Ta và Hắn
Hát Về Một Vòng Tay Trường Phi Bảo Vòng tay nào, anh hứa tặng riêng em? Vòng tay nào, đêm ấp ôm chị ấy? Vòng tay nào, dịu dàng âu yếm vậy? Chậm lệ hờn, che đậy vết thương sâu. Vòng tay nào... em đợi biết bao lâu? Vòng tay nào... lại ẳm bồng con nhỏ? Vui bên em, mà nhớ về phương đó Vòng tay nào... chắn mưa gió đời nhau? Ôi, vòng tay anh hứa cho em sao? Ngày xanh đó, nghẹn ngào em trói buộc Thương vòng tay chính mình gầy guộc Ru ân tình trên mười ngón xanh xao Vòng tay anh, rũ bỏ mọi khát khao Vòng tay anh cho vợ hiền, con dại Vòng tay anh, đã xa rồi, xa mãi Nên đâu còn vòng tay ấm trao em. Ôi, vòng tay từng mang lại êm đềm Từng vuốt tóc, từng đưa em vào mộng Giờ anh đâu? giờ mình ên lạc lõng Chạnh lòng qua lối kỷ niệm mênh mông! 25-2-2008
Cảm ơn đời, cho tôi người để hận
Trường Phi Bảo Tặng: NVT Cảm ơn đời cho tôi người để hận
Nhớ muôn thu và chẳng thể nguôi quên
(Dẫu là đau trong giây phút yếu mềm
Dẫu là có thật nhiều đêm mất ngủ) Cảm ơn đời còn có người làm chủ
Trái tim tôi và cả linh hồn tôi
(Dẫu là buồn trên khóe mắt bờ môi
Dẫu là không có ngày tươi sắc thắm) Cảm ơn đời tặng riêng người gởi gắm
Tâm sự lòng đằm thắm nét chữ yêu
(Dẫu là thơ mòn mõi giấc cô liêu
Dẫu ai đó như chim chiều bay mãi) Cảm ơn đời, cho người luôn tồn tại
Cho tôi còn nhắc mãi chuyện ngày xưa
(Dẫu là qua thời sớm đón chiều đưa
Dẫu lối vắng em về mưa ướt tóc) Cảm ơn đời, hóa tôi thành con ngốc Giữ riêng mình kỷ niệm bẽ bàng thay
(Dẫu là xa...xa hẳn một vòng tay
Dẫu cay đắng chẳng còn ai hờn giận) Cảm ơn đời, cho tôi người để hận! 29-2-2008
Đừng Hỏi Trường Phi Bảo Rồi có thể họ lặng lẽ lướt qua Như chưa từng biết quen, như chẳng còn ai nhớ Trái tim yêu vắng xa muôn nhịp thở Chẳng lối đi nào dẫn tới lòng nhau Hẹn ước ngày xưa họ dễ dàng quên mau Câu chuyện nhạt hơn là ao nước lã Chẳng ai buồn nhắc chút tình vội vã Thưở ban đầu chập chững bước vào yêu Đôi ngã, đôi người một bến cô liêu Họ dễ dàng chia tay trước buổi chiều nông nỗi Họ dễ dàng quay lưng khi trời chưa kịp tối Sáng ra, lại lẽ loi bóng mình Đâu thấy giọt lệ nào, họ khóc cho cuộc tình Bởi họ giấu sâu tận lòng mình khờ dại Cầu mong không một kẻ thứ ba thương hại Để tránh tâm hồn tự ái khỏi tổn thương Họ từ bỏ nhau như bao khách lạ qua đường Mặt đối mặt nhưng chả quen, chả biết Họ quá phũ phàng đến là cay nghiệt Nên đừng ai hỏi gì tôi về mối tình đầu tiên 4-3-2008
Sao Anh Không Nói Lời Từ Biệt?
