Ta và Hắn
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 33 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 490 bài trong đề mục
Trường Phi Bảo 18.09.2006 13:00:06 (permalink)
0
Chuyện Phim Buồn
-Trường Phi Bảo-


Chiều chúa nhật cảm thấy buồn
Quanh tôi mọi thứ chán chường
(Bởi) người yêu bận việc luôn tuồn
Còn ai hò hẹn luyến thương???

Xin phép mẹ được ra ngoài
Diện vào bộ cánh mãnh mai
Cô đơn nặng niềm khắc khoải
Lẽ loi chiếc bóng ngã dài

Đặt mua một tấm vé thôi
Vào rạp xem phim cho rồi
Khi đèn đốm chừ tắt hết
Nhác trông thấy bóng hai người

Bóng tối che kín thân tôi
Họ tình tứ khoác vai cười
Có ngờ đâu anh phản bội
Lưng tròng lệ xót xa rơi

Phim hôm nay sao quá buồn
Chuyện nàng Juliet thê lương
Ô kìa chúng hôn đắm đuối
Diễn trò nhục nhã tôi coi

Lặng lẽ rời chổ ngồi thôi
Mang đau khổ về tận nhà
Mẹ hỏi: Sao con buồn quá?
Tôi đáp: Tại phim mẹ à!

18-9-2006
Trường Phi Bảo 19.09.2006 23:28:53 (permalink)
0
Thà Rằng Chia Tay
-Trường Phi Bảo-


Sao tới giờ mới có thể nhận ra
Mình yêu nhau phải chăng là nhầm lẫn
Câu chuyện buồn- chút hữu duyên vô phận
Thì thà rằng anh nói tiếng chia ly

Thì thà rằng mình chẳng quen biết chi
Sẽ chẳng dệt ngần ấy nhiều kỷ niệm
Khi chia tay nhớ thương không tìm kiếm
Quãng đời xưa ta tẩm liệm vì ta

Cho nhẹ lòng trước mọi thứ đã qua
Đừng biến tình yêu thành hố sầu nước mắt
Đừng để vòng tay gàng buộc khít chặt
Em sợ tự do chết ngạt phía lạnh lùng

Chớ ghen hờn với quá khư mông lung
Em đã kể rõ từ khi mình chung bước
Chia tay nhau trách gì mình thua cuộc
Ngộ nhận thôi! chỉ ngộ nhận đúng rồi!

Thà rằng chia tay, thà mỗi đứa mỗi nơi
Thà em biến mất khỏi cuộc đời bề bộn
Thà anh sống yên bình không xáo trộn
Người và người khó lẫn lộn thực hư

Nhẹ bước chân không một tiếng giã từ
Ta đi về hai hướng đời đối nghịch
Sau cuộc tình ít nhiều mang thương tích
Sẽ lành thôi những bưng bít thời gian


(19-9-2006)


r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2006 16:48:17 bởi Huyền Băng >
Trường Phi Bảo 20.09.2006 22:49:50 (permalink)
0
Nhỏ
-Trường Phi Bảo-


Bảo anh rồi đừng gọi tôi là nhỏ
Gọi nhỏ hoài tôi giận đó thấy chưa!
Người gì đâu mà sao thật khó ưa
Một cũng Nhỏ, hai cũng Nhỏ...dạ thưa, tôi đã lớn!

Cái anh này sao cứ nhiều tưởng tượng
(Sợ nhỏ lớn rồi nhỏ đi lấy chồng)
Đừng ngụy biện, đừng có nói lòng vòng
Anh cố tình chọc cho tôi phải khóc

Tôi rất ghét bị anh gọi là ngốc
(Nhỏ anh khờ, nhỏ anh quá ngây thơ)
Đừng trách tôi vì sao đến trong mơ
Cho anh mãi ngẩn ngơ chiều thương nhớ

Mà biết đâu tình yêu đầu chớm nở
Anh phải lòng ngay cô nhỏ có duyên
Vừa đẹp nết lại hết sức thảo hiền
Ấy là tự anh chuốc phiền phức đấy

Tôi cảm thông chỉ lần này thôi vậy
Lần sao đừng gọi nhỏ đấy hiểu chưa?
Nếu trót yêu thì xin gật đầu ừa
Đặn tôi biết, dạ thưa...em đồng ý!

20-9-2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2011 20:35:44 bởi Trường Phi Bảo >
letruongquy20000 21.09.2006 00:25:36 (permalink)
0
kiếp phong trần tình nồng sao vương mãi
nghe mênh mang bao nỗi nhớ giăng đầy
em.... như nàng tiên đến trong giấc mộng
để cho đời đượm thắm một tình yêu

dòng đời trôi mang theo bao bảo tố
gió xuân vể đưa bước em đi
ánh chiều buôn chôn sầu trong màu tím
tiễn bước em nghe đau nhói tâm hồn

phút biệt ly lặng nhìn nhau lần cuối
rồi quây lưng cố nuốt lệ vào lòng
người yêu ơi.... muôn kiếp xin nhớ mãi!
dẫu cho tình đã xa cách ngàn phương
Trường Phi Bảo 27.09.2006 18:02:58 (permalink)
0
Tấm Ảnh Không Hồn
-Trường Phi Bảo-


Thọ đi rồi, chỉ còn lại tấm ảnh
Bên gối nằm, đêm em ngắm mà đau
Thọ đi rồi, đi thật...
Chớ chẳng chiêm bao
Đêm em khóc cho tình nào xa khuất

Kìa ánh mắt vô hồn nhìn ngây ngất
Kìa khoé môi từng háo hức yêu thương
Giờ vô hồn theo xúc cảm bất thường
Buồn, vui, giận...chao ôi sao mà nhớ!

Thọ đi rồi tim vắng xa nhịp thở
Nhưng hình hài còn lãng đãng quanh đây
Ghét lắm chứ? người mang khuôn mặt này
Đã một thời...
Vâng! một thời em mơ tưởng

Giờ lặng im, sao lặng im không nói
Mắt chạm mắt sao không khỏi lạnh lùng
Người ta giờ quên mất chữ tình chung
Tấm di ảnh đóng khung làm kỷ niệm

Thọ đi rồi, em một mình chiêm nghiệm
Hương ái ân phảng phất lúc xa gần
Ở nơi nào người mới thật dừng chân?
Tình em đó...ở nơi không tồn tại!

Tuyệt tình lắm, người đi không trở lại
Một năm rồi, à...hơn một năm trời
Ngắm tấm hình cho lòng bớt đơn côi
Em giận mình chẳng nhẫn tâm xé nát

Sao không thử một lần đem nhàu nát
Bởi chừ tình em sống thác cùng anh
Thọ đi rồi mang hạnh phúc mỏng manh
Dù mãn kiếp mộng cũng đâu thành nữa


26-9-2006

Trường Phi Bảo 03.10.2006 12:20:15 (permalink)
0
Ngày Mới Của Em
-Trường Phi Bảo-


Em bắt đầu một ngày mới không anh
Trong buổi sáng bộn bề, lắm việc vớ vẫn
Ờ thì ghé quầy báo mua quyển truyện tranh cho cô bạn rất thân
Rồi hì hục đạp xe vào công sở

Phải dừng trước mấy trạm đèn đỏ
Qua hai ba chiếc cầu, qua nhộn nhịp phố đông
Bắt đầu một ngày mới bằng xanh xao héo lòng
Anh biết đó...
Em mắc chứng bệnh không bao giờ chửa khỏi

Ngày mới của em là nỗi buồn rười rượi
Trễ giờ làm lại phải đạp xe về
Đời công nhân chẳng có lấy niềm vui
Từ xa anh hết chia bùi xẽ ngọt

Em cứ phải sống trong yêu thương vàng vọt
Cứ phải đợi chờ thứ không đáng để chờ
Mỗi ngày hết viết tiểu thuyết lại rị mọ làm thơ
Cuộc đời tẻ nhạt khi em đầy ảo tưởng

Bắt đầu một ngày mới từ giản đơn bình thường
Chẳng thích điệu đàng và khoe duyên như bao cô gái khác
Vậy mà...
Đàn ông con trai trên đường vẫn ngơ ngác
Nhưng sao, không phải anh của em!

3-10-2006
Nguyên Thạch 03.10.2006 13:53:42 (permalink)
0
Đẹp thay đời lúc ngỡ ngàng.
Lời thơ Phi Bảo dịu dàng ngất ngây
.

Nguyên Thạch.
Trường Phi Bảo 03.10.2006 23:08:09 (permalink)
0
Chào sư huynh Nguyên Thạch, cảm ơn Sư huynh ghé thăm còn đề lại hai câu thơ tuyệt bút. Bảo không biết đáp sao mà hễ ai khen chút xíu là mặt đỏ hết trơn hi hi, chúc sư huynh vui vẽ!
Trường Phi Bảo 03.10.2006 23:10:48 (permalink)
0
Tôi Quyết Mang Theo Suốt Cuộc Đời
Trường Phi Bảo


Tôi quyết mang theo suốt cuộc đời
Tấm ảnh của người tôi dấu yêu
Dù cho suốt kiếp không gặp nữa
Tấm ảnh người trao vẫn nhớ nhiều

Bạc áo phong sương rồi đó nhỉ?
Hay còn vô định ngút ngàn đi?
Từ buổi chia phôi nào ai hiểu,
Rằng mai đôi ngã sẽ phân kỳ!

Người tặng tấm ảnh giữ làm tin
Sợ tôi buồn thương lúc một mình
Thì đây có anh về trong mắt
Dẫu chẳng nói cười chỉ lặng thinh

Tôi quyết mang theo một bóng hình
Lời hứa hôm nào nhạt môi xinh
Người đi quên hẹn ngày son sắt
Năm tháng thoi đưa vẫn chung tình

Thương lắm từ đường tơ kẻ tóc
Hình hài muôn thuở vạn ước mơ
Ánh nhìn, khóe miệng, đôi mày sậm
Trong tôi người mãi mãi như thơ

Trong tôi, tôi mãi mãi tôn thờ
Tấm ảnh có bóng người duy nhất
Bạc bẽo người quên tình chân thật
Quên mất tình tôi lúc bơ vơ.


3-10-2006
Trường Phi Bảo 05.10.2006 22:25:12 (permalink)
0
Nếu một Ngày Em Không Làm Thơ Nữa
-Trường Phi Bảo-



Nếu một ngày em không làm thơ nữa
Hãy hiểu cho lòng: thật chẳng muốn thế đâu
Sẽ thôi ngồi thao thức trong đêm khâu
Mà nắn nót thứ gọi là cảm xúc

Trái tim bình lặng không nổi sóng cồn,
Không nghe thoi thúc
Bàn tay em thôi đẽo gọt ngôn từ
Em chẳng còn đủ sức để tiếp thu
Mọi tình cảm đắp bù bằng nhạt nhẽo

Nếu một ngày em như người bạc bẽo
Sống mà cứ lãnh đạm thờ ơ
Với em có lúc anh không còn trong trí nhớ
Đừng trách chi , bởi nhẽ...
Em mất trắng khả năng diễn đạt theo ý mình

Mọi đam mê, mọi ước muốn hồi sinh
Dần tắt hết những hoài mong chất chứa
Nếu một ngày em không làm thơ nữa
À, chắc do cuộc đời chẳng đáng vẽ ra thơ

5-10-2006
Hiền Văn Trần 07.10.2006 09:41:37 (permalink)
0
Nhớ em

Hoàng hôn...
Nghiêng một góc trời
Biển cuộn sóng , gió đưa mây
Anh cô liêu ôm nổi nhớ đọa đầy

Nếu có ngày tình mãi mãi xa bay
Câu thơ em không còn yêu bỏng cháy
Thì xin em hãy ngoảnh đầu nhìn lại
Sẽ thấy đời đâu chỉ có chua cay

Anh vẫn yêu em như những ngày xưa ấy
Chiều nay ,anh nhung nhớ đong đầy
Bởi quá xa , em quá xa...đành vậy
Trách chi em anh là kẻ trắng tay

Sẽ có ngày rồi chúng ta tìm thấy
Hạnh phúc ngọt ngào vẫn ở quanh đây
Như buổi chiều nay...
Anh nhớ về em đó chính là hạnh phúc.
...............................TVH
Trường Phi Bảo 07.10.2006 21:20:06 (permalink)
0
Ông nhớ tui thiệt không đó, sao mà nghi quá àdù sao cũng xin chúc ông vui vẽ, trẻ khoẻ, thành chàng trai mạnh mẽ


Bởi Em Là Hà Nội Trong Anh
-Trường Phi Bảo-


Anh đi rồi, Sài Gòn em chợt nắng
Hà Nội giờ này chắc mưa giăng...mưa giăng...
Anh đi rồi tím ngắt hoa bằng lăng
Căn phòng vắng cũng mênh mông nỗi nhớ

Em thèm lắm được bên anh như hơi thở
Được nghe anh kể về miền đất anh sinh ra
Đẹp tuyệt vời, đẹp hơn mọi lời ca
Tình yêu Hà Nội...em học từ anh sự thiết tha chân thành

Anh hứa một ngày sẽ đưa em về thăm
Sẽ đưa em dạo quanh Hồ Hoàn Kiếm
Tìm Viếng Lăng Bác với vòng hoa tưởng niệm
Hà Nội 36 phố phường cổ kính những rêu phong

Góc phố Nguyễn Du, hương hoa sữa thơm nồng
Biết bao giờ em có thể qua Hồ Tây thơ mộng
Qua cầu Thê Húc một buổi chiều gió lộng
Thưởng thức món kem Tràng Tiên như anh từng hứa sẽ mời em

Anh đi rồi, vỡ tan mọi êm đềm
Nhớ Hà Nội, nhớ người yêu da diết
Anh đi rồi, sẽ về thôi em biết!
Bởi em cũng là Hà Nội ở trong anh!

7-10-2006
Trường Phi Bảo 10.10.2006 21:03:48 (permalink)
0
Thơ Cho Người Hà Nội
-Trường Phi Bảo-


Đọc những bài thơ anh viết về Hà Nội
Cho ai kia... em cứ ngỡ cho mình
Hà Nội của anh đẹp ánh bình minh
Trong gió sớm thoảng lời tình thương nhớ

Ai đi xa cũng nặng mang hơi thở
Trong trái tim rộng mở những con đường
Những dãy phố trong khói tỏa mờ sương
Hiện dần lên là ký ức một thời xa vắng

Một góc Hồ Tây tím ngắt Bằng Lăng
Một nỗi niềm rắc đầy hương hoa sửa
Một mùa thu với sắc vàng chan chứa
Đẹp vô cùng khi Hà Nội có bóng anh

Đọc thơ người Hà Nội mắt lệ long lanh
Không phải vì buồn hoen vành mi con gái
Mà tại thầm ghen bởi thơ viết cho ai
Hạnh phúc quá bao vòng quay luyến mến

Dù Hà Nội em chửa một lần đến
Dù người Hà Nội em chửa gặp bao giờ
Nhưng tối nào em ngủ, em cũng mơ
Thấy Hà Nội vẫn lập lờ hẹn ước

Thơ cho em, cho anh, cho những điều không báo trước
Thèm được nghe duyên nợ đón rước mình
Đừng cười em, cô gái vốn si tình
Mọi cảnh sắc yêu qua từng dòng chữ.

10-10-2006
Trăng Quê 12.10.2006 14:13:19 (permalink)
0

Ta và Hắn

Hắn kiêu hãnh
lạnh lùng
như
đá Tảng

Ta bâng khuâng
rơi vào khoảng Ngỡ ngàng !!!


Hắn giết Ta bằng giọng nói dịu dàng
Ta chuyếnh choáng mình không là mình nữa


Ta sẽ trị Hắn bằng nồng nàn ngọn lửa
Bằng ngoan hiền đằm thắm trái tim yêu
Bắt Hắn ta phải nhớ cháy cả chiều
Bởi ngọn nến tình yêu trong lòng Hắn


Này cái kẻ tinh vi kia là Hắn
Dám nói rằng Ta là chúa hờn ghen
Thế mà ngày ngày Hắn cứ hỏi han
Người nọ người kia Ta hay bắt chuyện


Những chuyện nhỏ con thường ngày ở huyện
Hắn kiếm cớ hoài rồi gọi điện cho Ta
Chuông điện thoại reo khoảng khắc vỡ oà
Vờ hỏi Hắn “ anh là ai đấy ạ ?”


Hắn một kẻ cứ vừa quen vừa lạ
Vừa hững hờ, vừa rạo rực thiết tha
Ta ngu ngơ như một kẻ không nhà
Ghét kẻ đào hoa, đa tình là Hắn!


Chưa kể đến bao cô nàng lẵng nhẵng
Theo Hắn hoài như thể chọc tức Ta
Hắn đẹp trai nên số phải đào hoa
Nàng nào cũng mê say như điếu đổ


Hắn cãi phéng là tim đâu có chỗ
Chứa các cô nàng tưởng bở … dở hơi
Vì suốt ngày Hắn cũng phải chơi vơi
Chả nhớ ai mà nhịp tim đập loạn!


Hắn ghét Ta vì lắm bè nhiều bạn
Nhưng kiên quyết rằng Hắn cóc thèm ghen
Vì mỗi ngày danh sách cứ dày lên
Thì có chết Hắn cũng ghen …chả xuể!


Ta vừa xấu vừa vô duyên như thế
Chả kẻ nào yêu nổi hơn Hắn đâu ?
Nếu không tin cứ gục nhẹ mái đầu
Vào ngực Hắn nơi trái tim đập rộn!


Vẫn biết rằng yêu Hắn là khốn đốn
Chẳng cách nào dạy dỗ được con tim
Nhớ Hắn cồn cào, dữ dội, dịu êm
Ta chết lặng nghe chiều Thu lá đổ…

Trăng Quê


12.10.2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2006 16:41:56 bởi Trăng Quê >
VANNH 12.10.2006 15:08:59 (permalink)
0


Trích đoạn: Trăng Quê


Ta và Hắn

Hắn kiêu hãnh
lạnh lùng
như
đá Tảng

...

Vẫn biết rằng yêu Hắn là khốn đốn
Chẳng cách nào dạy dỗ được con tim
Nhớ Hắn cồn cào, dữ dội, dịu êm
Ta chết lặng nghe chiều Thu lá đổ…

Trăng Quê



ĐỪNG VỘI

Đừng vội vàng trách Hắn
Biết đâu rằng Hắn yêu
Bởi không muốn phiêu lưu
Nên Hắn đành im tiếng.


Cho mình chen ngang đôi dòng bởi lẽ mình thấy đây là một trong các bài thơ hay nhất của TQ mà mình đã đọc.

VANNH
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 33 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 490 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9