế hệ thăng trầm, mà giờ đây, dòng sông vẫn êm đềm trôi chảy. Như lòng người viễn xứ vẫn giữ lòng thuỷ chung…
     
    Ngược dòng thời gian…. Trở về quá khứ…Trong thời gian Pháp thuộc…., Lúc ấy chúng tôi còn quá bé, không biết gia đình nàng đã rời quê hương vào Sài Gòn năm nào?.
     
    Thời gian sau, chiến tranh Nam bộ bùng nổ, nàng và gia đình đã tản cư về quê cũ. Lúc ấy cha nàng là một quan chức thời Pháp thuộc.
     
    Trong thời gian ấy, chúng tôi và những lũ trẻ trong làng, sống và vui đùa rất cực khổ vì chiến tranh lẻ tẻ khắp mọi miền đất nước. Lúc ấy tuy rằng chúng tôi còn rất nhỏ, nhưng hai chúng tôi thân mật nhau lắm. Vào những buổi chiều mát mẻ, tôi lấy mo cau làm xe kéo nàng vòng quanh sân nhà, nàng tỏ vẻ thích thú lắm! Chúng tôi lấy đọt tre nhỏ xíu làm ống thụt và hái trái ko ke ở bìa rừng làm đạn, bắn nổ lốp bốp thật là vui.
     
    Vào những ngày mà mưa, chúng tôi đi học rất cực khổ, vì phải băng qua những cánh đồng ruộng đầy nước, bờ ruộng không còn nguyên vẹn, chỗ lở chỗ còn. Ác thay quê tôi rưộng mùa nước rất nhiều con đỉa, nhìn chúng bơi lăn tăn dưới nước, trong dáng vẻ rất dễ sợ. Nàng là người sống ở thành thị nhiều hơn ở quê, nên rất sợ đỉa, tôi thì ngược lại là một nông dân sống ở quê từ lúc lọt lòng mẹ, nên không biết sợ chúng. Tôi còn nhớ có một lần chúng tôi còn đi học, tôi dẫn nàng qua một đoạn đứt của bờ ruộng, tôi thấy mấy con đỉa đang bơi lội dưới nước, tôi liền thò tay vớt một con và bỏ lên chân nàng, nàng khóc thét lên, chạy la inh ỏi. Tôi sợ nàng giận nên vội chạy tới gỡ con đỉa từ chân nàng và quẳng nó xuống nước. Thật thế, nàng đã giận tôi thật rồi, không đi học chung với tôi nữa. Tôi bối rối sợ nàng giận luôn, nên tôi phải theo năn nỉ nàng mấy bữa, nàng mới hết giận và cười nói: “Tưởng không biết lỗi thì nghỉ chơi luôn”.
    #2
      nhttnk 25.09.2014 20:59:46 (permalink)
      Quê tôi là xứ có trồng nhiều dừa, lại có nhiều mương rạch, nên thường dùng thân cây dừa để bắc những chiếc cầu nhỏ để đi qua lại. Chúng tôi thường quấn quít bên nhau, những lúc đi học, chúng tôi thường đi chung với nhau, lúc qua cầu dừa tôi phải nắm tay dắt nàng qua, vì nàng  rất sợ khi phải đi qua những cây cầu dừa lắt lẻo này. Những này nghỉ học tôi với nàng thường lên núi hái những trái cây rừng theo từng mùa như: Dủ dẻ, sam, chốc mao, cù lần, chà là, trâm, nhãn rừng và những quả sim chín ửng những vị ngọt ngào của quê hương….
       
      Rồi chúng tôi cũng lớn dần theo năm tháng. Chúng tôi lại có những cử chỉ e thẹn hơn của những năm tháng qua….!
       
      ….Lại một lần nữa, tôi không nhớ rõ năm nào? Vào khoảng năm 1950 hay 1952 gì đó, gia đình nàng lại vượt biển bằng ghe vào Nha Trang, để rồi tiếp tục đi vào Nam Bộ, bởi vì chiến tranh ở miền quê ngày càng ác liệt hơn !
       