Trường Phi Bảo Một nửa thế giới là đàn ông
Anh hiện ra trong lòng em rõ nhất
Nỗi buồn em nhặt, niềm vui em có
Nhờ ơn anh, hạnh phúc được gieo trồng Chịu ơn anh chăn dắt, ẳm bồng
Trái tim em hẳn rất còn non nớt
Em trinh nguyên như cá nằm trên thớt
Mắc dòng cạn, lại lặn ngụp dòng sâu Mà tình yêu thì chỉ mới "bắt đầu"
Em làm sao tránh khỏi điều dại dột
Cứ tin vào anh như tin phải người tốt
Chẳng lo đi nhầm đường, chỉ sợ lạc lối anh Anh nguồn an ủi, anh những chân thành
Anh tập em "thương", anh dạy em "nhớ"
Anh dạy em "mong", anh tập em "chờ"
Ban ngày làm thơ, đêm bơ vơ tối Em học "khoan dung", khi anh "lừa dối"
Em học "thứ tha", khi anh "phản bội"
Em học "thanh cao" thành ra nông nỗi
Thế giới một ngày cười ra nước mắt Nỗi khổ em mang, niềm vui dập tắt
Anh đã mang đi năm tháng nụ cười
Em tìm bình yên, giông bão bên đời
Sao khi anh xa chẳng nói lời từ biệt? 11-3-2008
Rồi Ngày Mai...Xa Nhau
Trường Phi Bảo Muốn được anh ôm hôn lần cuối cùng
Rồi xa cách muôn trùng
...mãi mãi
Chân bước đi,
mà đầu thì ngoảnh lại
Ngôi sao băng
như kỷ niệm qua trời Lần cuối cùng muốn nhìn thấy anh cười
Rồi vĩnh viễn
đôi người, đôi ngã
Ánh mắt kia thôi xin đừng xa lạ
Mặc yêu thương
vội vã nghiêng mình chào Muốn được yêu anh như lần cuối của nhau
Lời ước nguyện giản đơn
mà thành thật
Cái vô giá lỡ lầm em đánh mất
Do nhẹ lòng, hay đường mật, cả tin? Rồi ngày mai thú tội trước bình minh
Em muốn ngắm hình anh thêm chút nữa
Anh xa quá,
mùa đông thì gõ cửa
Nỗi nhớ nào băng giá trái tim em 13-3-2008
Trích đoạn: tulipdenus
Trích đoạn: Trường Phi Bảo
Người Anh Không Mong Đợi
-Trường Phi Bảo-
Anh chàng trai hiền lành nhất đời em
Hãy lại gần đây, hãy nhìn thật mà xem
Trái tim em ẩn hình ai trong đó
Một người đàn ông anh hãy nhìn cho rõ
Từ dáng dấp, tới khuôn mặt đều chẳng có chút nào giống anh
Người ấy suốt đời như lối mòn trãi quanh
Mọi vùng ký ức nơi tình yêu em tồn tại
Dù người ấy chẳng bao giờ quay lại
Thì tình yêu em vẫn mãi mãi sống còn
Anh đừng mĩa mai ở em sự sắt son
Đơn giản quá dễ phạm vào ngộ nhận
Em khổ đau mình em, anh chớ giận
Và hãy yêu thương với người thật yêu anh
Người ấy xa xôi nên giấc mộng không thành
Anh truớc mắt mà cũng đành đôi ngã
Chắc trái tim em không thể nào xa lạ
Khi mối tình đầu chưa trao trả cho người xưa
Nếu bước đường đời anh bắt gặp những giọt mưa
Anh hãy nghĩ đấy chính là nước mắt
Em đã khóc mỗi khi lòng quay quắt
Nỗi nhớ khôn nguôi, nỗi nhớ tận cùng
Người ấy suốt kiếp em nguyện sẽ thủy chung
Xin anh thứ lỗi ngàn vạn lần thứ lỗi
Em cố chấp, em bướng bĩnh, em nông nổi
Nhưng chỉ với một người nào có kẻ thứ hai
6-11-2005
MƠ VỀ EM Ở PHÍA KHÔNG EM..
Anh vẫn biết em đã chẳng của anh
Của ai đó có lẽ anh không biết
Nhưng trái tim anh vẫn hoài tha thiết
Cảm nhận cùng em vị đắng của tình yêu...
Em cũng đau vì thiếu vắng người yêu
Anh cũng đau, đau vì yêu lạc lối
Trong trái tim có chi mà mang tội
Mang tội yêu người, người không riêng ta
Em đừng khuyên anh tìm giấc mơ hoa
Với ai đó bằng tình yêu họ có
Em đã hiểu tình yêu là kẹo nhỏ
Tan dần rồi, có dễ ngọt thơm hơn?
Trong tủi buồn hay tha thiết, cô đơn
Anh vẫn mãi có đâu hờn trách
Chuyện tình yêu muôn đời trong trang sách
Chỉ đẹp khi tình dỡ dang thôi...
Anh làm thơ giải bày những chơi vơi
Anh làm thơ để che đầy khoảng trống
Nhưng chiếc thuyền mơ gặp cơn biến động
Chở những mong manh theo sóng tan nhanh
Cũng có những lần anh bắt gặp hạt mưa long lanh
Như giọt nước mắt trong ngần em nhỏ xuống
Giọt nước nước mắt sẽ vơi đi phiền muộn
Nhưng em ơi anh nào có được để phai đi...
Dù em bướng bĩnh, nông nổi điều chi
Nhưng đó là lời lẽ trái tim em mách bảo
Đối với anh chàng trai cao ngạo
Gục ngã thật lòng khi đối diện cùng em
Mong em sẽ gặp được những dịu êm
Và em sẽ là nàng tiên hạnh phúc
Dù dòng đời bến trong bến đục
Anh mãi mơ về em...ở phía không em...
R
Cảm ơn TULIPDENUS, đã lâu lắm rồi nay vãn bối mới đọc được một bài thơ giống tâm trạng của mình mà hay đến vậy. Mong rằng sẽ được đọc nhiều bài hay hơn. Nhân đây cũng xin mạn phép bác Trương cho phép thả vô câu thơ:
Biển bao la tôi muốn hòa vào đó
Biển lắc đầu. Biển chê tôi nhạt tuyếch !
Là con gái! Trường Phi Bảo Là con gái em mang nhiều lãng mạn Nên ngại ngùng, chẳng dám mộng về ai Sợ yêu đương, sợ phải chuốt chua cay Rồi ôm ấp bao đêm dài khắc khoải Muộn phiền lắm nếu nhỡ tình ngang trái Chuyện đời mà, nào phải tiểu thuyết đâu Khi yêu nhau chắc gì không lệ sầu Vần thơ đẹp khó xây lầu hạnh phúc Là con gái không bến trong thời đục Hoài viễn vông với ảo ảnh xa xôi Thích ngọt ngào, thích được êm ái thôi Sao khó quá trước những điều chọn lựa Tim một ngõ mà lắm người gõ cửa Vườn trinh nữ mơ đôi lứa tự tình Đôi khi cần vai ai sát bên mình Che chắn hết mọi bão bùng phía trước Là con gái em thường hay ao ước Một người tình lý tưởng lại thủy chung Học thức rộng, galan, dáng oai hùng Đỏ mắt kiếm sợ vớ nhầm bội bạc Tâm hồn em ngây thơ và mộc mạc Mong trời thương đừng ghen kiếp má hường Đừng xuôi chân lạc mấy nẻo đoạn trường Thèm được khóc trong yêu thương nồng ấm 11-2-2007
Tôi Đi Đây...Kẻo Muộn...
Trường Phi Bảo Thôi đã lỡ...tháng ngày chưa giáp mặt
Năm qua đi tình đắng ngắt vị buồn
Muộn mằn duyên, đành... đôi ngã, đôi đường
Tôi gom hết yêu thương về cõi nhớ Cho người khỏi một đời trang trải nợ
Bận lòng chi...vĩnh biệt hết tôi đi
Cho người quên từng kỷ niệm khắc ghi
Thôi vương vấn...chẳng còn gì lưu luyến Thế là xong... một đời không thỏa nguyện
Muộn mằn rồi, mọi chuyện cũng đã qua
Chớ trách hờn...vĩnh biệt hết tôi xa
Tôi chán sống với nhạt nhòa dĩ vãng Tôi đi đây... trước khi đêm dần cạn
Tôi đi đây... trước ngày rạng trời tươi
Tôi đi đây... đào tẩu khỏi cuộc đời
Khóc đã đủ, vui cười nào ý nghĩa Đừng tìm kiếm chỉ toàn thêm mai mỉa
Không người trông, tôi vắng cả người chờ
Đừng tìm kiếm dù rằng ở trong mơ
Tôi đi đây... kẻo muộn giờ siêu thoát. 19-3-2008
đi như mây mà về như gió còn chút dư thừa góp bão để riêng tôi!
Em đã chôn hình anh trong ký ức Trường Phi Bảo Em đã chôn hình anh trong ký ức Phút giây yêu không sống lại bao giờ Đừng bới móc đống tro tàn quá khứ Chuyện tình mình mãi mãi chỉ giấc mơ Chuyện tình mình mãi mãi đẹp như thơ Em đã giấu kĩ lòng mình như thế Sao anh vẫn hiện về đêm kể lể... Xin dìu nhau qua khỏi khúc sông mê! Ủy thác niềm tin dưới cội bồ đề Không duyên phận, hẹn tuyền đài giáp mặt Trăm năm chỉ một nấm mồ lạnh ngắt Thiếu khói hương, nâm quả, kẻ phụng thờ Đàn Ô Thước đâu nối lại giấc mơ Em đã chôn hết dại khờ, nông nổi Van anh đừng ám ảnh, đừng bắt tội Trái tim yêu đau khổ một lần yêu Trái tim em cay đắng đã quá nhiều Về với người lại càng thêm day dứt Em giấu kĩ vết thương lòng buốt nhức Sao anh còn thăm viếng gọi tên nhau. 21-3-2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2008 21:19:45 bởi Trường Phi Bảo >
Người đàn ông của tôi
Trường Phi Bảo
(Cho người tình ảo) Người đàn ông của tôi
Chẳng hề nhận ra tôi
Giữa phồn hoa đô hội
Thất lạc một bóng người Tôi thật chẳng thể tin
Người đàn ông của mình
Người từng đêm tự tình
Lại quên mình quá dễ Sao lại thành ra thế
Tôi nào rõ, nào hay
Người đàn ông hôm nay
Và ngày mai vẫn lạ Người đàn ông vội vã
Đi qua một khuôn hồn
Rồi đặt cựơc môi hôn
Làm trăm năm chứng tích Người đàn ông yêu thích
Thuộc mọi vần thơ tôi
(Thơ tôi bán chợ trời
Thơ tôi rao đầy quán) Lỡ một thời lãng mạn
Mây trên trời thôi bay
Lỡ một thì con gái
Sông cạn, nhánh sông dài Đâu trách người đổi thay
Tại số tôi đen bạc
Tại tình tôi kém may
Nên duyên thành tan tác Người đàn ông ảo giác
Ngày thì nói yêu thương
Đêm vỗ về nỗi nhớ
Chừng xa sao cách trở Những con chữ đòi nợ
Đeo bám phứơc phận tôi
Người như là mảnh vỡ
Hao khuyết một vuông đời 23-3-2008
Khi đã không còn yêu nhau nữa. Trường Phi Bảo Khi anh chưa bước về phương ấy
Mắt em biết gọi thuỷ triều về
Khi anh tơ tưởng người gái ấy
Trái tim - tức ngực vỡ lòng đê Khi đã không còn yêu nhau nữa
Mọi lời tha thiết có như thừa
Khi tình như bếp không còn lửa
Tro tàn "kỷ niệm" lạnh mùa xưa Khi duyên kiếp này chừ dứt nợ
Thì tờ hôn thú nghĩa lý chi
Chỉ còn một tờ đơn thôi vợ
Mỗi người chọn riêng một lối đi Khi anh gom góp từng hạnh phúc
Chiu chắt quanh năm gởi tặng người
Nào hiểu khổ đau là cùng cực
Lòng em khan hiếm chút niềm vui Nếu biết yêu nhau rồi phụ bạc
Thì xin ngày trứơc đừng sang ngang
Mộng vàng không bỏ tình ngơ ngác
Và vứt ngây thơ ở bên đàng. 31/3/2008
