Đắng cay, vất vả rồi cũng qua. Các con dần lớn ...
Những tưởng cuộc đời vậy là cũng xong. Vậy mà chưa xong.
Vợ "tôi" bệnh. Bệnh tiểu đường. Nhà nghèo, chữa "lai rai", bệnh vợ "tôi" tiến triển dần từ nhẹ đến nặng. Căn nhà lá của gia đình cặp bờ kênh mua từ thời rẻ như cho, nay đô thị phát triển tới nơi, có giá trị chút đỉnh. "Tôi" bán nhà, mua 1 miếng đất nhỏ sâu trong hẻm, cất 1 căn nhà lá để ở, để dành tiền cho vợ chữa bệnh. Đưa vợ đi chữa bệnh nhiều lần, "tôi" học lóm luôn tên thuốc, liều lượng, cách tiêm, sau đó tự chữa cho vợ ở nhà để giảm chi phí, chỉ có chạy thận lọc máu là phải đến bệnh viện.
Cứ thế hơn 4 năm trời, vợ chồng "tôi" quấn quýt bên nhau, chia sẽ gánh nặng bệnh tật. Rồi thêm 2 năm nữa trước khi mất, vợ "tôi" trở bệnh nặng, nằm 1 chỗ. "Tôi" là bác sĩ, "tôi" là hộ lý, "tôi" là điều dưỡng viên, "tôi" là bạn ... "Tôi" trị bệnh, chăm lo ăn uống, tắm rửa, chia sẻ động viên vợ ...
Có lẽ "tôi" đã trở thành 1 tấm gương mẫu mực về tình nghĩa vợ chồng cho các con, cho bà con bên vợ, cho các anh chị em "tôi". Vì vậy mà khi "nàng" trở về tìm tôi, các con "tôi", bà con bên vợ, các anh chị em, ủng hộ "tôi" và "nàng".