ThueSach.vn -
Chẳng Thể Nói Lời Yêu (Lâm Phỉ Nhiên): "
Một triệu ngôn từ cũng không thể đưa anh quay lại, em biết vì em đã thử. Một triệu giọt nước mắt cũng vậy, em biết vì em đã khóc. Bất cứ ai nói rằng thà yêu và đánh mất tình yêu còn hơn chưa từng yêu lấy một lần, hẳn chưa từng thấy trái tim mình tan vỡ. Bạn sẽ phải tìm đến ai khi người duy nhất có thể khiến bạn ngừng rơi lệ lại là người khiến bạn khóc?…"
Chẳng Thể Nói Lời Yêu "Chẳng Thể Nói Lời Yêu" nhưng tôi tin, trong cuộc đời của mỗi cô gái đều từng có một người con trai như vậy. Anh ta có thể mãi mãi chỉ là nỗi tương tư thầm kín của riêng bạn, hoặc cũng có thể bạn là một người may mắn được thần tình yêu chiếu cố, hai người sẽ cùng nắm tay nhau đi hết quãng đường đời.
Có thể anh ta không đẹp trai cho lắm, tính tình không tốt cho lắm, nhưng vì có sự xuất hiện của một thứ tình cảm gọi là "yêu”, mọi thứ đều trở nên khác biệt. Bạn khao khát được anh ta để mắt đến, bạn có thể vì anh ta mà cố gắng thay đổi bản thân, bạn sẵn sàng vì anh ta mà trở nên mạnh mẽ, tất cả chỉ bởi một chữ "yêu”.
Sách Hay Cùng Thể Loại: Giá Lại Có Một Người Như Em (Lâm Phỉ Nhiên) Trích Đoạn: Cố Tây Lương tựa như chớp mắt đưa ra quyết định, anh quên bẵng cô gái đi bên cạnh, bế xốc Nguyễn Ân đi ra phía cửa. Trên đường gặp quản lý của câu lạc bộ Mạnh Phàm, một người khá nhạy cảm, anh ra vừa trông thấy sắc mặt u ám của Cố Tây Lương liền vội vàng tiến tới hỏi có cần chuẩn bị xe đưa cô gái kia tới bệnh viện hay không. Cố Tây Lương lạnh lùng gật đầu rồi lập tức rời đi. Mạc Bắc tròn mắt kinh ngạc, tiếng thét chói tai của Hòa Tuyết lôi anh ta trở về thực tại. Anh ta thản nhiên dùng ngón trỏ gõ lưng người đàn ông vừa gây sự kia, nhưng lại nhận được câu chửi của đối phương: “Mẹ kiếp! Cút ngay!”
Mạc Bắc tỏ ra bất cần đời, được lắm, vừa hay đã lâu chưa được bận động gân cốt. Anh ta nheo mắt chuẩn bị xuất chiêu, chợt có một đám người xông ra, nhìn qua biết tỏng là báo vệ của câu lạc bộ, tên nào tên ấy cao to lực lưỡng hạ đòn xuống tên gây chuyện và đồng bọn. Mạnh Phàm cũng lao tới tặng cho hắn ta một cước.
“Ngay cả Mạc công tử mà mày cũng dám động vào à? Mắt chó của mày chột rồi à?”
Dẹp loạn xong xuôi, nhìn thấy cô gái ngồi bệt dưới đất kia vẫn còn sợ hãi đến nỗi không có ý định đứng lên, Mạc Bắc đột nhiên nhiệt tình, giơ tay đỡ cô gái dậy, không ngờ lại bị đối phương gạt phăng đi. Anh buồn bực, có cô gái nào mà không mong chờ anh để mắt tới?
“Này em gái, có hiểu thế nào là báo đáp ân tình không hả? Bản thiếu gia đây không phải lưu manh nhé, hơn nữa còn là ân nhân của cô em đấy!”
Hòa Tuyết tự mình bám tay lên quầy bar đứng dậy, quay sang Mạc Bắc “hừ” lạnh một tiếng khinh miệt. Cô nhớ rõ vừa rồi lúc Nguyễn Ân ngất xỉu, anh ra còn tỏ ra hào hứng như xem kịch vui, nói mấy câu đùa giỡn với người đàn ông vừa đưa Nguyễn Ân đi.
“Nếu thật sự muốn cứu thì đã cứu từ lâu rồi! Trong mắt tôi, anh cũng chẳng khác gì đám lưu manh kia!”
Mạc Bắc cứng họng, hoàn toàn không ngờ cô gái vóc dáng nhỏ nhắn như vậy mà mắng người hung hãn như thế.
Không đợi đối phương kịp phản ứng, Hòa Tuyết đã trừng mắt lườm Mạc Bắc một cái rồi chạy biến đi như cơn gió, thậm chí còn không kịp chỉnh trang lại quần áo xộc xệch của mình. Cô chạy ra ngoài cửa thì gặp ngay một chiếc taxi vừa trả khách, lập tức mở cửa chui vào, đang tính lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Ân mới phát hiện mình đánh rơi túi trong câu lạc bộ.
Lúc Nguyễn Ân tỉnh lại đã là năm giờ sáng. Hai bên thái dương đau nhức, cố gắng chắp nối những hình ảnh rời rạc trong đầu, cô mới nhớ đã xảy ra chuyện gì. Nguyễn Ân quan sát xung quanh, có lẽ đây là bệnh viện, không thấy Hòa Tuyết đâu. Cô ngồi dậy, cuống quýt tốc chăn xuống giường. Lúc ấy, Cố Tây Lương mở cửa đi vào, ánh mắt hai người chạm nhau, họ nhìn chằm chằm đối phương.
Cố Tây Lương trầm mặc. Sao lại trùng hợp đến thế, ngay cả vẻ mặt ngạc nhiên cũng giống nhau…
Nguyễn Ân có chút ngây người. Một người đàn ông có khí lực lớn đến vậy, mới chỉ đứng trước mặt cô thôi mà tựa như thần linh xuất hiện, thế giới cơ hồ như chỉ còn lại duy nhất mình người ấy.
Nguyễn Ân chợt cảm thấy trái tim đập liên hồi. Cô biết ngoại hình của mình không đến nỗi xấu, trước đây cũng từng có nhiều người thích cô, chỉ có điều cô có chút bài xích kiểu tấn công theo đuổi này. Dự định tương lai của cô là sau khi có một công việc ổn định, mới suy nghĩ tới việc lập gia đình. Cô thuộc tuýp người phụ nữ truyền thống, có những chuyện rất cố chấp. Vậy mà lúc này, người đàn ông trước mặt cô chẳng cần làm gì, gần như bất động nhìn cô hơn mười giây mà cô có cảm giác như rơi vào tay giặc.
Giống như khi còn bé, cô được viện trưởng đưa đi chơi trong công viên, nhìn ngoài cổng có bác bán kẹo hồ lô đang cắm xiên đỏ mọng lên cái tay rơm, lần đầu tiên cô nũng nịu vòi vĩnh vị viện trưởng luôn yêu thương mình: “Dì Văn, con muốn một xiên, con muốn một xiên! Lần này thôi được không, lần sau con không đòi nữa!”
ThueSach.vn