Hoài Niệm Dấu Yêu
Xin chân thành cám ơn BĐH cho MT một góc nhỏ này để treo những vần thơ khi cảm xúc bâng khuâng...!
Mến,
MT
*****************************************************
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2014 02:45:25 bởi minhtuong >
Khúc Tương Tư Tại em đã gởi buồn trong lá Nên ánh Thu vàng rơi lả lơi Để bước chân xưa tìm chốn cũ NhưngThu đã trốn tận bên trời Tại em gói nhớ vào trong gió Nên chút men tình đang tỏa bay Chưa gặp mà sao đành vội vã Gởi câu ly biệt để thương hoài Tại em đã lỡ câu hò hẹn Cho tím hồn nhau buổi hạ tàn Để dấu thời gian hờ hững rụng Nên tình xưa vẫn mãi lang thang Tại em chẳng gặp ngày đưa tiễn Hụt hẫng người đi buổi tạ từ Chỉ có bướm hoa..chào giã biệt Và Thu vương nhẹ khúc tương tư. Minh Tường R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2014 02:09:27 bởi Ct.Ly >
Trăng Muộn Cứ mỗi mùa trăng lại gặp em Bao lần xa lạ một lần quen Mà ta cứ ngỡ từ muôn kiếp Đã gặp từ lâu bóng dáng hiền Và mỗi lần khi đối diện nhau Dù không cần nói một câu chào Ta như cảm nhận từ đôi mắt Lời lẽ ngọt ngào em muốn trao Chỉ thoáng nhìn em nở nụ cười Bờ môi chín mọng nét xuân tươi Hồn ta bay đến khung trời lạ Cưỡi gió cùng vui với đất trời Chắc một mình ta mộng viễn vông Em như chim quý ở trong lồng Dù thơ có dệt đầy nhung nhớ Sẽ cuốn ra ngoài trăm nhánh sông Cánh cửa thiên đàng em vẫn đóng Ái tình rơi rụng chốn thiên thai Ta đang lạc lối tìm ra cổng Chìa khóa em mang cứ giấu hoài Và bởi vầng trăng muộn nửa mùa Em còn che kín cả song thưa Nên trăng dù có tròn hay khuyết Em vẫn không màng trăng đến chưa. Minh Tường
Hoang Phế Tia nắng vàng sót lại trên hè phố Hoàng hôn đang thấp thoáng phía chân trời Chuyến xe đời đi về trên phố chợ Đường thưa người nghe lạc lõng chơi vơi Cũng nơi này trên những ngày tháng cũ Bao nồng nàn chan chứa cả trời yêu Tình ái đó trào dâng như thác lũ Mà giờ đây sao hoang phế đìu hiu Dấu vết xưa tàn phai trên phiến đá Bao năm rồi tưởng như mới hôm qua Dòng thời gian đâu xóa mờ tất cả Chút dư hương còn đọng dưới chiều tà Yêu dấu hởi…có bao giờ tự hỏi Cuộc tình tan còn sót vết tích nào Khi dấu ái lên ngôi tình yêu mới Có bao lần hồi ức cuộc tình đau. Minh Tường R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2014 02:22:28 bởi Ct.Ly >
Cuối Đường Nếu có lối mòn quay trở lại Em còn đứng đó đợi chờ ta..? Hay em vẫn bước về bên ấy Ngơ ngác làm rơi tuổi ngọc ngà Ta hỏi thời gian đang trốn biệt Tìm xem lối rẽ của tình yêu Để gom nỗi nhớ đang còn khuyết Xây đắp tình xưa đã cuối chiều Giờ ngắm mây ngàn trôi khuất nẻo Phai rồi hình bóng ở trong mây Vì em đã hết thời lưu luyến Nên gió xua tan nỗi nhớ đầy Tình đã cạn rồi ta vẫn biết Hoàng hôn lặng lẽ cũng vừa buông Nắng vàng le lói trên cành lá Mất hút tình ta ở cuối đường. Minh Tường