      Cũng từ đó chúng tôi đã lớn dần, tình bạn láng giềng của quê hương, cũng tạm chia tay, để lại trong tôi một cảm giác lâng lâng nhớ về người bạn nhỏ thân thiết nhất trong đời tôi.
      * * * * * * * * * * * *
       
      #3
        nhttnk 26.09.2014 13:36:57 (permalink)
        Năm 1954, hiệp định Geneve được ký kết giữa hai bên lâm chiến, chiếc cầu Hiền Lương nhỏ bé nối hai bờ sông Bến Hải được dùng làm giới tuyến phân đôi hai miền Nam Bắc Việt Nam. Theo hiệp định đã được hai bên thoả thuận là hai năm sau sẻ có tổng tuyển cử tự do và hoà bình sẽ được lập lại trên đất nước Việt Nam mến yêu ! Rồi 3 năm sau, Tổng tuyển cử cũng không thấy, nhưng tình hình cũng vẫn dịu êm. Dòng sông Bến Hải vẫn chia cắt hai miền đất nước. Sự đi lại giữa Sài Gòn và quê hương chúng tôi đã được nối lại với những bờ vui…..
         
        * * * * * * * * * * * *
         
        Mùa xuân năm 1957, nàng về  lại quê hương thăm gia đình người Chị, vẫn ở lại quê hương trong những năm tháng qua, Nàng đã lớn lên và mặn mà vẻ con gái hơn xưa ! Nàng đẹp lên nhiều !... Rồi một chiều mát trời Nàng đến thăm tôi. Chúng tôi gặp nhau trong lòng thật vui sướng lắm, nhưng ngoài mặt thì hơi e thẹn, vì hai chúng tôi cũng đã trưởng thành hơn xưa nhiều !.... Những ngày ở thăm quê, tôi và nàng dắt nhau đi chơi trên những con đường làng cũ, dưới ánh trăng của mùa xuân mát mẻ , rọi xuống những tán cây bên đường, in bóng chúng tôi chập chờn qua kẽ lá. Qua những con đường nhỏ trong xóm, có những cây dừa quỳ (ngả nghiêng) vắt ngang làm chắn lối đi, tôi phải dắt nàng trèo qua, đi tiếp tục cuộc dạo chơi. Những giây phút gần nhau ngắn ngủi ấy, chúng tôi cảm thấy lòng mình xốn xang, khác lạ hơn những tình cảm bạn bè năm xưa. Tôi nghĩ chắc là mình đã yêu? !. Tôi muốn nói yêu nàng, nhưng không thốt nên lời ! Rồi cuối cùng tôi cũng cắn môi để mạnh dạn lên và đôi tay run run nắm lấy tay nàng và thốt lên ba tiếng: “Anh yêu Em”.
         
        Có lẽ nàng hôi hộp rung động trái tim như tôi….
         
         Và chúng tôi đã trao cho nhau những nụ hôn đầu đời của người con trai và người con gái mới lớn và biết yêu lần đầu.
         
        Mối tình đầu của chúng tôi bắt đầu từ dạo ấy….Mối tình đầu trong sáng êm đềm và thắm thiết, đẹp đẽ biết bao !
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2014 13:38:43 bởi nhttnk >
        #4
          nhttnk 27.09.2014 14:14:57 (permalink)
           Rồi những ngày êm đẹp của hai chúng tôi ở quê hương cũng theo thời gian trôi qua. Nàng từ giã tôi để về lại Sài Gòn ! Tay nắm tay không muốn rời xa, mà lòng quặn thắt, để lại những kỷ niệm buồn vui lẫn lộn của kẻ ở người đi….Một lần, lần thứ nhất tôi rất đau buồn vì phải xa người yêu. Xa mối tình đã khắc sâu vào tâm khảm của người con trai mới lớn và mới biết yêu…..!
           
          Nàng vào đến Sài Gòn, đã vội viết về một lá thư nhờ người bạn học cũ ở quê tên TTNH trao tận tay cho tôi. Nhận được thư nàng tôi bồi hồi xúc động ! Tôi cảm ơn rất nhiều, và chờ người bạn ấy ra về, tôi liền mở thư ra đọc từng chữ, từng câu. Tôi còn in sâu đến bây giờ là lời thư có đoạn nàng đã viết: “ Phải chi có cánh, em sẽ bay về thăm Anh, cho đỡ thương, đỡ nhớ !...”. Thật đau khổ biết dường nào !?,.
           
          Hôm sau tôi cũng vội vã viết một lá thư cho nàng, kể lại những sự nhớ thương vô vàn của tôi đối với nàng, nhờ một người tên T, vào Sài Gòn trao giúp cho Nàng. Không biết nàng có nhận được thư tôi hay không? !....Rồi từ đó hai chúng tôi không còn được liên lạc với nhau nữa!!!.
           
          Những ngày dài rồi lại đêm thâu, nối tiếp những nhớ thương khắc khoải trong lòng tôi. Thương nhớ nàng nhiều quá….! Nàng có hiểu cho tôi không ?.
           
          Hơn một năm sau, chiến tranh lại bùng nổ rải rác khắp mọi miền đất nước. Bởi vì thế nên thanh niên quê tôi phải thi hành lệnh động viên của Nhà Nước nơi tôi đang sống. Lớp lớp người trai lên đường nhập ngũ. Tôi cũng là một trong số thanh niên ấy.
           
          #5
            nhttnk 28.09.2014 15:03:42 (permalink)
            Vào một đêm mùa hè năm ấy. Tôi bước chân lên tầu tại sân ga Tuy Hoà. Đoàn tầu đã đưa tôi và những người trai cùng thế hệ đến sân ga Sài Gòn sau một đêm hành trình mệt mỏi. Bước xuông tầu chúng tôi được các nữ sinh Gia Long choàng những vòng hoa tươi thắm và những chiếc khăn kỷ niệm.
             
            Tôi bước lên chiếc GMC đã đậu sẵn từ bao giờ để đến quân trường học tập. Sau mấy tháng học tập ở quân trường. Lần đầu tiên tôi được đi phép. Nơi xứ lạ quê người. Người đầu tiên tôi đến là nàng. Vì lúc trước nàng cho tôi biết là nhà có tiệm vải ở chợ Đa Kao, nên tôi tìm gặp nàng không khó khăn lắm.
             
            Chúng tôi gặp nhau rất mừng, nhưng quá ngỡ ngàng. Không biết tại sao thế? Hai chúng tôi nói chuyện đôi câu. Mỗi đứa tặng nhau một tấm ảnh, rồi tôi từ giã nàng ra đi. Tánh tôi rất nhút nhát, không dám ở lâu. Vì tôi rất sợ má nàng.
             
            Rồi những lần phép kế tiếp tôi có xuống Sài Gòn, đứng trên cầu Bóng nhìn về hướng chợ Đa Kao mà nhớ đến nàng. Tôi muốn cùng nàng tiến đến hôn nhân. Nhưng tôi đành buông xuôi khi nghĩ đến sự phân biệt giai cấp, gia đình trong xã hội. Sợ Má nàng không chấp nhận. Mẹ tôi lại là người đàn bà quê mùa, ích kỷ, mặc cảm với những người thành phố. Như trường hợp của Anh tôi lấy vợ người thành phố đã làm cho tôi rất đau buồn.
             
            Vì thế ngày ra trường tôi tình nguyện về những nơi xa thành phố, để quên đi mối tình đầu. Rồi tôi được toại nguyện là về vùng đồng lầy miền tây Nam Bộ nơi mà: “Muỗi kêu như sáo thổi, đỉa lội tựa bánh canh”.
             
            Thời gian là liều thuốc tiên, cộng với cuộc đời lính chiến, phiêu bạt trên bốn vùng chiến thuật. Tôi đã sống và làm việc từ vùng một đến vùng bốn, từ Bến Hải đến Cà Mau. Làm cho tôi lãng quên những gì đã xẩy ra trong đời tôi và làm tôi chai đá đi nhiều….!
            * * * * * * * * * * * *
            #6
              nhttnk 29.09.2014 14:55:15 (permalink)
              Rồi một lần về ghé thăm nhà, tôi bùi ngùi lê bước trên những con đường làng quê cũ. Nhìn đồng lúa bao la, những dòng sông uốn khúc chảy quanh những đồi núi xanh. Nhìn từng luống mạ non gợn sóng bởi những làn gió nhẹ lướt qua. Nhìn những đàn cò trắng bay về tìm mồi trên đồng ruộng. Nhìn lại những dãy núi đá quanh nhà đã bị chiến tranh tàn phá khác lạ đi nhiều. Nhìn đồi sim tím trong mùa đơm bông. Nhìn những hàng cau đã trổ bông thơm ngát, những chiếc tầu cau già đã rụng xuống bên đường. Những cây cầu dừa năm cũ vẫn còn. Tôi chợt hồi tưởng ! Cảnh cũ còn đây, sao người xưa vắng bóng ! Trong đầu óc tôi giờ đây đã quay về quá khứ! Không biết quá khứ có còn trong hiện tại hay không?. Giờ đây nàng ở đâu ? làm gì? Và đã có gia đình hay chưa?. Tôi nhớ và thương nàng quá!!! Tôi muốn đi tìm nàng!? Nhưng rồi tôi lại không vượt qua được mặc cảm.
               
              * * * * * * * * * * * *
              #7
                nhttnk 30.09.2014 14:14:17 (permalink)
                --- Thời gian cứ thế trôi qua, chiến tranh, chết chóc, đau thương !  rồi cuộc chiến đã tàn…..
                 
                Năm 1975. Miền Nam thay đổi chế độ. Nàng sang định cư ở Mỹ cùng với gia đình. Nàng và gia đình bỏ lại Việt nam rất nhiều của cải, nhưng nàng đã mang theo và giữ cho đến tận hôm nay những tấm ảnh hồn nhiên của tôi tặng nàng trong những ngày đầu yêu nhau. Còn tôi sống cuộc đời cô đơn, phiêu bạt tha phương xứ lạ quê người trên chính đất nước mình!.
                 
                * * * * * * * * * * * *
                #8
                  nhttnk 01.10.2014 14:06:11 (permalink)
                  Rồi 40 năm sau…
                   
                  Nàng từ Mỹ trở về thăm quê hương Việt Nam.
                   
                  Nàng cũng nhìn lại cảnh cũ và mong thấy người xưa ? !
                   
                  Nàng tìm những người quen cũ dể hỏi thăm tôi !.
                   
                  Nàng về quê tìm tôi!.
                   
                  Nhưng người xưa không còn ở đây nữa. Người ấy bỏ làng đi chưa về.
                   
                  Người ấy đã bỏ làng đi trong những năm chiến tranh, và lại phải bỏ làng đi trong những năm hòa bình !
                   
                  Nàng đi tìm, và rồi vẫn đi tìm….!
                   
                                                        ******************
                  #9
                    nhttnk 02.10.2014 20:38:23 (permalink)
                    Trời xe duyên …
                     
                    Chúng tôi gặp nhau tại Sài Gòn. Giây phút ngỡ ngàng khi mới gặp nhau. Rồi sau đó chúng tôi nhớ lại kỷ niệm xưa, hai như một kể lại sự thương nhớ vô biên của nhau….
                     
                    Gặp nhau vài hôm, rôi chúng tôi lại phải đau xót nói lời từ bịêt hẹn gặplại năm sau….!
                     
                    Một năm sau rồi cũng đến. Thời gian 40 năm mà sao như thấy còn  mau hơn  một năm chờ đợi đếm từng ngày, từng ngày…
                     
                     Nàng đã về.
                     
                     Chúng tôi về thăm lại làng xưa, dắt nhau đi dạo trên cánh đồng, đường làng cũ để hồi tưởng lại thời ấu thơ tươi đẹp. Chúng tôi sống lại mối tình đầu năm xưa….!
                     
                    Mối tình đầu vẫn còn quá mãnh liệt.
                     
                    Hai đứa muốn gần nhau mãi mãi, không muốn rời nhau nữa bước.
                     
                    Dù dòng đời không êm ái như dòng sông ….
                     
                    Cuộc tình chúng tôi sẽ ra sao ngày sau….!?!.
                     
                    Sài Gòn, đầu xuân Giáp thân 2004
                    #10
                      nhttnk 04.10.2014 04:52:32 (permalink)
                      PHỤ LỤC:
                       
                      Nhân vật "nàng" sinh ra trong 1 gia đình đại điền chủ ở 1 tỉnh cực nam Trung Bộ vào cuối thế kỷ 19 - đầu thế kỷ 20. Theo đà phát triển của nước Việt nam thuộc địa, gia đình đại điền chủ này đã chuyển hướng làm ăn từ nông nghiệp sang kỹ nghệ và thương mại, dần dần bán hết ruộng đất và di chuyển vào Sài gòn.
                       
                      "Thời gian sau, chiến tranh Nam bộ bùng nổ, nàng và gia đình đã tản cư về quê cũ." ... cho "nàng" gặp "tôi" ...
                       
                      Nhân vật "tôi" sinh ra trong 1 gia đình trung nông nghèo. Nhà có 5 mẫu ruộng, 1 mẫu vườn nhưng 8 đứa con nên thường xuyên ăn cơm trộn khoai mỳ, khoai lang. Tuy nhiên cha nhân vật "tôi" cũng chạy được chức "xã phó" cho có chút địa vị, các con trai được đi học. Vì vậy nhân vật "tôi" có thể được coi là một khuôn mặt "sáng sủa" trong khung cảnh "Quê hương có những cánh đồng lúa xanh rì, chiều chiều có những đàn cò trắng bay lượn trên không trung. ...". Và thế là: "hai chúng tôi thân mật nhau lắm" ...
                       
                       
                       
                      #11
                        nhttnk 04.10.2014 16:16:18 (permalink)
                        "Vào khoảng năm 1950 hay 1952 gì đó, gia đình nàng lại vượt biển bằng ghe vào Nha Trang, để rồi tiếp tục đi vào Nam Bộ, bởi vì chiến tranh ở miền quê ngày càng ác liệt hơn !"
                         
                        Chiến tranh đã cho họ gặp nhau, rồi xa nhau, để có 1 câu chuyện tình bàng bạc, đi cùng 2 cuộc đời nổi trôi ...
                         
                        "Mùa xuân năm 1957, nàng về  lại quê hương thăm gia đình người Chị ... Mối tình đầu của chúng tôi bắt đầu từ dạo ấy…
                         
                        Tôi muốn cùng nàng tiến đến hôn nhân. Nhưng tôi đành buông xuôi khi nghĩ đến sự phân biệt giai cấp, gia đình trong xã hội. Sợ Má nàng không chấp nhận..."
                         
                        Trong lần đến thăm nhà "nàng", Má "nàng" nhẹ nhàng cho "tôi" xem cuốn an-bum ảnh của gia đình, chỉ cho "tôi" tấm ảnh chụp các tá điền ngày xưa của gia đình. "Tôi" sững sờ nhìn thấy gia đình tôi đứng trong hàng các tá điền. "Tôi" còn bé xíu, đang được Má bồng trên tay ....
                         
                        #12
                          nhttnk 07.10.2014 16:34:41 (permalink)
                          "Nàng" chắc chắn đã dành tình yêu trong trắng cho "tôi". Nhưng có lẽ đồng thời trong đầu "nàng" còn vang lên một tiếng nói khác: "Tôi" nhỏ bé, kém cỏi so với xã hội Sài gòn phồn hoa đô hội, nơi "nàng" đang chuẩn bị bước vào với tất cả những ước mơ đầu đời ...
                           
                          "Vì thế ngày ra trường tôi tình nguyện về những nơi xa thành phố, để quên đi mối tình đầu." ....
                          #13
                            nhttnk 08.10.2014 18:56:30 (permalink)
                            "... thanh niên quê tôi phải thi hành lệnh động viên của Nhà Nước nơi tôi đang sống. Lớp lớp người trai lên đường nhập ngũ. Tôi cũng là một trong số thanh niên ấy."
                             
                            Vốn có tâm hồn lãng mạn và một chút năng khiếu nghệ thuật, "tôi" thi vào 1 trường nghệ thuật quân đội. Hơn nữa, trong gia đình tôi có một số anh, chị đứng ở phía "bên kia". Sau khi tốt nghiệp ra trường, tôi phục vụ trong lực lượng Quân Nhạc, hy vọng sẽ tránh được cảnh anh em ruột thịt chĩa súng vào nhau ...
                             
                             Tại nơi "Muỗi kêu như sáo thổi, đỉa lội tựa bánh canh”, chàng trai "Miền Trung" kiêu hùng hào hoa trong bộ lễ phục Quân Nhạc dễ dàng chinh phục được trái tim của một thiếu nữ Nam Bộ 16 tuổi, xinh đẹp, con nhà khá giả. 5 đứa con, 3 trai 2 gái lần lượt được sinh ra. Cuộc sống của gia đình "tôi" trôi dọc theo cuộc chiến tàn khốc.
                             
                            "Nàng" cũng đi lấy chồng, một người chồng "môn đăng hộ đối" ....
                             
                            #14
                              nhttnk 09.10.2014 15:09:49 (permalink)
                              "Năm 1975. Miền Nam thay đổi chế độ." ...
                               
                              Chính quyền mới vận động người dân trở về quê cũ ...
                               
                              "Tôi" đứng trước một sự lựa chọn khó khăn: "Lương lính" không còn, lấy gì nuôi vợ con? Có 2 lượng vàng dành dụm phòng thân thì đầu năm 1975 thằng bạn cùng nhiệm sở mượn cưới vợ, hứa trả vào cuối năm 1975. Ai ngờ! Miền Nam thay đổi chế độ. Còn đâu "lương lính" cho thằng bạn cùng nhiệm sở dành dụm trả nợ!
                               
                              Gia đình bên vợ khuyên nên ở lại quê vợ.
                               
                              Về quê cũ thì khó khăn nhiều bề. Ở lại thì "mặc cảm". Biết tính sao đây?!
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 21 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9