Côn Luân Nguyên tác: Phượng Ca - chương cuối cùng
Thấy bộ truyện "Côn Luân" không có kết cục, Thanh Tâm tìm nguyên tác, dịch chương cuối cùng cho các bạn xem. Ai không thích cởi ngựa xem phim, coi tập đầu rồi tập chót, xin bỏ qua cho ...
Côn Luân Nguyên tác: Phượng Ca
Quyển thứ sáu: Thiên Đạo quyển
Chương thứ mười bốn: Nguyệt Chiếu Đại Giang
Thanh Tâm dịch.
Lương Tiêu nhìn thấy mọi người, chậm rãi nói: "Sách là vật vô tri, người có trí tuệ. Bao nhiêu sách vở trên đời đều do người viết ra. Huống chi, nếu không có học giả lý giải, thì dù có hàng tỉ cuốn sách, cũng cùng cầm bằng như giấy vụn." Hắn nhìn Hoa Vô Xuy, hai mắt sáng rực, "Không còn sách thì đã có sao? Không còn Thiên Cơ Cung thì đã có sao? Chỉ cần người còn sống, thì kiến thức của Thiên Cơ Cung sẽ không bị thất truyền."
Hoa Vô Xuy tuy rằng suốt đời thủ hộ Thiên Cơ Cung, nhưng đạo lý này chưa từng nghĩ đến, nghe tới đây, bất giác khẽ nhếch môi, ngơ ngẩn. Công Dương Vũ buông miệng thở dài, nói: "Vô xuy, Lương Tiêu nói có lý, người còn sách còn, người không mất, sách sẽ không mất." Hoa Vô Xuy môi rung rung, chọt nghe lòng tan nát, gục đầu vào vai hắn, khóc nức nở.
Ngay lúc ấy, tiếng reo hò của quân Nguyên ngày càng dồn dập. "Thương Hạc" Dương Lộ nửa người là máu, mang hai mũi tên trên người, lảo đảo chạy tới, cấp báo: "Quân Thát vừa tràn qua thạch trận." Lương Tiêu trợn hai hàng lông mày, trầm giọng nói: "ta đánh trước một trận." rồi hươi kiếm xông tới. Vân Thù cũng vọt sát theo sau.
Hoa Vô Xuy thần sắc thay đổi mấy lần, bỗng cắn răng nói: "Đi theo ta." Dứt lời, dẫn mọi người tới trước một vách đá trơ trụi, đẩy một tảng đá lớn qua một bên, lộ ra một chuôi sắt bị hoen rỉ lớn dị thường. Hoa Vô Xuy lôi chuôi sắt ra, nói: "Xin phiền đại sư giở thần lực." Cửu Như bước lên nắm lấy chuôi sắt vặn một vòng, phát động cơ quan kêu kèn kẹt, kéo vách đá lên, lộ ra một bửng sắt khổng lồ nặng cả nghìn cân. Cửu Như lại nắm chuôi sắt vặn thêm vài vòng, bửng sắt nghìn cân cũng ầm ầm kéo lên, lộ ra một cửa động đen ngòm, một luồng gió lạnh thổi ra, lạnh thấu xương buốt cốt. Trong động, có nhiều bậc thềm đá đi sâu vào trong, không biết hướng về nơi nào.
Hoa Vô Xuy cười khổ nói: "Con đường hầm bí mật này ăn thông ra ngoài cốc, do gia phụ âm thầm kiến tạo. Trước đây ta còn nghĩ người cẩn thận lo xa quá mức. Hôm nay nghĩ lại, mới thấy gia phụ là người bất chấp lẽ thường, tính toán sâu xa!" Nàng quay đầu nhìn mọi người, nói: "Xin mời chư vị." Công Dương Vũ cau mày nói: "Ngươi không đi sao?" Hoa Vô Xuy cười thảm nói: "ta không ở lại thì làm sao còn dám nhìn mặt liệt tổ liệt tông." Lời còn chưa dứt, Công Dương Vũ và Hoa Thanh Uyên bỗng không hẹn mà cùng một tả một hữu, điểm trúng huyệt đạo của Hoa Vô Xuy. Hoa Vô Xuy không đề phòng nên bị chồng và con tấn công một lượt, không khỏi giật nẩy mình. Ngay cả á huyệt cũng bị Công Dương Vũ tiện tay điểm trúng, muốn thóa mạ cũng không xong.
Hoa Thanh Uyên khom người vái lạy, cười khổ nói: "Xin mẫu thân tha tội, người tuổi tác đã cao. Xin cho phép hài nhi được lưu lại." Công Dương Vũ xoay tròn đôi mắt, cả giận nói: "Đánh rắm bà mẹ mi, phải đi thì cùng đi, muốn ở lại cùng ở lại." Hoa Vô Xuy trong lòng tức giận vô cùng: "Hay cho một tên cùng đinh hủ lậu, điểm huyệt đạo làm ta á khẩu, rồi lại quanh co chửi xéo ta." Trong bụng không ngừng mắng chửi Công Dương Vũ.
Hoa Thanh Uyên trên trán tươm mồ hôi, ngập ngừng nói: "Thế nhưng. . ." Công Dương Vũ ngắt lời nói: "Tao là ba mày, hay là mày là ba tao? Lập tức triệu tập tất cả nam thân nữ quyến, tất cả phải ly khai." Hoa Thanh Uyên bản thân không có chủ kiến, Công Dương Vũ khí thế ép người, không tuân theo không được, chỉ phải vội vã tuân mệnh, triệu tập mọi người khởi hành.
Trong khi ấy, "Lưỡng Nghi Huyễn Trần Trận" phía trước mặt đã thành Tu La Đồ Sát Tràng, quân lính nhà Nguyên từ thạch trận tuôn ra ào ào, tên bay như châu chấu, đao thương như rừng. Chung quanh Lương Tiêu thi thể càng lúc càng chồng chất, đồng bạn càng ngày càng ít. Kiếm quang kéo theo mưa máu tung tóe khắp nơi, thân từng qua trăm trận chiến, chém giết chẳng ngừng tay. Đúng lúc này, chợt nghe phía sau Hoa Thanh Uyên gọi to: "Lương Tiêu, Vân Thù, tất cả đã rút lui rồi, các ngươi cũng rút lui mau."
Quần hào nghe xong, đều lui về phía sau, quân Nguyên đuổi nà theo. Mọi người vừa đánh vừa lui, chỉ trong chốc lát, đã đến bí đạo bên ngoài. Hoa Thanh Uyên chỉ huy đệ tử của Thiên Cơ Cung, dùng tên nỏ canh giữ hai bên bí đạo, tiếp viện quần hào. Lương Tiêu thấy có tiếp ứng, thình lình quay lại đánh thẳng vào lòng địch, chém rụng đầu hai gã bách phu trưởng, giết sạch đám địch nhân trước mặt. Đang muốn lui về bí đạo, chợt nghe tiếng kêu thất thanh của Hoa Mộ Dung: "Vân lang." Quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Vân Thù vai và đùi đều bị trúng tên, đang bị mấy trăm quân Nguyên bao vào chính giữa, bốn phía đồng bạn đã chết sạch, Vân Thù một mình một kiếm nghênh địch, thân pháp dần dần trì trệ.