Hư Ảo Em giấu nụ cười sau ánh mắt Ta nghe ray rứt một niềm đau Trời đêm ngõ hẹp buồn hiu hắt Ta bước chân đi bỗng nghẹn ngào Em giấu nụ cười trong bóng tối Đường về ta nhặt nỗi sầu thương Lòng như lưu luyến như chờ đợi Em khiến hồn ta lạc mất đường Em giấu nụ cười trên lối nhỏ Ta về nghe nhớ bước chân em Hồn ta như cánh diều căng gió Lưu lạc nghìn phương vẫn cố tìm Em giấu nụ cười trong giấc mộng Ta tìm vào mộng đứng bơ vơ Em như giọt nước trên đầu sóng Ta biết tìm đâu để đợi chờ. Minh Tường
Dưới Hiên Mưa Em về ngang phố chiều mưa đổ Mưa ướt bờ mi, nhạt má hồng Khép nép dưới hàng hiên cuối phố Dáng buồn đan kín lối chờ mong Mắt rợp mi cong nét rạng ngời Tóc thề lơ đãng thả buông xuôi Nghiêng nghiêng nón lá che bờ tóc Duyên dáng môi xinh nở nụ cười Tôi cũng tình cờ đứng trú mưa Lắng nghe réo rắc những âm thừa Đường xa lối rẽ trời mưa gió Xin để đường về tôi đón đưa Mưa tạnh từ lâu trên phố vắng Tôi còn bối rối đợi làm quen Bước chân em khuất sau hè phố Ngây ngất hương yêu đọng dưới thềm… Mưa đổ chiều nay miền viễn xứ Tình cờ đứng trú dưới hiên mưa Nôn nao chợt nhớ mùa mưa cũ Lặng lẽ tôi về trên phố thưa. Minh Tường
Thảo Xưa Màn đêm kéo đến bên song cửa Đem nhớ về theo tận chốn xa Làn tóc Nhỏ bay đường ngược gió Cho ta uống trộm dưới trăng ngà Đêm thu hiu hắt vương niềm nhớ Đâu bóng Người Xưa để gởi trao Ta xé thời gian tìm dĩ vãng Chợt nghe nhung nhớ đã phai màu Thảo của ai giờ..? xưa của ta Một lần chia cách buổi phôi pha Mà nghe nuối tiếc lòng tê tái Tan vỡ từ lâu giấc mộng ngà Lối cũ ngày nào im tiếng gọi Từ ta trở gót chốn xa xăm Nhỏ xưa xa vắng lần yêu cuối Níu bóng thời gian xóa lỗi lầm.. Ta về gội lại mùa trăng cũ Để nhớ về theo phủ ngập lòng Nhưng ánh trăng non vừa khép lại Và sầu giăng kín tận mùa đông. Minh Tường
Giữ Mãi Tình Quê Mỹ Tho hỡi! Bao năm rồi em nhỉ.? Lần ra đi biền biệt đã bao mùa.. Dẫu xa cách tình em ngoài muôn dặm Vẫn thương hoài khung trời cũ ngày xưa Tôi bên này vẫn sớm nắng chiều mưa Mãi ôm ấp những ngày yêu dấu cũ Mỹ Tho ơi! Tình tôi dâng thác lũ Nhớ em nhiều khi cơn lạnh mùa sang Đường Hùng Vương rộn rã buổi chiều tàn Đón đưa em mỗi khi trường tan học Mưa thu bay giọt ngắn, dài trên tóc Em thẹn thùng lấy cặp xách nghiêng che Bến Chương Dương êm ả những trưa hè Ôi nhớ quá! Chuyến đò thăm Cồn Phụng Dòng Tiền Giang lững lờ nằm soi bóng Nước trong xanh in làn tóc em dài Vườn Lạc Hồng rực rỡ dưới ánh mai Mùa hoa tết, đón xuân về trong nắng Áo em bay chiều hẹn hò lãng mạn Em ngày xưa luôn e thẹn cúi đầu Giếng Nước giờ tôi đâu biết nông sâu? Công viên nhỏ có tình tôi gởi lại Xin giữ mãi chút tình tôi phương ấy Một tình yêu chưa gợn chút ưu phiền… Mỹ Tho từ xa vắng bước chân em Tôi thao thức những canh dài nhung nhớ Đêm viễn xứ xa muôn trùng dịu vợi Nghe Vĩnh Tràng vọng lại những lời kinh. Minh Tường
Còn Những Gì Cho Nhau Hôm nay nhìn phố mưa Lòng chợt nghe buồn bã Giọt ngắn dài trên lá Rụng trên bờ tóc xưa Góc trời xưa có em Chung một niềm mơ ước Nhưng có ai lường được Sóng xô đời ngã nghiêng Tình tôi đong thật đầy Nhưng bão tố cuồng xoay Chỉ một lần lầm lỡ Em bây giờ của ai. Bao năm rồi chẳng gặp Còn những gì cho nhau Em một đường đi thẳng Đường tôi nhuộm nỗi đau Mai người về chốn cũ Cho nhắn gởi đôi lời Tôi vẫn còn phiêu bạt Nghe đời buồn tả tơi. Minh Tường
Thơ Khóc Nắng vàng đã tắt trên hè phố Bóng tối ngoài kia sắp kéo sang Em thắp dùm ta vài đốm lửa Để hong tình cũ đã phai tàn… Thơ tình ta viết chưa trao kịp Nên gói vào đêm những nỗi sầu Em chẳng chờ ta trên lối hẹn Nên tình chết lịm giữa đêm thâu Vần thơ ta xé làm hai mảnh Chữ rách cào nhau xướt cả tay Thơ khóc nên tình xưa rướm máu Cho ta chết lặng giữa đêm dài… Ngày mai đốm lửa hồng em thắp Cũng vội tàn mau như bóng đêm Em giấu dùm ta đời mỏi mệt Kẻo tro tàn cháy ngập ưu phiền. Minh Tường
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2014 06:39:47 bởi minhtuong >
Tình Thu Chiều nay mây xám lững lờ buông Khói quyện trong sương đậm nét buồn Ngồi đếm giọt sầu rơi lặng lẽ Để lòng gởi nhớ tận ngàn phương Nhớ em như phố nhớ người qua Như bước chân xa bỗng nhớ nhà Như cánh chim chiều buồn lẻ bạn Như tàu rời bến nhớ sân ga… Thu về bên ấy lá vàng không..? Em có sầu thương tím cỏi lòng.. Có nhớ thu xưa chung mộng ước.. Và còn hối tiếc những hoài mong..? Từ em xa vắng tiếng thu xưa Lá cũng buồn lây đã mấy mùa Đâu chỉ có cành thương lá úa Mà còn tan nát cả vườn xưa.. Chiều thu ai giấu nắng trong mây Sương muộn về mang nỗi đọa đày Thu chết như tình thu đã chết… Muôn đời lá héo phải lìa cây..! Minh Tường
Nỗi Đau Trăng trốn nơi nào buổi tối nay Để đêm giăng kín lối đi nầy Tôi về trên phố thu se lạnh Mưa vẫn rơi đều theo gió bay Phương đó bây giờ chắc cũng thu Cũng sương giăng nhẹ với mây mù Lá thu có trải vàng trên lối..? Để rước em vào mộng viễn du Em nửa phương trời tôi nửa đây! Ngân hà chia cách bến sông mây Nhờ trăng đầu núi soi tìm hướng Chỉ thấy hồn thơ đã héo gầy… Hết một năm rồi em biết không ? Từ tôi theo gót dấu chân hồng Ngu ngơ vần dệt đôi ba chữ.. Và kết thành thơ để nhớ mong Mưa kéo về ngang bắc bán cầu Để vần thơ cũ ướt mưa ngâu… Để tôi xuôi ngược đời hư ảo Tìm kiếm cho mình chỉ nỗi đau. Minh Tường
Trăng Khuyết Trời chưa đổ tuyết mà nghe lạnh Cũng bởi mưa giăng kín góc trời Cho buốt đêm dài bên gối mộng Dẫu mình hai đứa vẫn chung đôi Xin em đừng nói câu hờn dỗi Làm cõi lòng anh tựa giá băng Cho bóng đêm đen về khắc khoải Và mưa rơi ướt rét căm căm Anh đang thắp sáng trăng ngoài phố Soi dấu chân em thuở ban đầu Một nửa bên em hừng hực sáng Bên anh hiu hắt một vì sao… Đời anh như mảnh trăng còn khuyết Em vá dùm anh chổ đã sờn Để giữa đêm tàn soi bóng nguyệt Cùng nhau tìm lại dấu môi hôn..! Minh Tường
Dáng Thu Ai khắc vào mây bóng dáng xưa Mang theo nỗi nhớ buổi giao mùa Bờ môi, ánh mắt em ngày đó Xé nát hồn ai buổi tiễn đưa Nghe bóng thời gian hờ hững gọi Hỏi thu cây lá đã vàng chưa Mà sao trong gió chiều xao xác Có tiếng thu xưa khóc ngậm ngùi Ai giấu sao trời trong ánh mắt Tô đầy nuối tiếc phút lìa nhau Buồn xưa đeo đẳng theo ngày tháng Khi lá thu phai sắp cạn màu Ai quét lá vàng thu đã chết Sao chừa vài chiếc để hoài mong Người bên này nhớ bên kia ngóng Làm nắng chiều thu nhạt má hồng. Minh Tường
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: