Chương: 29
ĐỐI PHÓ VỚI KHẮC TINH
***
Trong động đèn đuốc sáng choang. Dọc theo các ngách đi vào đều bố trí đuốc giăng, chỉ cần thắp sáng một cây, tất cả sẽ bừng sáng thành chuỗi dài loá cả mắt. Nếu vừa rồi Cao Phong ứng biến không nhanh tất đã lộ hình tung của mình.
Tránh được việc lộ thân, bây giờ Cao Phong lại đối diện với một nguy cơ khác cũng thập phần khó khăn. Chỗ hắn đang bám vào là trần động, dù ai có công phu cao thâm cũng không giữ mãi tư thế ấy được. Trong động rất đông cao thủ Phi Tin môn, chỉ cần bất cẩn bọn chúng sẽ phát hiện và lấy mạng hắn ngay.
Nhìn trước ngó sau một lúc, Cao Phong lấy trong người ra một sợi dây. Hai chân của hắn vẫn bám vào các gờ đá nhấp nhô. Một tay giữ chặt phiến đá bên trên, tay còn lại khẽ phóng sợi dây ra xa. Sợi dây như một vệt đen bay đến một nhủ thạch rồi quấn chặt vào. Hắn căng sợi dây thẳng ra, rồi buộc vào nhủ đá cạnh đỉnh đầu mình. Xong đâu đấy Cao Phong bò theo sợi dây như một con nhện. Được một đoạn hắn khẽ lăn người đã yên vị trên dây như người ta nằm võng vậy. Trần động rất cao, ánh sáng không thể soi tới. Lúc này dưới đất khó lòng phát hiện ra hắn...
Ánh sáng vừa bừng lên, từ ngoài động một bóng đen lao vào. Người này vận thanh bào, thân hình tròn trịa, nhưng lại thấp lùn so với bọn thuộc hạ. Vừa thấy kẻ ấy, tất cả thuộc hạ Phi Tin môn đều quỳ xuống miệng hô lớn:
- Cung nghinh chưởng môn giá đáo.
Trịnh Quang Nguyên phất tay áo. Tất cả liền đứng lên chờ đợi lời giáo huấn từ chưởng môn nhân.
- Đệ tử Phi Tin môn nghe rõ. Công việc mà ta suy tính bấy lâu, hôm nay đã đổ vỡ. Hiện nay giang hồ đều biết hết hành động của bổn môn. Đây chính là sai sót của đệ tử đời thứ ba, khi để Độc Điếu lão quái tẩu thoát. Khi chúng ta mải theo dấu Đinh Túc thì giới hành khất đã tung ý đồ của Phi Tin môn ra khắp châu thổ. Hiện tại chúng ta đã có người giám sát tứ đại môn phái. Nhất cử nhất động bọn chúng không thể nào thoát khỏi tai mắt của bổn môn. Duy chỉ có Giác Ngạn Thiền Lâm trơ trọi một mình, cũng không thể nào xoay chuyển được tình thế. Thanh Bích Cương Khí của ta sắp đạt được tầng thứ mười. Lúc ấy việc đối đầu với tam tăng không còn đáng ngại nữa...
Gương mặt Trịnh Quang Nguyên chợt sa sầm nhìn sang phía tả. Lão quắc ánh mắt hung tợn như tìm kiếm ai đó.
- Quách Khương sao không có mặt? Chuyện ta cần là hành tung Bạch Vân Tiên Tử, Lâm Gia Hân, đã làm đến đâu rồi?
Một tên trong số đệ tử Phi Tin môn lên tiếng:
- Quách nhị sư huynh hơn tháng nay xâm nhập quan ngoại, nhưng vẫn chưa có tin tức gì về Bạch Vân Tiên Tử. Mấy tháng qua giang hồ chỉ nhắc đến cỗ hắc xa và người đánh xe, không nghe nói đến Lâm Gia Hân. Nhưng hành tung kỳ bí của gã đánh xe đã được đệ tử và các thuộc hạ điều tra được, thì ra hắn là truyền nhân của Bách Biến Vô Ảnh Thủ Mạc Tiếu Thiên.
Trịnh Quang Nguyên giật mình khi nghe nói đến Mạc Tiếu Thiên. Phải một lúc sau lão mới lấy lại nét ôn hòa như trước.
- Kiếm pháp Bách Biến Vô Ảnh Kiếm chưa chắc được như lời đồn. Hiện tại ta chỉ lo đến Hỏa Vân thần công mà thôi. Công phu của ta có thể khắc chế được kiếm pháp nhưng lại tối kỵ dương cương. Hỏa Vân thần công là cái gai, chúng ta phải giải quyết trước, sau đó mới nói đến chuyện nhất thống giang hồ.
Cao Phong lắng nghe lão nói trong lòng cực kỳ khẩn trương. Mục đích Phi Tin môn đã chuyển sang Bạch Vân Tiên Tử, khi biết nàng ta mang tuyệt kỹ Hỏa Vân thần công trong người. Theo lời nói Trịnh Quang Nguyên thì Hỏa Vân thần công nhất định là khắc tinh của Thanh Bích cương khí. Chính vì điều này lão đã ban lệnh cho đệ tử và thuộc hạ ra sức tìm kiếm hành tung Bạch Vân Tiên Tử... Nếu như tìm thấy nàng thì Phi Tin môn sẽ...
Cao Phong lạnh người khi nghĩ đến đây. Hắn biết để đối phó với đối thủ trên tầm, Trịnh Quang Nguyên thường sử dụng thủ đoạn rất bỉ ổi. Lão ta hiếm khi công khai giao chiến mà chỉ mượn giáo giết người. Rồi đây lão nhất định sẽ tìm ra điểm yếu của Lâm Gia Hân để khống chế nàng...
Càng nghĩ Cao Phong cảm thấy sống lưng lạnh toát. Muốn sử dụng Hỏa Vân thần công, Lâm Gia Hân không thể nào rời khỏi cỗ xe. Vấn đề nan giải hiện nay là nàng và cỗ xe vẫn người ở một đàng, của ở một nơi. Nếu xảy ra đánh nhau không biết Lâm Gia Hân phải xử trí như thế nào?
Bên dưới tiếng Trịnh Quang Nguyên lại vang lên:
- Ta nghe nói Lâm Gia Hân xưa nay chỉ hạ thủ giết người khi ngồi trong cỗ xe. Những người do ả giết phần nhiều là tự nguyện bước vào trong cỗ hắc xa. Nhất định trong việc này có ẩn chứa nội tình chi đây. Đệ tử và thuộc hạ Phi Tin môn từ hôm nay phải tra cứu vấn đề cho sáng tỏ. Chúng ta muốn xưng bá võ lâm càng phải hiểu rõ những kẻ đối địch với mình. Binh pháp có câu: Tri kỷ tri bỉ bách chiến bất bại, là vậy. Còn một vấn đề mới phát sinh khiến cho ta lo lắng trong lòng. Người mà chúng ta đối đầu trong Giác Ngạn Thiền Lâm quả thật không phải tầm thường. Côn pháp mà hắn sử dụng giống như kiếm pháp, nhưng khắp châu thổ hiện nay không có danh gia kiếm thuật nào sử loại kiếm pháp kỳ bí như thế. Lai lịch người này thật kỳ lạ, hình như hắn xuất thân trong giới hành khất. Vì nói đến côn pháp, khắp trong thiên hạ không ai có tuyệt kỹ uyên thâm bằng họ. Nhưng bộ pháp, cách biến chiêu của hắn luôn luôn khác xa các loại côn pháp ta từng thấy qua...
Trịnh Quang Nguyên trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Cái gã họ Cao, đi theo Đinh Túc luôn gây cản trở cho công việc chúng ta. Công phu sử côn của hắn cũng rất tuyệt, ta đã thấy qua lúc ở đảo Kim Sa. Tên này không biết thuộc môn phái nào? Các ngươi nên điều tra để biết thêm về hắn. Không chừng... hắn lại liên quan đến người...
Lão nói đến đây liền ngừng bặt, trong lòng không tin Cao Phong là người đã quá chiêu với mình. Nếu như Trịnh Quang Nguyên biết Cao Phong chính là tên ăn mày trong hoang miếu, lúc lão giao chiến với Mạc Chấn Bắc thì sẽ kinh hãi đến nhường nào...
Một lão già tiến ra nói:
- Chưởng môn sư huynh có nhiều chuyện lo nghĩ như vậy. Sao không mời ba vị tiền bối của bản phái tiếp sức cho sự nghiệp phát dương quang đại?
Chưởng môn Phi Tin mỉm cười nhìn lão già:
- Chúng ta hành sự phải biết dựa vào khả năng của chính mình. Chưa đến lúc khẩn yếu không nên kinh động đến tiền bối bản môn. Đấy còn là một nước cờ ta dành cho ba vị thần tăng lúc đương trường đối mặt. Trận chiến mới bắt đầu, ngươi đã hết chiêu, thì không mong gì tìm được chiến thắng.
Đệ tử và thuộc hạ Phi Tin môn đồng thanh hô lên:
- Chưởng môn thật anh minh. Tính toán mọi việc rất chu toàn. Ba vị tiền bối của bổn phái tuy ít ra mặt, nhưng oai phong đâu kém gì tam tăng.
Cao Phong nghe bọn chúng bàn định, trong lòng thầm kinh dị. Một mình Trịnh Quang Nguyên đã khó đối phó. Bây giờ lại có thêm ba vị tiền bối Phi Tin môn ra mặt thì nguy cơ châu thổ phải gánh chịu không biết đi đến đâu. Lâu nay trên giang hồ không hề nghe nhắc đến ba người này. Không biết họ ẩn cư nơi nào, tuổi tác và võ học ra sao? Xem ra ý đồ thôn tính võ lâm của Phi Tin môn đã có sự chuẩn bị chu đáo. Nó có khả năng bắt nguồn từ những người tiền nhiệm, nhưng chưa có điều kiện thực thi mà thôi... Và nếu như vậy thì... tiền hậu, trên dưới Phi Tin môn đã trở thành một nhất thể, không gì có thể ngăn chặn ý đồ của họ.
Cao Phong vừa nghĩ đến đây liền nghe có tiếng quát lớn:
- Ai?
Tiếng quát chưa dứt đã nghe tiếng binh khí giao nhau. Trong lòng Cao Phong cực kỳ kinh hãi. Hắn không ngờ ngoài mình ra lại có kẻ to gan dám đột nhập vào sào huyệt Phi Tin môn. Vừa nhìn thấy kiếm pháp người lạ, Cao Phong than thầm: Lý Bằng sao cũng xuất hiện ở nơi này? Không phải hắn và những người khác đang ở Ngũ Hành Sơn hay sao?
Bên dưới thuộc hạ và đệ tử Trịnh Quang Nguyên lập tức đứng chắn kín cửa động. Lý Bằng múa tít kiếm chống đỡ liên tục những đợt tấn công của đối phương. Hoàn cảnh hắn cực kỳ bất lợi khi địch nhân quá đông. Đó là chưa kể Trịnh Quang Nguyên đang đứng bên ngoài quan sát thế trận. Nếu lão ra tay thì tình hình còn nguy cấp hơn nhiều...
Cao Phong quan sát và thầm tính. Nếu có ai từ bên ngoài đánh vào mở ra một thông lộ, Hắc Phong Tiểu Hiệp Lý Bằng mới hy vọng thoát được hiểm cảnh. Từ chỗ Cao Phong đến cửa động có khoảng cách quá lớn. Trừ trường hợp hắn mọc cánh để bay, không thể sử dụng bất cứ công phu nào phi ra đó được. Bây giờ chỉ hy vọng...
Tiếng binh khí lại vang lên. Ánh mắt Cao Phong chợt rực sáng. Trong ánh lửa bập bùng hắt ra cửa động, hắn thấy Cát Khương song tiều đang múa thiết kha đánh thẳng vào hậu động. Điều này chứng tỏ lúc vào đây Lý Bằng đã có tính toán trước. Nếu như hắn bị phát hiện thì người bên ngoài có nhiệm vụ tạo một lối cho kẻ bên trong thoát ra.
Biến chuyển này khiến Trịnh Quang Nguyên cũng giật mình. Lúc đầu lão nghĩ chỉ có một tên giặc cỏ không thể nào gây rối được. Bây giờ thực tế xảy ra làm lão động tâm. Nếu như trong ngoài đều có cao thủ, không phải lão và thuộc hạ lại rơi vào tình thế bất lợi hay sao. Chỉ cần đối phương thực thi kế chẹn cửa bắt cướp, toàn bộ đệ tử và thuộc hạ Phi Tin môn sẽ rơi vào cảnh chuột rơi vào rọ, không có cách gì thoát ra ngoài. Nghĩ đến đây lão liền khoát tay ra hiệu cho thuộc hạ đệ tử đứng bên ngoài. Tất cả bọn chúng vừa thấy hiệu lệnh liền tránh sang hai bên. Lý Bằng nhân lúc này liền lướt ra ngoài động.
Cao Phong nhìn hành động của Phi Tin môn, chợt hiểu ra. Hắn mỉm cười khi nghĩ đến chuyện thỏ khôn phải có ba hang. Cái lão hồ ly họ Trịnh suy nghĩ rất ranh ma, lo không có đường chạy ấy mà...
Vừa thoát ra ngoài Lý Bằng liền quát lớn với Cát Tử và Cát Tiểu:
- Hai huynh đệ hãy chạy trước đi!
Cát Tử quát:
- Sao lại phải chạy...
Hắn vừa cãi vừa múa thiết kha gạt hai thanh trường kiếm đang phóng đến.
Lý Bằng phóng Hắc Phong kiếm chặn ba thanh đao đang chém vào Cát Tử, miệng hắn lại la lên:
- Hai người đi trước đi...
- Lần này ngươi nói nghe được hơn. Đi thì huynh đệ ta đi, chứ không thể nói là chạy được.
Cát Tử cố cưỡng cầu, nhưng biết kẻ địch rất đông không thể chần chờ. Hắn cản hậu cho Cát Tiểu chạy trước rồi bản thân cũng vọt theo sau.
Hai người chạy được một khoảng xa mới dừng lại chờ Lý Bằng. Cát Tử vừa thở vừa nói:
- Lâu lâu mới có chuyện vui mà bọn ta phải chạy thật là tiếc...
Cát Tiểu hơi thở dập dồn vẫn cố cười:
- Bây giờ huynh chịu cho là “chạy” rồi ư?
Cát Tử đang định nổi cáu, chợt nghe tiếng người ở phía sau vang lên:
- Hai ngươi chạy đã đủ chưa?
Cát Tiểu vừa thấy người nói, liền la lên:
- Lão là chưởng môn Phi Tin...
Cát Tử gắt lớn:
- Phi với Tin cái gì... Ngươi làm sao biết...
Nói đến đây hắn dừng bặt, mặt tái đi trong nỗi sợ hãi. Người đang đứng trước hai huynh đệ hắn quả là Trịnh... lão yêu...
Cát Tử ấp úng:
- Lão... lão là chưởng môn Phi... Tin... ôi! Chạy... chạy đi...
Hắn vừa la vừa kéo Cát Tiểu chạy. Nhưng hai chân mới chạy hơn mươi xích, Cát Tử đã thấy Trịnh Quang Nguyên đứng chắn ngang lối đi.
- Hôm nay các ngươi có chạy đàng trời cũng không thoát khỏi tay ta. Ai đã nhún mũi vào chuyện của bổn môn thì đừng hòng sống sót.
Cát Tử thấy mặt lão đằng đằng sát khí cũng đâm hoảng. Hắn biết ngoài Lý Bằng ra, hai huynh đệ hắn không thể nào là đối thủ của Trịnh Quang Nguyên. Nhưng hiện tại bóng dáng Lý Bằng không thấy đâu, làm sao cứu họ được...
Vượt qua nỗi sợ hãi, Cát Tử không nói không rằng vung thiết kha đánh thẳng về phía trước.
Trong bóng tối nhập nhoạng của buổi bình minh, thiết kha như một tia chớp phóng về phía chưởng môn Phi Tin. Nhưng ánh quang thiết kha đi được nửa chừng đã tắt vụn, như bị ai đó khoác lên mình một mảnh khăn đen, không để lại chút ánh sáng nào.
Cát Tử hốt hoảng nhảy lùi về sau. Hổ khẩu tay hắn tê buốt không sao chịu được, đành buông rơi binh khí.
Sự tuyệt vọng hiện lên trên gương mặt rám đen của Cát Tử. Hắn biết mối hiểm họa hôm nay không sao tránh được. Bởi thực lực huynh đệ Cát Khương Song Tiều làm sao sánh bằng một cái vung tay của Trịnh Quang Nguyên...
Chưởng môn Phi Tin cười mãn nguyện. Lão biết sinh mạng hai kẻ đứng trước đang lệ thuộc vào lão. Người có thể ngăn trở lão là Lý Bằng, hiện đang bị thuộc hạ và đệ tử Phi Tin môn vây kín, đâu còn thời gian làm người hiệp nghĩa...
Tiếng cười Trịnh Quang Nguyên cất lên đắc ý. Hữu chưởng lão đưa cao, chuẩn bị một chiêu là giải quyết mọi phiền toái trong đêm... Hai đồng tử của lão bắt đầu thu hẹp báo hiệu sự chết chóc...
Đúng lúc này một vật đen đủi như hắc xà bỗng lao đến. Tốc độ của nó thật kinh hoàng, giống như một chớp lửa lóe lên rồi tắt ngay. Ánh mắt chưởng môn Phi Tin lộ ra vẻ kinh dị. Lão lùi rất nhanh mà vẫn không tránh được thế điểm quái ác đó. Ngực lão bị đầu côn điểm mạnh làm toàn thân chấn động...
Mặc dù Trịnh Quang Nguyên là nhân vật kiêu hùng, có công lực xuất chúng. Nhưng trong phút giây đắc ý, lão không thể ngờ cạnh mình lại có người xuất một chiêu tai quái như vậy. Một tiếng hừ khẽ vang lên. Trịnh Quang Nguyên giương đôi mắt tức tối nhìn hai bóng người chạy mỗi lúc một xa...
Lần này Cát Tử không dám khinh suất nữa. Hắn chạy rất nhanh vào khu rừng trước mặt. Phía sau Cát Tiểu vẫn bám sát theo huynh trưởng. Hai người chạy mất mấy canh giờ mới dám dừng bước.
Trời đã sáng tỏ. Trong rừng sương bắt đầu loãng dần. Những chỗ có ánh nắng soi đến thì trong và xanh ngắt. Còn nơi có nhiều bóng cây vẫn còn ám sương lạnh.
Cát Tử nhìn vào vùng sương mù, mặt còn lộ vẻ kinh hãi. Hắn vẫn ngai ngái lo sợ phải đối diện một lần nữa với Trịnh Quang Nguyên...
Mãi một lúc sau Cát Tử mới hoàn hồn.
- Cát đệ đánh lão quỷ ấy bằng chiêu thức gì vậy? Huynh đệ ta chung sống đã lâu, sao lại không biết tuyệt kỹ này?
Cát Tiểu cười mũm mĩm:
- Đệ mới luyện một ngày gần đây thôi. Thật ra tại lão họ Trịnh quá khinh anh em bọn ta mới có kết cục đó. Đệ đã đánh vào chỗ không phòng bị mà đắc thủ, chứ có gì cao siêu đâu. Võ học của Trịnh lão quỷ cực kỳ cao thâm, trúng một côn mà vẫn không hề hấn gì...
Cát Tử gãi đầu nói:
- Đành rằng như thế! Nhưng không phải ai cũng đánh trúng lão ấy được đâu. Đệ học chiêu này từ đâu vậy?
Cát Tiểu tỏ ra không muốn nói, khiến Cát Tử càng thêm nóng ruột:
- Là huynh đệ với nhau, chẳng lẽ ngay cả huynh trưởng mà đệ cũng giấu sao?
Thấy thái độ Cát Tử ra vẻ buồn bực, Cát Tiểu đành nhượng bộ:
- Là Cao huynh chỉ điểm cho đệ đó! Ngày chúng ta chia tay ra quan ngoại, trước khi đi Cao huynh có gọi đệ ra nói riêng. Huynh ấy rất lo cho tiểu đệ. Vì trong số các anh em, đệ là người nhút nhát và có võ công kém cỏi nhất...
- Ta không tin! Tuy Cao Phong có võ công rất cao, nhưng một sớm một chiều không thể chỉ điểm cho đệ trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh được.
Cát Tiểu nói rất thành thật:
- Lúc đầu đệ cũng không tin vào những gì huynh ấy nói. Nhưng sau khi tập luyện một thời gian thì ngộ ra nhiều điều mà mình chưa bao giờ nghĩ đến...
Cát Tử vội vàng hỏi:
- Điều gì không nghĩ đến?
- Cao huynh nói: Kiếm đạo trong thiên hạ dù phân chia biến hóa ra sao cũng không thoát khỏi cái “Chân”. Kiếm pháp có mạnh có yếu, có nhu có cương. Loại thì trầm trọng, loại lại khinh linh. Có những chiêu biến hóa bất tuyệt. Lại có những chiêu hung hãn, sử ra như muốn lấy mạng đối thủ ngay tức khắc... Nhưng...
Cát Tử nóng nảy:
- Nhưng sao?
- Nhưng chung qui kiếm pháp không thoát khỏi ba thức: Một là điểm, hai là chém và ba là đỡ gạt. Cao huynh nói, kiếm chiêu cho dù biến hóa trăm phương nhưng để lấy mạng đối thủ chỉ một cái điểm hoặc chém là đủ. Và để tránh được những chiêu kiếm đoạt mạng chỉ cần một thế gạt là xong. Cái cốt lõi của kiếm thuật là xuất chiêu nhanh và tinh mắt. Xuất chiêu nhanh để đoạt thắng. Tinh mắt, nhằm hóa giải chiêu thức của địch nhân. Trong đạo lý của kiếm học: dài là chậm, ngắn là nhanh. Càng ngắn kiếm chiêu càng nhanh và khí thế thì không gì sánh được...
Cát Tử nghe huynh đệ mình nói mà toát cả mồ hôi. Lâu nay hắn luyện võ nhưng chưa hề suy ngẫm về kiếm đạo. Bây giờ nghe Cát Tiểu nói, hắn mới thấy võ học thật huyền diệu thâm sâu, cả đời tập luyện cũng không thể hiểu hết được.
- Và đệ bắt đầu theo sự chỉ dẫn ấy mà luyện tập ư?
- Đúng vậy! Đệ cũng không ngờ, nhờ việc này mà huynh đệ mình thoát khỏi tay Trịnh lão quỷ. Nếu như... Nếu như...
Cát Tử cắt ngang lời hắn:
- Không có chiêu thức ấy thì huynh đệ mình vong mạng phải không?
Cát Tiểu định trả lời đã nghe tiếng nói vang lên:
- Cũng không hẳn như thế.
Vừa nghe giọng nói, Cát Khương song tiều đồng reo lên:
- Cao Phong huynh! Là huynh đấy ư?
- Là ta đây!
Cao Phong bước ra, cười với Cát Khương huynh đệ.
- Ta thật không ngờ, trong một thời gian ngắn mà Cát Tiểu luyện kiếm pháp đạt đến trình độ có thể cho Trịnh Quang Nguyên ăn đòn. Nếu trong tay Cát Tiểu là lợi kiếm thì Trịnh Quang Nguyên đã trúng thương cực nặng rồi.
Cát Tiểu toét miệng cười:
- Cũng nhờ minh sư chỉ điểm đó thôi. Xưa nay đệ chỉ quen sử thiết kha, lúc nguy cấp đành phải dùng bổng mộc thay kiếm vậy.
Cao Phong nhìn gương mặt khó coi của Cát Tử mà cảm thấy tức cười.
- Thế nào! Ngươi thấy mình bị tuột hậu nên phiền muộn chứ gì? Thôi đừng nghĩ ngợi nữa! Có rượu hãy mang ra cùng nhau uống. Sau này ngươi nhất định có điều kiện luyện kiếm pháp kia mà.
Nghe lời nói Cao Phong, Cát Tử vụt tươi nét mặt:
- Nhất định là vậy rồi! Ta không thể thua sút huynh đệ của mình được. Nhưng chúng ta không thể uống rượu trong lúc này. Phải chờ Lý huynh đệ đến cùng vui một thể...
- Không cần phải chờ đợi chi cho mất công. Ta đã đến rồi!
Cát Tiểu hét lên vui mừng:
- Lý huynh đấy ư?
Lý Bằng bước ra cười nói:
- Không phải ta chẳng lẽ là Trịnh chưởng môn? Chúc mừng Cát Tiểu huynh đệ đã luyện được kiếm pháp xuất chúng. Lời nói các vị, Lý Bằng đã nghe cả rồi.
Cát Tử cười ha hả:
- Đúng là một ngày vui. Hôm nay chúng ta phải say một bữa mới được. Vừa thoát được hiểm, vừa tương ngộ anh em. Thử hỏi trên đời có việc gì vui hơn thế nữa. Nhưng...
Hắn quay sang nhìn Cao Phong ngập ngừng một lúc.
Cao Phong biết tâm sự của hắn, liền cười:
- Ngươi đang lo chất độc trong người ta chứ gì? Không sao đâu! Ta vẫn chưa chết kia mà. Mọi người đã đông đủ, còn Triệu đại tiểu thư sao không thấy mặt?
Nghe nhắc đến Triệu Ngọc Linh, Lý Bằng chợt thay đổi sắc mặt.
Thấy thái độ kỳ lạ của Lý Bằng, Cao Phong không hiểu ra sao. Hắn quay sang định hỏi Cát Tử, không ngờ gã cũng lảng tránh luôn.
Cát Tiểu thấy vậy cười khúc khích:
- Triệu đại tiểu thư dạo này cứ bám sát Lý đại ca. Đến nỗi Hắc Phong tiểu hiệp phải tìm mọi cách để thoát ra. Biện pháp tốt nhất trong chuyện này là giao cô ta cho Triệu bang chủ, Kim Sa bang. Như thế mới yên ổn đi đến đây được.
Cao Phong à lên một tiếng rồi cười:
- Không ngờ Lý huynh đệ thật tốt số, được thiên kim tiểu thư Kim Sa bang cho vào mắt xanh. Sau này huynh đệ bọn ta đã có chỗ cậy nhờ rồi. Trên đời không gì vui hơn khi ăn uống có người lo phí tổn. Nhưng… bây giờ nàng ta không có mặt ở đây thì nguy mất...
Cát Tử la lên:
- Không lo! Không lo! Ta có ngân lượng kia mà...
Cao Phong kinh ngạc:
- Ở đâu ngươi có nhiều thế?
- Thì... Thì... Triệu đại tiểu thư đưa cho… chứ ở đâu ra.
Lý Bằng thở dài nói:
- Ngươi làm cho chúng ta hàm ân của người nữa rồi!
Cát Tiểu vụt cười tươi:
- Đâu có gì gọi là hàm ân. Sau này hai người một nhà, còn phân hơn thiệt làm gì...
Lý Bằng nghe câu này liền đỏ mặt lên. Cao Phong thấy thế liền cười lên hô hố...
Cả bọn cười nói huyên thuyên một lúc, rồi tìm đường trở lại Giác Ngạn Thiền Lâm. Trên đường đi Cao Phong vẫn không sao hết xua hết nghi vấn.
- Các người làm sao lại đến nơi này?
Cát Tử bô lô, bô la tranh trước:
- Chúng ta đang ở Ngũ Hành Sơn thì hay tin Phi Tin môn ra tay đối phó với Đinh Túc lão nhân. Tin này do một người xưng là Vô Thư Tú Sĩ truyền ra. Lại còn nghe nói, huynh và lão đã kết nghĩa huynh đệ sống chết có nhau nên mới tận lực báo tin...
Cao Phong nghe nhắc đến Tàn Khất liền nhăn nhó cười:
- Cái lão già này thật phiền phức. Chuyện lớn chưa xong đã phiếm luận cùng người. Cái người ta cần bao giờ lão cũng ít lời. Còn cái không cần thiết lão lại huyên thuyên ba ngày vẫn chưa hết chuyện.
- Bọn ta tính toán, thế nào cũng gặp ngươi tại thiền lâm. Nhưng không ngờ vừa đến nơi liền phát hiện ra người của Phi Tin môn...
Cao Phong cắt ngang lời hắn:
- Thế là các người theo dõi hành tung bọn họ...
Cát Tử gật đầu lia lịa:
- Đúng, đúng! Chính ta là người bày ra kế: Trong quấy náo, ngoài đánh vào. Làm cho Trịnh lão quỷ không biết đâu mà lần...
Lý Bằng cười:
- Ngươi nói lão không biết đâu mà lần! Thế tại sao lão lại lần ra các người và suýt chút nữa lấy mạng cả hai vậy?
Cát Tử xịu mặt một chút, rồi lên mặt ngay:
- Nhưng huynh đệ bọn ta đâu sợ lão. Bây giờ trong nhị tiều có một tay kiếm đủ khiến cho Trịnh chưởng môn phải khiếp vía. Biết đâu sau này huynh đệ bọn ta lại là khắc tinh của lão thì sao?
Cao Phong chợt trầm ngâm không nói gì. Hắn nghe đến chữ “khắc tinh” liền nghĩ đến Bạch Vân Tiên Tử. Hiện tại người mà Phi Tin môn muốn đối phó chính là Lâm Gia Hân. Nếu không nhanh chóng tìm ra nàng thì nguy hại vô cùng. Hỏa Vân thần công là công phu có thể khắc chế Thanh Bích cương khí. Vì vậy Trịnh Quang Nguyên nhất định dẹp cho được mối lo ngại này. Lão sẽ gối cao ngủ yên khi biết trên đời không có Hỏa Vân thần công tồn tại. Nhưng... nếu nói như Vô Thư Tú Sĩ thì Bạch Vân Tiên Tử đã là... thê tử của hắn rồi. Làm sao Cao Phong lại để Phi Tin môn tự tung tự tác, tổn hại đến thê tử mình...
Lý Bằng thấy thần sắc Cao Phong rất khác lạ nên hỏi:
- Cao huynh không khỏe ư?
Lời nói làm Cao Phong giật mình choàng tỉnh:
- Ta không sao! Thời gian gần đây Phi Tin môn luôn chế ngự suy nghĩ của ta. Có lẽ do quá lo lắng nên tâm tư bất định, thiếu sự tập trung mà thôi... Các người nghĩ xem, sắp tới chúng ta phải hành động ra sao?
Lý Bằng trầm mặc không nói. Hắn biết hiện tại châu thổ rất khó đối phó với Phi Tin môn. Thế lực họ đã vượt ra ngoài tầm với của võ lâm châu thổ. Tất cả những bí mật riêng tư, võ học độc môn đều rơi vào tay Phi Tin môn. Với những điều này, Trịnh Quang Nguyên có thể sai khiến rất nhiều cao thủ phục vụ cho lão. Đó là chưa kể đến việc Long Quân thần kiếm có khả năng đang nằm trong tay lão...
Nếu sự việc xảy ra theo chiều hướng trên, võ lâm châu thổ đang đứng trước một mưu đồ hùng bá, có khả năng lôi kéo nhiều bang phái vào kiếp nạn...
Lúc mọi người đang bàn bạc với nhau, bỗng từ xa vọng đến một tiếng hú lanh lảnh. Âm thanh tiếng vang càng về sau nghe chói cả tai. Hai huynh đệ Cát khương song tiều vừa nghe liền biến sắc mặt...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2015 13:45:15 bởi macdung >