ThueSach.vn -
Truyện Ngắn Cảm Động Về Tình Yêu : "
Chân lý cuối cùng của ở cuộc đời này là tình yêu có nghĩa là sống và sống là yêu. Trên thế gian này chẳng có vị thần nào đẹp hơn thần mặt trời, chẳng có ngọn lửa nào kỳ diệu hơn ngọn lửa tình yêu. Hãy để cho người chết đi tìm sự bất tử trong danh vọng và những người sống đi tìm sự bất tử trong tình yêu.…"
Truyện Ngắn Cảm Động Về Tình Yêu Nếu Có Một Linh Hồn Yêu Em - Ngô Hoàng Anh Truyện ngắn tình yêu cảm động "Nếu có một linh hồn yêu em” của cây bút trẻ Ngô Hoàng Anh đã làm rung động trái tim bao bạn trẻ, đã chứng minh cho chúng ta thấy rằng tình yêu rất thật, thật ngay cả khi người chúng ta yêu thương không còn trên cõi đời này nữa, nhưng ở đâu đó, người đó vẫn luôn dõi theo ta, quan tâm ta.
Tình yêu thực sự là khi yêu thương một người có thể hy sinh cho người ấy, cho tình yêu ấy vô điều kiện. Tuấn Vũ trong "Nếu có một linh hồn yêu em” đã yêu một tình yêu như vậy - tình yêu dành cho cô bạn gái Khả Di. Đôi lúc tình yêu của Tuấn Vũ mang chút ích kỷ, chút sở hữu riêng nhưng cũng chỉ với mục đích: "… một linh hồn có thể làm là đi theo người con gái mình yêu đến bất cứ nơi đâu... là linh hồn đó có thể bảo vệ cô gái đó, ít nhất là trong suy nghĩ".
Bị tai nạn ô tô trên đường từ công ty về nhà, trong thời khắc ngắn ngủi của ranh giới giữa sự sống và cái chết, chàng trai Tuấn Vũ đã nhận ra tình yêu sâu sắc của mình đối với cô bạn xinh đẹp Khả Di. Chút tiếc nuối, tham lam như bản chất vốn có của con người đã khiến linh hồn Tuấn Vũ tách khỏi thể xác và lang thang khắp nơi, miễn nơi đó có Khả Di. Để được ngắm cô mỗi ngày vơi anh cũng là hạnh phúc. Nó khiến cho nỗi đau không được chạm vào, không được cùng cô vui cười mỗi ngày trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đến với "Nếu có một linh hồn yêu em”, bạn sẽ hiểu rằng, chúng ta chỉ thực sự hạnh phúc khi thấy người mình yêu hạnh phúc. Có những lúc ta tưởng như có thể chết đi theo người mình yêu nhưng ta nhận ra rằng, ta phải sống thật hạnh phúc thì người ấy mới mỉm cười mãn nguyện được, cho dù ở bất cứ đâu, xa xôi đến nhường nào…
Trích Đoạn - Di Di! Anh chàng điển trai hôm trước chiều cậu tới bến chứ? – Cô nàng Thục Loan nằm vắt vẻo trên ghế đi-văng, tay vung vẩy cuốn tạo chí Mỹ phẩm, gương mặt đầy vè háo hức.
- Anh chàng nào?- Khả Di nheo nheo mắt.
- Là cái người mà tụi mình gặp ở quán rượu hôm trước rồi sau đó anh ta đưa cậu về. Bộ hai người không tranh thủ tận hưởng nhau à?
- Mình không nhớ. – Khả Di lạnh lùng đáp- Anh ta không đưa mình về.
- Thế thì ai? – Thục Loan tròn mắt ngạc nhiên, gương mặt đầy biểu cảm.
- Tuấn Vũ.
-……
-…….
- Thật?
- Uhm- Khả Di gật đầu xác nhận, rồi bất chợt cô ấy cười phá lên-…Mình đùa đấy…hahahaha...- Nụ cười vui vẻ của Khả Di vẫn làm cô nàng Thục Loan thộn mặt ra vì chẳng hiểu chuyện gì.
Lát sau Thục Loan phụng phịu nói:
- Cậu làm mình sợ chết mất thôi! Mà kể ra cũng phục cái anh chàng Tuấn Vũ này quá, dù chết rồi vẫn chỉ một mình anh ta làm cậu cười sung sướng đến vậy!
*****
Điều thú vị thứ nhất mà một Linh Hồn có thể làm là đi theo người con gái mình yêu đến bất cứ nơi đâu. Điều thú vị thứ hai là Linh Hồn đó có thể bảo vệ cô gái đó, ít nhất là trong suy nghĩ.
Tôi phát hiện ra mình có thể điều khiển mọi vật bằng ý nghĩ và sự tập trung dù tôi hoàn toàn vô hình với chúng. Trong lúc Khả Di của tôi làm việc ở công ty và bận bịu với một núi công việc, tôi giết thời gian bằng việc tập điều khiển các đồ vật trong phòng làm việc của cô ấy bằng ý nghĩ của mình. Ban đầu là những chùm đèn lớn treo trên tường. Chúng lắc lư một cách dữ dội, đầy phấn khích và nhấp nháy không ngừng theo điều khiển của tôi. Đầu tiên là chiếc bóng màu vàng, kế đến là chiếc bóng hồng và cuối cùng là chiếc bóng trắng. Khi chiếc bóng đèn cuối cùng tỏa sáng rồi tắt lịm, ông giám đốc nhân sự phòng kế bên vội đẩy cửa bước vào, đưa tập hồ sơ cho Di Di, rồi nheo mắt nói:
- Tôi nghĩ là cô nên thay bóng đèn mới, hoặc là tôi sẽ phải làm việc với mấy tay thi công tòa nhà này!
Khả Di ngạc nhiên, nhìn chăm chăm về phía những chiếc bóng trong khi tôi cười phá lên vui vẻ. Tất nhiên là cả Di Di và ông giám đốc mặt thộn kia không tài nào hiểu chuyện gì đã xảy ra, càng không thể nghe được tiếng cười của tôi. Nhưng tôi biết nên lái mọi chuyện về trạng thái bình thường. Vậy lả thay vì trò chơi với những chiếc bóng đèn, tôi chuyển sang chơi với cái thìa và chiếc tách cà phê của Khả Di đặt gần đó. Mọi việc sẽ suôn sẻ nếu như tôi không lỡ làm cà phê trong cốc bắn tung lên và giây bẩn ra tập giấy trắng đặt trên mặt bàn. Trong lúc Khả Di ôm sấp tài liệu đi in, tôi vội vàng cuộn tròn tờ giấy rồi khéo léo đặt nó vào sọt rác. Việc duy nhất có thể làm Khả Di thắc mắc chỉ có thể là cà phê trong cốc vơi đi một chút và chiếc thìa nằm ưỡn ẹo theo một tư thế rất buồn cười.
Năm giờ chiều.
Khả Di có hẹn với một khách hàng của công ty nên cô ấy thu dọn đồ đạc và khóa cửa phòng rất cẩn thận trước khi dời đi. Bãi đậu xe của công ty đang sửa chữa lại nên Khả Di gửi xe ở bãi đỗ xe của một khách sạn phía bên kia đường. Thời tiết hôm nay khá dễ chịu nên sắc mặt cô ấy trông có vẻ tươi tắn. Di Di của tôi còn vui vẻ mấp máy môi theo lời của một bản nhạc vọng lại từ một cửa tiệm tạp hóa gần đó. Sự vui vẻ của cô ấy lây sang cả tôi, trông cô ấy như một đóa hồng mơn mởn vậy.
Lúc đi ngang qua đường, Di Di cúi xuống bẹo má một đứa nhóc xinh xắn, tay cầm trái bóng bay đỏ rực, được mẹ dắt đi và chào người phụ nữa kia rất niềm nở. Có lẽ là người quen mà tôi không tài nào nhớ ra là ai hết. Nhưng sự cố xảy ra. Khi Di Di của tôi vừa đặt chân lên vỉa hè của đường bên này, quay lại vẫy tay chào mẹ con người phụ nữ kia lần nữa thì trái bóng bay của đứa bé đột nhiên bị tuột khỏi tay và nó nhanh chóng bị gió thổi tạt ra đường. Đứa trẻ khóc thét lên, dậm chân bình bịch và đòi chạy nhào theo trái bóng làm mẹ của nó khổ sở để níu nó lại. Khả Di rõ ràng đã nhìn thấy đứa bé òa khóc. Rất nhanh, tôi thấy mình không còn đứng bên cạnh cô ấy nữa, cô ấy đã vội vã băng ra đường đón trái bóng cho đứa bé đang khóc ngằn ngặt. Nhưng chúa ơi, ngay lúc bàn chân Khả Di đặt xuống lòng đường, đèn tín hiệu chuyển màu. Và lúc Khả Di nắm chặt trái bóng trong tay, hân hoan đưa mắt tìm đứa trẻ thì cũng là lúc một chiếc xe từ xa lao tới. Tôi nhìn chiếc xe và Khả Di, hoảng hồn như lúc nhìn chiếc xe tải lao ầm ầm về phía mình một năm trước. Tôi hét lên. Tiếng hét của tôi dữ dội như muốn át cả đi tiếng động cơ ầm ầm của chiếc xe tải.
-Di Di! Anh sẽ cứu em!
ThueSach.vn