Chương 1: Cô bé Thuỳ Đông
Thuỳ Đông mở cửa sổ, hưởng thụ hơi lạnh thổi vào người buổi sớm mai.
Nhìn xuống dòng đường vẫn chưa đến lúc hối hả, Đông xúc động. 7 năm qua, Đông rời xa quê hương, đến Hoa Kỳ diễm lệ và đầy xa lạ. Cuộc sống nơi đất khách tuy ổn định nhưng không làm Đông vơi đi nỗi nhớ nhà, đến năm 18 tuổi, Đông ra sức thuyết phục bố mẹ. Cuối cùng, ông bà cũng đồng ý.
Kim đồng hồ điểm 8 giờ, Đông chạy đến tủ, lấy bộ quần áo yêu thích rồi đi tắm. Thuỳ Đông có thói quen tắm sáng từ lúc 11 tuổi, điều đó giúp Đông cảm thấy phấn chấn đón chào ngày mới. Với chiếc quần jean và áo pull cô bé chào ba mẹ buổi sáng rồi ra ngoài, hưng phấn đến nỗi đành nói bái bai đến bữa ăn sáng mà Đông yêu thích.
Chân sáo sải bước, lắng nghe đài phát thanh buổi sáng mà lúc nhỏ Đông cho là càng nghe càng muốn ngủ. Rồi chân sáo ngang qua cửa hiệu đồ dùng học sinh quen thuộc trên đường Lê Văn Tám, Thuỳ Đông dừng lại trước ngã tư đông người, rồi chạy đến 2 ngôi trường suýt sát đối diện nhau, cười khanh khách bỏ qua ánh mắt soi mói của người mọi người. Đôi chân gầy sải bước nhanh trước bảng hiệu Trường Tiểu học Nguyễn Du, nơi Đông đã từng mặc váy xang áo sơ mi trắng trải nghiệm tuổi thơ, cô nhớ lại quãng thời gian đẹp mà cô đã không trân trọng, đẹp tựa như một giấc mơ, không bao giờ lấy lại được.
Rồi cô bước đến trường Trung học Phổ Thông Lê Quí Đôn, nơi mà cô đáng lẽ đã được học nếu không có chuyến di cư ấy. Cô nghĩ lúc nhỏ đáng lẽ nên trốn ba mẹ xuống máy bay thì cô đã có cơ hội học ở trường này rồi.