Trang thơ Tú_Yên (P2)
Xuân_xa Một năm trôi qua rồi đó Giỗ đầu chị giữa ngày Đông Rồi Xuân - cây cành nẩy lộc Mà buồn vẫn cứ mênh mông Nhớ những ngày xưa thơ bé
Tết về cắt giấy làm bông
Màu vàng là hoa Mai nở
Màu xanh kết lá cho Hồng
Cánh nhiều là bông hoa Cúc
Lan, Đào, Thược Dược theo tay
Em xem để rồi bắt chước
Góp cho Xuân thắm thêm đầy
…
Bây giờ mùa Xuân sắp đến
Nhưng nào thấy Chị ngang qua
Chị không lăng xăng sắm Tết
Nên Xuân chợt thành rất xa !
Tú_Yên
(12-02-2016)
Vẫn là con mẹ…
Con vẫn là con mẹ - rất ngoan
Mỗi năm ngày 8 tháng 3 sang
Giỏ hoa be bé nhưng tình lớn
Tôn kính, thương yêu mãi ngập tràn Có con - mẹ cảm thấy đời vui
Êm ấm chia nhau những ngọt bùi
Lòng con yêu mẹ - xanh như lá
Nhờ đất vun bồi luôn sinh sôi.
Tú_Yên
(08-03-2016)
Áng thơ trôi
Tháng năm còn lại bấy ngày
Níu Xuân - Xuân đã mờ phai chốn nào
Nửa đời chỉ chút ước ao…
Đem vần thơ mộng gửi trao gió trời
Gió buồn vượt nẻo mù khơi
Đẩy xô con sóng gọi mời bờ xa
Đường dài mỏi bước chân qua
Đành ngồi dỗ giấc…chiều - tà huy rơi…
Mượn vần ghép áng thơ trôi
Tú_Yên
(27-03-2016)
Tím chiều
Mây chiều giăng mắc khắp nơi nơi
Sắc tím treo nghiêng lấp cả trời
Thời gian như thể không ngừng nghỉ
Năm tháng vèo qua - năm tháng rơi.
Tú_Yên
Hỏi ?
Liu riu - gió hát cùng trời
Miên di khúc nhạc buông lơi - vô thường
Nửa mảnh hồn tơ vương
Vầng trăng khuya lặng lẽ
Đêm về - đêm quạnh quẽ
Hỏi rằng: Người mơ chi ?
Khi ngọn sóng thầm thì
Tỏ tình cùng tiếng gió
Tôi nghĩ gì lúc đó
Về một ngày rất xa
Khi làn mây bay qua
Có mang niềm tin lại
Giữa cõi trần hoang hoải
Nhận được gì - Tôi ơi !?
Tú_Yên
(19-04-2016)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2016 16:27:39 bởi Tú_Yên >
Thơ
Thơ viết để ươm đầy ước vọng
Đôi khi làm lắng đọng hồn ai
Như làn gió thoảng…mây bay…
Ngân nga ru khúc mê say tặng đời
Cũng có thể là lời con sóng
Cứ ì ầm vang vọng ghềnh xa
Trao đời ngọt dịu hương hoa
Trao người chút mộng
Trao ta chút tình…
Tú_Yên
(25-04-2016)
Ký ức buồn
Ve kêu - biết đã đến hè
Có thời xa lắc mà nghe nhớ hoài
Ký ức buồn - lãng đãng bay
Âm vang như tiếng của ngày - rất xưa
Sài Gòn thuở ấy - trời mưa
Cho cơn nắng hạ giữa trưa bớt nồng
Cặp sách giờ đã trống không
Để mùa thi cứ nặng lòng riêng nhau
Duy Tân_Trường cũ - hôm nao
Hóa thành cổ tích giấu vào tâm tư.
Tú_Yên
(29-04-2016)
Chị ơi !
Chị ơi !
Nơi chốn mờ xa đó
Có nhớ quê xưa với góc nhà
Nhớ lúc chiều buông – Diều căng gió
Nhớ di ảnh buồn của mẹ cha ?
Chị ơi !
Năm tháng chừng nhanh quá
Thoáng chốc mà sao tóc bạc rồi
Mắt môi nay vướng nhiều trăn trở
Xa xót dâng đầy mãi – thế thôi !
Chị ơi !
Vẫn đó – bờ ao cũ
Em lại ngồi trông ngóng chị về
Gieo neo chi lắm miền sương gió
Lạc bước chân buồn xa đất quê ?
Chị ơi !
Nhớ nhé – về đây nhé
Thăm lại vuông ao rất lặng thầm
Thăm mái trường xưa đầy cánh Phượng
Thăm bụi tre già nghiêng trước sân.
Chị ơi !
