Khỏa thân
nguyễn thế duyên 06.12.2014 10:20:56 (permalink)
 
Tôi vừa viết xong cuốn tiểu thuyết "Khỏa thân" Xin đăng lên đây để lấy ý kiến đóng góp của mọi người. Vì nhiều người không có thời gian nên mỗi lần đăng tôi chỉ đăng hai chương và cách một ngày đăng một lần
Rất mong đuộc sự góp ý của mọi người
             Kính
Nguyễn thế Duyên
 
 
               Khỏa thân
 
                      Chương một
 
 
Hắn xốc lại cái thùng đựng dụng cụ đánh giày và dừng lại trước cửa hàng, đưa con mắt thèm thuồng nhìn khắp lượt những xúc toan trắng bày một cách ngay ngắn trên giá .
      - Cô ơi — hắn rụt rè hỏi cô gái bán hàng — Toan vẽ bây giờ bao nhiêu tiền một mét hả cô?
Cô gái bán hàng đưa con mắt đầy vẻ khinh thị liếc nhanh anh chàng đánh giày quần áo xộc xệch, mặt mũi hốc hác rồi vừa quay mặt đi, vừa trả lời một cách trống không
      - Hai trăm!
Hắn đặt cái thùng đánh giày xuống, lộn hết cả các túi quần, túi áo móc ra những tờ bạc đã nhàu nát. Hắn vuốt phẳng những tờ giấy bạc, xếp thành một xấp rồi lẩm nhẩm đếm.
      - Cô ơi! — Hắn lại tần ngần một lúc — Cô bán cho tôi nửa mét.
Cô gái bán hàng liếc nhìn xếp tiền lẻ nhàu nát  trong tay hắn, hất mặt
      - Không bán lẻ! Thôi ông đi đi cho người ta nhờ. — Hắn nghe thấy cô gái lầm bầm  nhỏ trong miệng — Vừa sáng ra đã bị ma ám.
Hắn đút xấp tiền lẻ vào túi, cúi xuống xốc cái thùng đánh giày lên vai quay lưng lại định bỏ đi thì có một tiếng gọi giật giọng ở ngay sau lưng.
      - Tiến! Có phải là Tiến đấy không?
Hắn quay người lại. Một người đàn ông từ trong cửa hàng chạy vội ra ôm chầm lấy hắn
      - Đúng là mày rồi! Trời ơi tao tìm mày mãi
Hắn ngỡ ngàng nhìn người đàn ông . Quen lắm! Nhưng chịu  không làm sao nhớ nổi.
      - Ông là….
Hắn ngập ngừng. Người đàn ông vỗ mạnh vào vai hắn:
      - Lợi đây. Tao già đến thế sao?
      - À!
Hắn à lên một tiếng. Bây giờ thì hắn đã nhớ ra. Mười năm rồi còn gì. Thời gian trôi nhanh như chạy. Mới ngày nào hai mươi mấy đứa vừa ra trường thế mà nay đã ngoài ba mươi.
Nỗi vui mừng gặp lại bạn cũ  qua đi rất nhanh. Đến lúc này Lợi mới nhìn thấy cái thùng đánh giày trên vai hắn
      - Trời ơi! – Lợi kêu lên – Sao  mày lại ra nông nỗi này? Anh ta giằng lấy cái thùng đánh giày của hắn, nâng lên quá đầu rồi ném vèo ra ngoài đường. Mấy hộp xi, và mấy cái bàn chải bắn tung tóe khắp nơi.
      - Vứt mẹ nó đi! – Lợi quát lên – Với tài năng của mày mà mày không là tỷ phú thì thật là ông trời không có mắt. Tao sẽ giúp. Vào đây!
Vừa nói, Lợi vừa lôi tay hắn vào trong nhà rồi quay sang bảo với vợ, chính là cô gái bán hàng.
      - Pha cho anh ấm chè. Đây là ông bạn vàng của anh đấy.
Cô vợ từ nãy đến giờ sững người hết nhìn chồng lại nhìn sang anh chàng đánh giày nhếch nhác, nghe chồng bảo vội vàng vâng một tiếng rồi chạy vội vào nhà trong pha chè.
Ngày xưa, hồi mới ra trường mà gặp cảnh này chắc hắn đã rưng rưng cảm động . Nhưng mười năm rồi, sương gió đã nhiều, hắn biết ngay là thằng bạn hắn đang diễn kịch. Môi hắn hơi nhếch lên một nụ cười.  Từ tốn, hắn gỡ tay thằng bạn ra.
      - Từ  từ đã nào ông bạn vàng – Lại một nụ cười nữa khẽ nhếch lên trên môi hắn sau hai tiếng “Bạn vàng”- Mày hãy để tao nhặt cái cần câu cơm của tao cái đã rồi ta sẽ nói chuyện.
Hắn đi ra ngoài đường nhặt lại tất cả mọi thứ cho vào trong cái thùng gỗ đặt ngay ngắn vào sát bờ tường rồi mới bước vào trong nhà. Hắn nhìn quanh ngôi nhà, nhìn những đồ đạc sang trọng , thời thượng với cặp mắt dửng dưng khác hẳn với cặp mắt thèm khát khi hắn nhìn những tấm toan trắng toát đang bày bán ngoài cửa hàng. Lúc ấy cô gái bán hàng bưng bộ ấm chén từ phòng trong bước ra. Bạn hắn vội vàng giới thiệu.
      -Đây là bà xã của tao.-Rồi quay sang nói với vợ-Còn đây là anh Tiến, người mà anh vẫn nói với em.
Vợ Lợi đon đả, khác hẳn với bộ mặt câng câng khi nãy.
      -Giời ơi! Tưởng ai hóa ra là anh Tiến. Nhà em cứ nhắc đến anh suốt.-Vợ Lợi giọng thấp hẳn xuống như có vẻ áy náy. –Cho em xin lỗi. Em cứ tưởng….
Hắn cười xòa cắt ngang lời cô gái
      -Có gì đâu! Chủ một cơ ngơi như thế này-Hắn giang tay chỉ khắp ngôi nhà- thì chuyện đó là bình thường mà.
Nói đến đây, hắn chợt nhìn thấy hộp danh thiếp của thằng bạn để trên bàn uống nước, tiện tay, hắn nhặt lên một chiếc và cầm đọc
           Đặng Lợi chủ cửa hàng tranh và vật tư mỹ thuật.
Hắn lại đột nhiên nhớ đến câu chuyện người em của nhạc sỹ Betoven ký dưới bức thư gửi cho anh trai mình “ Chủ một sản nghiệp”. Hắn buột mồm
      -Đáng lẽ mày phải đề “Đặng Lợi chủ một sản nghiệp”
Lợi cười
      -Còn mày sẽ đề “Nguyễn Tiến chủ một cái đầu”Đúng không?
Hắn nhìn thằng bạn, hắn không biết bạn hắn đã đọc mẩu giai thoại ấy chưa nhưng nhìn thằng bạn, hắn biết, bạn hắn nói thật lòng
      -Nào ! Thế mày định giúp tao thế nào?
Hắn thấy trong mắt thằng bạn lóe lên một tia sáng
      -Tao sẽ tìm khách hàng cho mày vẽ chân dung. Mày có biết không, bây giờ vẽ chân dung khỏa thân là mốt của những cô gái trẻ, nhất là những ngôi sao nổi tiếng.-Giọng thằng bạn hắn bỗng sôi nổi hẳn lên- Lũ chúng nó nhiều tiền nên trả công rất cao, năm sáu triệu.-Lợi hơi dừng lại một chút quan sát thái độ của hắn. Một thoáng ngập ngừng.-Thậm chí bảy tám triệu một bức.
À ra vậy! hắn thầm nghĩ
      -Thế sao mày không vẽ?
      -Tao làm gì còn thời gian mà…-Hơi dừng lại một chút, rồi Lợi nhìn thẳng vào hắn thành thật-Thú thật với mày tao mà vẽ được thì cũng chẳng đến lượt mày. Bọn chúng trả cao nhưng cũng đòi hỏi rất cao. Chúng nó chỉ thích những bức vẽ có hồn. Cái xưởng chép tranh của tao có hơn chục thằng mà không thằng nào vẽ được. Đấy! Mày xem. –vừa  nói Lợi vừa chỉ vào một chồng tranh xếp ở một góc nhà-Tốn bao nhiêu tiền toan với mầu vẽ mà chẳng được bức nào.
Hắn đi lại đám tranh đang xếp thành đống dở từng cái ra xem rồi cười bảo thằng bạn
      -Mày tưởng vẽ một bức chân dung có hồn dễ lắm à? Nhất là chân dung phụ nữ. Mày thử đếm xem trong lịch sử mỹ thuật thế giới có bao nhiêu bức chân dung phụ nữ có hồn?
Không ! không!-Bạn hắn vội vàng nói- Không đến mức cao như thế. Chỉ là có hồn một chút, gợi cảm và…
      -Làm cho “Cái ấy” của người xem cứng lên .Đúng không?
Hắn tiếp lời còn thằng bạn hắn cười.
      -Mày thông minh thật đấy. Vấn đề là ở chỗ ấy. Cái khó cũng là ở chỗ ấy. Làm người xem thèm muốn nhưng lại không ai có thể nói đây là chân dung của một con điếm. Bức tranh có thể treo được ở ngoài phòng khách nhưng người xem lại nghĩ về cái phòng ngủ
      -Thế thì tao chịu!
Hắn lắc đầu từ chối và ngay lập tức hắn đọc được nét thất vọng hiện rõ trong mắt thằng bạn. Lợi nài nỉ
      -Tao biết là mày làm được nhưng mày không muốn làm. Nhưng chẳng lẽ mày thấy đi đánh giày thì cao cả hơn là đi làm những việc như thế hay sao? Tao có thể bàn với khách hàng tăng thêm tiền công cho mày
Lời nói của thằng bạn làm hắn ấm lòng. Ít nhất đã có một người đánh giá đúng về hắn. Đã hiểu hắn. Nhưng hắn vẫn lắc đầu kiên quyết từ chối.
      -Tao có nguyên tắc sống của mình nhưng vì một lời nói của mày, tao sẽ sửa một bức để đền đáp cái tình của mày đối với tao.
Hắn nhặt một bức vẽ trong đống tranh bỏ đi đặt lên giá vẽ và vớ lấy bảng mầu. Thay vì vẽ cô gái  theo chiều trực diện như tácgiả của bức tranh đã vẽ làm tất cả những bộ phận trên cơ thể cô gái phô hết ra một cách lộ liễu, dung tục, hắn hơi xoay cô gái đi một chút vừa đủ để cặp đùi thon dài che bớt đi một phần cái mà cuộc đời vẫn thèm muốn ở ngang thân. Nhưng cặp đùi thon thả ấy lại không che hết đi tất cả, người ta vẫn nhìn thấy một chút gì đó gồ lên phía bên kia đùi nhưng đường nét không rõ ràng, nó mờ mờ, ảo ảo. Như hư mà như thực đầy gợi cảm. Nhưng nếu chỉ rùng mình một cái thôi, tất cả những cảm giác đó lập tức biến mất chỉ còn lại một vẻ đẹp như ngưng đọng lại. Cánh tay cô gái dơ lên hờ hững cài một bông hoa lên mái tóc. Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà cánh tay ngà ngọc đó lại che đi mất một bên vú  nhưng vú phía bên kia thì lại lộ ra tất cả. Bầu vú hơi hếch lên như khiêu khích với cả thế giới với một núm vú hồng tươi, nhỏ và săn chắc.
Hắn lùi lại một bước, nghiêng đầu ngắm bức tranh nét mặt ra chiều mãn nguyện.
      -Đẹp quá!
Vợ Lợi thốt lên. Không hiểu cô ta đã đứng sau hắn từ lúc nào. Hắn quay lại lắc đầu
      -Chưa được! Còn  thiếu một điều.
      -Thiếu điều gì?
Bạn hắn hấp tấp hỏi chen vào. Hắn nhìn bạn, trong mắt hắn ánh lên một tia sáng mà bạn hắn cũng không hiểu đấy là ánh mắt diễu cợt hay ngạc nhiên.
      -Thiếu cái điều mà mày và người đặt hàng mày mong muốn –Môi hắn lại nhếch lên một nụ cười.-Đó là “Tranh treo được ở phòng khách nhưng người xem lại nghĩ về cái phòng ngủ”
Hắn tiến lại phía bức tranh. Vợ Lợi chỉ thấy cây cọ trong tay hắn phết mầu liên tục, những vệt mầu ngoằn ngoèo, lộn xộn, chỗ đậm chỗ nhạt mà chẳng hề có một hình thù gì cụ thể
      -Xong!
Hắn thốt lên một tiếng, ném cây cọ và tấm bảng pha mầu vào góc phòng rồi như một thói quen cố hữu hắn chùi ngay  bàn tay cầm cọ đang nhoe nhoét mầu vẽ vào vạt áo, vớ lấy chén nước chè đã nguội ngắt uống ực một nhát
      -Em có thấy gì đâu!
 Vợ Lợi ngạc nhiên hỏi. Hắn không trả lời mà quay sang phía thằng bạn.
      -Còn mày có thấy gì không?
Lợi lùi lại mấy bước im lặng chăm chú nhìn bức tranh một lúc rồi quay sang bảo với vợ
      -Em lại đây. –Vợ Lợi đi lại chỗ chồng –Em hãy nhìn thật chăm chú qua vai cô gái và đừng cử động.
Cô vợ làm theo lời chồng và thật là kì lạ, chỉ một lúc đứng im, những vệt mầu ngoằn ngoèo, hỗn độn không rõ đường nét ấy cứ mờ dần, cô gái thấy như có một màn sương khói dâng dần lên sau lưng cô gái và mờ mờ trong làn sương khói ấy hình như có một cánh cửa phòng. Cánh cửa phòng khép hờ và hình như có một luồng sáng từ phía trong cánh cửa ấy ấy phát ra.
      -Tài thật!
Vợ Lợi ôm ngực thốt lên
      -Thôi !Tao đi đây
Hắn xốc cái thùng đánh giày lên vai. Bạn hắn giữ vai hắn lại móc ví. Hắn nhìn thằng bạn lắc đầu.
      -Đừng làm thế! Bức vẽ này là vì mày đã biết đến tao chứ không phải vì tiền.
Lợi nhét vào túi áo hắn mảnh danh thiếp của mình
      -Nếu như mày đổi ý thì hãy gọi cho tao
Đợi cho hắn đi xa rồi, Lợi rút điện thoại gọi ngay cho một người.
      - A Lô Q à! Đơn đặt hàng của em xong rồi đấy. Cầm ngay ba mươi triệu  đến mà nhận hàng nhé. Sao? Đắt quá à? Em mà kêu đắt một tiếng nữa là anh tăng giá lên năm mươi triệu đấy. Cả Hà nội này, à không, cả nước này em là người duy nhất có được một bức chân dung như thế. Anh đảm bảo với em rằng mọi người sẽ phải phát ghen với em
 
                                                    *
                                            *              *
 
Rất muộn hắn mới trở về ngôi nhà trọ tồi tàn của hắn. Mọi người trong khu nhà trọ đã đi ngủ cả, hắn mở cửa bước vào trong nhà. Không bật đèn, hắn đi ra cửa sổ, mở toang cánh cửa và cứ thế đứng thần người nhìn ra phía ngoài sông. Trăng sáng vằng vặc, tĩnh lặng. Nhìn xuống dòng sông, hắn có cảm giác một dòng ánh sáng bạc đang im lặng trườn về phía trước. Có tiếng gì đó. Tiếng Gió? Không phải.Tiếng sóng? Không phải! Hắn không biết là tiếng gì. Một tiếng thầm thì, triền miên từ từ dâng lên lan đi theo ánh trăng. Có lẽ đó là tiếng dòng sông . Hắn yêu dòng sông này. Hắn biết dòng sông có sự sống và đã bao nhiêu lần hắn muốn thể hiện điều đó trong tranh của hắn nhưng không được. Những bức vẽ về dòng sông cứ chất đống trong phòng của hắn. Ai xem cũng khen đẹp duy nhất chỉ có một người không thích đấy chính là hắn và thế là đêm trăng nào hắn cũng thần người đứng ngắm dòng sông.
Có tiếng kẹt cửa, không quay lại hắn hỏi
      -Em vẫn chưa ngủ à?
Tiếng một người con gái trả lời
      -Vâng
Và đèn bật sáng. Ánh sáng của ngọn đèn điện làm tan biến mất ánh trăng của hắn. Hắn rời cửa sổ. Cô gái mới bước vào phòng tay cầm một bát súp đang bốc hơi nghi ngút còn tay kia cầm một cái bánh mì.
      -Anh lại chưa ăn gì phải không?
Nghe cô gái hỏi, bỗng nhiên hắn cảm thấy đói. Đói cồn cào. Hắn đỡ bát xúp từ tay cô gái, nét mặt có vẻ ngượng ngập hắn lúng búng trong miệng
      -Cám ơn em
Cô gái im lặng nhìn hắn ăn ngấu nghiến. Ngần ngừ một thoáng cô gái bảo
-Anh này.
-Cái gì?
-Sao anh không đi chép tranh? Anh vẽ đẹp thế cửa hàng nào chẳng thuê anh.
Đang nhai, hắn ngừng ngay lại chăm chú nhìn cô gái. Ánh mắt hắn hình như có điều gì lạ lắm khiến cho cô gái bỗng cảm ân hận vì điều mình vừa nói ra. Cô lúng túng
      -Em….em
      -Không sao đâu em.—giọng hắn trầm , nhỏ, ánh mắt sầm tối đầy đau đớn.-Anh đã từng chép tranh. Những thứ này,--hắn hất hàm chỉ vào cái laptop và những vật dụng trong nhà,--nhờ chép tranh mà có. Hôm nay anh vừa từ chối vẽ một bức chân dung với giá mười lăm triệu
      -Mười lăm triệu!- cô gái kêu lên kinh ngạc. Với cô, đấy là một số tiền khổng lồ thậm chí  trong mơ cô cũng không bao giờ dám nghĩ đến. Sao anh lại từ chối? Mười lăm triệu,--Cô gái nhắc lại—Nếu là em thì kể cả phải thò tay vào lửa để cầm lấy nó em cũng dám làm.
      -Thật không?
      -Sao không thật!
Cô gái nói giọng chắc nịch. Hắn hơi mỉm cười và nhìn xoáy vào mặt cô gái.
      --Em có dám nói với anh rằng chưa bao giờ  em nhận được một lời đề nghị mười lăm triệu trong những đêm em đi hát ở phòng trà không?
Cô gái cúi mặt nhìn xuống đất lúng túng
      --Nhưng chuyện đó khác chứ. Đấy không phải là bán tiếng hát mà còn phải bán một thứ khác nữa. Còn đi chép tranh thì anh có phải bán thứ gì nữa đâu ngoài sức lao động của mình?
      -Em nghĩ vậy sao?—Hắn đột nhiên quay phắt lại, cô gái thấy trong mắt hắn lóe lên một tia sáng giận dữ, mặt hắn méo mó vì tức giận. Ánh mắt ấy, bộ mặt ấy ấy khiến cô gái bỗng nhiên thấy sợ. Cô co dúm người lại. Chỉ một thoáng thôi, ánh mắt của hắn từ từ thu lại. Hắn lấy hai tay ôm lấy mặt và ngồi xuống ghế. Giọng hắn bỗng trở nên trầm đục và u uất.—Có đấy em ạ. Có một thứ nữa phải bán đi khi chép tranh. Đó chính là tâm hồn mình. Anh đã đi chép tranh gần hai năm. Trong hai năm đó anh đã trở thành một ông thợ vẽ. Với một cô gái, phải bán đi sự trong trắng của mình đau đớn thế nào thì với một họa sỹ phải bán đi tâm hồn mình cũng đau đớn như thế em ạ. À mà ông em dạo này thế nào rồi?
Nghe hắn hỏi, cô gái buột ra một tiếng thở dài
      -Vẫn thế thôi mà anh. Em thương ông quá. Giá mà anh em mình có tiền nhỉ! Mà anh này?—Cô gái đột nhiên hỏi.-- Nếu có tiền thì anh sẽ làm gì?
      -Anh sẽ mở một cuộc triển lãm tranh của riêng mình. Anh tin rằng trong những bức tranh anh đã vẽ thế nào cũng có một bức được viện bảo tàng mỹ thuật Việt nam mua để trưng bày. Lúc ấy thì cuộc đời của anh em mình sẽ thay đổi. Còn em? Em sẽ làm gì khi có tiền?
Hắn hỏi lại. Cô gái trả lời ngay không một chút đắn đo
      -Em sẽ đưa ông vào một bệnh viện tốt nhất, thuê cho ông một phòng riêng và mua những loại thuốc đắt tiền nhất để chữa bệnh cho ông và…
Nói đến đây cô gái dừng lại. Hắn tò mò hỏi
      -Và sao?
Mặt cô gái bỗng đỏ lên
      -Và mua hẳn cho anh một nghìn mét toan với một đống màu thuốc rồi mở cho anh một triển lãm tranh của riêng mình.—Cô gái bỗng khúc khích cười.—Cứ như là chuyện cổ tích ấy anh nhỉ? Lúc ấy anh trở thành người nổi tiếng không biết anh có quên em không?
Hắn đăm đăm nhìn cô gái rồi nói nhỏ
      -Phần sau mơ ước của em có thể chỉ là chuyện cổ tích nhưng phần đầu thì chưa chắc đâu em
 
                                                            *
                                                      *          *
 
Sáng hôm sau, vừa ra mở cửa hàng thì vợ Lợi đã thấy hắn đứng đấy từ lúc nào. Thấy hắn vợ Lợi đon đả.
        -Anh Tiến! Anh đã quay lại rồi đấy à?
Cô ta mới nói đến đấy thì đã nghe thấy tiếng chồng mình tiếp theo ngay sau lưng.
        -Chuyện! Tiền có sức thuyết phục mạnh hơn cả chân lý.
Hắn ném một cái nhìn đầy khinh bỉ về phía thằng bạn rồi vào đề ngay
        -Tao đồng ý vẽ ! Mười lăm triệu một bức và chỉ vẽ hai bức
        -Ô kê!—Lợi đồng ý ngay. –Nhưng sao chỉ có hai bức?. –Bạn hắn cười cười vỗ vai hắn. –Tâm hồn nghệ sỹ cũng giống như màng trinh của phụ nữ ấy. Bán một lần hay bán mười lần cũng có gì khác nhau đâu.
Nói xong câu ấy, Lợi phá lên cười. Hắn ta có vẻ thích thú vì  tìm được một câu đắt giá. Mặt hắn tái đi. Môi lún sâu vào hàm răng cắn chặt. Cái yết hầu giật giật nơi cổ. Hắn muốn nhổ một bãi nước bọt vào giữa cái bộ mắt đầy thỏa mãn của thằng bạn nhưng hắn gìm lại được. Giọng hắn khô khốc.
      -Và tiền trước
Tiếng cười của thằng bạn hắn vụt tắt
      -Cái ấy thì không được –Lợi lắc đầu – Mày vẽ rồi nhưng nhỡ khách hàng không ưng  thì tao toi à?
      -Tùy mày thôi!
Hắn lạnh lùng, xốc lại cái thùng đánh giày quay người định bỏ đi
      -Thôi được! Tao đồng ý
Vừa nói thằng bạn hắn vừa móc ví. Hắn cầm tiền, không đếm  vừa bỏ đi vừa ném lại phía sau một câu gọn lỏn
      -Mai bảo cô ta đến
Đợi hắn đi khuất, vợ Lợi quay sang cằn nhằn chồng.
      -Sao anh lại đưa tiền cho hắn. Ngộ nhỡ hắn cầm tiền rồi biến mất thì sao? Ba mươi triệu chứ có phải ít đâu!
      -Sao mà cô ngu thế! Mắt Lợi quắc lên mắng vợ. –Những người như nó chẳng bao giờ bán cái mặt của mình với giá ba mươi triệu đồng. Cẩn thận đấy! Cô mà để nó mếch lòng không thèm vẽ nữa thì cô chết với tôi.
Vợ Lợi câm bặt lủi thủi đi vào nhà trong
Cầm tiền, hắn hắn không về ngay nhà mà lang thang ra ngoài bờ sông. Đi xuyên qua những bãi ngô xanh tốt hắn đi ra đến tận mép nước, ngồi xuống một cây gỗ bị nước cuốn dạt vào bờ, hắn thả chân xuống dòng nước mát lạnh và thần người nhìn ra xa. Dòng sông lững lờ chảy. Sóng rất nhỏ, chỉ là những gợn nước nên không gây nên một tiếng động nào. Dòng sông câm lặng. Dòng sông giận dỗi. Hắn thường xuyên đến đây. Đến để được nghe tiếng sóng, để được ngắm những đợt sóng tới tấp xô bờ. Dòng sông cuồn cuộn chảy và  bốc cháy  dưới ánh nắng mặt trời. Hôm nay mặt trời trốn giữa những đám mù và mặt sông bỗng trở thành nhợt nhạt. Tiếng sóng không còn, chỉ còn tiếng gió lê thê lướt qua những vạt ngô non. Tiếng xào xạc khẽ , triền miên như tiếng nỉ non than khóc. Hắn lặng lẽ thở dài. Hắn đã một lần bán tâm hồn mình. Hồi ấy, hắn đã tự lừa dối mình. Phải sống đã, phải có tiền để mua toan và mầu vẽ mới có thể phụng thờ  nghệ thuật. Chẳng lẽ  ta dùng than củi vẽ lên những bức tường vôi để phụng thờ nghệ thuật được sao? thế là hắn đi chép tranh. Hai năm! Hắn mua được xe máy đẹp, được laptop, được những bộ quần áo bảnh chọe nhưng hắn lại không vẽ được bất cứ một bức tranh nào của mình. Hắn đã thay đổi mà chính hắn cũng không nhận ra. Cho đến một hôm…
Lần ấy, hắn cùng mấy người bạn vào một phòng trà uống cà phê. Hắn chọn một góc khuất khoan khoái  ngả người trên ghế tựa dửng dưng nhìn lên chiếc sân khấu nhỏ có những cô gái trẻ với những chiếc váy ngắn và những chiếc áo cũn cỡn hở đến gần nửa bụng đang vừa hát, vừa ngoáy tít cặp mông. Hắn im lặng nhả khói, vô cảm với tất cả những gì đang diễn ra trước mắt. Dẫu sao thì hắn cũng là một nghệ sỹ thực thụ và cái tâm hồn nghệ sỹ trong hắn không thể và có lẽ là không bao giờ chấp nhận những thứ lố bịch đội danh nghệ thuật đang diễn ra ở đây. Người dẫn chương trình đang nói điều gì đó mà hắn không để ý. Một tràng pháo tay bỗng rộ lên và một cô gái tiến ra sân khấu. Hắn nhỏm người dậy. Trời! hắn khẽ thốt lên. Tấm áo dài! Giữa nhưng cái váy ngắn, chiếc áo ngắn với cái cổ khoét sâu, một dáng người mảnh mai với tà áo dài tha thướt, duyên dáng đã gợi trong hắn một điều gì đó. Đã làm bừng lên trong hắn một cái gì đó mà chính hắn cũng không rõ chỉ biết rằng cái đó đã buộc hắn phải cầm lấy tờ giấy và cái bút chì. Hắn vẽ! Hai năm rồi hắn mới vẽ.
Núi ơ núi! Thuyền ơ thuyền
Bàn tay cầm micro của cô gái khoát một vòng rộng. Trước mắt hắn bỗng hiện lên cảnh trời nước bao la và một tà áo dài đang lướt trên đầu ngọn sóng. Hắn cứ thế mê mải vẽ và khi câu cuối cùng của bài hát lắng xuống thì cũng là lúc bức kí họa của hắn hoàn thành.
      -Đẹp quá!
Có tiếng ai đó khen sau lưng hắn. Hắn dơ bức vẽ lên ngắm nhìn rồi bỗng nhiên người ta thấy hắn vò bức tranh thành một nắm , dơ tay định ném đi. Một bàn tay đã giữ tay hắn lại.
      -Sao bức tranh đẹp thế mà anh lại định vứt đi?
Người đó hỏi. Hắn nhìn trân trân vào người đã ngăn cản hắn rồi đột nhiên người hắn rũ xuống như mất hết sinh khí. Một dòng nước mắt trào ra
      -Đây không phải là tôi vẽ. Đây là Rembrandt vẽ  (1)
Người đã ra tay ngăn cản hắn hình như cũng là một người am hiểu về nghệ thuật, anh ta ngắm nhìn bộ quần áo sang trọng của hắn rồi bảo
      - Chắc anh bạn đang chép bức tranh “Chúa trong cơn bão ở hồ Galilee” của Rem brandt phải không? Cấu trúc của bức tranh này giống bức tranh ấy lắm. Chỉ thay mỗi chiếc thuyền bằng cô gái thôi. Nghệ thuật đòi hỏi một sự hi sinh anh bạn ạ
Câu nói của người lạ mặt làm cho hắn bừng tỉnh. Hắn chạy vội ra ngoài cửa hàng mua một bông hồng  và đi lên sân khấu. Khi đưa hoa tặng cho cô gái hắn nói.
      -Cám ơn em!
      -Anh cám ơn vì cái gì?
Cô gái ngạc nhiên hỏi
      -Vì em đã cứu vớt cuộc đời anh
Hắn nói câu đó với một giọng rất chân thành. Thế mà bây giờ!
 
      Hắn nặng nề đứng dậy đi về nhà. Qua phòng của cô gái, hắn đẩy cửa bước vào. Chỉ có mỗi người ông  của cô gái ở nhà. Hắn đi về phía góc phòng nơi đang sắc một ấm thuốc bắc, vừa mở chiếc ấm kiểm tra vừa hỏi.
      -Vân nó đi hát rồi hả ông?
      -Ừ! Mà mày…
Một cơn ho đột ngột kéo đến cắt ngang lời ông lão. Hai cánh tay khẳng khiu của ông lão ôm lấy bộ ngực gày gò cứ thế ho rũ rượi. Hắn chạy lại, một tay vuốt ngực , còn tay kia nhè nhẹ đấm vào lưng chỗ huyệt phổi của ông lão. Cơn ho dứt,ông lão thở hồng hộc vì mệt. Hắn móc túi lấy ra nắm tiền đưa cho ông cụ.
      -Ông đưa cho cái Vân số tiền này bảo nó sáng mai đưa ông đi viện.
Ông lão ngạc nhiên nhìn số tiền.
      -Mày lấy đâu ra mà nhiều tiền vậy?
Hắn cười.
      -Thế ông tưởng con nghèo à?—Hắn cười trêu ông lão—Thảo nào ông nhất định không gả cháu gái của mình cho con. Con nói cho ông biết nhé. Nếu thích, con sẽ giàu ngay. Con nghèo chỉ là vì con chưa thích giàu đấy thôi.
Ông lão cười, nụ cười của một ông lão đã rụng hết răng trông như là mếu.
      -Mày đừng có nói trạng. Đời làm gì có người không thích giàu. Mà tao nói thật, con Vân nhà tao cao số lắm. Ngày trước mày khá thế, thế mà gặp con Vân mày lụn bại ngay.
Ông lão thở dài.
      -Ơ! – hắn ngạc nhiên .—Thế ông định không gả cháu gái của ông cho con thật đấy à?
Ông lão lắc đầu.
-Không phải vậy. kiếm được người như mày để gửi gắm cháu mình thì chết tao cũng nhắm được mắt. Tao chỉ thương cho mày! Tài thế! Tốt thế! Mà chỉ vì cháu mình mà khổ.
Ông lão lại thở dài một tiếng nữa. Tiếng thở dài và lời nói chân thành của ông lão làm cho hắn cảm động. Đột nhiên hắn nhận ra một điều : Không chỉ có nghệ thuật mới đòi hỏi một sự hi sinh. Đời còn nhiều thứ đòi hỏi ta phải hi sinh và thứ làm ta phải hi sinh nhiều nhất lại không phải là nghệ thuật mà lại là hạnh phúc.. Những cảm giác nặng nề lúc hắn ngồi ngoài bờ sông tan biến. Một cảm giác lạ lắm trào lên trong hắn. Hắn cảm thấy thanh thản và một niềm vui len lỏi trong hồn. Niềm vui về một sự hi sinh quá lớn. Một nghịch lý của cuộc đời
 
 
 
                                   Chương hai
 
 
Mưa !
 Buồn!
Mưa cứ rơi đều đều tạo nên một thảm âm thanh chán ngắt.
Hải ghét nhất là trời mưa, nhất là mưa về đêm. Không đi đâu được, không có công việc để làm cho hết thời gian. Anh đi lại phía cửa sổ mở toang cánh cửa để cho làn gió ẩm ướt mang những hạt mưa nhỏ li ti thổi táp vào mặt. Hải đứng, trân trân nhìn ra chiếc vườn rộng. Tiếng mưa triền miên, tiếng côn trùng rả rich.  Hoang vắng! Cô đơn và lạnh lẽo. Hải nhìn đồng hồ tay. Mới tám giờ tối. Anh còn phải trải qua mười mấy tiếng đồng hồ nữa mới có thể nhìn thấy mặt trời. Mười mấy tiếng trong mưa sao dài hơn thế kỉ.
Đi! Hải tự nhủ. Anh cầm lấy chiếc ô dương lên che mưa và chạy vội ra ga ra.
Chiếc ô tô nổ máy lao ra ngoài đường không một bóng người đi lại.
Đi đâu? Không biết!
Màn đêm đặc quánh dương cái mồm khủng khiếp của nó như muốn nuốt chửng lấy Hải. Đã bao năm nay rồi, gần như tối nào anh cũng phải tìm cách trốn chạy màn đêm bằng rượu hoặc gái.
Hải móc túi lấy điện thoại gọi cho cô thư kí của mình.
      -A lô! Em đang làm gì đấy?
Tiếng cô thư kí  ngọt như mía lùi trong điện thoại.
      -Mưa chẳng làm được việc gì em đang ngồi buồn nẫu ruột đây này.
      -Thế đi chơi với anh đi. Ngồi nhà làm gì cho buồn. Anh qua đón em nhé?
Tiếng cô thư kí như reo lên trong điện thoại
      -Vâng ! Anh đến đi.
Hải hình dung ra ngay bộ mặt hớn hở của cô thư kí. Hình như một nụ cười nhạt hiện trên môi anh. Hải vòng xe lại. Khi vừa đến cửa, chưa kịp bấm còi báo hiệu cho cô thư kí là mình đã đến thì cánh cửa nhà cô ta đã mở tung. Cô gái vọt ra chui ngay vào xe nhanh như một con báo.
Vào xe, cô gái vừa lắc lắc cái đầu, rũ cho những hạt mưa đang bám trên mái tóc óng ả rơi xuống, vừa nhìn anh với ánh mắt tình tứ 
      -Ta đi đâu bây giờ hả anh?
      -Đi Đồ sơn đi!
Hải đề nghị. Cô gái reo lên thích thú.
      -Ôi! Lãng mạn thật đấy. Chưa bao giờ em được ngắm cảnh biển đêm cả.
Hải không nói gì nhấn ga. Chiếc xe vút đi. Hai chiếc đèn pha khoan bóng đêm thành hai lỗ sáng rực. Mưa như trút nước.
Đến Hải Dương thì trời lại không mưa. Hải nhìn đồng hồ.Tám rưỡi . Thành phố đang vào lúc nhộn nhịp nhất trong đêm. Anh tạt xe đỗ bên cạnh một quán cà phê.
      -Ta vào đây uống cái gì đã đi em.
Cô gái mở cửa xe bước xuống , kiêu hãnh đi sát vào Hải . Mặt cô gái hơi ngửa lên như muốn hỏi mọi người “Đã thấy chân dài cặp với đại gia chưa?”
Còn Hải, hình như dửng dưng với tất cả. Anh đỗ xe lại đi ra khỏi xe không phải là muốn khoe cô gái với mọi người mà vì một điều rất đơn giản .Anh thèm cà phê.
Hai người vào quán.
      -Em uống gì?
      -Em chỉ uống sinh tố bơ. –Vừa nói, cô gái vừa dơ cánh tay nõn nà của mình ra trước mặt Hải . –Vì em toàn uống sinh tố bơ nên da em mới trắng mịn như thế này đấy.
Hai người ngồi xuống ghế, Hải gọi đồ uống. Anh rút bao thuốc châm một điếu và im lặng nhả khói. Qua làn khói thuốc mờ mờ, bây giờ anh mới chú ý quan sát kĩ cô thư kí của mình.
Xinh! Chịu chơi! Dâm và rất biết cách ăn diện. Anh hài lòng với sự lựa chọn của mình.
Anh mới tuyển Lan, tên cô thư kí , gần một tuần nay theo sự gợi ý của mấy người bạn nhậu. Hôm đó, anh cùng với mấy người bạn sau khi đã ngà ngà say, anh bảo với bọn bạn.
      -Đi kiếm mấy con chân dài qua đêm đi bọn mày.
Cả bọn đã ngạc nhiên nhìn Hải như nhìn thấy một vật gì kì quái, hỏi lại.
      -Sao! Mày mà vẫn còn đi với bọn điếm ấy à?
Hải bực bội cự lại.
      -Điếm là thế nào? Tao toàn qua đêm với bọn người mẫu và ca sỹ.
Cả bọn cười hô hố. Một thằng vỗ vai anh bảo.
      -Thì vẫn cứ là điếm. Chỉ khác nhau cái cấp bậc. Sao mày không tuyển lấy một em thư kí thật xinh vào rồi biến nó thành gái bao. Bây giờ người ta ăn sạch, uống sạch nên chơi cũng chơi gái sạch.
      -Cái gì? –Hải thốt nhiên nổi cáu . –Yêu à? Lũ điên!
Cả bọn nhìn nhau lắc đầu. Họ biết Hải. Thứ anh hận  nhất trên đời chính là đàn bà.  Tiếng  anh ghét  nhất trên đời là tiếng “Yêu”.
      -Yêu chó gì chúng nó. Chẳng qua là mình dùng tiền biến chúng nó thành đồ chơi của riêng mình. Thế thôi! Mà mày làm kinh doanh mà chẳng biết tính toán chó gì cả.
Mày qua đêm với một con người mẫu giá bao nhiêu?
      -Năm trăm đô.
      -Thấy chưa! Nếu một tuần mày qua đêm một lần thì một tháng mày mất hai nghìn  đô. Tương đương bốn mươi triệu còn nếu mày bao một con thư kí thì cùng lắm mày chỉ mất hai mươi triệu một tháng mà mày lại có thể sơi nó bất cứ lúc nào.
      -Lằng nhằng bỏ mẹ! Nó mà cứ đeo lấy mình thì chết à?
      -Có gì mà lằng nhằng! Như bọn tao có vợ con thì mới sợ không khéo thì tan cửa nát nhà chứ mày, vợ bỏ thì còn chó  gì nữa mà phải sợ. Thích thì bao. Hết thích thì đuổi nó đi tuyển một con thư kí mới. Đời thiếu chó gì những con chỉ thích nằm ngửa mà kiếm tiền.
Thế là hôm sau Hải đăng tin tuyển thư kí và Lan lọt vào tầm ngắm.
Rời quán cà phê, họ đi ngang qua cửa hàng bán điện thoại di động. Lan dừng lại , say mê ngắm những chiếc điện thoại xinh xắn đang bầy trong tủ kính.’
      -Ôi! Đẹp quá.
Lan kêu lên thích thú. Hải khẽ cười khẩy trong đầu. “Bắt đầu rồi đây”. Anh cầm tay cô gái kéo vào trong cửa hàng
      -Em thích thì chọn lấy một cái đi.
      -Thật hả anh?
Lan quay lại nhìn Hải với con mắt nai tơ đầy vẻ ngạc nhiên. “Con điếm! –Hải nhủ thầm trong đầu. –Sướng rơn còn giả bộ” Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài miệng anh lại cười rất tươi.
      -Sao không thật! –Anh quay sang cô gái bán hàng . –Cô cho xem một chiếc.
Cô gái bán hàng đon đả.
      -Em thích chiếc nào?
Lan chỉ ngay vào chiếc Iphone 4.
      -Em thích cái này.
Hải hơi lắc đầu, anh như thấy có cái gì đó lờm lợm trong cổ họng nhưng ngoài mặt Hải vẫn lạnh tanh bảo cô bán hàng.
      -Tôi lấy chiếc này.
Cô gái bán hàng nhanh chóng cho chiếc điện thoại vào trong một túi xách nhỏ trao cho Lan rồi quay sang nói với Hải.
      -Của anh hết mười bốn triệu.
      -Mười bốn triệu cơ ạ. –Lan kêu Lên. –Thế thì em chẳng lấy nữa đâu.
Cô đặt chiếc túi xách đựng chiếc điện thoại di động lên mặt kính đẩy trả về phía cô bán hàng. “Ranh ma lắm” Hải thầm nghĩ. Anh cầm chiếc túi xách lên, móc tiền ra trả rồi cầm tay Lan kéo cô ra xe vừa đi vừa nghĩ. “Thế là mất bảy trăm đô. Con này tham như chó. Lỗ! nhưng không sao. Tao sẽ lấy lại từ thân xác của mày! ”
Gần mười giờ họ ra đến Đồ sơn. Hải đi nhận phòng rồi đưa Lan ra ngoài bãi biển. Biển động. Những con sóng từ tít ngoài khơi xa đen thẳm quật vào ghềnh đá làm tung lên những cột  nước trắng xóa dữ dội. Gió hú lên những tiếng hú dài man rợ vò xé những tàu lá dừa xơ xác đứng bên đường. Bãi biển hoang vắng. Mưa bắt đầu rơi. Tiếng  mưa biến mất trong tiếng gầm gào dữ dội của biển cả.
Họ đưa nhau vào một quán ăn vẫn còn mở cửa bên bãi biển gọi một đĩa cua biển. Lan gỡ từng miếng thịt cua đút vào mồm cho Hải. Anh hờ hững há mồm đón nhận sự chăm sóc của cô gái mà trong lòng không một chút xao động. Anh dục cô.
      -Ăn nhanh còn về phòng đi em
Lan nguýt Hải một cái nguýt thật dài.
      -Anh chỉ được cái thế là giỏi
 
 
                                                            *
                                                       *          *
 
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Lan quay phắt ngay lại vồ lấy Hải. Cô điên cuồng hôn lên khắp người anh.
      -Từ từ đã nào. –Vừa nói Hải vừa móc túi lấy ra một viên thuốc đưa cho cô gái. –Em hãy uống viên thuốc này đi cái đã.
      -Thuốc gì đấy anh?
      -Thuốc tránh thai khẩn cấp!
      -Sao?
Lan sững người hỏi thoảng thốt. Còn Hải mặt vẫn lạnh không.
      -Anh chẳng muốn có con đâu.
“Thằng khốn nạn” Lan nhủ thầm trong đầu. Cô định giở cái chiêu giận dỗi bỏ về nhưng nhìn nét mặt Hải cô biết ngay trò đó chẳng ăn thua. Còn Hải, anh mở túi xách bỏ cái Iphon4 ra mặt bàn.  Mười bốn triệu lập tức dập tắt hết mọi ý định phản kháng của cô thư kí. Cô ngoan ngoãn cầm lấy viên thuốc cho vào mồm.
Hải kéo Lan lại sát bên mình ghé môi hôn cô. Lưỡi anh lùa rất sâu và sục sạo khắp nơi trong miệng khiến Lan cảm thấy bủn rủn cả người .
      -Anh hôn điệu nghệ thật đấy!
Cô khen  Hải, còn anh chỉ hơi mỉm cười nghĩ nhanh trong đầu. “Viên thuốc nó nuốt rồi”. Anh bế xốc cô gái ném lên trên giường . Cả người Hải lao theo như một con sư tử chồm lên người con  mồi vừa bị hạ.
      -Tắt đèn đi anh!
“Vẫn còn giả bộ e lệ” Hải suýt phì cười nhưng anh đã giữ được. Anh thò tay ra tắt đèn. “Xem cô còn trò gì nữa đây?”Anh nghĩ nhanh trong lúc đôi bàn tay bắt đầu vần vò khắp người cô gái .
      -Nhẹ thôi anh! Ái! Em đau
Hải bỗng bật cười. Tiếng cười vì cố bị nén lại nên nó cứ khùng khục trong cổ họng.
“Ái với chẳng ối! Cầm đầu mà dộng không rơi ra hàng rổ tao chớ kể”.Này thì  Ái này! Này thì Ối này.
Mỗi một tiếng này hiện ra trong đầu là một lần nửa thân dưới của Hải dập xuống thật mạnh. Chỉ một lúc sau, cái đê mê làm cô gái quên mất những điều cần phải giả vờ. Cô cong người, miệng rên ư ử . Hai bàn tay quờ quạng . Những cái móng tay được cắt tỉa nhọn hoắt sơn mầu nhũ rạch những đường đỏ bầm trên tấm lưng trần của anh
Ngoài trời, cơn bão biển ầm ầm kéo đến. Những ngọn sóng đen ngòm tới tấp chồm lên vách đá để rồi tung lên những cột nước trắng xóa hả hê. Gió giật từng cơn vít cong nhưng thân dừa cô đơn trơ trọi đứng bên bờ biển vắng.
 
                                                      *
                                               *            *
 
Sáng hôm sau, vừa về đến Hà nội, Hải đã đến ngay công ty cho gọi người trợ lý của mình lên phòng giám đốc. Người trợ lí vừa vào chưa kịp ngồi thì anh đã hỏi ngay.
      -Tình hình bên Hải Yến có gì mới không?
Người trợ lý lắc đầu nét mặt ra chiều thất vọng.
      -Không có bất cứ một tin tức gì anh ạ.
Hải gõ gõ cây bút bi lên trên mặt bàn vẻ mặt trầm tư. Anh mở ngăn kéo lấy ra một tập ảnh toàn những cô gái. Anh xếp tất cả những tấm ảnh ra đầy mặt chiếc bàn. Đúng lúc ấy cửa phòng giám đốc bật mở. Lan vừa đi, vừa nhảy chân sáo tươi cười đi đến bên anh. Hải vội vàng lấy một tờ báo phủ  lên những tấm ảnh. Anh ngẩng lên nhìn Lan, cặp mắt tóe lửa.
      -Đứng lại! –Anh gằn giọng. –Ai cho cô vào phòng giám đốc?.
Tiếng “Cô” lạnh lùng làm cho Lan sững lại.
      -Em là thư kí của anh mà. Em cứ tưởng sau tối qua…
Cô gái bỏ lửng câu nói như để nhắc nhở ông giám đốc hãy nhớ lại hay cô muốn kín đáo thông báo quan hệ của mình với giám đốc cho mọi người? Người trợ lý quay mặt đi để giấu một nụ cười. Hải như muốn phát điên. Anh chỉ tay ra cửa.
      -Cô ra ngay. Từ nay, nếu tôi không cho gọi, tôi cấm cô không được bước vào căn phòng này. Rõ chưa?
Lan tiu nghỉu như mèo cắt tai. Cô “Vâng” một tiếng rồi vùng vằng bỏ ra ngoài đóng cửa lại. Hải không để ý đến thái độ của cô thư kí xinh đẹp. Anh cất tờ báo che những tấm ảnh đi rồi quay sang người trợ lý.
      -Ta làm việc tiếp.  –Anh nhấc từ trong đám ảnh ra một tấm hình chìa ra cho người trợ lý. –Anh biết người này chứ?
      -Vâng! Đây là Thủy, kế toán trưởng mới của công ty Hải Yến.
Hải ngắm kĩ người trong tấm ảnh. Một cô gái khoảng hai bốn hai nhăm tuổi, xinh xắn.
      -Cô ta có chồng chưa?
Người trợ lý toét miệng ra cười.
      -Chưa! Nhìn ở bên ngoài, cô ta còn xinh hơn trong ảnh đấy xếp ạ.
Mặt Hải cau lại làm tiếng cười của anh chàng tắt ngấm.
      -Nhiệm vụ của cậu là phải tìm cách nhanh chóng lên giường được với cô gái này.
Người trợ lý mắt trợn ngược rồi lắc đầu quày quậy.
      -Tôi không làm được điều ấy đâu.
      -Sao không làm được?
      -Cô ta xinh đẹp. Có phải tự nhiên mà ông Tuấn giám đốc Hải Yến đưa cô ta về thay thế kế toán trưởng cũ đâu. Anh thử nghĩ xem liệu tôi có đấu nổi với ông Tuấn giám đốc Hải Yến không?
Hải im lặng. Anh biết người trợ lý của mình nói đúng.Anh đứng dậy cúi đầu đi đi lại lại trong phòng. Đột nhiên, Hải đứng phắt lại, quay sang người trợ lý.
      -Thế nếu cậu cũng là giám đốc một công ty thì sao?
Người trợ lý há hốc mồm, chỉ vào ngực mình hỏi lại .
      -Tôi? Giám đốc?
Hải cười. Nét mặt anh giãn ra.
      -Sao không?
Anh đi lại bàn, ngồi xuống ghế thu hết những bức ảnh lại cất vào trong ngăn kéo rồi đi ra phía góc phòng có để một cái két sắt nhỏ mở két lấy ra một xấp tiền đưa cho người trợ lý.
      -Đây là hai trăm triệu, cậu cầm lấy đi làm thủ tục thành lập một công ty do cậu làm giám đốc. Ngành nghề cũng giống như ngành nghề của công ty Hải Yến. Tôi sẽ cho chuyển vào tài khoản của công ty cậu năm tỷ. Về lâu về dài công ty cậu sẽ là một chi nhánh của công ty này còn trước mắt, nhiệm vụ của cậu là dùng cái mác giám đốc của một công ty để lên giường với con kế toán trưởng của công ty Hải Yến. Và cậu nên tránh đừng về đây.
Người trợ lý cho tiền vào trong chiếc cặp đứng dậy. Anh ta đi ra đến cửa thì dừng lại rồi quay lại nói với Hải.
      -Liệu có đáng phải như thế này không anh?
Hải nghiến chặt hai hàm răng, quai hàm anh bạnh ra.
      -Dù có phải mất nửa công ty này thì tôi cũng quyết phải giết chết đôi gian phu dâm phụ ấy.
Biết là không thể ngăn được, người trợ lý thở dài quay lại đi ra cửa.
 
Người trợ lý đi rồi, chỉ còn lại một mình trong phòng, Hải bỗng thấy mình rã rời. Anh ôm đầu gục mặt xuống bàn. Trong anh, một ngọn lửa tam muội dữ dội thiêu đốt. Ngọn lửa đó đã thiêu chảy tất cả những gì tốt đẹp trong anh, niềm yêu đời, niềm vui, nụ cười rộng lượng bao dung và trên hết là niềm tin vào con người tất cả đều tan chảy để rồi kết tinh lại giữa tâm hồn anh một khối thép nóng đỏ tỏa sáng :Sự căm hận.
“Có đáng không anh?” câu hỏi của người trợ lý vang lên trong đầu. Sao không đáng? Sao anh có thể quên được cái ngày định mệnh ấy cho dù hơn sáu năm đã trôi qua, khi mấy người cảnh sát đứng giữa công ty anh đọc lệnh bắt và khám xét khẩn cấp, anh đã bình tĩnh hỏi
      -Tôi phạm tội gì?
Anh ngay thẳng và lương thiện. Trong anh, vẫn luôn có một niềm tin mà bố mẹ anh đã cố gắng dạy dỗ đứa con trai duy nhất của họ “Cây ngay không sợ chết đứng”. Nhưng thời buổi đã đổi thay, cây càng ngay càng dễ bị chết đứng. Điều này thì mãi tận khi vào tù rồi anh mới nhận ra. Trước khi bị dẫn giải đi, anh đã cho gọi người bạn chí cốt của mình đến giao lại công ty cho hắn và viết một giấy ủy quyền cho phép hắn toàn quyền sử lý các công việc của công ty. Anh có biết đâu anh đã giao trứng cho ác.
Đến cơ quan điều tra, anh biết ngay mình bị một ai đó gài bẫy nhưng lúc đó thì anh chịu không thể nghĩ ra ai đã gài bẫy mình. Chỉ biết mọi chứng từ hóa đơn đều do một tay anh kí. Không thể giải trình được và thế là anh ngồi bóc lịch ba năm.
Ra tù, đi đón anh cùng với bố mẹ anh là một con bé gần ba tuổi, bé Lê. Anh hỏi mẹ.
      -Con ai thế hả mẹ?
Bố anh đã trả lời.
      -Con mày.
Răng anh đã nghiến chặt vào môi đến tóe máu.
      -Sao bố mẹ không cho con biết?
Bố anh chỉ nói một câu gọn lỏn’
      -Để làm gì?
Anh biết vợ mình đã bỏ đi theo người khác nhưng anh không thể ngờ con đàn bà khốn nạn đó lại có thể ném lại đứa con còn đỏ hỏn của mình cho ông bà. Anh ôm con mình vào lòng, lúc ấy, trong anh không hề có một xúc cảm của một bố mà chỉ có một nỗi thù hận đốt cháy tâm can. “Bố thề với con bố sẽ bắt con đàn bà khốn nạn ấy phải trả giá cho những điều mà nó đã làm với con” Anh thầm hứa với con như vậy. Con bé sợ hãi khi thấy một người lạ hoắc ôm lấy mình. Nó cất tiếng khóc. . Những giọt nước mắt của nó nhỏ vào ngọn lửa “Tam Muội” trong anh làm cho ngọn lửa càng bốc cháy dữ dội.
Về đến Hà nội, ngay ngày hôm sau, ngồi sắp xếp lại các sự kiện thì anh đã hiểu ra tất cả. chỉ sau chưa đầy nửa năm từ khi giao lại công ty cho người bạn của mình công ty anh bị phá sản và đóng cửa. Một công ty mới mọc lên, công ty “Hải yến” do chính người bạn anh làm giám đốc.  Và còn cay đắng hơn, con đàn bà khốn nạn đó bỏ anh, vứt lại đứa con của mình để đi theo chính tên đó.            
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9