NHÀ NÀNG Ở CẠNH NHÀ TÔI
CÁCH NHAU CON SUỐI, BÊN ĐỒI HOA SIM
Nhớ về quá khứ…..! Tôi và nàng sinh ra và lớn lên cùng một quê hương.
Quê hương có những cánh đồng lúa xanh rì, chiều chiều có những đàn cò trắng bay lượn trên không trung. Có những ngọn núi bao quanh cánh đồng. Có con sông “Cầu Ông Kiều” nằm trên quốc lộ 1 xuyên Đông Dương. Con sông đã đưa nước từ miền sơn cước, chảy dài ra biển cả “ Thái Bình Dương”. Con sông ấy đã đưa rước biết bao đợt thuỷ triều lên xuống theo dòng đời. Nhưng giờ đây con sông ấy đã già theo năm tháng, trải qua biết bao thế hệ thăng trầm, mà giờ đây, dòng sông vẫn êm đềm trôi chảy. Như lòng người viễn xứ vẫn giữ lòng thuỷ chung…
Ngược dòng thời gian…. Trở về quá khứ…Trong thời gian Pháp thuộc…., Lúc ấy chúng tôi còn quá bé, không biết gia đình nàng đã rời quê hương vào Sài Gòn năm nào?.
Thời gian sau, chiến tranh Nam bộ bùng nổ, nàng và gia đình đã tản cư về quê cũ. Lúc ấy cha nàng là một quan chức thời Pháp thuộc.
Trong thời gian ấy, chúng tôi và những lũ trẻ trong làng, sống và vui đùa rất cực khổ vì chiến tranh lẻ tẻ khắp mọi miền đất nước. Lúc ấy tuy rằng chúng tôi còn rất nhỏ, nhưng hai chúng tôi thân mật nhau lắm. Vào những buổi chiều mát mẻ, tôi lấy mo cau làm xe kéo nàng vòng quanh sân nhà, nàng tỏ vẻ thích thú lắm! Chúng tôi lấy đọt tre nhỏ xíu làm ống thụt và hái trái ko ke ở bìa rừng làm đạn, bắn nổ lốp bốp thật là vui.
Vào những ngày mà mưa, chúng tôi đi học rất cực khổ, vì phải băng qua những cánh đồng ruộng đầy nước, bờ ruộng không còn nguyên vẹn, chỗ lở chỗ còn. Ác thay quê tôi rưộng mùa nước rất nhiều con đỉa, nhìn chúng bơi lăn tăn dưới nước, trong dáng vẻ rất dễ sợ. Nàng là người sống ở thành thị nhiều hơn ở quê, nên rất sợ đỉa, tôi thì ngược lại là một nông dân sống ở quê từ lúc lọt lòng mẹ, nên không biết sợ chúng. Tôi còn nhớ có một lần chúng tôi còn đi học, tôi dẫn nàng qua một đoạn đứt của bờ ruộng, tôi thấy mấy con đỉa đang bơi lội dưới nước, tôi liền thò tay vớt một con và bỏ lên chân nàng, nàng khóc thét lên, chạy la inh ỏi. Tôi sợ nàng giận nên vội chạy tới gỡ con đỉa từ chân nàng và quẳng nó xuống nước. Thật thế, nàng đã giận tôi thật rồi, không đi học chung với tôi nữa. Tôi bối rối sợ nàng giận luôn, nên tôi phải theo năn nỉ nàng mấy bữa, nàng mới hết giận và cười nói: “Tưởng không biết lỗi thì nghỉ chơi luôn”.