Lan man Giữa tháng bảy,
Mặt trời hừng hực
Trút giận loài người sống hối hả, vô tâm
Người nhận thức ươm mầm xanh thì bị gọi tâm thần
Còn lại kẻ trong nhà gỗ, bật điều hòa
Hưởng thụ
Các cụ già ngồi vỉa hè kể lại chuyện cũ
Ngày xưa chỉ có quạt giấy
Phe phẩy vài đường con cháu cũng được mát lây
Trẻ con tíu tít ngồi chễm chệ trên cây
Miệng toe toét mặc độc chiếc quần đùi
Nhảy tùm xuống ao hồ
Mát rượi
Bây giờ lên ngôi rồi thời đại của bưởi
Còn hành động nào thiết thực
Bằng việc phô diễn thân thể vì môi trường?
Lũ chúng ta gõ bàn phím bình thiên hạ
Mộng tưởng
Biết nhiều lắm chuyện lớn nhỏ
Nhưng ai hiểu được trái đất đang khóc than?
Các ông lãnh đạo thì sôi nổi luận bàn
Làm thế nào để giành được tài nguyên nước khác
Coi môi trường chỉ như là hạt cát
Chẳng đáng bận tâm vì được sống trong tiện nghi
Ta có phải nhu mì?
Làm việc nghĩa bị coi là gàn dở
Nên bình thường sẽ là ngồi không than thở
Nóng muốn nổi điên!
Hậu quả do chúng ta ai gánh chịu trước tiên?
Đó là thiên nhiên, là muôn thú không biết nói nên đành chịu chết
Trái đât thân yêu có khi nào đã thấm mệt
Xác xơ đợi ai sẽ chữa trị vết thương.