Đôi Tiếng Tơ Lòng
Văn chương thì chẳng bằng ai Lớn lên chỉ có cái tài hát rong Chạy show để kiếm từng đồng Tối về húp cháo mà lòng đớn đau Nhà người cửa rộng lầu cao Nhà mình không cổng không rào thấy thương! Gia tài chỉ có cái giường Một chum gạo nhỏ, một rương áo quần Đồ thì hai bộ che thân Xấu người nên cũng chẳng cần diện chi Mặc cho đời lắm thị phi Số nghèo thôi kệ mắc gì tranh đua Chỉ mong mưa nắng hai mùa Thứ bảy nào cũng tới chùa tụng kinh Cầu cho bá tánh an sinh Tranh dành lợi lộc chữ tình chớ quên Công cha nghĩa mẹ chưa đền Ráng làm việc thiện mà tên để đời Bán buôn xin chớ quá lời Như ta buông tiếng hát lời gì đâu Câu này phải hiểu chiều sâu Ta đây ca hát để cầu bình an Cho người một chút an nhàn Cho ai kia đó lỡ làng tình duyên Mong sao quên hết muộn phiền Mong người vì nghĩa quên tiền phút giây Yêu rồi chớ có đổi thay Chết đi rồi cũng trắng tay còn gì Cầu xin phật tổ từ bi Cho con mãi hát mà đi giữa đời
Xưa em lá ngọc cành vàng Còn tôi nghệ sĩ ôm đàn lang thang Yêu không dám tỏ cùng nàng Người ta chắc chẳng ngó ngàng đến ta Thương ai viết bản tình ca Hát rằng tôi nhớ người ta thật nhiều! Nhưng người biết được bao nhiêu Tôi yêu người lắm bao điều đắng cay Đêm nay không uống mà say Tội anh nghệ sĩ trắng tay say tình Bởi anh yêu chỉ một mình Người ta đám cưới linh đình thấy không Yêu ai yêu mãi trong lòng Nhìn ai sánh bước bên chồng giàu sang Trời cao sao quá phủ phàng Xui anh nghệ sĩ yêu nàng tiểu thơ Kiếp này con mãi bơ vơ Yêu nàng con hẹn đợi chờ kiếp sau Mai này lỡ có gặp nhau Con xin giữ mãi tình đau riêng mình
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: