Nợ mẹ 2 nàng dâu (Or Thầy ơi, em yêu thầy)

Tác giả Bài
Firing
  • Số bài : 1
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.10.2014
Nợ mẹ 2 nàng dâu (Or Thầy ơi, em yêu thầy) - 10.10.2014 15:24:10


Tác giả: TAI 
Nội dung: 
Huy 22 tuổi là sinh viên năm cuối trường sư phạm, chuyên đi dạy kèm, một lần có một người phụ nữ tìm gia sư dạy cho con đến tìm Huy. Học trò của Huy là cậu bé 18 tuổi tên... (viết rồi mới biết) là một thiếu gia thích chơi hơn học, khi gặp Huy, hai kẻ này như lửa với nước, chó với mèo, mặt trăng với mặt trời...nhưng theo thời gian họ nhận ra rằng mình không thể sống thiếu nhau, nhưng ngặt cái đời không phải là mơ và cũng chả màu hồng đẹp đẽ, với sự kì thị của xã hội, tình địch của cả hai luôn xuất hiện quấy phá, liệu họ có đến được với nhau... có một kết thúc happy ending hay không..?? 

Vài lời: 
Truyện ngắn dự định 200 page, cũng lần đầu viết nên chắc còn sai sót nhiều, mọi người cho ý kiến để mình hoàn thiện dần nhé... 



Chap 1 

-Bài hôm nay giải quyết xong rồi, ngày mai thầy trò mình gặp lại nhé. 
Nói xong tôi gấp sách cho vào cặp, gom góp bút viết chuẩn bị ra về, sau khi mặc xong chiếc áo khoác, tôi đứng dậy nói tiếp: 
- Tạm biệt Quốc Anh, tối nay ngủ ngon, mơ đẹp nghen hông! 
- Em cám ơn thầy, thầy cũng vậy nhé !– Quốc Anh cười đáp lại tôi. 
Tôi bước nhanh xuống cầu thang, vì giờ cũng đã hơn chín giờ rưỡi tối rồi, còn bao nhiêu bài tập vẫn chưa xong, phải về thật nhanh làm cho kịp. Chào anh chị chủ nhà xong, khi tôi vừa bước ra khỏi cửa, thì chị Vân – Mẹ Quốc Anh - gọi giật lại: 
- Huy chờ chị chút! 
Tôi “dạ” một tiếng rồi đứng đó, vài giây sau chị Vân bước ra, trên tay cầm một cái phong bì màu trắng, chị dúi nó vào tay tôi: 
- Chị gửi phí tháng này cho cưng, có thêm vài trăm bồi dưỡng để cưng cà-phê với bạn bè đó. 
Tôi hơi ngại ngùng, lấy tai gãi gãi đầu. 
- Hôm nay mới hết tháng chị đưa em sớm vậy, lại tháng nào cũng bồi dưỡng em ngại gần chết ạ. 
Chị Vân khẩy tay: 
- Ôi trời, chị biết sinh viên mấy đứa mong mãi ngày này, đưa sớm cho mấy đứa có cần gì thì tiêu chứ, với lại nhờ cưng mà con chị học hành tốt hơn, vài trăm thêm có là bao với công sức của cưng đâu. 
Tôi gật đầu, cám ơn chị, chào chị lần nữa rồi ra về. Ngày mai tôi sẽ đưa mẹ một nữa, nữa còn lại để tiêu xài trong tháng, vừa đạp xe vừa nghĩ bâng quơ không biết ngày mai nấu món gì ngon ngon cho mẹ ăn, thì “rầm” một cái, tôi nằm ngã sóng xoài xuống mặt đất, chiếc xe thì đè lên chân tôi, cũng may nó là xe đạp, nếu là xe máy chắc cái chân tôi gãy mất rồi. Một thằng nhóc cao lớn mặc áo trắng, quần tây xanh, chạy chiếc Novuo đen đâm sầm vào tôi, nó thắng xe, dựng chân chóng, bước về phía tôi, hất hàm nói: 
- Bị mù hả, quẹo cua không biết nhìn à. 
Mặc cho tôi mắt chữ O, mồm chữ A nhìn nó, nói xong nó bỏ đi xem như thể không có chuyện gì, leo lên xe chạy tiếp, để mặc chiếc xe đè lên chân tôi, thế mà tôi cứ tưởng nó dừng xe lại đỡ tôi lên chứ, mà rõ ràng tôi chạy sát vào lề mà, chính nó không nhìn trước nhìn sau đụng phải tôi còn lớn mồm, “đồ thứ gì đâu” tôi rủa thầm trong đầu. Mà cái loại học sinh giờ này vẫn chưa về nhà thì chắc không phải hạng ngoan ngoãn gì rồi, dù sao tôi cũng không bị gì nặng nề lắm thôi thì kệ nó vậy. Nhưng có lẽ hơi lầm, cái “không bị gì” nó không ổn chút nào, lúc này dưới ánh đèn đường mờ nhạt tôi mới thấy cái bàn đạp nó quẹt vào bắp chân tôi làm trầy một đường khoảng 5cm và máu đang rỉ ra, tôi còn cảm thấy hơi nhói ở khúc gần mắt cá, có lẽ trẹo hay trật chân rồi, cố gắng và khó khăn lắm mới dựng được chiếc xe lên, nhưng có lẽ chân tôi không đạp được nữa, đành vừa đi cà nhắc vừa dắt bộ theo chiếc xe, ôi một cảm giác thật đáng ghét. Tôi cảm thấy sôi sục máu nóng trong người, tôi nguyền rủa thằng nhóc lúc nãy bị như tôi một lần cho nó biết thế nào là đau và cái thái độ ngang ngược, bất lịch sự của người khác đối với nó. 
Tôi vừa đi vừa nhăn nhó khổ sở vì đau thì nghe một tiếng gọi: 
- Ủa, phải Huy không, sao vậy nè, sao không lên xe chạy mà chân còn đi cà nhắc vậy? 
Tôi dừng lại nhìn, ra là anh Minh, ở trọ gần chỗ tôi, cách tôi bốn căn nhà, mấy lần đi chợ, đi học, đi dạy tôi hay gặp anh ngồi trước nhà trọ, anh nhìn tôi cười, tôi cũng chỉ cười đáp lại, tôi chỉ cười chứ chưa nói chuyện với anh một lần nào nhưng không hiểu tại sao anh lại biết tên tôi ( tôi biết tên anh là do một lần nghe chị chủ nhà trọ gọi tên anh). Tôi mặc dù rất đau nhưng phải cố rặn ra một nụ cười thật tươi đáp lại: 
- Dạ, à, em không sao, chỉ là bị quẹt xe trầy một tí ở chân thôi anh. 
Anh Minh nhìn tôi vẻ nghi ngờ: 
- Thật không? 
Cái câu hỏi “thật không?” của anh bỗng làm tôi lúng túng, nhưng rồi tôi cũng gật đầu lia lịa: 
- Thật mà anh! 
Anh Minh bỗng nhìn tôi chầm chầm một cách đáng sợ, rồi anh quay ra phía sau nói với người bạn: 
- Mày xuống đạp xe giúp em nó đi, để tao chở em nó về! À, đây là Trung, bạn đồng hương của anh. Anh Trung cười với tôi, tôi lại cố chịu đau rặn thêm một nụ cười nữa để đáp trả. 
Nghe thế, tôi lắc đầu lia lịa: 
- Thôi vậy kì lắm anh, em không sao đâu, với lại cũng gần tới nhà rồi, em tự về được mà. 
Bất chợt anh Minh nắm tay tôi kéo về phía yên sau, nói: 
- Anh biết em xạo mà, nếu thật sự không sao thì em đã phải lên xe đạp về nhà rồi, vì quá đau nên em mới phải dắt bộ, thôi, lên xe đi, anh chở về cho. 
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh Trung ngồi phía sau anh Minh đã nhảy xuống từ lúc nào, lại còn giật lấy chiếc xe trong tay tôi. – Đưa Xe cho anh- Anh Trung nói như ra lệnh. Tôi một tay bị nắm,, tay kia bị giật xe, lại còn thêm cái chân què này nữa, nên tôi đành nhắm mắt ra ngồi phiá sau anh Minh vậy.