BỞI VÌ CHÚNG TA KHÔNG…YÊU NHAU!
Một đêm âm u như đêm nay đây, em thấy mình như một bức tranh vô hồn với những mảng màu đối lập, chói lòa, nhòe nhoẹt, không hình dạng….Và câu chuyện được viết ra cho những điều em đã suy tư – viết cho nửa hoang dại của chúng ta…
Anh biết không? Mình thiệt thòi nhiều anh nhỉ. Mình không phải là gì của nhau, không được tay trong tay khi đi giữa chốn đông người, không được hỏi thăm nhau dù cho điều đó thật giản đơn,….bởi vì ngay từ ban đầu chúng ta đã không thuộc về nhau. Tất cả những gì chúng ta có chỉ là sự thầm lặng, che giấu và đôi khi là sự sợ hãi, lo lắng.
Chúng ta có với nhau chỉ là một chút yêu thương nào đó không định hình được, chỉ là một chút ôm hờ hay hơi thở nhẹ phà vào cổ khi chúng ta đứng giữa đám đông và có chăng cũng chỉ là một chút quan tâm qua những tin nhắn. Em chẳng thể định nghĩa được quan hệ của hai ta, chỉ biết một điều chắc chắn chúng ta không hề yêu nhau...Khoảng trời của hai ta quá khác…
Em là em, anh là anh, chúng mình đâu cần phải là của nhau, đúng không anh?
Anh là một ông anh trai quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho em mỗi khi em ốm đau, anh là một cô bạn gái có thể ngồi hàng giờ để nghe những câu chuyện “trên trời dưới đất” và… cười nhăn nhở với những tình huống cực kì ngốc nghếch của em.
Đôi khi anh giống như một chàng trai đi ngang cuộc đời em, có cả những rung động em chẳng thể nào lí giải nổi, nó như một cơn gió bay qua rồi chợt tắt, như một cơn say nắng, rực rỡ rồi lại dịu dàng qua đi… Chẳng phải là thứ tình cảm nam nữ bình thường, chẳng phải là tình bạn đơn thuần, cũng không phải là anh trai hay em gái. Chúng ta là gì của nhau anh nhỉ? Anh làm em cười, em vui, em háo hức, anh làm em cảm thấy cuộc sống này chẳng hề cô độc lẻ loi như em vẫn nghĩ.
Anh đưa em ra khỏi mớ bồng bông, hỗn độn trong suy nghĩ của đứa con gái xa quê. Rồi đôi khi anh cũng không chịu nỗi em, anh lớn tiếng, trách cứ nhưng đừng buông tay em ra anh nhé, vì em biết dù thế giời này có quay lưng lại với em thì anh vẫn sẽ ở bên em như một người anh trai thực thụ đúng không anh?
Đôi khi chẳng phải là yêu đâu, đơn giản như là việc hai con người cùng gặp nhau, đồng cảm với nhau, quan tâm đến nhau mà thôi. Giữa cuộc sống bộn bề này có quá nhiều thứ phải lo toan, giữa dòng đời tấp nập ngoài kia, anh với em dừng lại trong một giây phút nào đó để kể cho nhau nghe về bản thân, về những người chúng ta đã gặp, đã từng yêu, về cuộc sống hàng ngày rất đỗi bình dị và quen thuộc,… phải không anh?
Đôi khi chẳng phải là yêu đâu, nhưng cái cảm giác này vẫn thật thú vị anh ạ, em chẳng phải giận dỗi khi nghĩ đến việc anh đang đi bên cạnh một ai đó, em chẳng phải bị bắt buộc nhắn tin chúc anh buổi sáng tốt lành hay buổi tối ngủ ngon, em chẳng phải giấu trong mình những cảm xúc ẩm ương của bọn con gái , hay cứ phải ngóng trông và đợi chờ một thứ gì đó khác từ phía anh… bởi vì chúng ta chẳng hề yêu nhau nên em cảm giác thật thoải mái khi chúng ta không phải ràng buộc nhau. Hay chúng ta cứ như vậy anh nhé!. Cứ ôm nhau nếu chúng ta muốn, cứ hôn nhau nếu chúng ta thích….và cứ rời xa nhau khi đi bên cạnh một ai đó mà chúng ta cảm thấy chúng ta thuộc về họ. Chúng ta hãy cứ là món tráng miệng của nhau thôi, vừa đủ để đến khi món chính tới thì chúng ta kịp buông tay nhau ra.
Đôi khi em muốn biết thứ tình cảm ấy là gì, nhưng rồi lúc này đây em nhận ra cứ để thời gian trả lời tất cả, sẽ có lúc nào đó ta biết rằng ta không cần nhau bởi đơn giản đó chỉ là thứ tình cảm “dở dở ương ương” của một phần trong trái tim của hai đứa.
Có lần em khóc như mưa khi đứng đối diện anh. Anh nắm chặt tay em, nhẹ nhàng như cái cách anh trai dỗ dành em gái. Anh bảo em người ta có vợ rồi, người ta bỏ em, em làm vậy có đáng không? Anh biết không?, đáng đấy anh ạ vì sẽ chẳng ai hiểu được anh ấy yêu em như thế nào ngoại trừ em…
Anh ấy chẳng lãng mạn bằng ai. Anh ấy sẽ quên tặng hoa mỗi khi em giận hờn. Sẽ không tặng em những chiếc áo len đắt tiền khi trời đã vào đông. Cũng sẽ không theo em cả ngày trong ngày sinh nhật em. Nhưng anh có biết anh ấy sẽ đến đón em khi em đã vui chơi xong cùng đám bạn, anh ấy sẽ chở em đi dạo dọc bờ biển và bất giác anh ấy sẽ dừng xe, bịt mắt em thật chặt, vòng tay ôm eo em để dìu em đi và đến khi tay anh ấy buông khỏi mắt em thì cũng là lúc em nhận được món quà sinh nhật của mình – hình trái tim bằng nến với dòng chữ “Happy birthday” in hằn trên cát, anh ấy sẽ thủ thỉ bên tai em: “Anh yêu em!”, chỉ chừng đó thôi em cũng đủ sung sướng hơn bất cứ điều gì. Và mỗi khi em thèm một cây kem lúc nắng nóng, muốn shopping giữa ngày mưa tầm tã, anh ấy chưa bao giờ từ chối. Anh ấy không làm được những điều to tát, nhưng luôn ở đây, mỗi khi em cần.
Anh ấy không hề nhỏ nhen. Dù anh ấy đã làm những điều khiến trái tim em thắt lại, khiến mỗi đêm em đều dằn vặt, đều oán trách tình yêu dở dang này. Nhưng cả khi anh ấy muốn rời xa em, anh ấy vẫn giữ những file ảnh đầy bóng hình em, vẫn giằng lấy từ tay em chiếc áo em đã tặng. Em đã nghĩ hẳn anh ấy chả cần đến nó…
Và ngay cả khi anh ấy đã xa em tới tận chân trời nhưng anh ấy đã nói: "Anh không muốn quên em". Đó là điều duy nhất em tin, điều duy nhất còn ở lại sau những gì đổ vỡ. Em vẫn sẽ ở lại đây, một mình chờ đợi anh ấy. Dù em biết, em sẽ chỉ có thất vọng sau sự chờ đợi đó vì em chẳng thể nào làm mọi chuyện đổi thay….
Bởi anh ấy là người bao dung với em. Bởi anh ấy đã yêu nhiều hơn em rất nhiều. Khi em dông dài với người con trai khác, anh ấy vẫn chờ đợi. Em có vô số những đứa bạn khác giới, em khoác vai bá cổ trong cuộc vui có mặt anh ấy. Anh ấy không nói gì. Nhưng anh đừng nghĩ anh ấy khờ nhé, vì anh ấy biết cách yêu em vừa đủ để giữ chặt em bên mình.
Nên bây giờ em sẽ đợi, như anh ấy đã từng đợi em.
Những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời của anh ấy, em muốn tự mình mang đến. Bằng một cách nào đó em sẽ mang anh ấy quay về.
Em đã kể cho anh nghe về anh ấy – người mà làm em không thể mở cửa trái tim mình cho bất kì người con trai nào khác. Nên anh đừng nghĩ em ngốc khi cứ phải níu kéo một mối tình xa xôi nhé!
Anh biết không?, em ghét tụi con trai xu nịnh cứ kè kè bên cạnh em, em ghét cái kiểu tụi nó cưa cẩm hay tán tỉnh em nhưng với anh em không hiểu tại sao lại khác đến như vậy. Em không yêu anh, nhưng em lại có cảm giác thân thuộc lắm. Bên anh em thấy mình khác lắm…
Nhiều lúc nghĩ lại, tự dưng em có cảm giác rùng mình khi không biết em có vô tình làm tổn thương một cô bé nào đó là bạn gái của anh không?, nhưng hãy cho em “mượn” anh một chút thôi như cách anh đang “mượn” em vậy…
Em biết rồi chúng ta cũng sẽ tìm được một nửa cho riêng mình (biết đâu bây giờ anh đã tìm được rồi anh nhỉ?^^), nhưng em chắc rằng trong một góc khuất nào đó của tâm hồn, bất chợt hai chúng ta sẽ nhớ đến nhau và hãy mỉm cười anh nhé vì đó là kỉ niệm đẹp của hai đứa mình trong cuộc đời!
Đôi khi chẳng cần phải yêu, chúng ta vẫn là những con người hạnh phúc nhất thế gian này, phải không anh?