Truyện ngắn Cánh mai còn lại Nguyễn Tấn Huy Quyên bâng khuâng trông ra cửa sổ:
- Mai bắt dầu nở rồi đó, Hải!
Hải nhìn theo tay bạn. Ngoài vườn cây của bệnh viện, mai đã trổ hoa, những cánh mai vàng mỏng manh rung rinh trong gió. Hải gật đầu:
- Ừ, mai nở. Nhưng cây mai này nở sớm. Còn một tháng nữa mới đến Tết kia mà!
- Nghĩa là những cánh mai này sẽ tàn trước Tết thôi, phải không Hải?
- Có lẽ vậy!
- Nó có thể trổ thêm một đợt hoa nữa chứ?
- Không đâu, nhỏ “nghếch” ạ!
Giọng Quyên chợt buồn:
- Nó giống Quyên đó! Nó ăn Tết trước rồi… thôi!
- Là sao?
Quyên ngập ngừng:
- Là… e rằng… Quyên không… không về nhà được nữa!…
Hải hiểu Quyên muốn nói gì, cậu đưa tay bịt miệng cô bé:
- Nhỏ “nghếch”! Nhỏ sẽ khỏi bệnh và sẽ về nhà trước Tết, bác sĩ bảo thế! Mình sẽ kéo cả lớp đến nhà nhỏ cắn hạt dưa. Thằng Phong hứa sẽ chép tất cả bài học trong thời gian nhỏ nghỉ. Nhỏ Phụng phụ trách giảng bài. Vậy là ổn cả mà, phải không?
Hải nhìn Quyên thật lâu. Cậu cảm thấy thương bạn quá! Tinh thần Quyên yếu đuối, cô bé luôn bi quan và không tin rằng mình sẽ khỏi bệnh. Suốt tháng qua, chiều nào Hải cũng vào thăm Quyên, kể cho cô bé nghe chuyện trong lớp, trong trường. Cậu chọn toàn chuyện vui và tô vẽ thêm nét hài hước để cô bé nở những nụ cười, cậu thúc hối các bạn trong lớp thay phiên nhau viết, để mỗi ngày đều có thư mang vào cho Quyên đọc, để cô bé không cảm thấy cô đơn.
Vẫn nhìn cây mai qua khung cửa sổ, Quyên hỏi:
- Hải có nhớ truyện “Chiếc là cuối cùng” của nhà văn O. Henry không?
- Làm sao quên được, hai đứa mình cùng thích truyện ấy mà!
- Hải kể lại cho Quyên nghe đi?
- Ủa, nhỏ quên à?
- Không. Nhưng Quyên muốn nghe Hải kể!
Hải sửa đổi chút tình tiết trong truyện để Quyên vui:
- Ờ thì… có cô bé kia cũng bệnh phổi như Quyên, lúc ấy là mùa thu. Cô bảo rằng khi chiếc lá cuối cùng trên cành cây kia rơi xuống, cô sẽ chết. Anh họa sĩ yêu cô, không muốn cô chết. Anh lẻn ra vườn trong đêm khuya, dồn hết tài năng vẽ một chiếc lá trên tường, phía sau cành cây ấy. Chiếc lá sinh động như thật và dĩ nhiên, nó không bao giờ rơi xuống. Cô bé khỏi bệnh, cô âm thầm cảm ơn chiếc lá. Nhưng không bao giờ cô biết được đó là chiếc lá giả và càng không hề biết, chàng họa sĩ ấy đã chết vì sưng phổi khi vẽ xong chiếc lá cuối cùng trong đêm thu mưa gió.
Quyên vẫn buồn rượi:
- Có một tài năng như thế không?
- Có chứ!
- Có một tình cảm chân thành như thế không?
- Có chứ!
- Nếu bây giờ Quyên nhìn cây mai ấy và ước mong… thì Quyên có khỏi bệnh không?
- Có chứ, nhưng…
- Nhưng sao?
- Mình vẽ… ẹ lắm, nhỏ sẽ biết đó là hoa mai dỏm ngay thôi!
Quyên đưa ngón tay trỏ lên môi ra hiệu cho Hải im lặng. Cô bé mĩm cười. Hải thấy rõ trong mắt Quyên, niềm tự tin ánh lên rạng rỡ.
- Quyên ước đây!
- Ước gì?
- Nói cho Hải biết thì hết linh còn gì! Hải im lặng nhé, Quyên ước đây!
Hướng mặt về phía cây mai, cô bé nhắm mắt lại, đôi mi dài cong vút, môi cô bé mấp máy thì thầm.
* * *
Chỉ còn một tuần nữa tết đến. Tất cả hoa trên cây mai ấy đều rơi rụng, chỉ còn một chiếc vẫn tươi màu. Đó là cánh hoa nhựa Hải tìm mua ngoài chợ. Cậu khéo léo chọn lựa kích cỡ, cùng độ màu thật đúng với những đóa mai trên cành. Và cũng như người họa sĩ kia, cậu phải tìm mọi cách để lẻn vào bệnh viện ban đêm để gắn cánh mai giả ấy lên cây, vì Hải biết nếu gắn ban ngày sẽ khó thoát khỏi ánh mắt của cô bé từ trên cửa sổ.
Thế nhưng không hiểu vì sao, khi thấy trên cành chỉ còn mỗi cánh mai duy nhất, Quyên chẳng hề vui mà ngược lại, còn trở nên buồn bã, bi quan hơn. Cô lơ đãng nghe Hải kể chuyện, cô hờ hững đọc thư bạn bè, cô không muốn ai nhắc đến ngày Tết đang dần đến. Và gần đây, càng tệ hại hơn nữa, cô suốt ngày thẩn thờ nhìn cánh mai còn lại.
Tiếng chuông báo hết giờ thăm bệnh đã lâu, nhưng Hải vẫn cố nán lại.
- Bác sĩ bảo bệnh nhỏ sắp khỏi, nhưng phải vận động và đừng suy nghĩ nhiều. Nhỏ không nên nằm hoài như vậy!
Im lặng.
- Nhỏ biết không, thằng Cương dạo này mập lắm, hôm qua trong lúc đạp xe vào trường, nó cán phải hòn đá, chiếc xe chịu không nổi, nổ bum cả vỏ.
Vẫn im lặng.
- Nhỏ Hồng đêm qua dự sinh nhật bạn, sáng dậy muộn vào học quên tháo đôi mi giả. Thầy Hùng quát lên: “Vướng hai cái mái hiên đen thui ấy thì em còn nhìn thấy gì trên bảng, h…ả…”.
Hoàn toàn im lặng.
Hải nhìn ra cửa sổ và giả vờ như mới phát hiện:
- Ồ kìa! Nhỏ xem! Cánh mai ấy vẫn không tàn nhỏ ạ!
Đang nằm lỳ trên giường, Quyên bỗng ngồi bật dậy:
- Quyên không tin! Không muốn tin! Hải hãy nói đi, là chính Hải đã vẽ cánh mai ấy. Hãy nói như vậy đi!
Hải xua tay:
- Hoa thật đấy! Quyên biết mà, Hải vẽ được thế chết liền. Kìa kìa, nó đang rung rinh trong gió kìa!
Quyên nhắm mắt lại. Lạ lùng thật, cô không muốn nhìn cánh hoa ấy. Cô nài nỉ:
- Hải hãy nhận là chính Hải đã vẽ nó đi!
- Không. Đừng dụ mình nói sự thật… ủa quên, đừng bắt mình nói dối. Đó là cánh mai còn lại như ước mong của nhỏ. Nhỏ sẽ khỏi bệnh.
Quyên mím chặt môi và bất chợt, cô òa lên khóc:
- Quyên không khỏi bệnh đâu… Hải có biết Quyên ước thế nào không?... Khi cánh mai cuối cùng rơi xuống, Quyên sẽ khỏi bệnh. Còn nếu đến Tết mà vẫn còn một hoa nào thì… Quyên sẽ… chết…
Hải ngớ ra như người từ trên trời rơi xuống. Thì ra Quyên đã tin mình sẽ khỏi bệnh nên đã đặt điều ước trái ngược với cô gái trong truyện, thế mà nở nào cậu lại dập tắt đi niềm tin sống của Quyên. Hải nhìn ra cửa sổ, cánh hoa nylon rung rinh trông vô duyên, trông độc ác làm sao! Cậu nắm lấy tay Quyên lắc mạnh:
- Không phải hoa thật, cũng không phải hoa vẽ, đó là hoa giả. Hoa bằng nhựa. Chính mình đã gắn nó lên…
- Quyên không tin! Quyên không tin! Đó là hoa thật…
- Hoa giả… Hải sẽ đem vào cho Quyên xem!
- Cậu trèo lên cửa sổ. Phóng mình ra vườn cây. Cây mai cao và to lắm. Khi gắn cánh mai giả cậu gắn rất chặt và chọn cành cao nhất vì sợ ai đó tháo nó ra, nên giờ lay hoay mãi vẫn chưa gỡ được.
- Này, cậu bé! Leo xuống. Dám hái trộm hoa của bệnh viện hả?
Bác bảo vệ từ đâu đến, quát lên. Hải cuống quít:
- Hoa của cháu mà!
Bác bảo vệ quắc mắt:
- Ở đây là nhà của cậu chắc?
- Nhưng hoa này là của cháu!
Vừa đáp Hải vừa cố gỡ đóa hoa, nhưng bác bảo vệ túm áo Hải kéo cậu xuống:
- Giờ này ai cho phép cậu vào đây? Cút!...
Và bác chợt thấy tên trường lớp trên ngực áo Hải:
- Á à… thì ra, học sinh rình hoa bệnh viện! Cậu có tin tôi sẽ “phết” cây gậy này vào mông cậu rồi gọi điện báo về trường để cậu được “phết” tiếp không?
- Dạ, tin… nhưng bác cũng phải tin hoa này là của cháu…
- Á à… bướng này!
Bác bảo vệ “phết” thật. Hải không đau, cậu kêu lên:
- Hãy tin cháu, đó là hoa giả mà!
Bác “phết” thêm một roi nữa, lần này mạnh hơn:
- Còn dám dối gạt người già, hoa giả mà nở trên cây à?
- Chính cháu gắn lên đó, không tin bác lấy xuống xem !
- Ối trời, lại còn dám dụ già này hái hoa à! Tóc bạc hết rồi đây, không mắc lừa cậu đâu. Ranh con… cút!...
Lần này bác cương quyết kéo Hải ra cổng. Một tay bị giữ chặt, còn tay kia Hải đưa lên cao vẫy Quyên, cậu cố xoay người lại và gào thật to:
- Qu… y… ê… n ơi! Hoa giả đó. Hải nói thật mà. Chính Hải đã gắn nó lên cây…
Từ cửa sổ, Quyên đã trông thấy, nghe thấy hết. Mặt cô vẫn còn ràn rụa nước mắt và có cả những giọt nước mắt hạnh phúc vừa mới vỡ òa ra. Cô không thể chết!
* * *
Những ngày đầu của năm mới rộn ràng và qua rất nhanh, không ai kịp chú ý đến cây mai to chỉ duy nhất một cánh mai nở rộ trên cành. Và cũng không ai biết rằng, sau những ngày vui Tết ấy có hai người bạn trẻ lẻn vào bệnh viện gỡ trộm cánh mai. Họ không để mất nó. Vì đó là “cánh mai còn lại” mãi mãi trong đời họ, là kỷ niệm tuyệt vời của một thuở xuân xanh.
N.T.H