Hoang TN
-
Số bài
:
141
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 13.08.2006
- Nơi: HCMC
|
Chậm lại vài giây
-
30.10.2014 00:38:22
Chậm lại vài giây Tối Chủ Nhật vừa rồi, mình chở con gái đi thăm thằng bạn từ Vũng Tàu lên Sài Gòn mổ. Trên đường về, khúc công viên Tao Đàn trên đường Cách Mạng Tháng Tám, mình gặp một chuyện nho nhỏ khiến mình nghĩ vẩn vơ một lúc. Số là, cái khúc công viên đó, hình như ngã ba Cách Mạng Tháng Tám với Sương Nguyệt Ánh thì phải, có một lằn ranh dành cho người đi bộ từ phía công viên sang ngã ba bên kia. Và có đèn xanh đỏ nữa. Ở Sài Gòn, xe máy đi bên phải mà không phải là ngã tư thì được phép chạy chứ không phải dừng như ngoài Hà Nội. Mình chở con gái đi thăm bạn, thực ra cũng là đi chơi, nên chạy xe chậm chậm thong thả. Từ Quận Nhất về tới khúc công viên đó, mình thấy từ xa một cặp thanh niên nước ngoài đứng bên đường. Điều buồn cười là cái anh thanh niên đó nắm tay cái chị thanh niên đó, cứ thò chân xuống đường rồi lại rụt lại, không dám bước xuống đường. Xe máy có khi cách cả gần chục mét, mà đôi anh chị cứ sợ hoài. Đấy là đèn đỏ đấy. Xe hơi đã phải dừng rồi đấy. Chỉ có xe máy chạy thôi đấy. Nhìn anh chàng tay trong tay với bạn gái mà không có chút tướng... anh hùng bao bọc mỹ nhân chút nào. Phải chi anh thanh niên nọ dũng cảm một chút xíu thôi, cứ bước chân xuống đường, xe máy chạy tới sẽ tự động chạy chậm lại nhường đường. Việt Nam mình nó thế mà. Nhưng cái anh này nhát quá. Mình có thể thông cảm được, vì người ta không quen. Lúc đó chắc quãng 8:30PM hay 9:00PM gì đó, đường cũng vắng rồi, xe máy không tới mức nối đuôi nhau kìn kìn như giờ cao điểm, cũng chẳng phải chạy nhanh lắm. Lại có cả đèn đỏ dừng xe hơi lại rồi. Vậy mà đôi anh chị này vẫn không qua được đường, và cứ vậy thì không biết tới bao giờ mới qua nổi. Cũng chả ai dừng lại nhường đường cho họ. Từ lúc mình nhìn thấy đôi anh chị này từ xa, anh thanh niên này đã thò chân xuống đường rồi rụt lại.... thò xuống rồi rụt lại... cỡ chừng năm sáu lần. Mình chạy chầm chậm sát bên lề, đến vạch đèn đỏ thì dừng lại, rồi... dang tay trái ra. Một chiếc xe máy đi sau chạy tới cũng dừng lại. Các xe máy chạy sau đều dừng lại theo. Thế là đôi anh chị ngoại quốc nọ đã có thể bước chân xuống đường. Anh thanh niên vừa dắt bạn gái bước xuống đường, vừa nhìn mình nói "thanks". Đương nhiên, mình chả nghe thấy gì, nhưng nhìn miệng thì biết anh ta nói câu đó. Sau đó, vẫn nhìn mình, anh ta nở một nụ cười rạng rỡ. Mình cũng cười rất tươi đáp lại anh ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp nhẹ. Chuyện chỉ có thế thôi, nhỏ tí xíu. Và như mình nói ở trên, sau đó mình vừa chạy xe vừa nghĩ vẩn vơ về nó một lúc. Suy nghĩ vẩn vơ của mình chẳng chút nào liên quan tới chuyện... nâng quan điểm. Mình chả suy nghĩ về... giao thông Việt trong mắt người nước ngoài. Mình chả liên tưởng tới... ý thức người giao thông xe cơ giới. Mình cũng chả quan trọng hai thanh niên đó người nước ngoài hay người Việt. Với mình thì như nhau cả thôi. Họ đều là... người dưng. Lúc đó, mình chỉ nghĩ vẩn vơ thế này: "Ồ, trong cuộc sống, nếu có cơ hội, sao ta lại không chọn... sống chậm lại vài giây... chỉ để mua một nụ cười?" SG 30 Oct 2014
|
|