Hoa Mộ Dung lo sợ muốn chết, nâng kiếm lao vào bí đạo. Hoa Thanh Uyên muốn ngăn cản, chợt thấy Lương Tiêu lướt người đến, nắm đầu vai Hoa Mộ Dung, nhu kình trào ra. Hoa Mộ Dung không tự chủ được, bị kéo bay trở về. Trong lòng nàng lo sợ, thét lớn: "Hay cho họ Lương, ngươi muốn thừa cơ hại người hay sao?" Lương Tiêu nghe mắng chửi cũng quen rồi, chẳng nói chẳng rằng, múa kiếm xông vào trận chém nhầu, mở một đường máu, vượt qua Vân Thù. Vân Thù điên cuồng chém giết hai mắt đỏ ngầu, búi tóc sổ tung, nhìn thấy bóng người trước mắt, chẳng cần biết địch hay ta, giơ kiếm lên chém. Lương Tiêu giơ kiếm chận lại, quát lớn: "Là ta." Vân Thù định thần nhìn rõ, nói: "Là ngươi?" Lương Tiêu gật đầu nói: "Hợp sức đánh tháo lui đi." Vân Thù tâm thần xao động, không ngờ đời này kiếp này, lại phải cùng với kẻ thù không đội trời chung, sát vai giết giặc.
Lúc này quân Nguyên càng ngày càng nhiều, lính bắn nỏ kết thành trận thế, tên phóng tới như mưa. Lương Tiêu đâm nhào một mạng, đoạt lấy một thanh đao, gặp Vân Thù đang mất hồn mất vía, quát lên: "Sao ngớ ra vậy? Ta thủ, ngươi công!" Vân Thù trấn tĩnh thần hồn, chỉ thấy Lương Tiêu tay trái vung đao, tay phải múa kiếm, đao quang kiếm ảnh sáng như hai vầng nhật nguyệt, bao nhiêu tên nỏ bay tới đều bị bắn ngược trở lại. Trong chớp mắt, hào khí trào dâng, hắn gào to một tiếng, tung kiếm tấn công. Hai người dựa lưng vào nhau, Vân Thù huy kiếm mở đường, Lương Tiêu ngăn trở tên nỏ, kẻ trước người sau, như bóng với hình, phút chốc đã lui về sát bí đạo. Lúc này Hoa Thanh Uyên đã chống không nổi cung nỏ hùng mạnh của quân Nguyên, đang lui vào bí đạo. Đang chiến đấu, chợt nghe xa xa có nhiều tiếng kêu bi thảm liên tục, Lương Tiêu đưa mắt nhìn lại, thấy đằng xa có năm đệ tử Thiên Cơ Cung đang bị một đội quân Nguyên bao vây ở ven rừng. Chợt thấy hai người ngả xuống, còn lại ba người chống đỡ hết sức cực khổ . Vân Thù chống kiếm đứng lên, nhưng máu từ vết thương phun ra, người không còn chút sức lực nào. Lương Tiêu chỉ hơi do dự, rồi đột nhiên nói: "Vân Thù, ngươi lui ra sau đi." Vân Thù cười lạnh nói: "Ngươi có dũng khí, ta không có sao?" Lương Tiêu nói: "Ngươi có thê nhi, nhưng ta không có. Hảy nhìn cho kỹ thê tử của ngươi kìa." Vân Thù bất chợt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoa Mộ Dung mắt lệ nhạt nhòa, trên mặt tràn đầy lo lắng. Trở lại, Lương Tiêu đã lướt qua mọi người, chạy về phía ba gã đệ tử Thiên Cơ Cung. Vân Thù ngực nóng lên, đang muốn vượt lên, chợt thấy Hoa Mộ Dung, Hoa Sinh, Cửu Như, cùng nhau tiến lên nghênh tiếp. Lúc này quân Nguyên như nước thủy triều vòng qua Lương Tiêu, hướng về cửa bí đạo chạy tới. Vân Thù trong lòng biết điều quan trọng nhất bây giờ là phải bảo vệ lối vào bí đạo, cắn răng một cái, xoay người đâm ngả vài tên giặc Nguyên, cùng mọi người hợp ở một chỗ. Hợp lực giết hơn trăm tên lính Nguyên, canh giữ miệng bí đạo.
Khi Lương Tiêu chạy đến, ba gã đệ tử đã chỉ còn hai người, đều đã bị thương, quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy quân Nguyên phong kín đường lui, tiến lên như nước thủy triều trào dâng, nhắm cửa bí đạo bắn tên như mưa, không ai ngóc đầu lên được. Một đội bộ binh mặc áo giáp cầm trong tay đoản đao sắc bén, ở giữa xông ra, đánh về phía cửa bí đạo. Chỉ trong chốc lát, bí đạo có mòi sắp thất thủ. Trong phút chốc, Lương Tiêu trong lòng đã có quyết đoán. Nắm lên một gã đệ tử, hét lớn một tiếng, dùng sức ném đi, đệ tử kia như đang bay trên mây qua đầu đám quân Nguyên, rơi xuống phía trước bí đạo. Hoa Sinh phóng lên phía trước, chụp kịp tên đệ tử kia. Cửu Như liền quơ gậy gạt tên, thầy trò liên thủ, một tiến một thối nhanh như gió. Lương Tiêu nắm tên đệ tử còn lại, ném như lần trước, lần này là Liễu Tình cùng Vân Thù chạy ra, một chụp lấy người, một gạt bay tên nỏ, trong nháy mắt đã cứu được tên đệ tử kia mang vào bí đạo.
Lương Tiêu quay đầu nhìn lại, không còn ai bị bao vây nữa. Từ trong đám người, Phong Liên cầm trong tay tấm chắn, vọt lên đỡ lấy vũ tiễn, gọi to: "Sư phụ, mau trở về." Hoa Hiểu Sương ở giữa đám người, trợn to hai mắt nhìn Lương Tiêu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Lương Tiêu nhíu mày, huy kiếm chém ngã hai người, hít một hơi dài, cất cao giọng nói: "Vân Thù, đóng cửa mau."
Mọi người đang dốc lòng chống giặc, lại nghe Lương Tiêu lại quát một tiếng: "Vân Thù, đóng cửa!" Trong lúc này, phía trước bí đạo đã tụ hơn nghìn quân Nguyên, tiếng la rung trời, một bên vây công Lương Tiêu, một bên xạ tiễn vào người trong bí đạo. Quần hùng chống không nổi, có người trúng tên, kêu thành tiếng. Vân Thù nhìn Lương Tiêu, sắc mặt trắng bệch, một tay để lên cần kéo, rồi kéo xuống, tấm bửng nghìn cân hạ xuống, bên ngoài không thể mở ra. Phong Liên một bên kêu Lương Tiêu, một bên vừa nhìn lại, chợt thấy cần bị kéo xuống, không khỏi thét to: "Họ Vân, ngươi dám đóng cửa, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Hoa Sinh cũng nói lớn: "Khoan đóng cửa, Lương Tiêu, Ta. . . tới giúp ngươi." Cúi đầu muốn xông ra, lại bị một trận mưa tên ép trở về, trong phút chốc, Hoa Sinh chợt cảm thấy mấy đầu ngón tay ai run rẩy chạm vào vai, quay đầu nhìn lại, đã thấy Hoa Hiểu Sương gương mặt đẫm lệ, đôi môi hơi rung động. Trong lúc này, Hoa Sinh mới phát giác, ánh mắt mọi người đều rơi vào Hoa Hiểu Sương.
"Đóng cửa." Lương Tiêu lại quát một tiếng, thanh âm mang chút bồn chồn lo lắng. Lúc này bên cạnh hắn bốn phương tám hướng đều là quân Nguyên, tên bay loạn lạc, đao thương loang loáng, đường nào cũng chém giết. Hoa Hiểu Sương nhìn Lương Tiêu, hai gò má trắng như thủy tinh, thân thể của nàng bỗng dưng lay động, khó khăn quay đầu, giọng nói khàn khàn: "Dượng, xin đóng cửa." Phong Liên cả giận nói: "Sư nương, ngươi điên rồi sao, sư phụ còn chưa có trở lại, xú nữ nhân, ngươi. . . Ngươi căn bản không phải là sư nương của ta! Hay lắm, các ngươi cũng không nghĩ đến hắn, ta đi, ta đi cứu hắn." Đang chạy ra, trong mũi bỗng ngửi được một mùi thơm lạ lùng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, té xỉu trên đất.
Hoa Sinh cả kinh, vội la lên: "Hiểu Sương, ngươi. . ." Hoa Hiểu Sương hầu như kiệt sức, phải dựa vào Hoa Sinh, chỉ cảm thấy thanh âm kia rất nhỏ khó phân biệt, dường như đến từ thiên ngoại, chứ không phải từ chính trong miệng phát ra: "Đóng cửa!" Vân Thù mắt nhắm lại, kéo cần, tấm cửa nghìn cân ầm ầm hạ xuống. Âm thanh của vô số tên bắn lách cách ở bên ngoài, vang lên như một trận cười khúc khích. Hoa Hiểu Sương ngơ ngác nhìn lần chót một lằn sáng nhỏ dần dưới khe cửa đang từ từ đóng lại. Trong lòng nàng, tia sáng kia hồ như từ từ tan biến đi, bóng tối vô tận bắt đầu tràn ngập, nuốt chửng nàng, nàng từ từ ngã xuống, không còn tri giác. Lương Tiêu nhìn cửa bí đạo khép lại, lòng không chút ưu tư, triển khai toàn bộ bản lãnh, người kiếm tương ngự, lui tới hài hòa, dọc theo con đường bên hông lâu đài giao chiến cùng quân Nguyên, thần kiếm như hút no máu người, tỏa ra ánh sáng màu huyết dụ ghê rợn.
Một hồi lại thấy một tên quân Nguyên mang một thân gổ phá thành chạy về phía cửa bí đạo. Lương Tiêu đoán biết quân Nguyên đang chuẩn bị phá cửa. Chàng lập tức chuyễn hướng, chạy vội về hướng thân gổ phá thành, người kiếm như nhất, lao tới chém thân gổ thành ba khúc. Quân Nguyên tức giận chửi đổng, tên bay tới như mưa, Lương Tiêu bị loạn tiễn bao trùm, cố gắng chống đỡ, vai trúng một mũi tên, đau tận xương cốt. Hắn nghiến răng chém ngang chém dọc, đột phá trùng vây, lui về linh đài, tung chân đá hai mươi tám cổ máy định vị thiên thể bay xuống dưới đài, quân Nguyên bị máy lăn trúng gào khóc kêu thảm thiết. Chỉ trong chốc lát, quân Nguyên đánh lên tới linh đài, Lương Tiêu nhún mình nhảy đi, kiếm quang lồng lộn, mở đường máu qua "Trùng Hư Lâu", "Xuân Thu Lư", vừa tới "Dược Vương Đình" lại trúng thêm một mũi tên, khí lực dần dần giảm sút. Lương Tiêu hiểu rõ bản thân chỉ còn đủ sức chống đỡ một thời gian ngắn nữa thôi, khó lòng cản trở quân Nguyên phá cửa bí đạo. Chỉ còn cách liều mạng khổ chiến.
Đánh tới trưa, Lương Tiêu giết cả đại tướng, thủy chung không cho quân Nguyên có cơ hội phá cửa bí đạo. Cho dù hắn có là thiên hạ vô địch, cũng không thể nào lấy một địch vạn, cố gắng lắm cũng chỉ trong một khoảng thời gian. Quân Nguyên càng ngày càng nhiều. Dần dần khí lực càng giảm. Càng đấu càng khó khăn gian khổ. Chợt nghe mấy tiếng huýt sáo dài từ hướng Đông truyền đến, trận thế quân Nguyên đột nhiên rối loạn, Lương Tiêu nhân cơ hội thoát ra khỏi vòng vây, nhảy lên xà nhà, đưa mắt nhìn quanh, không khỏi giật mình. Chỉ thấy Tiêu Thiên Tuyệt hắc y phiêu phiêu, cùng Trung Điều Ngũ Bảo liên thủ tấn công. Trung Điều Ngũ Bảo đều cầm binh khí, sáu người liên thủ, nhất thời giải khai một con đường máu.
Tiêu Thiên Tuyệt nhìn thấy Lương Tiêu, cất cao giọng nói: "Tiểu nha đầu và tiểu hòa thượng đâu rồi?" Lương Tiêu thoáng suy nghĩ, hiểu được người hắn muốn hỏi là Hiểu Sương cùng Hoa Sinh, lập tức nói: "Tất cả đã chạy thoát rồi." Tiêu Thiên Tuyệt nhướng mày, nói: "Trong cốc có phải chỉ còn có một mình ngươi?" Lương Tiêu nói: "Không sai." Trong khi nói chuyện, bảy người đã tụ họp một chỗ, Hồ lão Nhất cười ha hả nói: "Lão đại, ngươi còn chưa có chết a? Cổ quái cổ quái." Lương Tiêu cười mắng: "Các ngươi năm kẻ dở hơi không chết, mới là cổ quái."
Hồ lão thập cười nói: "Lão đại, lần trước lão tử bị ngươi quăng, tức muốn điên, lần này ngươi vô luận như thế nào, không được bỏ rơi lão tử." Lương Tiêu trong lồng ngực nóng lên, lặng lẽ không nói. Hồ lão Bách cười nói: "Lão đại, lão tử một đường đánh tới, ít nhất giết hơn một vạn người, ngươi giết mấy người?" Lương Tiêu ngẩn ra, nói: "Hồ đồ khoác lác, một vạn người giấy, chắc không sai biệt lắm!" Hồ lão Thiên cười nói: "Lão đại cao kiến, ta mới giết chính là ba nghìn người, hắn sao có thể giết một vạn?" Hồ lão Vạn nói: "Hồ lão Thiên ngươi lại khoe khoang, lão tử mới giết bốn nghìn, ngươi làm thế nào mà giết ba nghìn."
Hồ lão Nhất mắng: "Các ngươi cũng không bằng ta, lão tử giết một vạn lẻ một, so với Hồ lão Bách còn nhiều hơn một." Hồ lão Bách ngạc nhiên nói: "Quái, lẽ nào Hồ lão Nhất ngươi toán học tiến nhanh, mà ngay cả một đơn vị cũng tính được rõ ràng." Hồ lão Nhất lặng lẽ cười nói: "Lão tử tính mấy nghìn mấy vạn chứ đâu chỉ có mỗi một số này sao, hồi nào tới giờ số nào cũng tính được." Năm người một bên tranh cãi tự thổi phồng, một bên ra sức xung phong liều chết. Tiêu Thiên Tuyệt lại không nói tiếng nào, chỉ lo xuất thủ đả thương người, tay không giết địch, cướp đoạt binh khí người khác. Bất luận loại binh khí nào mà lọt vào tay hắn đểu trở thành vũ khí giết người tàn độc. Trung Điều Ngũ Bảo từ ngoài cốc giết vào tới trong, sớm đã mệt mỏi quá sức, càng đấu càng mệt, dần dần đã chống đỡ hết nổi, bỗng một trận tiến bắn tới, Hồ lão Vạn trên đầu gối trúng tên, nhịn không được hét thảm đứng lên, Hồ lão Thiên nhìn thấy, đưa tay dìu hắn, nào ngờ mưa tên lại bắn tới, Hồ lão Thiên bị Hồ lão Vạn lôi, né tránh không kịp, mắt thấy sắp bị bắn thành một đôi nhím. Chợt nghe phía sau tiếng gió thổi tới, Tiêu Thiên Tuyệt hoành thân xẹt qua, nắm lưng hai người, lôi tuột về một bên.
Hồ lão Thiên từ cửa Diêm Vương trở về, ngẩng đầu vui vẻ nói: "Tiêu đại gia, đa tạ." Chợt thấy Tiêu Thiên Tuyệt mím môi, ánh mắt lóe ra, thần khí có chút cổ quái. Lúc này hai tên quân Nguyên giơ thương đâm tới, Tiêu Thiên Tuyệt đột nhiên xoay người, hai chưởng vung lên, đẩy ngược lại song thương, hai gã quân Nguyên không kịp kêu lên đã chết tốt.
Hắn quay người lại, Hồ lão Thiên thình lình thấy sau lưng của hắn bị cắm hai mũi tên, không khỏi lấy làm kinh hãi, sợ bị hoa mắt, ngước mắt nhìn kỹ, hai chi tiến rõ ràng đang cắm ở trên người Tiêu Thiên Tuyệt. Tiêu Thiên Tuyệt thân bị thương nặng, sử dụng chiêu này cực kỳ miễn cưởng, cứu được hai người, chịu không nổi đi lảo đảo, bỗng một mũi tên lạc phóng tới, xuyên qua ngực trái của hắn. Tiêu Thiên Tuyệt trước mắt mờ mịt, thối lui ba bước.
Trung Điều Ngũ Bảo mọi người hai mắt đỏ ngầu, gầm lên giận dữ, bất luận thụ thương hay không, nhào tới bao quanh Tiêu Thiên Tuyệt, vũ động binh khí như hổ điên. Lương Tiêu thấy Tiêu Thiên Tuyệt thọ thương, trong lòng trăm mối tơ vò, cũng không biết là phải tương trợ như thế nào. Hơi do dự, rồi kêu lên: "Leo lên lầu các đi." Nắm Hồ lão Vạn kéo lên, thối lui tới bên cạnh "Thiên Nguyên Các". Ngôi lầu này chính là nơi hắn học toán ngày xưa, là trung tâm của Thiên Cơ Cung, cao tới chín tầng, tám mặt đều mở cửa sổ. Trung Điều còn lại Tứ Bảo liều mạng che chở Tiêu Thiên Tuyệt, vừa đánh vừa lui, từ từ thối lui vào trong.
Bảy người trên cao nhìn xuống, quân Nguyên trong lúc cấp thiết không dám xông lên, chỉ bắn cung vào hướng trung tâm lầu. Bảy người thối lui thẳng đến tầng chót, mưa tên quân Nguyên không bắn tới được. Tiêu Thiên Tuyệt ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, thở dốc. Hồ lão Thiên ném binh khí xuống, đập trên mặt đất, khóc ròng nói: "Tiêu đại gia, Hồ lão Thiên là quân khốn kiếp, đánh rắm cũng không bằng loài chó, ngài thân thể nghìn vàng, sao có thể vì ta và Hồ lão Vạn mà bị thương." Vừa nói vừa đánh mình một bạt tai, Tứ Bảo cùng khóc rống lên.
Tiêu Thiên Tuyệt mở hai mắt, hừ lạnh nói: "Khóc cái gì mà khóc? Đứa nào khóc, lão phu ném đứa đó xuống dưới lầu." Một lời của hắn thốt ra, năm người nào dám khóc, ráng cầm nước mắt, ngơ ngác nhìn Tiêu Thiên Tuyệt. Tiêu Thiên Tuyệt hít vào một hơi thật dài, bộ ngực căng lên, máu trào tuôn ra, trong miệng vụt ho ra máu. Trung Điều Ngũ Bảo thấy thế, lại muốn khóc rống. Tiêu Thiên Tuyệt lạnh lùng nói: "Không được khóc." Hắn nhìn Hồ lão Thiên, lạnh lùng nói: "Ai nói ngươi là đánh rắm cũng không bằng loài chó. Hừ, ta Tiêu lão quái có đệ tử ký danh là loài chó, thì người trong thiên hạ chẳng lẽ không phải thua cả loài chó?" Hồ lão Thiên vội hỏi: "Hồ lão Thiên sai rồi." Tiêu Thiên Tuyệt nhìn năm người, bỗng nhiên thở dài, nói: "Ta trước đây đối đãi các ngươi nghiêm khắc những. . ." Hồ lão Nhất vội nói: "Nghiêm sư tạo ra cao đồ!" Tiêu Thiên Tuyệt trừng hắn liếc mắt, nói: "Lão phu coi như là nghiêm sư, các ngươi cũng không thể coi là cao đồ." Trung Điều Ngũ Bảo mặt mày nóng ran.
Tiêu Thiên Tuyệt lại nói: "Các ngươi đã là đệ tử ký danh của lão phu, ta cứu các ngươi cũng là chuyện đương nhiên, bất quá, lão phu trước đây không dạy các ngươi nhiều công phu, các ngươi gặp gỡ đại địch, khó có thể tự bảo vệ mình. Ngày hôm nay lão phu chịu ba mũi tên, tánh mạng như vầy, cũng coi như báo ứng!" Trung Điều Ngũ Bảo khóc ròng nói: "Tiêu đại gia võ công của ngươi tuyệt thế, nhất định sẽ không chết được." Tiêu Thiên Tuyệt lắc đầu nói: "Võ công cao tới đâu, cũng là một thân huyết nhục, phải chết một lần. Bất quá, dùng một mạng già, đổi lấy hai cái mạng trẻ, lão phu cũng không hối hận." Nói đến đây, hắn ánh mắt lộ vẻ buồn bã, "Kỳ thực, lão phu đã chết từ mười năm trước đây, sống đến bây giờ, dư lắm rồi." Lương Tiêu thấy vẻ mặt hắn như vậy, trong lòng bất chợt hơi rung động.
Tiêu Thiên Tuyệt im lặng một chốc, quét nhìn Trung Điều Ngũ Bảo, nói: "Các ngươi theo ta lâu rồi, thủy chung danh phận bất chính; các ngươi còn muốn làm Tiêu Thiên Tuyệt đệ tử sao?" Trở thành đệ tử của Tiêu Thiên Tuyệt, là tâm nguyện trọn đời của Trung Điều Ngũ Bảo, lập tức cùng kêu lên đáp: "Dạ muốn!" Tiêu Thiên Tuyệt lần đầu tiên lộ ra nét vui trên mặt, cười to nói: "Tốt, hôm nay lão phu xóa hai chữ ký danh, từ nay về sau, các ngươi đều là hảo đồ đệ của ta." Trung Điều Ngũ Bảo được thầy trong lúc lâm chung, nhận làm đệ tử, vừa vui mừng vừa đau khổ, nước mắt chan hòa.
Tiêu Thiên Tuyệt nhìn Lương Tiêu nói: "Tiểu nha đầu cùng tiểu hòa thượng thực sự thoát thân?" Lương Tiêu im lặng gật đầu. Tiêu Thiên Tuyệt nói: "Rất tốt, lão phu còn thiếu hai người bọn họ một cái mạng, rốt cuộc còn lại hôm nay. Hừ, lão phu cuộc đời ân oán thanh toán xong, cũng không thiếu nợ người." Dứt lời trong mắt lộ uy thế , buông tiếng cười dài. Tiêu Thiên Tuyệt là người rất nặng ân oán, lúc đầu được Hoa Sinh và Hiểu Sương cứu, vẫn theo dõi hai người từ xa. Hoa Hiểu Sương, ba người nhiều năm qua mới bước chân vào giang hồ, được bình yên làm việc thiện, toàn do Tiêu Thiên Tuyệt âm thầm bảo vệ, giải quyết tất cả mọi chuyện không may. Sau đó Hoa Hiểu Sương gặp được tình thầy trò, lại nghe tin tức của Lương Tiêu, tìm gặp bạn, tại trước Quát Thương Sơn, Tiêu Thiên Tuyệt thầm nghĩ chắc đã hết bệnh, liền không theo nữa, tìm nơi uống rượu. Gặp lại Trung Điều Ngũ Bảo, nghe được tin tức của Lương Tiêu, rồi cũng tới Quát Thương Sơn. Tiêu Thiên Tuyệt gọi bọn họ lại, cùng mình đồng hành. Quá chưa hết một ngày, chợt nghe nói quân Nguyên đánh Thiên Cơ Cung, Tiêu Thiên Tuyệt cùng Trung Điều Ngũ Bảo giết quân Thát tiến vào trong cung, muốn trợ giúp Hoa Hiểu Sương, Hoa Sinh hai người thoát thân, không ngờ gặp lại Lương Tiêu.
Tiêu Thiên Tuyệt cười vang hai tiếng, khí tức hơi yếu, sắc mặt càng thêm thảm hại, liếc mắt nhìn Lương Tiêu, lạnh nhạt nói: "Tiểu tử, ngươi không phải hận ta đến chết sao? Hôm nay muốn giết lão phu chắc cũng dễ, còn chờ gì mà chưa động thủ?" Trung Điều Ngũ Bảo kinh hãi, giàn hàng ngang trước mặt Tiêu Thiên Tuyệt. Hồ lão giận dữ nói: "Lão đại! Ngươi nếu động Tiêu đại gia một cọng tóc gáy, lão tử sẽ trở mặt với ngươi." Tiêu Thiên Tuyệt quát lớn: "Ai mượn các ngươi đa sự, cút ngay, để cho hắn tới đây!" Trung Điều Ngũ Bảo không dám cải, mặt mày xám xịt lui qua một bên, nhìn Lương Tiêu, trong mắt rất có ý khẩn cầu. Lương Tiêu im lặng một chút, lắc đầu nói: "Thôi đi, Tiêu Thiên Tuyệt, thù hận giữa ta và ngươi chấm dứt từ đây."
Tiêu Thiên Tuyệt cười lạnh nói: "Cho ngươi giết ngươi không giết, ngươi thằng nhãi này làm việc cũng cổ quái!" Lương Tiêu cũng cười lạnh nói: "Lão quái vật nhà ngươi làm việc hồi nào tời giờ chẳng cổ quái lắm sao?" Tiêu Thiên Tuyệt cặp lông mày hình chữ bát rủ xuống, gật đầu nói: "Nói cho cùng, ta là lão quái vật, ngươi là tiểu quái vật." Lương Tiêu gật đầu nói: "Không sai, ngươi là lão quái vật, ta là tiểu quái vật." Tiêu Thiên Tuyệt ngẩn người, cười ha ha đứng lên, trong giây lát, hắn ngưng cười một chút, hai mắt xoay nhìn, đột nhiên rút mũi tên dài trước ngực, phất tay ném, một tên quân Nguyên đang từ ngoài cửa sổ bên hành lang ló đầu lên, bị mũi tên này phóng thủng bộ ngực, đẩy hắn bay xuống lầu, tên dài đâm thủng ngực, kình lực không giảm, bay vù vù xuống lầu, bắn té ngữa một gã Thiên phu trưởng dưới lầu như đóng đinh trên mặt đất. Quân Nguyên kêu la kinh hãi, rồi thối lui xuống lầu.
Tiêu Thiên Tuyệt ném một mũi tên như sét đánh, cất tiếng cười dài, tiếng cười đứt ngang, người đang ngồi xếp bằng, bỗng gục đầu một bên rồi tắt thở. Quân Nguyên bao vây lầu các, bị một mũi tên của Tiêu Thiên Tuyệt lúc lâm chung làm khiếp sợ. Nghe được tiếng khóc rung trời trên lầu, một thời gian qua không tên nào dám mạo hiểm leo lên. Chợt thấy tám người đội trên đầu một chiếc kiệu lớn chạy nhanh lại. Một người nhảy từ trên kiệu xuống, khôi giáp nạm vàng, thếp bạc, rất là đẹp đẽ quý giá. Một gã Thiên phu trưởng bước lên phía trước, quỳ xuống nói: "Trấn Nam Vương, Lương Tiêu cùng vài tên phản tặc quân đang ở trên mái nhà, ngoan cố chống cự, xin Vương gia hãy hạ lệnh."
Thoát Hoan trên trán nổi gân xanh, lần này hao binh tổn tướng, lại không bắt được nửa thằng tù binh, thật không tưởng tượng được. Phẩn nộ như điên, cảm giác nặng nề chẳng biết phải giải thích làm sao với triều đình, nhìn chòng chọc Thiên Nguyên Các, căm giận nói: "Phóng hỏa đốt lầu, buộc hắn nhảy xuống." Thiên phu trưởng chần chờ nói: "Thế nhưng, Minh tiên sinh nói, không được dùng lửa." Thoát Hoan liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: "Hắn là Trấn Nam Vương, hay là ta Trấn Nam Vương?"
Thiên phu trưởng giật thót mình, vội vã phát sinh hiệu lệnh, trong phút chốc, tên lửa bắn lên như châu chấu, hướng Thiên Nguyên Các bay tới. Không bao lâu, Thiên Nguyên Các ánh lửa hừng hực, lầu các lung lay dưới tiếng lửa reo tí tách.
Lửa đang cháy ngút trời, bỗng có một bóng người lướt qua đoàn quân, bay vút đến, áo dài vàng râu bạc trắng, chính thị Minh Quy, hắn chạy vội tới trước Thoát Hoan, cả kinh nói: "Đại vương, vì sao phóng hỏa đốt lầu?" Nguyên lai Minh Quy canh giữ ở phía trước thạch trận, đang chỉ huy quân sĩ, chợt thấy Thiên Nguyên Các bị hỏa thiêu, thất kinh, vội vàng chạy tới. Thoát Hoan đang tức giận, nghe vậy quát lớn: "Bản vương làm việc phải hỏi ngươi? Hừ, một nghịch tặc cũng không bắt được, ngươi kêu ta làm sao ăn nói với triều đình đây. Chư quân nghe lệnh, đốt sạch toàn bộ Thiên Cơ Cung." Minh Quy kinh hãi, ngăn cản không xong, chỉ thấy nghìn mũi tên bay vút vào khắp nơi trên lầu các, lửa nương sức gió, biến Thiên Cơ Cung trở thành một biển lửa ngút trời.
Minh Quy nhìn thấy ánh lửa cao vút tận trời, không khỏi ngây người, hắn mười mấy năm qua, trăm phương nghìn kế, muốn đoạt Thiên Cơ Cung từ trong tay Hoa Vô Xuy, thậm chí không tiếc việc nhờ vào ngoại tộc, cỏng rắn cắn gà nhà, cuối cùng hậu quả là Thiên Cơ Cung bị hỏa thiêu. Một lúc lại cảm thấy đau lòng, rồi lại cảm thấy phẫn nộ. Lửa cháy cao tới trời, trong lòng hắn cũng như đang có ngọn lửa, bỗng dưng cắn chặt răng, quỳ xuống lạy, trầm giọng nói: "Đại vương, hãy thương Minh Quy nhiều năm phò tá, tốc tốc hạ lệnh dập tắt lửa, may ra còn cứu được kho sách bên trong." Thoát Hoan cười lạnh nói: "Bản vương quyết đoán chuyện, chưa bao giờ sửa. Ngươi tốt nhất chỉ huy quân đội đi, đốt vài tòa nhà ở, mấy cuốn sách bại hoại, có gì đặc biệt hơn người. . ." Đang nói, chợt thấy Minh Quy ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra oán độc. Chưa rõ được chuyện gì, cả kinh nói: "Ngươi làm cái gì?" Bỗng dưng hoảng loạn đứng phóc lên, định bỏ chạy. Minh Quy từ dưới nhảy lên, song chưởng đều xuất hiện, nhắm giữa bộ ngực hắn. Một chưởng này toàn lực phát sinh, đánh sụp xương sườn Thoát Hoan hơn phân nửa, Thoát Hoan miệng phun mưa máu, cúi người xuống,định rút kiếm, lại bị Minh Quy nắm đầu, hướng bên phải vặn một cái, xương cổ Thoát Hoan vỡ vụn, hai mắt biến thành màu đen, không kêu được một tiếng, hồn quy địa phủ.
Minh Quy giết chết Thoát Hoan, đám quân Nguyên kinh hồn bạt vía, bao nhiêu đao thương đều nhắm vào hắn. Minh Quy hét lớn một tiếng, huy chưởng đánh ngả hơn mười tên quân Nguyên, nhưng trên lưng cũng trúng một mũi tên, sâu tới nội phủ. Hắn giở thần uy, huy chưởng đánh chết một gã nguyên Binh, lảo đảo đi mấy bước, chợt thấy sau lưng đau nhức, một cây trường mâu cắm vào hậu tâm, Minh Quy quay chưởng đánh gảy thân mâu, cũng không quay đầu lại, nổi điên nhắm hướng "Thiên Nguyên Các" chạy tới, nhưng bị đao thương tiến mâu tua tủa cản đường, hắn chạy chưa tới, trúng nhiều vết thương quá nặng, không còn chống chọi nổi, ngã nhào xuống đất.
Minh Quy lúc này đã cảm thấy không còn đau đớn, hai mắt đẫm máu, mờ mịt. Trong thoáng chốc, bên tai tựa hồ truyền tới tiếng nói trong trẻo của một người con gái: "Minh Quy ca ca, ngươi lại đang đọc sách ở Thiên Nguyên Các sao? Ừ, ta hỏi ngươi, chúng ta vì sao phải thủ hộ những sách này vậy?" "Tiểu Xuy, là ngươi hả? Ha ha, những sách này, đều được các tổ tiên dùng tính mệnh bảo vệ. Cha đã nói, sách còn người còn, sách mất người mất. Vì vậy mặc kệ Hoa gia hay là Minh gia, nhưng còn sống ngày nào, là ngày đó còn thề sống chết bảo vệ tốt những sách này. . ."
"Sách còn người còn, sách mất người mất." Minh Quy bỗng sực tỉnh lại, gượng đứng lên hướng Thiên Nguyên Các đi hai bước, hai tay quơ quào, dường như cố vạch lửa mà tìm vật gì trong đó. Trong lúc này, bên cạnh hắn tiếng hò hét vang lên, đao thương như hoa tuyết đang rơi, nhẹ nhàng phất phới, Minh Quy lảo đảo, gục xuống, vùi thân bên lầu các.
Lúc này, xa xa vang lên một chuỗi tiếng vó ngựa, Thổ Thổ Cáp cưỡi chiến mã theo đường quanh co khúc khuỷu mà đến. Một gã bách phu trưởng mặt như màu đất, tiến lên khàn giọng nói: "Đại tướng quân, Minh Quy mưu sát chủ, Trấn Nam Vương đã tuẫn quốc! Tiểu nhân hộ giá bất lực, mong rằng đại tướng quân trách phạt." Thổ Thổ Cáp lạnh lùng nhìn thi thể Thoát Hoan, im lặng không nói lời nào, nhìn về hướng Thiên Nguyên Các, ánh lửa sáng rực, cháy tới nóc lầu.
Đột nhiên, nghe trên lầu có người cao giọng ca: "Cây cỏ xanh, bạn bè ở xa tới, hoa trên núi nở nụ cười, trăng sáng thoải mái; cảnh xuân xem qua, nhanh như là chớp mắt, tình nghĩa ngươi và ta, chở được vạn lần; mây trắng nhẹ bay, chỉ là giây lát, tình nghĩa ngươi và ta, nghìn năm không tan; cây cỏ xanh, bạn từ xa tới, tâm như vàng ngọc, rung động thành tiếng, giai nhân phát cười, niên thiếu thoải mái, bạn bè là ai, nói cùng ngươi nghe, bốn phương lồng lộng, lớn lắm Côn Luân!" Tiếng ca hùng hồn ngân vang trong giây phút này, trong mắt quân lính đều hình như có ảo giác, trong ánh lửa hừng hực nhìn thấy một ngọn núi lớn, chạy dài đông tây, hùng vĩ dị thường.
Hát xong khúc này, người nọ cười dài một tiếng, có năm tiếng cười khác hòa theo, phóng lên cao, hào khí ngang dọc. Thổ Thổ Cáp lập tức ngồi ngay ngắn, yên như bàn thạch, bỗng dưng giơ tay lên. Tiếng cười đột nhiên ngưng, sáu bóng người bay khỏi mái lầu, như một ánh điện tím bay xuống. Thổ Thổ Cáp trong mắt ánh lên một chút gì đau xót, cắn răng phất tay xuống. Tức thì, nghìn mũi tên phát xuất như mưa, bay về hướng mấy bóng người vừa tới. . .
Hoàng hôn chợt tắt, sương lạnh mờ giăng, Tiền Đường sóng cuộn bát ngát mênh mông. Một đám người tụ họp trên bờ biển, vài cánh buồm trắng căng phồng trên cửa biển, đều thêu hình cá sấu màu vàng kim, nhuộm ánh hoàng hôn, lóng lánh vài tia đỏ thắm. Hoa Hiểu Sương đứng ở bên bờ, bình tĩnh nhìn xa xa, đứng phía sau là nữ đệ tử thân quyến của Thiên Cơ Cung. Qua hồi lâu, trong màn sương chiều xuất hiện vài bóng người. Hoa Hiểu Sương trong lòng căng thẳng, hai chân như nhũn ra, hầu như đứng thẳng không được. Chỉ thấy bóng người kia dần dần rõ ràng. Hoa Sinh cả người là máu, hai tay bồng một người, lảo đảo đi đầu, Vân Thù cầm trong tay trường kiếm, khập khiễng theo sau, Cửu Như, Thích Thiên Phong, Công Dương Vũ, Hoa Thanh Uyên, Tần Bá Phù cũng đều tự giúp đỡ một người, năm người kia Hoa Hiểu Sương nhận được là "Trung Điều Ngũ Bảo" Hồ gia huynh đệ. Năm người đi lại lảo đảo, hiển nhiên đều bị thương rất nặng.
Hoa Hiểu Sương muốn bước tới, rồi lại chẳng cất nổi bước chân, muốn rơi lệ, lại từ lâu không có nước mắt. Hoa Sinh đi tới trước mặt nàng, trao người đang bồng trên tay cho nàng. Bốn bề yên lặng, nghe được tiếng kim rơi. Hoa Hiểu Sương cúi người xuống, ôm lấy người đàn ông quen thuộc, vuốt ve gương mặt lạnh như băng. Mười năm qua, nàng đã bao lần nhìn thấy gương mặt này trong mộng. Nàng thật muốn đây cũng là một cơn ác mộng. Một khi tỉnh ngủ lại, chỉ thấy đêm dài hun hút, chuyện vừa xảy ra đã biến mất. Hoa Hiểu Sương giương mắt, mờ mịt nhìn mọi người, Hoa Sinh ngã quỵ xuống đất, khóc nức nở, từng quyền, từng quyền đấm xuống đất. Hoa Hiểu Sương thấy hắn khóc đã rất nhiều lần, nhưng chưa từng thấy hắn khóc như hôm nay, cực kỳ bi ai. Triệu Oa cũng quỳ xuống, mếu máu, trên mặt đều là nước mắt. Trung Điều Ngũ Bảo cũng đang khóc sao? Vân Thù hắn nhìn trời, nhìn cái gì đây? Gia gia cúi đầu nhìn xuống mặt đất, lại nhìn cái gì? Cửu Như đại sư thật là bình tĩnh, trên mặt thế nào cũng nhìn không ra hỉ nộ. Thích đảo chủ hình dạng thật kỳ quái, hoặc như là khóc, hoặc như là cười. Trong lúc nhất thời, Hoa Hiểu Sương phảng phất không đếm xỉa đến, ngoại trừ người đang nằm trong lòng nàng, hết thảy đều không có can hệ với nàng.
Tất cả nữ quyến đều sụt sùi khóc, nhưng đều cố sức đè nén, không dám khóc hu hu, chỉ có Phong Liên đứng thẳng, ánh mắt oán độc, đảo qua mọi người, dường như muốn đem hình ảnh mỗi người ghi tạc trong lòng.
Hoa Hiểu Sương ôm Lương Tiêu trong tay, từ gương mặt từng chút từng chút đi xuống, mơn trớn môi, mơn trớn cổ, một ngày một đêm qua, nàng khóc khô nước mắt từ lâu, rõ ràng muốn khóc, mà lại khóc không được. Có thể sau này, nàng cũng không biết cái gì là khóc, cũng không biết cái gì là cười, giống như trong lòng người này, lặng yên vượt qua quãng đời còn lại. Ngón tay của nàng trượt dần xuống dưới, dừng lại trên ngực của Lương Tiêu, bỗng, nàng rung rung, mở mắt thật to. Hoa Hiểu Sương từng bắt mạch hằng nghìn hằng vạn cho người bệnh, thiên hạ không có ngón tay của đại phu nào có thể linh mẫn bằng nàng. Nàng cảm thấy rất rõ, tâm mạch của Lương Tiêu, thật sâu còn có một chút gì ấm áp, dường như mất rồi lại dường như còn, vẫn kéo dài tồn tại.
Hoa Hiểu Sương như ở trong mộng mới tỉnh, thất thanh kêu lên: "Tiêu ca ca, muội nhất định sẽ cứu sống huynh, nhất định cứu sống huynh. . ." Nàng cố sức ôm lấy Lương Tiêu, chạy về hướng con thuyền có cánh buồn trắng, dọc theo bờ sông, nàng lung lay lắc lắc, càng chạy càng nhanh, thanh âm cũng càng lúc càng lớn, càng gấp rút: "Nhất định cứu sống huynh, nhất định cứu sống huynh. . ." Mọi người nghe được ngẩn ngơ, rồi đột nhiên ồn ào, kéo nhau chạy theo nàng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoa Sinh từ dưới đất ngẩng đầu lên, mấy chiếc thuyền buồm trên sông chẳng biết đi đâu tự lúc nào. Bốn bề im lặng, chỉ có bên bờ thỉnh thoảng nghe văng vẳng tiếng dế mùa thu rả rích trong bụi cỏ.
Cửu Như uống một ngụm rượu, than thở: "Ngươi tỉnh táo rồi sao?" Hoa Sinh lắc đầu nói: "Sư phụ, con cũng không biết là tỉnh táo, hay là là hồ đồ, nói chung lòng không thâu nhận được." Hắn im lặng một lát, nói: "Lương Tiêu, hắn còn sống hay chết?" Cửu Như cười nhẹ: "Hòa thượng cũng không biết, hắn sống hay chết. Nếu chết thì mọi chuyện chấm dứt. Nếu sống, ngươi chẳng lẽ còn muốn đi theo cuộc sống phu thê đời trước?"
Hoa Sinh tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, nước mắt trào tuôn, nói rằng: "Sư phụ, tim con thật đau khổ, vì sao trên đời luôn luôn nhiều đau khổ như vậy? Nếu con không lớn lên thì tốt biết bao nhiêu, cái gì đều không cần suy nghĩ, cái gì đều không cần làm, ban ngày ăn thịt uống rượu, buổi tối ngủ. Nhìn không thấy lệ rơi, nhìn không thấy người chết, cái gì đều nhìn không thấy."
Cửu Như thương xót nhìn hắn một cái, than thở: "Ngươi ở đây trong hồng trần pha trộn hơn mười xuân thu, vẫn không rõ sao? Thế sự đã là như thế, ngươi mê muội, chúng sinh có trăm trạng thái, kỳ quái, dụ cho người khóc, dụ cho người cười. Ngươi không mê muội, đâu có cái gì là chúng sinh, đâu có cái gì là đại thế giới, bất quá là hư không mênh mông mà thôi, có thể, ngay cả hư không cũng không có."
Hoa Sinh cả kinh, chỉ một thoáng, những gì nghe thấy hơn mười năm qua chợt lóe lên trong đầu, có chút nào khó chịu. Tim hắn đập mạnh và loạn nhịp một lát, bỗng chậm rãi đứng lên, nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời. Trong lòng rốt cuộc đạt được sự bình tĩnh ngày xưa. Dù cho tảng đá nặng nghìn cân cũng không làm dao động chút nào.
Cửu Như nhìn thần sắc hắn, đứng dậy, tạo thành chữ thập nói: "Thiện tai thiện tai!" Hoa Sinh phẩy tay áo một cái, cũng tạo thành chữ thập nói rằng: "Vui từ buồn đến, giẫu buồn vẫn vui. Chảy nước mắt cười hì hì, hòa thượng ngu ngồi dưới cây bồ đề, mưa rơi trên đám bùn xưa, sau cơn mưa trời lại sáng."
Cửu Như than thở: "Thiện tai thiện tai, ngươi đã nhập đạo, ngộ tánh còn thấp, hòa thượng tặng ngươi câu kệ:
"Bách xích can đầu bất động nhân, tuy nhiên đắc nhân vị vi chân, bách xích can đầu tu tiến bộ, thập phương thế giới thị toàn thân.",
(Kinh Phật, ý nói: Bất cứ thành tựu nào trên đời, kể cả đạo hạnh dù cao thâm, vẫn cần tu dưỡng để tiến bộ. Bể học mênh mông không bờ bến, học, học mãi đưa ta gần chân lý hơn).
Hoa Sinh không thèm quan tâm đến câu kệ, Cửu Như chưa nói xong, hắn đã phất tay áo xoay người, đi nhanh về hướng tây, vừa đi vừa cười lớn, trong tiếng cười chẳng còn mang nét buồn vui. Cửu Như không khỏi khen: "Hòa thượng tốt! Như vậy khá lắm." Nhìn theo Hoa Sinh đi xa, bỗng dưng xoay người lại, dốc hồ lô uống một hơi cạn sạch rượu còn sót lại, máng hồ lô bên hông, ngẩng đầu nhìn sắc trời, trượng gổ cắm trên mặt đất, cười to nói:
"Khứ! Hàn nha lược quá loạn vân khứ, chỉ xích mang mang thị Túy Hương. Tiếu! Nhất tiếu tịch liêu không vạn cổ, tam phân minh nguyệt chiếu đại giang!"
(Tạm dịch: " Đi! Quạ nhát dựa vào cụm mây bay, đâu đó mịt mờ bóng Túy Hương. Cười! Cười cô đơn trống vắng muôn đời, ba phần trăng sáng chiếu đại giang!" )
Nói xong rồi thong thả đi về hướng đông. Trong lúc đó, vầng trăng treo trên cao, như một ngọn đèn nho nhỏ, ánh trăng nhuộm trắng nước sông trôi lững lờ, vài con quạ về đêm còn đang bay lượn trong mây, chẳng biết trôi giạt về phương nào.
Hết
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: