Quên Người - Nguyên tác "Vong Ký Tá" của Diệc Thư.
Thanh_Tam 03.11.2014 17:00:09 (permalink)
0
Quên Người
Nguyên tác "Vong Ký Tá" của Diệc Thư.
Thanh Tâm dịch.
 
Chương Một:
Quế Khai thất tình, người gầy ốm xanh xao, nàng chẳng còn biết nên khóc hay cười, thị lực bỗng nhiên suy yếu không rõ.
Đi khám mắt, bác sĩ nhìn kết quả thử mắt, cho biết: "Quế tiểu thư, cô bị cận thị ba trăm độ."
Cái gì, hai mươi hai tuổi mới bắt đầu cận thị? Lên trời cũng thật biết nói đùa, mặt mũi nàng đỏ bừng, nước mắt chảy ròng ròng.
Bác sĩ kinh ngạc, "Cận thị là chuyện nhỏ, nếu cô không muốn đeo mắt kiếng thì có thể làm laser trị liệu. Tôi có thể giới thiệu cho cô đi bác sĩ chuyên khoa."
Quế Khai gật đầu, chùi sạch nước mắt.
"Tôi thử nhãn cầu cho cô."
Ngày thứ hai Quế Khai bắt đầu mang kiếng cận.
Nàng nhớ rất rõ ràng, từ ngày đó, nàng nhận được một điện thư rác rưởi.
Điện thư nói như vậy: "Nhớ làm chi một đoạn tình phiền não? Chúng ta hãy quên phức nó đi."
Đây là ý gì?
Nhất định là có người trong phòng mạch nhãn khoa đã tiết lộ địa chỉ điện thư của nàng.
Vĩ Văn đã nói lời chia tay với nàng cũng chỉ bằng một điện thư.
Hắn gửi thư tới cái màn hình điện thoại nho nhỏ của nàng.
"Quế, anh suy nghĩ rất lâu và nghiệm ra rằng chúng ta tánh tình không hợp, tương lai không tới đâu. Anh nghĩ là mình nên chia tay, anh tin rằng em cũng đồng ý như vậy."
Quế Khai nhìn trân trân mấy dòng chữ, một lúc sau mới tỉnh hồn, hai mắt cay xè.
Dùng điện thư tuyên bố chia tay!
Như vậy thì khinh người quá đáng.
Hắn đối xử tệ bạc như vậy, Quế Khai cảm thấy tim mình đau nhói như bị ai đánh thẳng vào ngực, đau đến khuỵu người xuống, không còn đứng nổi nữa.
Chiều về nàng còn phải đi họp với ông chủ hãng.
Ngay đến nàng cũng phải tự kinh ngạc, nàng che giấu chuyện đau lòng thật kín, một chút tâm tình cũng không lộ ra.
Tổng kinh lý của công ty đối thủ nói với ông chủ của nàng: "Quế Khai, cô còn theo con người tầm thường này sao? Cô vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, sao không về làm với tôi, tôi mới là người chủ tốt."
Quế Khai lại còn đùa theo: "Nếu không vì ý muốn của ông chủ của tôi thì tôi sẽ không bước vào phòng họp của một công ty tự thị khinh người như vậy."
Thế nhưng trong lòng nàng cảm thấy thật trống vắng.
Nàng chỉ còn là một thể xác không có linh hồn.
A! Linh hồn nàng đã lạc về đâu? Nàng cảm thấy mình như đang cuộn tròn thu nhỏ người, khóc rấm rức trong một xó tối đau thương nào đó.
Về đến nhà, nàng còn mở máy vi tính phóng đại điện thư xem lại.
Không sai, mấy dòng chữ đó vẫn còn đây.
Trằn trọc suốt đêm không ngủ được, cuối cùng sáng ra nàng gõ điện thư trả lời, lời lẽ đơn giản như phúc đáp một công văn: "Đồng ý chấm dứt một chuyện không hợp tánh, không lối thoát. Quế Khai cẩn bút."
Nàng bấm nút gửi đi.
Thế là chấm dứt một chuyện tình hai năm lẻ chín tháng.
Về phần Vĩ Văn, sau khi chia tay một thời gian, ba bốn tháng qua thái độ dần dần nguội lạnh, nghe lời bằng hữu, thay đổi thành kiến, tạo điều kiện cho Tam tiểu thư chủ động thân cận hắn.
Con người cái gì cũng có.