Mai nữa…rồi mai nữa
Em cứ buồn trông – cứ đợi chờ
Dẫu cho mưa nắng dần xoay mãi
Đợi chị quay về “viết khúc thơ”.
Tú_Yên
(22-05-2016)
Thơ người - Thơ tôi
Trăm năm câu chữ luôn thầm lặng
Như áng phù vân dỗ bóng chiều
Thơ người là gió hắt hiu
Thơ tôi - con sóng liêu xiêu (gợn buồn)
Tú_Yên
(25-05-2016)
Cái tôi - vô thường
Lưng trời
Trăng lửng lơ buông
Trần gian
một thoáng…
vô thường ghé thăm
Cao vời cũng chỉ trăm năm
Đời sao lại giống tơ tằm rối tung ?
Trăng đầy
rồi khuyết
…tuyệt cùng
So đo thì chớ.
Vẫy vùng bao lăm ?
Thong dong – riêng cõi lặng thầm
An nhiên
thanh thản
Trăng nằm nghiêng soi…
Khi buồn
ngắm mảnh trăng côi
Thấy ta bất chợt hết rồi ưu tư
Thiên thu, vẫn đó - hình như…
Hình như trăng cứ từ từ dạo chơi
Dạo chơi ở giữa tầng trời
Dạo chơi ở chốn…cái tôi – vô thường !
Tú_Yên
(18-06-2016) * Cảm tác từ “Trò chuyện cùng trăng” của Từ Nguyễn (Nguyệt Thu/thivien)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.06.2016 10:56:23 bởi Tú_Yên >
Trả...
Trả ai một thuở thân quen
Trả luôn cả những lời khen (giả vờ)
Trả trăm năm – chút duyên hờ
Trả người nửa nửa giấc mơ muộn mằn
Trả trời…tròn_khuyết – vầng trăng
Trả tôi cái chốn…vĩnh hằng – vô ưu.
Tú_Yên
(01-08-2016)
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2016 01:22:28 bởi Huyền Băng >
Lòng Mẹ
* Cảm xúc trước tấm lòng của một người mẹ trẻ (Đậu thị Huyền Trâm/Hà Tĩnh)
cương quyết từ chối điều trị ung thư để giữ lại mạng sống đứa con đang cưu mang trong bụng.
Có điều gì cao cả hơn không ?
Ngoài lòng mẹ mênh mông to rộng
Không quản đớn đau, vì con: cho sự sống
Bỏ mặc cuộc đời cùng căn bệnh trầm kha
Chẳng điều gì có thể được bay xa
Hơn tình mẹ luôn chan hoà nhân ái
“Chết vì con” – không màng suy nghĩ lại
Dẫu hy sinh mình mà lại thấy tâm an
Chẳng thể nào không thực sự xốn xang
Khi nghe mẹ dặn “con bình an, mạnh mẽ
Mạnh mẽ nghe chưa – để đồng hành cùng mẹ…”*
Lời cuối dặn dò (?) trước lúc phải ra đi !
…
Vuốt mắt cho Người “mong ở cõi miên di
Luôn yên ổn với những gì để lại
Là ước muốn: con thơ luôn tồn tại
Để không uổng lòng của mẹ đã gian nan
Cũng nguyện cho Người: khi trần thế (lại sang)
Sẽ mạnh khoẻ như trăm ngàn kẻ khác
Mãi mãi an vui với niềm mơ mộc mạc
Bên cạnh con mình – ấm áp những vòng tay.
Tú_Yên
(28-07-2016)
* Lời của HTrâm nói với bé Gấu khi được đến thăm con (lần đầu cũng là lần cuối/trước lúc mất)
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2016 01:21:37 bởi Huyền Băng >
Ước...
Phải chi tôi có phép mầu
Sẽ không để chuyện thương đau cõi người
Ước mơ: ai cũng được cười
Mong cho trần thế khắp nơi an lành.
Tú_Yên
(09-08-2016)
Buồn !
Không có chị – sao buồn đến vậy ?
Nhìn quanh mình chỉ thấy hoang sơ
Lòng sầu chẳng muốn làm thơ
Tội cho con chữ bơ vơ, lạc loài
Không có chị nên ngày quanh vắng
Thời gian qua, mưa_nắng thay mùa
Lặng thầm nghe tiếng gió khua
Đời buồn như giấc ngủ trưa mệt nhoài.
Tú_Yên
(19-08-2016)
Hy vọng
Mang hy vọng - ta tìm điều có thể…
Để chân tâm không như áng mây mù
Lòng hướng thiện, mong cho đời thanh thản
Khi kiếp người...chỉ thoáng chốc - phù du.
Tú_Yên
(23-08-2016)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: