Bụng làm dạ chịu Việc chi rồi cũng “ né “ cho qua
Nhứt vợ… đương nhiên phải nhịn mà
Dẫu cứ “ thơ “ ngâm sờn tóc gáy
Hay thường “ nhạc “ tấu nổi gai da .
Thời trang lỡ chọn từ khi trẻ
Cổ vật đành mang đến lúc già
Đã thế thì sao còn oán trách ?
Bụng làm dạ chịu chớ kêu la .
Bụng làm dạ chịu chớ kêu la
Chỉ tại năm xưa trót lỡ mà…
Gối phượng chăn loan mừng chửa dứt
Chim lồng cá chậu khóc không ra
Ông trời dở quẻ , kêu càng mệt
Chú nó than thân : “ cạch đến già “
Nguyện kiếp sau này xin ở giá !
Thảnh thơi đây đó một mình ta .
Thảnh thơi đây đó một mình ta ?
Lỡ đến mai kia lúc tuổi già
Tối lửa tắt đèn kêu hổng thấu
Miếng cơm manh áo lấy đâu ra
Không người ruột thịt rầu như vậy
Mấy kẻ neo đơn khổ đến là...
Nghĩ ngợi cân phân rồi mới rõ
Chim lồng cá chậu ? Cóc cần la !
TND
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2015 00:06:53 bởi Tunongdan >