Sương Mờ Trên Áo Thơ
Nguyên Đỗ 17.01.2015 01:52:14 (permalink)
Sương Mờ Trên Áo Thơ

"Trời lạnh thế này, sao lại có người mặc áo dài đi phất phơ đằng trước kia!" Hoàng lẩm bẩm nói. Chẳng hiểu óc chàng làm chàng thêm tò mò hay là trái tim cô đơn chợt nghe tiếng gọi sâu thẳm nào đó thúc giục chàng đi nhanh. Hai bên đường tuyết đang tan, trời đã ấm hơn những ngày lạnh lẽo tuần qua, tuyết bốc hơi sương mờ khó nhìn xa. Chàng lướt đi nhanh, phải như không có tuyết chàng cũng ráng chạy, nhưng thỉnh thoảng trên đường đi vẫn còn những đám tuyết hay vũng nước, nên chàng chỉ bước thật nhanh mong sao theo kịp bóng áo trắng trong đám sương mờ trước mặt chàng.

Hoàng tự hỏi chàng sẽ nói gì đây khi đuổi theo kịp nàng nhỉ? Ba năm rồi chàng sống đơn độc, từ khi Huệ vì vâng lời ba má lập gia đình với con cháu của một người đồng ngũ với ba nàng khi xưa. Hoàng buồn lắm, nhưng không hề oán trách nàng hay gia đình nàng. Chàng cho rằng tại duyên số mà thôi. Chàng không phải xấu trai, cũng chẳng phải không danh phận. Chàng sống một đời tách biệt, không bạn bè, không tiệc tùng như thời còn hẹn hò với Huệ. Ba má chàng thỉnh thoảng gọi điện thoại nói chàng về California sống thay vì lủi thủi ở Chicago, tiểu bang Illinois. Với mảnh bằng tiến sỹ Vật Lý và mấy năm làm trong hãng nghiên cứu nguyên tử năng ở Clinton, Illinois rồi Argonne National Laboratory, chàng muốn chuyển về Lawrence Nuclear Labs ở Berkeley, hay Livermore hay Los Alamos, tiểu bang California cũng không khó lắm, 
David người đang làm cho Lawrence Livermore Laboratory đã viết thư cho chàng nói vậy. David là bạn thân người Mỹ gốc Ý cùng ra trường một lượt với chàng. 


Hồi xưa, chàng nhận việc ở Clinton là vì Huệ muốn sống gần gia đình ở Grand Rapids, Michigan sau này. Từ Clinton về chỗ cha mẹ nàng mất 5, 6 tiếng thôi, chứ không thì chàng đã nhận việc chung với David vì hai đứa cùng được phỏng vấn và nhận được giấy mời làm việc một lượt. Lúc đó chàng cũng xin phỏng vấn với trung tâm thí nghiệm Argonne, nhưng họ chưa có chỗ, chàng đành phải nhận việc mãi Clinton, dưới Chicago thêm cả mấy tiếng nữa. Không chừng, nếu ở Chicago, chàng và Huệ không chừng cũng nên duyên vì chàng sẽ không để mất cơ hội chứng minh cho ba má Huệ biết là chàng cũng không kém gì, có phần hơn nữa, với người mà ba má Huệ chọn sau này. Chàng ở Clinton ban đầu không dám về Grand Rapids hàng tuần vì công việc quá nhiều, và mình mới chân ướt chân ráo vào làm việc, cần phải học hỏi thêm cho kịp với người đồng nghiệp.

Chỉ đâu ba tháng sau khi chàng ở Clinton, lần thứ ba và cũng là lần cuối chàng về Grand Rapids thăm Huệ và gia đình nàng thì nàng nói là nàng đã đính hôn với Huấn, con một người đồng ngũ của ba nàng. Hoàng ức quá, rủ nàng ra toà làm giấy hôn thú rồi xuống Clinton với chàng, nhưng nàng khóc, từ chối. Nàng nói nàng đã khóc năn nỉ ba má đừng ép nàng lấy Huấn vì nàng chỉ yêu Hoàng, nhưng cha mẹ nàng nhất mực chối từ vì nàng là con một và gia đình nàng đã có cơ nghi ở thành phố Grand Rapids không thể để nàng đi xa được. Huấn là kỹ sư làm việc ngay ở đó, lại là con một sĩ quan đồng đội với ba nàng. Chàng chỉ thua Huấn ở quan hệ quá khứ và địa lợi hiện tại, chứ chức vụ và tiền bạc chàng có kém tí nào đâu. Chàng ức nhưng cũng thông cảm Huệ, chàng bỏ hẳn Grand Rapids về sống chôn chân ở Clinton, rồi sau hai năm chàng được giấy mời về trung tâm Argonne, chàng nhận lời liền vì ở Clinton khỉ ho cò gáy quá.

Về Chicago sống, chàng cũng không đi chơi nhiều, vẫn sống biệt lập, có lẽ vì chưa quen nhiều. David là người Mỹ nhưng hình như nó hiểu chàng hơn hết, hắn viết: "Mày phải bỏ đi mơ mộng cũ, chuyển đời, đừng hy vọng gì níu kéo quá khứ. Nàng đã chọn một lựa chọn rồi. Tại sao mày phải chờ đợi nữa. Mày nghĩ nàng sẽ ly dị sao? Mày có chờ được ba má nàng chết không? Bỏ đi chuyện đó, và sống thực tại đi, mày phải về đây với tao. Đứa con đầu của tao cũng muốn thấy ba đỡ đầu của nó, nó năm tuổi rồi đó mày!" David viết cho chàng lúc chàng về Chicago nhận việc với Argonne. Hắn lấy một cô Việt Nam ngay lúc còn đi học, năm hắn và chàng ra trường thì Luke cũng ba tuổi nói liến tha liến thoáng mỗi lần chàng tới chơi giữ con cho hai vợ chồng hắn đi chơi riêng.

Chàng có bám víu quá khứ không? Chàng có âm thầm chờ đợi Huệ không? Chàng không hề cố tình có những ý nghĩ đó, nhưng biết đâu trong tiềm thức, chàng lại không không có những hy vọng nhỏ nhoi là một ngày nào gương vỡ lại lành, chỉ đứt lại được nối lại. Chàng sẵn sàng bỏ qua chuyện cũ mà, không hẹp hòi giận hờn chuyện đã qua. Nhưng David viết bám víu quá khứ sẽ khô mòn đời hiện tại, chàng phải sống với hiện tại, biết đâu chàng lại chẳng gặp tri âm. Ba năm chôn sống cũng lâu rồi hay liều thuốc thời gian đã chữa trị được nỗi buồn sâu thẳm, tự nhiên hôm nay chàng thấy bừng lên sự sống khi chàng thấy bóng người con gái mặc áo dài đi xa xa trong sương đằng trước. Nhưng lạ thật, chàng lướt đi nhanh mãi mà vẫn không kịp. Người con gái quẹo ngã nào thì chàng cũng quẹo theo ngõ ấy, thế mà đi mãi cũng chưa đuổi kịp. Áo dài trắng cứ phất phơ xa xa phía trước. Hôm nay ngày thứ bảy được nghỉ nên chàng đi dạo tập thể dục chơi thôi nên chàng cứ ráng đuổi theo.

Đuổi theo một quãng lâu, chàng ngạc nhiên thấy bóng trắng đi vào nghĩa trang Rosehill nằm ngay trong thành phố Chicago. Chàng cũng theo vào. Có lẽ nàng có người thân nào mới từ trần nên đem hoa, đem nhang tới cúng ngày cuối tuần. Chàng thấy thương xót người con gái đó, dù là chẳng hề quen biết. Nhưng lạ kìa bóng trắng tới trước một mộ mới xây rồi biến mất. Chàng dụi mắt xem mình có mơ không. Rõ ràng chàng đang thức đang đứng trước những khu mộ xây có, bằng phẳng với chỉ một chỗ để cắm hoa và bảng đá đề tên có. Chàng đưa tay nhìn đồng hồ, mới chín giờ sáng. Sương mờ do tuyết tan vẫn còn, hơi sương bốc lên. Chàng cảm thấy rùng mình, nhưng vẫn đi về phía một xây, có lẽ người con gái nghi ngờ có người theo sau, sợ hãi trốn sau một cũng nên.

Chàng lại gần, không có ai! Chàng đọc vào bia mộ, sao lại kìa đúng là tên họ của Huệ. Chàng choáng váng đầu óc. Sao lại có chuyện ngẫu hợp thế này. Huệ ở Grand Rapids mà! Sao lại có thế nằm chết ở đây được. Chàng liếc nhìn sang ngôi mộ bên cạnh, một hài nhi chết trùng ngày. Chàng bàng hoàng, có thể nào đây là Huệ, người yêu của chàng được sao?

Chàng lái xe về Grand Rapids ngay hôm ấy để tìm ra sự thật, chàng vẫn nhớ ngôi nhà lớn của ba má Huệ. Lúc chàng gõ cửa, thì một người lạ ra hỏi chàng cần chuyện gì? Chàng luống cuống nói tìm một người quen đã từng ở đây cách đây ba năm. Ông ta nói, họ đã chuyển về Chicago, còn ông đã ở đây được hai năm rồi. Tôi hỏi ông có số điện thoại của họ ở Chicago không. Ông ta nói chờ tôi một chút rồi vào lục sổ lấy cho tôi số điện thoại cúa chủ nhà cũ. Ông cười nói: "Chúc ông may mắn gặp lại người quen, cũng hên là tôi còn giữ số điện thoại họ lúc mua nhà, chứ tôi không có liên lạc với họ bao giờ!"

Hoàng gọi tổng đài xin địa chỉ sau khi cho số điện thoại và tên chủ nhà. Chàng lấy được số nhà liền lên mạng lưới Mapquest tìm chỉ dẫn tới nhà ba má Huệ, rồi chàng gọi điện thoại xin phép tới thăm. Má Huệ bảo cậu tới chơi liền chứ không xua đuổi chàng như lần cuối chàng gặp Huệ cách đây cả ba năm rồi. Hoàng chẳng đợi lời mời thứ hai, chàng chạy xe tới liền thì biết chuyện Huấn bị động viên phải đi tham chiến ở Trung Đông khi Huệ mang thai vì Huấn theo gia nhập chương trình ROTC, rồi làm Sĩ Quan Trừ Bị phục vụ ở nhà. Gia đình Huệ chuyển về Chicago gần Navy Piers chỗ Thuỷ Quân đóng cho gần Huấn. Lúc Huệ không hiểu vì buồn hay sao mà bị xảy thai rồi từ trần. Bà nói, "Hai bác ân hận lắm, nhưng chuyện đã lỡ rồi, cháu cũng bỏ qua và cũng nên tìm người mà lập gia đình đi. Huệ nó vẫn nhắc cháu khi nó nói chuyện với bác! Trước khi chết, nó gọi tên cháu, làm hai bác đau khổ và ân hận lắm! Huấn, chồng nó, vì phận vụ công dân không kịp về nhìn nó lần cuối vì ở mãi tận Trung Đông. Điện thoại khẩn báo nó, nhưng gần cả tuần mới về tới. Nó cũng buồn xin trở lại Trung Đông, cả năm rồi nó không liên lạc. Không biết sống chết ra sao. Ông bà xui cũng chẳng nghe tin gì về nó! Thật tội nghiệp ba đứa chúng bay! Lỗi ở người lớn cả!"

Hoàng kể lại chuyện vì sao chàng tìm đến ông bà, bà chùi nước mắt nói: Nó sống hiền chết thiêng, vậy là nó muốn cháu sống đời cháu đó! Cháu thương nó thì cũng nên bỏ qua mọi chuyện cũ mà sống. Hoàng giã biệt ông bà rồi điện thoại cho David xem công việc bên California ra sao. Chàng quyết định về gần cha mẹ chàng ở thành phố nhỏ Tracy gần Livermore. David nói cuối cùng mày thưc dậy rồi hở? Cũng đã đến lúc rồi! Tao tưởng tao mất hết hy vọng nơi mày rồi!

Hôm trước khi đi, chàng ra nghĩa trang Rosehill với bó hoa huệ trắng và ít bó nhang, cắm trên mộ mẹ con Huệ. Chàng cũng tới từ giã ba má Huệ, ông bà cũng bịn rịn ra xe tiễn đưa. Thế là hết, vĩnh biệt Michigan, vĩnh biệt Chicago! Chàng biết chàng sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm vui buồn cũ, nhưng chàng không biết bao giờ chàng mới trở lại. Vì chàng biết chàng phải sống, sống với hiện tại, sống với tương lại chứ không thể bám hoài vào quá khứ được.

Nguyên Đỗ

<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2015 04:33:28 bởi Nguyên Đỗ >
#1
    Ct.Ly 25.01.2015 04:06:02 (permalink)
    #2
      Nguyên Đỗ 26.01.2015 01:17:31 (permalink)
      Ct.Ly


      Chào Nguyên Đỗ

      Lúc này Nguyên Đỗ khoẻ không?

      Hình như NĐ không còn ở Cali nữa phải không?

      Sương Mờ Áo Thơ

      Đã mang vào thư viện

      Chúc Nguyên Đỗ luôn vui

       
      Nguyên Đỗ về lại thành phố Gió rồi, khoẻ chị ạ!  Cám ơn chị!
      #3
        Nguyên Đỗ 04.02.2015 01:02:53 (permalink)
        Phất Phơ Trong Tuyết Mờ 

        Phất Phơ Trong Tuyết Mờ


        Không ngờ tháng Hai, trời Cali, tuyết lại đổ nhiều thế này! Hoàng lẩm bẩm suy nghĩ, biết vậy thì mình ở lại đến ngày mai Chú Nhật mình về Livermore cũng chẳng muộn. Bạn chàng ở Stockton, mới mua được căn hộ rộng trên đường Cayuga Drive, với giá hời vì gần đường rầy xe lứa thời buổi kinh tế xuống dốc, đã năn nỉ chàng ở lại qua đêm với vợ chồng, con cái của họ, "Nhà bọn tao có phòng riêng cho mày đêm nay, sao mày không ở lại chơi thêm một đêm nữa chờ mai chú nhật rồi hãy về?"

        --Cám ơn, đài khí tượng báo đêm nay tuyết rơi, tao ngại chạy xe khi trời tuyết lắm. Thời tao ở Ann Arbor, Michigan, suýt chết vì bão tuyết đó! Ai đời tuyết mịt mù trời, không thấy chi cả, xe chạy chậm rì, tao chỉ nhìn thấy ánh đèn đuôi xe màu đó mà đị Xe trước chạy, thì mình chạy nối đuôi, nó dừng thì mình dừng. Không dám đứng lại vì sợ xe sau ủi tới cả mấy tiếng đồng hồ. May mà xe ấy cuối cùng ghé trạm xăng, tau cũng vào theo đổ xăng vì xăng cũng gần hết. Hú vía lần đó, tưởng đi theo mẹ con Huệ rồi chứ.
        --Mày rõ vớ vẩn! Huệ bỏ mày đi lấy chồng, thì coi như xong rồị Con nàng là con của Huấn chứ có phải của mày đâu mà nói quẩn? Dù vì sao cũng vậy, vì cha mẹ hay tiền bạc , danh vọng cũng thế thôi, khi người đàn bà đã bó rơi người yêu, hay chồng là người ta đã dứt tình bỏ nghĩa rồi, phải quên đi mà sống bạn ạ! Cứ vương vương mãi chỉ cô đơn suốt đời!
        -- Thôi, em thua đại huynh! Dù sao, tao cũng phái về đêm nay!
        Từ giã vợ chồng Dũng, tôi lái chiếc xe Honda Suv ra trạm đổ xăng cho đầy bình lại còn cẩn thận lấy thêm hơn 11 gallons, nửa bình nữa để sau xe phòng hờ. Tinh thần "Sắp sẵn!" cúa hướng đại sinh cố hữu xưa giờ.

        Khi Hoàng chạy theo xa lộ W680 qua xa lộ số I5 dẫn về Fresno, Los Angeles gần tới thành phố Tracy thì tuyết bắt đầu rơi nặng hạt. Cứ đi thôi, đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi vì tuyết đổ sương sa, SUV tiến lên! Silver Honda, chiến mã bạc xông phá vào tuyết lộ, không phải tuyệt lộ đâu mà là sinh lộ đó, quay trở lại không chừng nghẽn đường luôn!

        Tới ngã ba, nếu queọ xa lộ S580 sẽ nối lại với xa lộ S I5 về Fresno, và Los Angeles, trục I 680, S 580 và S I5 tạo thành một tam giác bí ẩn theo miền Đông ngoằn ngoèo theo trục lộ I5 về miền Nam California, thay vì theo xa lộ I 101 dọc theo bờ biển phiá Tây đi về miền Nam, phong cảnh ngoạn mục nhưng dài giờ hơn, Hoàng vẫn lầm lũi theo W580 leo lên dốc về hướng San Francisco, Livermore mặc dù đã thấy nhiều xe đậu dọc xa lộ không biết vì chủ nhân ngại đường xa tuyết đổ hay xe chết dọc đường. Hoàng chạy chậm lại, liều lĩnh đi về hướng Tây, chẳng khác gì ba thầy trò Đường Tăng hướng du Tây phương thỉnh kinh.

        Càng về hướng Tây, càng chạy lên cao thì gió càng mạnh, và tuyết càng rơi nhiều thêm. Hoàng chợt thấy một bóng trắng đi phất phơ dưới sương mờ, chàng giật mình thả chân ra khỏi bàn đạp ga, chuyển qua bàn đạp thắng. Hoàng một tay cầm bánh lái một tay dụi mắt. Không ngờ tuyết đổ nhiều đến thế! Ráng lên sắp tới Livermore rồi! Chàng không dám chạy nhanh tốc độ bình thường nữa, mà chạy chầm chậm cẩn thận, chàng chăm chú để ý hai bên đường, sợ đá bên sườn núi đổ xuống thì ta xe nát thịt. Chàng bỗng thấy một chiếc xe Toyota Camry màu trắng, bật đèn chớp chớp nằm bên đường như kêu cứu. Chàng bật đèn chớp chớp lên và bấm đèn hiệu tách vào lề. Giúp người lúc lạnh lẽo trên sườn núi chênh vênh thế này trời Phật cũng thương, không bị cướp giật đâu! 


        Cài thắng lại, bật đèn báo hiệu khẩn cấp để các xe khác nhận diện, chàng mở cửa xe bước ra, lại gần xe bị chết máy hỏi chủ nhân xem họ có cần gì không. Chàng ngạc nhiên hết sức khi thấy cô gái khuôn mặt Á đông, nước mắt dầm dià trên má, mở cưả, cầu cứu, " My car ran out of gas! Can you help me by taking me to the nearest gas station?" Xe tôi hết xăng! Ông có thể giúp đưa tôi tới trạm xăng gần đây nhất không?"

        -- You're in luck! I have a half a tank of gas in the back of my SUV, hold on! (Cô may mắn lắm! Tôi có nửa bình xăng sau xe cuả tôi, chờ tôi một chút nha!"

        Hoàng ra sau chiếc SUV xách bình xăng dự trữ để cạnh chiếc Camry, gõ cửa xe lần nữa, bảo cô gái mở nắp bình xăng. Hoàng đổ một hơi hết luôn 11 gallons, cô rối rít cám ơn, mở áo măng tô ra lấy bóp trả tiền. Hoàng thấy cô mặc áo dài tím nên cười toe toét hỏi, "Xin lỗi cô người Việt phải không?"

        -- Dạ em người Việt, răng anh đoán trúng thế?

        Hoàng lại cười thêm:

        -- Áo dài là chính hiệu Việt nam, cũng như giọng nói đó là đặc hiệu cuả Huế đó!

        Cô gái ửng đỏ đôi má giưã trời tuyết trắng như bông gòn đang rơi, xinh đến mê hồn, cho dẫu nàng là yêu nữ chồn tinh Hoàng cũng không sợ. Nhận ra là đồng hương nên Hoàng bạo dạn hỏi, " Cô đi mô lúc trời tuyết đổ như ri?"

        -- Dạ em đi hát ở San Jose đêm nay, lễ Valentine!
        -- Ghê thế hở? Không ngờ tình cờ lại gặp ca sĩ?
        -- Ca sĩ gì mô, hát văn nghệ nghiệp dư đó tề, giúp cho học sinh nghèo ở Việt nam, em là cô giáo tiểu học ở Tracy, nhân tiện về thăm mạ ở Mountain View gần San Jose ngày mai luôn!

        Hoàng bạo dạn chìa tay kiểu anh hùng cứu mỹ nhân Vân Tiên với Nguyệt Nga: "Hân hạnh đuợc quen cô giáo! Tôi là Vĩnh Hoàng, xin cô cho biết quý danh!"

        --Dạ em là Đông Lan, hoa Lan phương Đông, chứ không phải hoa Lan mùa đông đau nha anh!

        Hoàng cười vui, và nửa đùa nửa thật, rất cải lương chi bảo:

        -- Vâng tôi biết, Đông Lan, lan phương đông, tôi sẽ nhớ Đông Lan mãi mãi, chẳng bao giờ quên đâu... Vì đường tuyết chạy nguy hiểm, tôi đề nghị, Đông Lan chạy theo tôi về Livermore để xe lại ở nhà tôi, rồi cho phép Hoàng chở Đông Lan về Mountain View đón mẹ Đông Lan đi nghe Đông Lan hát, mai Hoàng đón về Tracy, ba mẹ Hoàng sống ở Tracy hơn hai mươi năm rồi, Hoàng học lớp 12 ở Tracy High School, nằm trên đường 11th Street, nếu Hoàng nhớ không lầm là 315 East 11th Street đó! Chứ không phải thấy người sang bắt quàng làm họ đâu nha, cô giáo ca sĩ!

        -- Không, em biết mà! Anh chỉ đùa!

        Hoàng chớp chớp mắt hình như mí mắt giật giật, khuôn mặt quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải, lạ lùng sao khéo lạ lùng, trái tim xao động chi lạ!

        -- Thôi Đông Lan chạy cẩn thận theo Hoàng nhé chỉ khoảng ba mươi phút là tới thôi, rồi mình đi đón Mạ Đông Lan rồi tới chỗ Đông Lan hát cho kịp, hy vọng còn vé!

        --Em có vé mà anh, mỗi người tham dự hát được năm vé miễn phí, coi như tiền thù lao khi mình hát ủng hộ giúp học sinh nghèo ở quê nhà do nhóm Hope ở Bắc Cali tổ chức ... Anh lái xe trước, em theo sau nha! Thú thật, em cũng ngại lái xe khi trời tuyết mù mịt như thế này lắm!

        -- Không sao, Đông Lan cứ chạy theo Hoàng, Hoàng chạy cẩn thận!



        Hoàng mở cửa xe cho Đông Lan vào nổ máy xe rồi chàng dặn dò cứ cẩn thận chạy theo chàng, rồi mới đóng cửa xe nàng, đoạn về xe chàng nhìn xa lộ vắng hoe, mở cửa, nổ máy xe, bật đèn hiệu rồi chạy ra xa lộ, vượt qua xe Đông Lan rồi chạy từ từ chờ nàng nhập vào xa lộ rồi chạy tiếp, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn kiếng chiếu hậu để biết Đông Lan vẫn còn kịp theo chàng.



        Chưa đầy 30 phút thì đã tới nhà, chàng mở cửa garage, nhưng đậu ngoài đường, ra hiệu cho Đông Lan đậu xe trong nhà đậu xe, chàng hỏi nàng: "Đông Lan muốn vào chơi một chút rồi đi không?"

        -- Dạ không, để mai hay lúc khác! Sợ trễ giờ đó anh!"

        -- Không sao còn kịp mà, hồi nãy Hoàng chạy chậm sợ lạc nhau, bây giờ đi chung một xe mình có thể chạy nhanh hơn một chút, Đông Lan có sợ không?

        -- Răng mà sợ, tự nhiên em cảm thấy đi xuống âm phủ với anh em cũng không sợ!

        Hoàng ra xe mở cửa chờ Lan bước lên xe, cài giây an toàn rồi vòng qua cửa tài xế leo lên ngồi, đeo giây an toàn rồi nổ máy chạy ra xa lộ, West 680 chạy về phía San Francisco, tới gần Dublin thì rẽ về South 82 về San Jose để theo N 101 tới Mountain View. Tuyết phất phơ bay, đường vẫn thưa thớt ít xe, Hoàng cũng chạy chậm không dám đi nhanh vì trơn trượt. Bất chợt chàng thấy một cô gái áo trắng vẫy tay trước mặt bên kia đường, chàng thắng xe chạy chập lại thì không thấy gì hết ngoài bóng con thỏ trắng nhảy trên đường, không lẽ mình chợp mắt ngủ quên, nguy hiểm thật, nhưng chàng nghe Đông Lan hỏi, "Anh có thấy gì không ? Một cô gái áo dài trắng vẫy tay bên kia đường..." 

        Biết là chàng không ngủ gật, nhưng chàng giả tảng trấn an Đông Lan, chỉ con thỏ đang nhảy trên xa lộ, "A em nhìn thỏ biến thành cô gái đó sao?"

        Nàng cười ngượng nghịu, "Không biết nhưng em thấy y như thật! Chẳng nói dối anh đâu! Chẳng lẽ em ngủ mơ?"

        Hoàng chưa biết nói sao, thì trên đồi cao bên kia đường, nơi những cánh quạt gió tạo điện, trong tuyết phất phơ như những thiên thần đang vẫy cánh từ từ vì tuyết phủ trên cánh quạt làm nặng sức gió không thổi nhanh được như chào giã biệt ... "Trông kìa anh, cô gái ấy kia kìa! Đang vẫy tay chào chúng ta ..."

         
        --Chắc học trò thích em lắm  phải không ?  Em nhỏ nhẹ và giàu trí tưởng tượng nên dễ hoà đồng với bọn nhỏ lắm, không có làm mặt nghiêm túc như các thầy cô cổ lỗ hũ tựa các cụ đồ xưa xửa xừa xưa ..." Anh đó nha,  chưa chi đã nói hành nói tỏi thầy cô xưa rồi, mỗi thế hệ một lối suy nghĩ khác nhau mà, mình nên người là nhờ công dưỡng dục dạy dỗ của cha mẹ thầy cô ... Anh chẳng nhớ, "Không thầy đố mày làm nên sao ?"
        Hoàng đuà, "Dạ, em nhớ cô giáo ạ!"
        --Trò ngoan, nhưng trò nhớ ngưng câu sau dấy phẩy một tí nhé!
        " Gớm ghê chưa, sửa lưng trò ngay tại chỗ hở cô giáo ?" Hoàng cười, vừa thầm thán phục  Đông Lan tinh ý thật, chàng đuà nhưng không ngờ Đông Lan bắt ngay tại trận, chàng sẵn sàng giơ tay đầu hàng vô điều kiện, thông minh nhất nhi nữ, cãi bướng nào khác chi tự tử, cứ nghe các bà , các chị, các cô, nghe vợ, nghe em là yên nhà, yên cửa ... Ông bà chẳng thường dạy thế sao, ông chỉ huy bên ngoài, bà làm nội tướng ơ nhà, đã nương mình dưới trướng bà, thì nghe bà là êm cả, ở nhà nhất vợ nhì trời, ra ngoài xem thử  mấy người hơn ta!



         



        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2015 23:40:30 bởi Nguyên Đỗ >
        #4
          Ct.Ly 04.02.2015 01:40:50 (permalink)
          #5
            Nguyên Đỗ 10.02.2015 01:12:39 (permalink)


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2015 10:25:29 bởi Nguyên Đỗ >
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9