Chim đã khóc khi xa lìa tổ ấm Em đau buồn từ khi chia tay anh* Giã Từ Trường Phi Bảo Em xin trả về bên anh tất cả Tuổi ngọc ngà, mơ ước, mộng mây bay Chồng thư tình gởi thương nhớ trao tay Yêu quá đổi những đêm dài tâm sự Kỷ niệm đó, xin anh hãy cất giữ Một thời xanh, vô tư lự, hồn nhiên Sách vở đeo mang chẳng nặng gánh ưu phiền Lòng trong trắng, phận thuyền quyên...ai biết...? Từ tạ hết những gì là tha thiết Bạn tình ơi, mai cách biệt lòng rồi Nợ tìm duyên, duyên đuổi nợ mãi miết Kiếp nào đây duyên nợ mới chung đôi Em xin trả lại ánh mắt, bờ môi Đoạn tuyệt hết cái thuộc là dĩ vãng Nếu có thể xin tìm vào quên lãng Như chưa từng có một thoáng đa mang Linh hồn em theo pháo nổ dở dang Chân dợm bước nghe hàng ngàn lệ vỡ Xác pháo bay gieo sầu trên mặt lộ Vạn lý tình sụp đổ kể từ nay Thôi giã từ bên ấy mọi đắm say Về bên kia sống cuộc đời tạm bợ Dẫu ái ân, ân ái chỉ hững hờ Em chắc sẽ chẳng daị khờ hơn nữa 4-2-2007 (*Thơ một người)
Đôi Bờ Trường Phi Bảo Chuyện tình cảm vốn là điều cũ kỷ Vì có ai sống mà hổng cần yêu Nhưng oái oăm, định mệnh kheó trớ trêu Em và chị cùng phải lòng anh ấy Chị đến trước cũng xin đành nhượng vậy Em chẳng điên rồ mà làm kẻ tới sau Dẫu có khổ đau, hay nhớ thương cỡ nào Vẫn giấu kỷ lòng mình, dù tan nát Nhận được tình yêu chị thời ca hát Hạnh phúc của chị, em chua chát ghen thầm Chị vui cười, khi gá nghĩa trăm năm Em mơ về anh, lại muốn mình thành chị Hãy thứ lỗi ở em sự đố kị Tình yêu đôi khi cũng tàn nhẫn, xấu xa Anh ấy thuỷ chung, anh ấy yêu chị mà Đâu thể trách lòng người ta hờ hững Hạnh phúc suốt đời là hạnh phúc chung thân Chị xuống thuyền theo anh về bến mộng Em như chiếc cầu còn đợi chờ ván đóng Nên đôi bờ hiu quạnh một nhành hoa. 16-8-2004
Câu Thơ Ngày Xưa
Trường Phi Bảo Bắt gặp câu thơ mình trong cảm xúc một người
Tình yêu!
làm sống lại bao hồng cầu đã chết.
Em lại nhớ về anh,như chưa lần quên hết
Dối trá nào? quật ngã được niềm tin! Tội nghiệp người ta cũng đa cảm giống mình
Câu thơ ngày xưa không phải vô tình mà viết
Hậu di chứng tình yêu anh cay nghiệt
Đã giết dần em trong nuối tiếc thời gian Đọc câu thơ thấy lòng thật hoang mang
Hai lăm tuổi đời sầu đan mỗi tối
Em e sợ phút bồng bột nông nổi
Họ buông xuôi từng hứa hẹn tương lai Hạnh phúc chỉ là những lời mỉa mai
Thương câu thơ tình sâu nghĩa nặng
Khóc hết nước mắt, tâm hồn chưa phẳng lặng
Trái tim kia chai đá tự bao giờ! Câu thơ ngày xưa em viết lúc bơ vơ
Lúc khổ, lúc đau, lúc không còn anh níu kéo
Chắc người ta sắp gần như khô héo
Mượn câu thơ buồn nhắc khéo một người xa Bắt gặp tình yêu mình trong câu thơ hôm qua
Câu thơ hôm nay đã già trứơc tuổi
Cái cảm thông của những người đồng giới
Xúc động lòng tôi,
tình yêu lại khởi đầu... 19-4-2008
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: