Viết...
Cứ mỗi lần nhìn ra khoảng trời trước cửa với trùng trùng mây trắng…
Những cụm mây trắng cuồn cuộn, dâng đầy và luôn thay đổi hình dạng liên tục…
Những cấu hình phức tạp đầy tính thẫm mỹ đã khiến cho ta hình dung ra đủ thứ…
Mây khơi gợi cho ta rất nhiều…rất nhiều…những suy nghĩ và cảm niệm về một hình ảnh nào đó mà bình thường ta không hề nghĩ đến.
Cho nên,
Cứ nhìn mây thì Tôi lại nghĩ nầy, nghĩ nọ – nghĩ lan man – nghĩ lung tung và…lại muốn làm thơ.
Hì…
Thì cứ viết đại vậy.
– Cứ gán cho mây một cái hồn thật lãng mạn, thật đa sầu, đa cảm – hay…đa tình cũng được.
– Rồi cho mây thêm một tính cách phóng khoáng, cao ngạo – đầy sự tự tôn và độc đoán, độc tài – hay cứ dựa vào sự lang thang vô định của mây rồi…tả thật tỉ mỉ…
Một mây với đầy đủ hỷ, nộ, ái, ố…thêm cả tính…khoe khoang vượt bực nữa là…đủ yếu tố và nội dung để viết rồi.
Viết!
Hì…
Thì cứ viết
Nghĩ gì viết đó
Không ràng buộc vào bất cứ điều gì
Cứ tự do, thoải mái mà viết với những ngôn từ bình dị nhất, dễ hiểu nhất và đôi khi dí dõm nhất là xong.
Vậy đi.
Cứ viết
Và…viết đến khi nào…hết còn ý tưởng để diễn tả về mây thì thôi.
…
Chính nhờ nghĩ như vậy mà Tôi đã có được Truyện thơ “Lời cho Mây” hôm nay.
…
Tôi cảm thấy hài lòng với cách diễn đạt mọi việc qua thơ – bởi thơ là cách kể chuyện với ít từ ngữ nhất nhưng lại vô cùng hoàn hảo về nội dung và kết cấu văn chương.
Cứ thế mà thực hiện những gì mình thích nghen – TY ơi!
Tú_Yên
(Trà Vinh, ngày 04-09-2021)
Dấu chấm cuối.
Người như nắng trên trời cao lồng lộng
Lại như mây dang rộng cả vòng tay
Muốn tất cả đều trở thành nô lệ
Chỉ biết nghe (như cái bóng) – mỗi ngày.
Người như sóng
Khi ì ầm cuồng nộ
Khi dập dồn xô đổ mặt trùng khơi
Làm chao đảo con thuyền nan bé nhỏ
Đang lênh đênh trôi giạt giữa biển đời.
...
Thì như thế - Tôi và Người hai hướng
Hai phương trời
Hai mảnh ghép chênh vênh
Nên không thể - không thể nào tròn trịa
Dù chỉ là...chỉ là một vần tên.
Và như thế - đời luôn là lối rẽ
Lối nghịch chiều và mỗi kẻ một bên
Mây lang bạt gửi tình đi muôn nẻo
Không bao giờ ngừng nghỉ giữa mông mênh.
Lòng Tôi bé nên lặng buồn khép kín
Tim Người to – thích vung vẫy nhiều nơi
Sự chung thủy không bao giờ tồn tại
Tôi biết rồi!
Nên từ bỏ cuộc chơi.
...
Và như thế - có gì đâu...lần lựa
Khi đời như gam màu tím bơ vơ
Người cứ sống – cách mà Người muốn sống
Tôi chỉ là...dấu chấm cuối bài thơ.
Tú_Yên
(05-08-2021)
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2021 03:09:42 bởi Ct.Ly >