Ngày rằm, vợ  chồng tôi theo gia đình một người bạn đi chùa tai vùng ngoại ô thành  phố. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến ngôi chùa này. Vợ chồng T và H là  tín hữu làm công quả ở đây thường xuyên từ lâu, và muốn giới thiệu  với chúng tôi “chùa nhà” của họ. Vợ tôi là Phật tử thuần thành nên nghe  nói đến chùa là hăm hở muốn biết. Riêng tôi thì chị T phải nói thêm “  Chuà có bà vải Giác Mai nấu đồ chay ngon nhứt vùng này đó. Không đi mất  lộc ráng chịu” Nghe vậy tôi hết chần chừ và cũng hăm hỡ đi theo mấy bà  ngay.  
     Sau khi nghe kinh,thắp hưong lễ Phật đầy đủ bổn phận xong, tôi  ra sắp hàng lãnh cơm chay. Chị T chỉ người đứng xúc đồ ăn cho tín hữu ở  cuối dãy tức là bà vãi Giác Mai, người nấu đồ ăn chay ngon nhứt San  Jose như chị đã quảng cáo. Tôi càng nhìn càng thấy ngờ ngợ, hình như là  một người quen biết nhưng đã lâu rồi không gặp nên không thể nhất thời  nhớ ra. Mặc dù người đàn bà này đã cạo tóc và đang mặc bộ đồ mầu Lam như  một tu sĩ, nhưng nét mặt và tướng người bệ phệ của bà đang gợi cho tôi  một hình dáng quen thuộc nào đó xa xưa.  
  Khi tới phiên tôi đối diện  với bà, đĩa đồ xào trước măt cũng vừa hết, bà cười phúc hậu “ Cậu chờ  một chút”, rồi cầm cái đĩa đi lại đằng sau múc thêm đồ ăn. Bà Giác Mai  bước đi chân trái khỏe mạnh đi trước, chân mặt lại phải kéo lê tới thành  ra tướng đi cà nhắc.  
  Nhìn bà vài bước khập khểnh là ký ức tôi đã trở lại hoàn toàn. Tôi đã biết bà là ai. Muốn kêu lên “Cô Mỹ” nhưng ngưng lại kịp.  
  …  
     Phỏng chừng cũng gần 40 năm rồi còn gì.  
     Nhà tôi và cô Mỹ ở chung một xóm. Lúc đó tôi khoảng 12,13 tuổi , còn cô  Mỹ chắc cũng hăm chín ba mươi gì đó, lớn hơn tôi nhiều nên tôi gọi là  cô chứ không phải là chị nữa. Cô thuê căn nhà cuối xóm và chỉ ở một  mình.  
     Không biết dịp nào tôi bỗng trở thành thân thiết với cô Mỹ,  nhưng chắc một phần lớn là cái xe đạp của tôi. Vì chân cô đi đứng khó  khăn mà tôi và chiếc xe đạp lại trở thành cái chân của cô.  
  Mổi buổi  sáng cô Mỹ có ông xe ôm cô thuê bao tới chở cô đi làm, và tối lại đưa  về. Đi bộ lòng vòng trong xóm, hoặc những nơi gần gần thì cô đi đứng  cũng bình thường, không trở ngại gì lắm. Nhưng khi cần phải đi xa ra  khỏi xóm, thí dụ như đi mướn tiểu thuyết, mua tờ báo, hay mua thuốc tây,  thuốc ta phải ra ngoài đường cái xa xôi, cô bị tật không tự đi xe được,  mà đi bộ thì mất thì giờ, bất tiện …Cô chỉ cần tới nhà gọi tôi nhờ một  tiếng là xong hết. Hồi đó tôi có chiếc xe đạp nên đi đâu cũng tới. Cô  nhờ gì cũng xong. Cho nên tôi trở thành cái chân của cô.  
     Dĩ nhiên  mỗi lần nhờ cậy như vậy tôi đều được trả công hậu hỉ. Nhờ cô mà tôi khi  nào cũng rủng rỉnh mớ tiền cắc tha hồ cà rem, kẹo kéo mệt nghỉ.  
     Nhưng tình thân giữa cô Mỹ và tôi không phải chỉ có như vậy. Cô Mỹ tuy  không đẹp gái, lại thêm tật ở chân, nên đã lớn tuổi mà không chồng con  gì cả. Tạo hóa thương tình bù trừ nên người có tật có tài. Cô có biệt  tài nấu đồ ăn ngon lắm và là một trong vài đầu bếp chính cho một nhà  hàng nổi tiếng ở Sài Gòn lúc bấy giờ. Vì vậy cô sống rất sung túc. Đặc  biệt là trong nhà cô khi nào cũng có đồ ăn từ nhà hàng mang về. Đồ ăn  mang về một mình cô đâu ăn hết, thế là tôi lại được cô gọi tới nhà cho  ăn thoải mái luôn.  
     Rồi bỗng nhiên một hôm trong nhà cô Mỹ có thêm  một người tới ở. Chị Thoa. Tôi gọi là chị Thoa vì chị ấy lớn hơn tôi  khoảng 5, hay 6 tuổi thôi. Chị Thoa theo lời cô Mỹ là em họ của cô từ  quê lên trọ học ở Sài Gòn. Ngược với cô Mỹ, chị Thoa rất đẹp. Cô Mỹ cưng  chị Thoa lắm. Cô cho chị ăn ở trong nhà, lại còn sắm cho chị Thoa một  cái xe Honda PC để đi học nữa.  
     Chị Thoa đẹp như vậy, nhưng tôi không  thích chị ấy chút nào hết, lý do bởi vì từ ngày có chị, tôi cảm thấy  tôi không còn là người thân duy nhất, độc quyền cô Mỹ nữa.Tôi thấy cô Mỹ  cưng quá nên chị ấy hư. Được nuôi ăn ở trong nhà mà chị như là công  chúa, không đụng tay làm chuyện gì. Một mình cô Mỹ phải lo hết. Chị Thoa  hư đến nổi đi chơi đâu làm mất cái xe PC về than khóc. Cô Mỹ lại mua  cho cái xe khác.  
     Một hôm tôi mới đi mướn cuốn tiểu thuyết cho cô Mỹ  về thì thấy chiếc xe của chị Thoa trong nhà nên phải nhẹ nhàng im lặng  vào vì mấy lần chị la tôi làm ồn ào không học hành gì được. Tôi chưa kịp  lên tiếng kêu cô Mỹ thì nghe như có tiếng ai khóc trong phòng. Ngạc  nhiên, tôi tò mò nhìn vào và chưng hửng. Cả cô Mỹ lẫn chị Thoa đang trần  truồng ôm nhau trên giường. Chị Thoa tưởng khóc mà không phải khóc. Chị  ấy đang tiết ra những âm thanh quái đản, nghe như những con mèo hoang  sau vườn nhà tôi những đêm thâu.  
     Tôi đứng sửng nhìn. Tôi đã lớn đủ  để hiểu sự quan hệ tình dục, dù sự hiểu biết đó chỉ là qua sách báo,  TiVi, hay lời kể phóng đại của bạn bè mà thôi... và luôn luôn nghĩ rằng  đó là quan hệ vợ chồng của hai người khác phái. Đây là lần đầu tiên  trong đời chứng kiến tận mắt, mà lại giữa hai người đàn bà!  
     Thoạt  tiên tôi thấy mắc cở và muốn quay lui, sợ lỡ bị bắt gặp thì xấu hổ lắm.  Nhưng những âm thanh réo rắt như mèo đêm của chị Thoa lại có một ma lực  thật quyến rủ tiếp tục ghì đôi chân tôi ở lại. Tôi nghe nóng bừng cả  người, và những tế bào cơ thể căng dần theo từng nhịp điệu, âm thanh của  hai người trong phòng...  
     Sau hôm đó tôi càng e ngại chị Thoa hơn,  và đối với cô Mỹ cũng không còn được như xưa. Tôi biết cô Mỹ và chị Thoa  là hai người đồng tính. Cả xóm không ai hay, vẫn tưởng là hai chị em ở  chung với nhau. Chỉ một mình tôi biết. Mấy tuần sau đó tôi “bức xúc” khó  chịu vô cùng vì một bí mật hấp dẫn mê ly như vậy thằng bé nào không  muốn chia sẽ với bạn bè? Ngày xưa người thợ hớt tóc thành Phrygie đã  phải đào một cái lỗ để được nói “Vua Midas có đôi tai lừa – Vua Midas có  đôi tai lừa…”. Tôi cũng muốn đào một cái lỗ.  
     Nhưng tôi đã làm được  là giữ kín miệng không hề thổ lộ cho bất cứ ai. Ngay cả cô Mỹ và chị  Thoa cũng không biết là tôi đã biết hết.  
     Chuyện của hai người cuối  cùng cũng đổ bể. Không phải từ nơi tôi. Ngày kia tôi đi học về thấy cuối  xóm ở nhà cô Mỹ rất ồn ào người ta bu lại thật đông. Có cả cảnh sát  nữa. Tôi tò mò chạy lại và thấy chị Thoa đầu tóc rủ rượi, mặt dính chút  máu ôm mặt khóc thút thít. Còn cô Mỹ thì cũng bờm xờm không kém. Tôi mặc  kệ chị Thoa, chạy lại bên cô Mỹ mếu máo hỏi cô chuyện gì. Cô móc túi  cho tôi tờ năm trăm và nói cô đi vắng mấy ngày nhờ tôi coi nhà dùm. Khi  nào về cô sẽ kể cho nghe.  
  …  
     Cô Mỹ không bao giờ trở lại. Cả chị  Thoa cũng bặt vô âm tín. Căn nhà cô thuê vài tháng sau có người khác dọn  vào. Không biết cô Mỹ về nhà dọn đi lúc nào vỉ tôi phải đi học cả ngày.  
     Cả xóm tôi sau đó cứ bàn nhau vụ này. Họ nói cô là Ô-Môi. Lần đầu tiên  tôi biết người ta gọi người đồng tính nữ là Ô Môi. Tôi nghe họ bàn ra  tán vào chị Thoa dĩ nhiên không phải em họ của cô Mỹ. Người ta nói chị  ấy cũng chỉ ô môi nữa vời. Chị có cả bạn trai và dấu cô Mỹ. Hôm đó không  hiểu đã nghi ngờ từ trước hay chỉ tình cờ, cô Mỹ về nhà bất ngờ và bắt  tại trận chị Thoa có bạn trai trong nhà. Cô nổi cơn tam bành. Anh bạn  chị Thoa nhanh chân chạy mất, để chị ở lại lãnh đủ.  
  …  
     Tôi cứ  đứng suy nghĩ nửa muốn nhận cô, nửa lại không. Cô Mỹ ngày xưa của tôi  bây giờ là một bà vải già phúc hậu. Tướng cô vẫn phốp pháp, đầy đặn như  năm nào. Cô đã cạo đầu làm một cư sĩ tu tại gia. Nghe nói hằng tuần cô  mang tài nấu ăn thiên phú của cô làm công quả cho những chùa chiền quanh  đây. Gương mặt của cô toả sáng một niềm hoan hỉ với cuộc sống hiện tại.  Và tôi bỗng cảm thấy rằng không cần phải nhận cô làm chi. Tôi có thể  gợi lại cô những kỷ niệm mà nhiều khi cô đã quên rồi. Chuyện gì đã qua  cứ để cho nó qua luôn. Cô Mỹ trước mặt tôi rỏ ràng là một người thân tâm  an lạc, bình yên trong đạo pháp.  
     Khuấy động cô mà chi.  
     Thấy tôi cứ đứng tần ngần, cô Mỹ nhắc “Này cậu, qua lấy thêm đồ ăn bên này nè. Có người chờ”  
  Tôi nói “Dạ, dạ” và bước qua luôn không nhìn lại nữa     
  ./.    
ThaiNC   
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2014 12:23:25 bởi ThaiNC >