Em Là Thi Sĩ Nghiệp Dư
-Trường Phi Bảo-
(Cho Mình & cho Người) Em là thi sĩ nghiệp dư
Xem thơ em chớ tương tư làm gì
Cuộc đời đầy rẫy sân si
Thơ em viết gió cuốn đi muộn phiền
Đầy vơi con nước tình duyên
Hoa trôi bèo dạt xót miền tan thương
Chìm trong xúc cảm vô thường
Buồn vui, hờn giận có nhường chi ai
Thơ mang tâm sự đường dài
Thơ là tiếng nói gọi ngày nắng lên
Thơ thành cầu nối bấp bênh
Nhịp đồng cảm, nhịp hớ hênh, nhịp đời...
Đời thì bạc trắng như vôi
Thế nhân nhiễu sự lắm lời đa đoan
Trãi lòng phơi giữa nước non
Thơ là lệ thắm má dòn, môi xinh
Người xem thơ vốn đa tình
Xem rồi muốn cả tim mình đem trao
Thơ tô vẽ nét thanh cao
Xin người chớ hỏi vi sao thơ buồn?
Em là thi sĩ nghiệp dư
Đọc thơ em chớ tương tư làm gì
Đã từ mấy cuộc chia ly
Sợ rồi dang dỡ, sợ khi lỡ làng
Thơ em đứt đoạn tình tang
Người đừng lơi lã ngổn ngang tất lòng
Hạnh ngộ chi em chửa mong,
Bởi lòng quen hứng gió đông bao mùa.
19-6-2006