Quế Khai bất quá chỉ là một người bình thường có học thức, dựa vào đôi tay tìm cách sinh nhai, quỷ tiết kiệm để dành được bảy mươi ba ngàn năm trăm bốn mươi ba đồng.
Nàng chỉ còn cách im lặng chờ đợi Vĩ Văn quyết định.
Trên đời thật quả có kỳ tích? Quế Khai cuối cùng nhận được điện thư của Vĩ Văn.
Sau một thời gian, Quế Khai ngày càng gầy guộc, mùa hạ mau tới, Quế Khai chỉ còn dạ dày dán lưng (gầy đét).
Nàng cứ mãi ưu tư chuyện tình cảm.
Tan việc, vừa về tới nhà thì khóc rấm rức, sợ bị mất sức, nàng cố tẩm bổ bằng kem sô-cô-la, thế nhưng lại thường hay bị nôn mửa.
Không ngủ được, coi ti vi cũng không vô, trằn trọc mãi đành đi dọn dẹp nhà cửa sạch bóng.
Ngày ngày, lòng cứ ưu tư, vương vấn mãi chuỗi thời gian luyến ái bên Vĩ Văn.
Hai người đã từng sống hạnh phúc bên nhau, vì vậy mà Quế Khai không nói nên lời trước khi chia tay dễ dàng cùng Vĩ Văn.
Thật không nghĩ tới thất tình có thể đau khổ như vậy.
Nàng nghĩ tới chuyện từ bỏ công việc tìm một hòn đảo mà sống, vĩnh viễn ly khai chốn thị thành làm nàng đau khổ này.
Nàng lấy tay ôm đầu, phát giác ra tóc nàng bắt đầu rụng.
Nằm mơ cũng không ngờ, tóc mình từng mảng từng mảng rụng rơi.
Chắc phải đi khám bác sĩ tâm lý rồi.
Các đồng nghiệp cũng chưa biết chuyện này.
Xì xào to nhỏ: "Quế Khai có dáng vóc làm mọi người ước ao! Cái gì cũng ăn, chẳng thèm đi tập thể dục, không đi hút mỡ, trời sinh toàn thân không có một chút mỡ."
"Có thể đi quảng cáo giảm cân cho thẩm mỹ viện."
"Có bí quyết gì vậy, Quế Khai?"
Quế Khai da bị khô, mặt mày xanh xao, môi trắng bệch, các nàng cũng không nhận thấy.
Trời đổ mưa, Quế Khai đứng ở góc đường, xếp hàng chờ tắc xi.
Đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. À, không phải Vĩ Văn đó sao, muốn gọi mà cổ họng nghẹn lại.
Đang ngẩn người, Quế Khai lại thấy một chiếc xe đua lộng lẫy của Đức tắp vào. Cửa kiếng xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt dầy son phấn, cô ta vẫy tay ngoắc Vĩ Văn.
Vĩ Văn lập tức cười thật tươi leo lên xe, chiếc xe lộng lẫy nọ lập tức vọt đi.
Quế Khai thấy ngây người.
Nàng cúi đầu nghẹn lời.
Ráng chịu đựng đến nhà, lại nôn mửa lần nữa.
Húp một chút cháo hoa, ngã vật lên giường thiếp đi một đổi.
Nửa đêm tỉnh lại, liền đi rửa mặt, thay y phục.
Lại thấy điện thư hiện ra.
"Tại sao phải nhớ mãi một đoạn ái tình phiền não? Hãy đến đây, chúng tôi sẽ giải quyết đứt khoát cho."
Quế Khai nhịn không được, hỏi: "How?"
Một lát, được phúc đáp: "Cô muốn biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ?"
"Đúng."
"Dùng Laser tẩy trừ ký ức, chuẩn xác, an toàn, cấp tốc không đau đớn, thu lệ phí vừa phải. Một lần trị liệu sẽ rửa sạch ký ức không vui trong một tới ba năm. Ba tới năm năm cần hai lần trị liệu, tương tự như vậy"
#1
    Thanh_Tam 03.11.2014 17:03:03 (permalink)
    0
    Chương Hai:
    "Tôi không quên được chuyện cũ, cuối cùng là hai năm lẻ chín tháng."
    "Đó là tình huống đơn giản nhất, thu lệ phí chừng năm chục ngàn, nhận trả góp mỗi kỳ."
    "Tôi chưa bao giờ nghe đến trên đời lại có loại giải phẫu laser này."
    "Bộ y tế nhà nước chưa phê chuẩn loại giải phẫu này."
    "Có bảo đảm an toàn không vậy?"
    "Tuyệt đối an toàn. Hơn nữa, tiểu thư, cô đang đau khổ tột cùng, thì còn sợ tổn thất gì?"
    "Ngươi nói đúng."
    "Dưới đây là địa chỉ của chúng tôi, chừng nào thuận tiện thì lấy hẹn đến khám."
    Quế Khai bỗng nhiên nở nụ cười, mang chút vô vị, sờ sợ. Bệnh tâm thần! Ngay đến nàng cũng kinh hãi, che miệng lại.
    Quế Khai nói: "Sáu giờ chiều ngày mai tôi sẽ đến phòng khám."
    "Quế tiểu thư, mai gặp đúng giờ."
    Quế Khai cảm thấy quá mệt mỏi, lên giường nghỉ.
    Lạ lùng thay, đêm đó nàng ngủ rất ngon.
    Sáng ngày thứ hai, thư ký gọi điện thoại hối nàng đi làm: "Quế tiểu thư, cô có cuộc họp bắt đầu khoảng ba mươi phút nữa."
    Quế Khai vội rửa mặt chải đầu đi làm.
    Nàng quên phức cái hẹn giải phẫu laser, cả ngày chạy đôn chạy đáo như cái xác không hồn.
    Chừng năm giờ chiều, thư ký nói: "Quế tiểu thư, cô có cái hẹn đi trị liệu laser."
    A, đúng rồi.
    Nàng nói: "Tôi đi một chút rồi trở lại làm tiếp."
    Quế Khai kêu xe đi tới sở trị liệu Vũ Trụ Laser.
    Địa chỉ ở vùng ngoại thành, sở tri liệu là một cao ốc hiện đại, ngoài cửa có một bãi đậu xe nho nhỏ, xe đậu kín hết.
    Sao mà đắt khách quá.
    Quế Khai cười khổ.
    Nhân viên tiếp tân rất vui vẻ thân thiện, giải thích cho Quế Khai:
    "Giá hạng nhất, loại giải phẫu này đã thực hiện ở Bắc Âu được ba năm, hiệu quả hài lòng, quá trình kỳ thực rất đơn giản. Bác sĩ đã biết vị trí khống chế cảm tình của não bộ, trong đó có một nơi gồm có các tế bào chuyên dùng để lưu trữ những ký ức không thoải mái. Cũng giống như tiêu diệt tế bào ung thư, làm một lần sẽ hết."
    Quế Khai chợt nghẹn lời.
    "Sau khi tiêm vào một loại thuốc đặc biệt, các tế bào này sẽ được nhuộm màu xanh, tuyệt đối sẽ không ngộ sát lương dân."
    Quế Khai cúi đầu tự giễu: "Trong đầu tôi cũng không có quá nhiều tế bào hữu dụng."
    "Như vậy, cô chuẩn bị xong rồi chưa?"
    Quế Khai gật đầu.
    Nàng bị mang vào phòng giải phẫu, đang tiến hành kiểm tra thì nàng bỗng nhiên khóc, "Vì cái gì? Vì cái gì?"
    Bác sĩ ôn tồn nói: "Cô sẽ được tiêm thuốc an thần, đừng sợ, tỉnh lại tất cả thống khổ đều được nhét vào não hậu."
    Quế Khai dần dần mất đi tri giác.
    Khi tỉnh lại cảm thấy hơi lạnh một chút.
    Y tá cười nói: "Uống chén ca-cao nóng nhé, nếu muốn thì cô có thể xuất viện liền bây giờ."
    Quế Khai nói: "Ai ya, trong công ty công việc còn chất đống, làm hoài không xong. Chân lý của cuộc sống kỳ thực là xếp đặt thời gian kinh doanh cho tốt. Cô nói vậy cũng đúng."
    Y tá gật đầu: "Quế tiểu thư có cao kiến."
    Quế Khai chợt nhớ lại, hỏi: "Giải phẫu hoàn thành?"
    Bác sĩ nói: "Giải phẫu thành công mỹ mãn."
    Quế Khai nói: "Tôi tới để tẩy trừ một đoạn ký ức không vui, không nhớ đó là chuyện gì và vì ai nữa?"
    Y tá thêm vẻ khôi hài, "Vậy mới nói là giải phẫu thành công chớ."
    Quế Khai thở dài, "Tôi phải quay về công ty làm."
    "Chúc cô may mắn."
    "Cám ơn cô."
    Quế Khai trên đường về công ty, ghé mua bánh ga-tô trái cây để chia vui với các đồng nghiệp.
    Một nhóm cộng sự, làm việc vượt qua chỉ tiêu, mới chạy về nhà rửa ráy sơ sơ, rồi quay lại tiếp tục tranh đua.
    Bận rộn như vậy, thoáng cái đã hơn nửa năm rồi.
    Đồng sự khen ngợi: "Quế Khai thật là giỏi, người khỏe re, vượt qua một cửa ải dễ dàng."
    Đồng sự dịu dàng nói: "Cũng giống như được lột da, ốm đi nhiều lắm."
    "Gần đây có cấp trên trở về."
    "Vĩ Văn và Tam tiểu thư đính hôn."
    "Tôi cũng thấy tin này đăng trên mục xã giao tin tức."
    "Tôi thật ngưỡng mộ Quế Khai, nàng nhìn thấy tin này mà chẳng một chút rúng động, tự kiềm chế được như vậy thật không đơn giản."
    "Đúng, Quế Khai đáng được mọi người học hỏi."
    Đoạn tin vui, đăng giống như các bản tin khác, Quế Khai đọc rất rõ.
    Nàng thực sự không nhớ cái gì hết sao?
    Cũng không phải trăm phần trăm.
    Vĩ Văn hai chữ đập vào mắt, Quế Khai cảm thấy tên người này hình như quen quen, thế nhưng lại không thể nhớ rõ ràng lắm, dường như có quan hệ gì đó với mình, rồi lại mơ hồ như xa cách một thế hệ.
    Nàng suy nghĩ một lúc rồi thôi, lo đi kiểm tra và sửa các phụ bản.
    Giải phẫu rất thành công, ký ức chưa trở về, không cảm thấy bị đau khổ.
    Nàng hoàn toàn tập trung vào công việc, khả năng nhạy bén, trong vòng một năm được thăng chức hai lần. Một lần do các khách hàng bầu ra là người phục vụ tốt nhất, số phiếu vượt xa các đồng sự. Trong công ty, nàng là một nhân viên tín cẩn mẫu mực được mọi người hoan nghênh.
    Ông chủ nhìn Quế Khai với cặp mắt khác xưa, một nhân viện hết lòng, tận tụy với công ty. Thưởng hiện kim, lại tăng gia phúc lợi, cấp cho Quế Khai ký túc xá và ô tô.
    Đồng sự khen ngợi: "Quế làm rất tốt."
    Đồng sự vui vẻ nói: "Mong rằng nàng thuận buồm xuôi gió từ nay về sau."
    Cũng không có ai đố kỵ nàng. Đúng là Quế Khai vô cùng may mắn.
    Thời gian trôi qua nhanh chóng.
    Quế Khai cũng không tìm được bạn mới, nàng lại không tận lực tìm kiếm, cho nên chỉ có thể nói nàng vẫn chưa có cơ duyên gặp được người bạn đời.
    Ngoài công việc, cuộc sống ngoài đời cũng tương đối trống vắng.
    Thấy các cặp tình nhân âu yếm với nhau, Quế Khai chợt thấy thiếu thốn, nàng cũng muốn thử cái cảm giác ấm cúng này một lần.
    Nàng đa tình quá sao? Khẳng định là không có.
    Quế Khai lại rất phấn chấn trong công việc, toàn thân như tỏa hào quang.
    Đầu thu, tổng thương hội ban thưởng hiện kim, mở dạ hội chúc mừng cho nàng, Quế Khai rực rỡ, chói sáng trong phòng tiệc, làm hấp dẫn ánh mắt một người.
    Người nọ là ai?
    Không, không phải là người mới, mà là người xưa.
    Hắn chính là Vương Vĩ Văn.
    Vương quân cùng vị hôn thê của hắn dự họp, Tam tiểu thư vẫn trang điểm lộng lẫy như bao giờ, người đầy hoa phục châu ngọc. Không biết tại sao, Tam tiểu thư lại thèm ăn trứng cá muối SEVRUGA (caviar) trên bàn tiệc đứng (buffet), kêu Vương quân "Đi lấy cho em một muỗng canh đầy".
    Hắn đến gần bàn ăn, tình cờ gặp lại Quế Khai.
    Nhất thời hắn chưa nhìn ra nàng, chỉ thấy một cô gái yêu kiều tóc ngắn đang vui cười nói chuyện với bạn bè. Nàng được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt. Bốn, năm chàng trai anh tuấn cao lớn đang vây quanh.
    Vĩ Văn nhìn thấy một cánh tay ngọc ngà uyển chuyển, hắn chợt nhớ tới trước đây hắn có một cô bạn gái, cũng có cánh tay xinh đẹp như vậy.
    Ngay vào lúc này, có người lắm miệng ở bên cạnh hắn hỏi: "Có ăn năn hối hận gì không?".
    #2
      Thanh_Tam 03.11.2014 17:06:02 (permalink)
      0
      Chương Ba:
      "Hối hận cái gì?"
      "Đó là Quế Khai nha!"
      "Nhỏ gầy khiếp nhược Quế Khai?"
      Nhìn cho kỹ, chính là nàng, thế nhưng trong thời khắc này, Quế Khai hai mắt như là tỏa ra một loại tinh quang bao gồm tự tin, kiên cường, và khoan dung.
      Quế Khai thay đổi hoàn toàn.
      Sau khi chia tay, nàng không nói được lời nào, không có giải oan, cũng không cố làm sáng tỏ, có thể, nàng không còn muốn cùng hắn chào hỏi?
      Nhất cử nhất động của Quế Khai đều mang đầy mị lực, Vương Vĩ Văn biết, đây gọi là thành công.
      Hắn không tự chủ được, nhẹ nhàng đi tới.
      Quế Khai ngẩng đầu lên.
      Nàng thấy một người con trai dáng dấp, quần áo đều rất thông thường đang nhìn nàng chăm chăm, dường như muốn bắt chuyện với nàng.
      Ai vậy?
      Quế Khai nhìn không ra người này.
      Vì phép lịch sự, nàng khẽ mỉm cười đến gần hắn, thân thiết hỏi: "Khỏe không?"
      Vương Vĩ Văn vui mừng quá đỗi, "Tôi rất khỏe, còn cô?"
      Quế Khai trả lời cho xong: "Cũng OK."
      Trong lòng cô: Là ai ta? Hình như rất quen mà không nhớ được.
      Lúc này bận rộn quá, trí nhớ càng lúc càng kém, người này rốt cuộc là ai?
      "Quế, có thời gian thì tất cả lại họp một chút."
      "Tốt, liên lạc sau nghe."
      Người con trai kia có vẻ lưu luyến, ngần ngừ rồi bỏ đi.
      Lúc này đồng sự tên Thiền đến gần, cười khúc khích, "Hắn tìm tới đánh tiếng với cô? Đây cũng một thời, đó cũng một thời, tôi xem thường nhất hạng người như thế."
      Quế Khai tất nhiên không nhớ được uẩn khúc đã qua.
      Thiền còn nói: "Thấy hắn với Tam tiểu thư chưa, mấy ngày nay, như con chó chạy theo cô chủ giàu có, một lòng theo đuổi con thiên nga."
      Quế Khai vô cùng kinh ngạc, "Thiền, nghe khẩu khí của mi, dường như hắn là người phụ tình ruồng bỏ mi."
      Thiền trợn to hai mắt, "Quế, tôi phục lăn cô, hắn là bạn trai vương Vĩ Văn cũ của cô đó nha."
      Quế Khai sửng sốt, Vương cái gì, Vương Vĩ Văn? Chưa từng nghe qua ba chữ này.
      "Thiền, đừng có giỡn chơi nha, tôi làm sao chọn bạn trai như vậy. Chĩa súng vào đầu cũng không chọn người hèn như vậy."
      Thiền lại hiểu lầm, cảm khái nói: "Nói cho cùng! Quế, hắn làm sao mà xứng với cô, hắn đâu có may mắn quá vậy. Người như thế, quên phức đi là hay nhất. Có điều là, tôi phục sát đất thái độ của cô."
      Thiền đi ra ngoài.
      Quế Khai ngạc nhiên trong lòng. Nghĩ thầm, Thiền uống nhiều rồi, hết cả một ly rượu đỏ, nói bừa bãi, hơi nào để ý tới nó.
      Bên kia, Vương Vĩ Văn đang gặp rắc rối, Tam tiểu thư thấy hắn lâu quá mới trở lại, còn quên trứng cá muối, bực mình hỏi.
      "Anh nói chuyện với ai đó?"
      "Một người bạn."
      "Thấy quen mặt lắm, ai vậy?"
      Vương Vĩ Văn im lặng.
      "Xã hội lại có thêm một thành viên trí thức, mơ mộng hão huyền."
      Vương Vĩ Văn không thèm trả lời.
      "Chuốt đầu cho nhọn, bề ngoài luồn cúi thì như thế nào? Cuối cùng cũng chỉ là một đứa gái làm công."
      Vương Vĩ Văn đột nhiên hỏi: "Em nói xong chưa?"
      Tam tiểu thư ngẩn ra, nàng cũng mất hứng, "Chúng ta về nhà xem má đánh mạt chược."
      "Anh tiễn em về."
      "Ngày hôm nay ăn khuya do chính tay đầu bếp mới tự nấu."
      "Anh còn có việc, không tiện ở đó."
      Tam tiểu thư biến sắc, "Đây là ý tứ gì vậy?"
      Chuyện gì xảy ra cho Vương Vĩ Văn tối nay?
      Ngày xưa cô nói cái gì hắn nghe cái đó. Có thể đi vào biệt thự sang trọng của nàng là điều vinh dự. Lúc nào cũng mở miệng nói với thân hữu là hồ bơi nước nóng tuyệt vời như thế nào, đại sảnh hoa lệ như thế nào..., hôm nay thì ra sao?
      Vương Vĩ Văn đưa Tam tiểu thư tới cửa, rồi trở về nhà.
      Đã hơn một năm như vậy, nhiệt tình lợt lạt dần. Gia đình nàng cũng không còn tốt với hắn. Hắn vẫn đang làm một viên chức nhỏ. Chiều chiều vẫn theo Tam tiểu thư đi dự tiệc, dần dần mập ra. Gần đây, bác sĩ nói cho hắn biết: cholesterol của hắn quá cao.
      Đây là thành quả duy nhất đạt được.
      Vương Vĩ Văn cười khổ.
      Đêm nay nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Quế Khai, hắn cảm thấy xấu hổ.
      Khi gặp lại Quế Khai, hắn cánh có chút khẩn trương, hồi hộp. Thế nhưng nàng đối với hắn rất khách khí, như một người xa lạ, tự nhiên, thanh thản.
      Chỉ có thể là trong lòng nàng đã hoàn toàn không có hắn, mới có thể làm được.
      Thật không nghĩ tới, Quế Khai đã quên mất hắn.
      Vương Vĩ Văn suy nghĩ thật sâu.
      Sáng sớm hôm sau, Quế Khai đi làm, không gặp thư ký, bèn nói: "Châu à, nếu tám giờ đúng không đến thì bị phạt đó nghe."
      Quá ba mươi phút mới nhìn thấy Châu hai mắt sưng đỏ tóc xõa tung đi tới.
      Quế Khai kinh ngạc: "Mi gặp tai nạn à? Có gọi cảnh sát chưa?"
      Châu chán nản ngồi xuống, "Tối hôm qua, hắn cùng với tôi chia tay."
      Đồng sự Khởi khuyên bảo: "Châu, đừng để tình cảm riêng tư ảnh hưởng tới việc làm. Ngày hôm nay có không biết bao nhiêu là chuyện phải làm."
      Quế Khai nhẹ nhàng nói: "Không sao, tôi kêu tiểu Minh đi khám bác sĩ với cô."
      "Bác sĩ?"
      "Đúng, cô lập tức tới phòng khám của bệnh viện Vũ Trụ Laser đi, để lâu không tốt."
      Quế Khai lập tức cho đòi tài xế đến phòng làm việc.
      "Nói là do tôi giới thiệu, Quế Khai rất hài lòng với kết quả trị liệu."
      Bọn họ cùng thư ký Châu đi.
      Đồng sự Khởi hỏi: "Bác sĩ có thể giúp được nàng?"
      Loại giải phẫu laser này đương nhiên không thể trị liệu mỗi tháng. Hy vọng là đương sự sau một lần bị thương hại thì sẽ nhìn người rõ hơn.
      Một giờ sau, Châu đã trở về.
      Nàng như bình thường, nói oang oang: "Công văn đầy trên bàn, ngày hôm nay tiêu rồi, chắc tám giờ tối chưa về nhà được."
      Không nói thêm lời nào, Châu lập tức làm việc tận lực.
      Quế Khai mỉm cười, thật tốt, tránh làm mất thời gian của công ty.
      Bị lừa dối tình cảm đã đủ thảm rồi, còn bồi thêm một năm rưỡi bị thất tình, quả thực vô nhân đạo.
      Cảm tạ Vũ Trụ Laser.
      Mất bao nhiêu tế bào não đó thì làm sao đủ mà nói.
      Ngày đó, các nàng cùng tổ xúm nhau làm tới chín giờ tối.
      Ông chủ ghé thăm, hết sức hài lòng, "Có cần phải thêm người phụ?"
      Quế Khai đáp: "Tổ chúng tôi làm việc hết sức ăn ý, người ngoài không dễ dàng hiểu được, cũng không ngại một người cán đáng luôn việc của hai người. Như vậy, tăng lương là cách tán thưởng thực tế, tốt nhất."
      Ông chủ nói: "Trong hoàn cảnh kinh tế này... Tuy nhiên, đúng là cái gì cũng có giá trị riêng, tôi sẽ nghiên cứu cùng với cấp trên."
      Có nghe thấy không, điều quan trọng nhất là vật nào có giá trị nấy.
      Các nàng làm việc tới mười giờ thì kết thúc công việc.
      Rửa mặt xong, Quế Khai liền ngã xuống giường, quá mệt mỏi ngủ thiếp đi.
      Có thật nhiều tin nhắn trong điện thoại, trong máy vi tính có mười mấy điện thư, đều mời đi hội họp.
      Quế Khai không một chút hứng thú, nàng nghĩ thầm, tạm thời không nên có quan hệ nam nữ. Vì cái gì? Rồi lại nghĩ không ra.
      Bọn họ đều không phải là mẫu người nàng thích.
      Các nam sinh mới bước vào thương trường đều có chút ít không nghiêm túc, hiệu quả và lợi ích. Bình thường không đọc sách, đụng chuyện thì kêu trời kêu đất, dựa vào chút thông minh lăn lộn trên giang hồ. Sau mười năm sẽ bị đào thải. Vào lúc đó, một nhóm người mới khác sẽ bước vào sân khấu.
      Làm việc cùng với loại người này tương lai chẳng biết ra sao.
      Chi bằng làm việc yên lặng, tự mình tìm tòi nghiên cứu.
      Các đồng nghiệp buổi trưa tụ năm tụ ba, bàn tán xì xào: "Sở y tế Vũ Trụ Laser, thực sự là cứu tinh, cũng không biết về lâu về dài có biến chứng gì không."
      "Đau khổ đến muốn tự tử."
      "Chuyện thất tình, thật khó cưỡng được. Kỳ thực mắt mũi không bị gì cả, vậy thì vì cái gì mà bị cảm giác thê thảm?"
      "Có lẽ vì cảm giác bị thất bại khó chịu."
      "Tôi không phải là một người hiếu thắng."
      "Người người đều có lòng tự trọng."
      "Vì bị người khi dễ phụ bạc."
      Khởi: "Nói cho cùng là sợ tuổi xuân không trở lại, cô đơn mãi mãi."
      Tất cả thở dài.
      Đã đến giờ làm việc, các nhân viên đều trở về chổ ngồi làm việc.
      Thư ký tiến đến: "Quế tiểu thư, có một ông họ Vương đến tìm cô."
      Quế Khai ngẩng đầu, a thì ra là anh chàng mập mạp tầm thường.
      Khách bước tới cửa, nàng khách sáo đứng lên: "Chào Vương tiên sinh, tìm tôi có chuyện gì? Mời ngồi."
      Vương Vĩ Văn nhìn lối nói chuyện ngắn gọn, khách sáo của Quế Khai, nói nhẹ: "Tôi vẫn chờ điện thoại của cô."
      Quế Khai nhướng mắt, hắn nói cái gì?
      "Chờ cùng cô uống cà phê."
      Quế Khai chợt hiểu, lập tức nói trớ đi "Vậy rất đơn giản, Vương tiên sinh, tôi mời ông uống cà phê."
      Nàng kêu tiểu Minh đến: "Hai ly cà-phê Lam Sơn."
      Vương Vĩ Văn ngơ ngác nhìn nàng.
      Nàng gọi hắn là Vương tiên sinh, đây là ý tứ gì?
      Quế Khai không phải khờ khạo, nàng bắt đầu đoán được cái anh chàng mập mạp họ Vương hình như đối với nàng có chú ý đặc biệt.
      Nàng không muốn nói gạt hắn, cố ý nhìn đồng hồ đeo tay, biểu thị bề bộn nhiều việc, "Có chuyện gì vậy?"
      Vương Vĩ Văn nhẹ nhàng nói: "Tôi cùng với nàng chia tay..."
      Quế Khai không hiểu gì cả, hắn có quan hệ gì với nàng? Hắn dựa vào cái gì mà chạy đến đây than thở?
      Nàng chỉ im lặng nghe.
      "Trước kia, vì nghĩ là tính cách không hợp."
      Quế Khai chẳng ừ hử gì cả.
      "Tôi vô cùng hối hận."
      Quế Khai không muốn nghe tiếp. Loại kể lể này cũ rơ cũ rích, nghìn lần như một. Đối với người kể thì là chuyện thiên hạ đại sự, nhưng là người khác thì lại nghĩ chẳng có gì đáng bận tâm. Chuyện đời tan tan hợp hợp xảy ra mỗi ngày.
      Quế Khai rất lễ phép nói: "Tôi còn có việc."
      Vương Vĩ Văn biết là xong, hắn đã không biết quý trọng nàng, nhất định sẽ mất nàng thôi.
      Nàng căn bản không một lời nhắc lại chuyện xưa, hắn biết mình không còn hy vọng.
      "Chừng nào rảnh rỗi liên lạc sau."
      Quế Khai đứng lên, hai mắt của nàng lóng lánh giống như hai khoen tai hột xoàn, dáng tươi cười pha chút nghịch ngợm.
      Vương Vĩ Văn rũ rượi cúi đầu rời đi, dường như bị già thêm mười tuổi.
      Quế Khai cũng chẳng hiểu ất giáp mô tê gì cả: Anh khờ này là ai?
      Nàng dặn dò thư ký: "Sau này nếu họ Vương này đến tìm tôi, nói là tôi đi vắng, người gì kỳ lạ, chẳng biết anh hùng từ lộ nào hiện ra."
      Thư ký hỏi: "Cuối tuần này mọi người ngồi thuyền ra biển chơi, cô Quế có đi không?"
      Quế Khai cười: "Nhất định đi, tôi sẽ mang theo trái cây và bánh ga-tô."
      Sở y tế Vũ Trụ khách tới nườm nượp.
      Bác sĩ chủ nhiệm mỗi ngày phục vụ mười hai tiếng đồng hồ, chín giờ tối, cũng còn các phụ nữ kinh doanh tan sở đến khám chẩn.
      Bác sĩ Giáp nói: "Ai cũng đều thông minh và có khả năng, thế nhưng không qua nổi cửa ải tình cảm này."
      Bác sĩ Ất đáp: "Kỳ thực, thất tình như cảm mạo, có khám bác sĩ hay không đều giống nhau, chống chỏi được qua một đoạn thời gian thì tự nhiên sẽ khỏi."
      "Lúc đầu thường thường thống khổ, đầu óc quay cuồng, chẳng còn thiết ăn uống, còn muốn tự tử, nhưng dần dần sẽ chuyển biến tốt đẹp."
      "Các nàng tuổi còn trẻ, không biết là cho dù không làm giải phẫu laser, sau vài năm, ký ức sẽ phai lợt như nhau, thời gian sẽ trị lành hết tất cả vết thương."
      "Ý của ngươi là, có thể tiết kiệm không cần giải phẫu tốn kém?"
      "Căn bản là vậy, ha ha ha ha."
      "Hừ, cũng đừng cho các nàng biết."
      Lời bác sĩ chính là sự thật.
      Rất nhiều phụ nữ đã hoàn toàn bình phục tinh thần cũng như thể xác. Nhìn lại người đã từng làm cho mình rơi lệ, có lẽ sẽ kinh ngạc tự hỏi mình: Đúng vậy không? Là cái người này sao? Tại sao có thể vậy được? Người tầm thường như vậy, kẻ vô tích sự, cắm đầu cắm cổ vào việc kiếm sống... Hắn?
      Hết
      #3
        Ct.Ly 05.11.2014 18:23:27 (permalink)
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9