Chương: 40
MÃI TỬU THIÊN LÝ TẦM THÙ
***
Khoảng thời gian uống cạn một tuần trà, Trương Chí mở mắt ra. Tinh thần của gã đã khá hơn. Ánh mắt tinh anh đã lộ thần khí. Cao Phong không ngờ gã lại hồi phục nhanh như vậy. Nhưng điều này lại làm hắn yên tâm hơn...
Hai người đi ra con đường đất dẫn xuống chân núi. Cao Phong hơi ngạc nhiên với không khí vắng lặng. Đúng ra nơi đây phải náo nhiệt con người chờ xem trận đấu. Sao bỗng nhiên trở nên trống vắng lạ thường.
Chân núi có một tửu điếm. Vừa trông thấy mắt Cao Phong đã sáng lên.
- Chúng ta uống chén rượu tương hội được rồi! Hôm nay phải uống một bữa cho ra trò mới thỏa chí...
Trương Chí cười:
- Ta biết người rất hảo tửu. Bởi truyền nhân của Túy Tiên thì không khác hơn được.
Hai người vừa bước vào tửu điếm bỗng ngẩn người ra. Trong quán có mấy người đang ngồi bất động nhìn nhau. Sau quầy rượu là một vị tiểu cô nương, mặt lấm chấm tàn nhang. Gương mặt của cô gái như có họ hàng cùng Trương Chí...
Lão chủ hôm nay có việc gì mà không tiếp khách, chỉ đặt tay lên bầu rượu, mắt nhìn bốn vị khách không chớp.
Cao Phong biết giữa họ có chuyện với nhau nhưng cứ mặc kệ. Hắn bước đến bên cô gái, nói:
- Tiểu cô nương! Hãy mang rượu ra đây.
Bốn người cạnh bên vẫn chăm chăm nhìn vào lão chủ, mặc cho sự xuất hiện của Cao Phong và Trương Chí.
Lão chủ, mắt không rời bốn tên áo xanh, miệng nói:
- Tiểu huynh đệ hãy tìm nơi khác mà uống rượu. Nơi đây đang giải quyết ân oán võ lâm, không thể hầu tiếp được.
Cao Phong bật cười:
- Các người thật nhàn rỗi mới chọn tửu điếm để gây hấn. Có muốn giết chóc phải ra bãi tha ma mà đấu. Ai đời nơi vui say mà đao to búa lớn, chẳng hợp cảnh chút nào. Ta cứ mặc kệ! Tiểu cô nương hãy mang rượu lại đây.
Cô gái nhìn lão chủ phân vân. Nhưng khi nghe lời nói của Cao Phong liền phì cười. Tuy gương mặt cô ta xấu xí nhưng lúc cười trông đẹp vô cùng.
- Đại ca muốn uống rượu gì? Xà vương, Bát bảo, Bạch đế hay... Huyết hận?
Lời cuối cùng của cô gái làm Cao Phong giật mình.
- Cái gì... Huyết hận? Ta... không hiểu?
Cô gái vụt cười nắc nẻ:
- Như thế thì chưa phải là người sành tửu. Có một loại rượu mà trong nhân gian mấy người được uống. Đó là loại rượu được nhen nhóm bằng lòng thù hận, hun đúc qua tháng năm mới có được. Sau đó đi tìm kẻ thù của mình, giết lấy máu pha vào rượu. Giang hồ gọi là Huyết hận tửu...
Gương mặt lạnh tanh của Trương Chí vụt đổi sắc. Ánh mắt gã lấp lánh tử khí.
Lời nói cô gái vẫn không dừng lại.
- Nếu như hai vị đại ca chưa được thưởng thức tửu loại đó thì hôm nay là ngày đại mãn. Bởi vì chút nữa đây sẽ có máu và lòng thù hận trút ra. Như vậy không phải đã có Huyết hận tửu ư?
Cao Phong thấy miệng mình đắng ngắt. Cảm hứng được uống rượu của hắn như không còn. Hắn đổi giọng nói:
- Tiểu muội muội! Muội còn trẻ nên không hiểu. Uống rượu phải có ngoại cảnh tác động mới hữu tình. Thói thường uống rượu phải đạt hai thứ: Một là tâm cảnh hợp nhất. Hai là bằng hữu tri âm. Ai đời lại uống rượu pha máu kẻ thù...
Giọng cô gái vẫn lanh lảnh:
- Khi lòng thù hận dâng cao, giết được kẻ thù, chí nguyện đã đạt, con người thường tìm đến rượu như sự tự thưởng. Như vậy không phải là tâm cảnh hợp nhất ư?
Cao Phong lặng thinh. Hắn im lặng vì không biết nói gì hơn...
Bên ngoài gió sơn cốc rít từng cơn...
Lão chủ quán vẫn bất động quan sát đối thủ của mình...
Giọng của cô gái vẫn đều đều:
- Bốn mươi năm về trước có một gia đình bị đánh cướp. Thông thường kẻ cướp đạt được mục đích thì không giết người. Nhưng chuyện xảy ra không như vậy. Bọn cướp chẳng những vơ vét hết tài sản còn cưỡng hiếp luôn một thiếu phụ vừa mới sinh con. Người chồng là một kiếm khách, nhưng một mình không thể kháng cự với số đông. Sau một trận hỗn chiến, cuối cùng người chồng đành trơ mắt chứng kiến vợ mình bị người ta thi nhau hãm hiếp. Bọn cướp sau khi thỏa mãn thú tính còn nhẫn tâm giết luôn cả người mẹ xấu số.
Vợ mất, một mình nuôi con, người chồng như quên hết thù hận khi dồn sức nuôi nấng đứa con gái, giọt máu duy nhất còn lại của mình. Thế nhưng thù hận dù có bỏ qua nhưng tai kiếp vẫn không chừa. Khi con gái vừa mới hạ sinh đứa cháu đầu lòng, gia đình lại bị cướp một lần nữa. Lần này cũng chính kẻ thù ngày xưa dẫn đường cho thuộc hạ tìm đến. Gia quyến một lần nữa tang tóc. Những gì còn sót lại chỉ trơ một thân già và đứa cháu gái mới ba tháng tuổi. Thù hận dâng cao, người kiếm khách tóc đã pha sương bắt đầu rèn luyện kiếm pháp, chỉ mong một ngày nào đó trả được mối thù. Nhưng trời đất mênh mông, muốn tầm thù không phải ngày một ngày hai. Đối đế, lão già đành phiêu bạc giang hồ với cuộc đời mãi tửu. Chờ đợi một ngày gặp được kẻ thù, thanh toán mối hận năm xưa...
Nghe đến đây Cao Phong thở dài cảm khái:
- Bây giờ ta cũng muốn uống Huyết hận tửu. Món rượu ngon như vậy thì không nên bỏ qua...
Ánh mắt Trương Chí sáng quắc:
- Ngươi rung cảm chuyện thế gian rồi ư? Người ta nói, phải hòa mình vào cuộc sống mới thấu hiểu hết thống khổ của bàng dân thiên hạ. Ngày nào còn sống, ngươi sẽ còn trông thấy nhiều cảnh đời buồn thảm, nơi chỗ đứng của người nghèo và kẻ yếu thật sự không tồn tại...
Ngoài kia lão già bán rượu vẫn không rời ánh mắt khỏi kẻ thù. Ngọn lửa thù hận cháy ngùn ngụt trong mắt lão. Bây giờ không có gì quan trọng bằng những kẻ kia, lũ ác nhân đã tước mất màu xanh trên tóc lão...
Lúc này Cao Phong mới có dịp nhìn lại mấy tên mặc áo xanh. Những kẻ này cũng trải qua nhiều phong ba nên tóc cũng điểm bạc. So với lão chủ, tuổi tác cũng không chênh lệch nhau lắm. Nhưng khi nhìn vào mắt bọn chúng Cao Phong bỗng rùng mình. Ánh mắt của chúng như ác thú, chứa đựng sự thâm hiểm khôn cùng.
Lão lớn nhất trong bọn bỗng quát lớn:
- Ngươi không động thủ, thì ra là chờ trợ thủ đến giúp. Huynh đệ bọn ta xưa nay không biết sợ điều gì. Có bao nhiêu người cứ ra hết đây, chúng ta sẽ giải quyết ân oán cựu thù một lần cho dứt.
Lão già bán rượu cười lạnh:
- Các người nghĩ ai cũng như mình ư? Ta cố sống đến bây giờ chỉ chờ đợi cuộc tương kiến này. Một dãy châu thổ lão già ta đã đi không sót nơi nào. Tìm các ngươi chỉ một mình, giết các ngươi sao phải mượn tay người khác.
Một tên trong bọn bỗng cười hăng hắc:
- Suốt bao năm mà lão vẫn nhớ đến vợ và con gái của mình ư? Bọn ta nói thật, thân thể vợ ngươi rất tuyệt... Đến bây giờ cũng chưa ai quên cảm giác ngây ngất ấy. Còn đứa con gái thì... thì...
Tên đó chưa dứt lời, bàn tay lão chủ đã vung lên. Lưỡi kiếm sắc như nước được giấu trong bầu rượu đã xuyên suốt qua cổ hắn. Ba tên còn lại giật mình thối lui về phía sau.
Trương Chí thấy lão chủ xuất chiêu liền giật mình. Gã là cao thủ kiếm thuật nên đánh giá rất chính xác kiếm pháp của đối phương. Kiếm pháp của lão già cực nhanh. Nó như một tia chớp thoáng qua rồi tắc ngay. Lão xuất thủ đã nhanh mà hồi kiếm càng tuyệt. Nhưng suy nghĩ của gã đứt đoạn bởi diễn biến tiếp theo. Khi lão già hồi kiếm cũng là lúc những tên còn lại ra tay. Bọn chúng xuất thủ cũng chớp nhoáng như lão già. Kiếm quang vừa lóe lên lão già mãi tửu đã trúng thương. Từ vai lão những giọt máu đỏ ối chảy xuống ướt cả chiếc áo lam bạc màu.
Hai bên lại đứng bất động nhìn nhau. Họ không muốn tạo thêm lợi thế cho đối thủ đánh vào.
Cô gái đứng bên quan sát với nét mặt đầy lo lắng, nhưng ánh mắt lại hiện lên nỗi căm hận vô bờ. Thù hận truyền đời, bây giờ là lúc giải quyết, nhưng cô gái quá nhỏ nên không đủ sức tham dự vào.
Trương Chí vẫn lạnh lùng nhìn vào trận đấu.
Cao Phong thấy nét mặt cương quyết của lão già nên bất động với bàn tay nắm chặt. Hắn biết những ân oán riêng tư, người giang hồ không thể can dự vào. Đây là trận chiến sinh tử của huyết hải thâm thù. Người trong cuộc hoàn toàn có thể chọn thời điểm để ra tay. Một khi đã nắm chắc thời cơ họ không muốn người khác nhúng tay vào.
Kiếm một lần nữa lại rít lên. Lần này binh khí chạm nhau chát chúa. Tiếng phát ra liên tục như rất nhiều thanh kiếm chạm vào nhau. Lão già loạng choạng lui về sau. Ngực lão lại trúng thương. Nhưng bên kia cũng có hai người trúng kiếm nơi ngực. Vừa lùi lại, lão già lập tức tiến lên. Liễu diệp kiếm trong tay lão như mãnh xà xuất động vây lấy kẻ tử thù. Ba tiếng rú phát ra. Rồi bóng người lại ngã xuống...
Lão chủ quán run rẩy ngồi lên chiếc mộc kỷ với bàn tay đẫm máu. Lão với tay lấy bầu rượu, rồi nghiêng bàn tay đầy máu kẻ thù lẫn của mình cho chảy vào bầu. Sau đó lão nâng cao bầu rượu và bắt đầu uống. Lão uống dòng rượu của thù hận, thương đau, mất mát giữa xác kẻ tử thù. Những tên đã tước mất khỏi tay lão hình bóng hai người thân yêu...
Cao Phong không nói không rằng bước đến phong huyệt chỉ huyết cho lão già. Hắn bỏ ngoài tai tiếng đa tạ của lão chủ quán rồi khuất hẳn cùng Trương Chí...
Lão già hướng đôi mắt mệt mỏi nhìn theo hai gã thanh niên với sự hàm ân. Ân cừu đã dứt. Từ nay lão có thể ung dung sống quãng đời còn lại với đứa cháu gái. Điều duy nhất mà lão có được...
Đột nhiên ánh mắt lão già lộ ra vẻ hoảng sợ. Quay sang cô gái, lão run run:
- Ngươi hãy mau đi đi...
Cô gái hoảng hốt:
- Gia gia...
- Ngươi đi nhanh lên!
Cô gái còn chưa hiểu việc gì, bỗng nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo vang đến:
- Ngươi bảo tiểu nha đầu đó đi đã muộn... Cuộc chiến năm xưa đâu chỉ có bốn người. Huynh đệ ta chờ giây phút này lâu rồi. Hôm nay các ngươi sẽ được đoàn tụ dưới suối vàng cùng người thân.
Lão già bán rượu rít lên:
- Các ngươi quả rất hiểm độc. Giấu mình để chiếm lợi thế trước kẻ hạ phong.
Hai tên vừa xuất hiện liền cười hô hố:
- Ngày xưa như vậy, bây giờ cũng thế. Chúng ta đâu có khác gì hơn mà ngươi thán oán. Có trách hãy trách ông trời đã tạo ra số phận đen đủi cho ngươi. Dù sao lão cũng nên tự hào cho bản thân. Lục Đại Sát Nhân chỉ còn lại hai. Như vậy cũng đủ an ủi cho lão trên đường về tiên cảnh...
Lão già cố phóng kiếm vào đối thủ. Hành động của lão bất ngờ nhưng thiếu lực. Mũi kiếm phóng ra nửa xích đã vô lực, rồi lảo đảo cắm xuống đất.
Cô gái nhỏ hét lên một tiếng lanh lảnh. Trong tay cô cầm một lưỡi chủy thủ sáng loáng, lao vào kẻ thù. Nhưng hành động ấy không gây khiếp sợ cho đối thủ. Chỉ nghe tiếng cười hoang dại cất lên. Tiếng kêu não lòng của cô gái vang lên trong tiếng y phục bị xé toạc.
Một tên hướng vào lão già, cười khả ố:
- Ngươi có muốn chứng kiến chuyện xưa diễn lại không?
Lão già bán rượu hộc lên rồi máu chảy ra ướt cả chòm râu bạc. Lão quá phẫn uất nhưng lực đã bất tòng tâm.
- Các ngươi quá tàn ác. Ta có thành ma cũng không tha cho các ngươi.
Lưỡi kiếm của hai kẻ sát nhân đã đưa cao. Chỉ cần hạ tay xuống, sinh mạng lão già và cô cháu gái sẽ chấm dứt.
Nhưng hai thanh kiếm không thể hạ xuống được. Nó bị vật gì đó cản lại giữa thinh không.
Hai tên cùng hoảng hốt la lên:
- Các ngươi là ai?
Tiếng nói lạnh lùng như từ cõi âm vang đến:
- Song Đại Sát Sát Nhân. Ngươi có hiểu không? Chúng ta sinh ra ở đời chỉ có mỗi một việc để làm. Tội ác của các ngươi không thể tha được...
Có tiếng rên khẽ, rồi hai tên đồng thời ngã xuống.
- Hai vị đại hiệp! Xin đa tạ sự giúp đỡ lão già này. Không biết danh tánh các vị như thế nào?
Có tiếng nói lạnh nhạt đưa đến:
- Lão không biết ta. Nhưng ta lại biết lão. Trên ngọn đồi tranh, cuộc quyết đấu giữa Hắc Phong Tiểu Hiệp với Vinh Nguyên Đầu Đà, lão vẫn còn là người mãi tửu...
Lão già ấp úng nhìn người vừa nói:
- Thiếu hiệp... Thiếu hiệp chính là... là gã đánh xe ư?
Không có tiếng trả lời. Xung quanh lão chủ chỉ còn rừng thông rì rào, nào thấy bóng ai...
Hớn hở vì đã thoát nạn, cô gái quay sang hỏi lão già:
- Gia gia... Họ là ai thế?
Lão già mãi tửu bâng quơ nhìn lên bầu trời:
- Họ là những kiếm khách kỳ tài trong võ lâm. Những kỳ nhân bất lộ tướng...
Căn quán không còn giá trị, lão già bỏ mặc tất cả dẫn đứa cháu bước đi. Bốn mươi năm làm kẻ không nhà. Bốn mươi năm mài gươm tầm thù. Cuối cùng lão cũng được mãn nguyện...
- 0 -
Nhìn lão già với bước đi xiêu vẹo, Cao Phong nói với Trương Chí:
- Hôm nay có thể là ngày thoải mái nhất đời lão. Thù hận đã diệt, lại còn được uống Huyết hận tửu thì còn gì bằng...
Trương Chí cười lạnh:
- Nhưng lão không thể làm sống lại được quá khứ. Nỗi buồn ấy sẽ theo lão đến chết...
Cao Phong một lần nữa im lặng. Hắn đang nghĩ: Khi con người không còn mục đích để đeo đuổi, cuộc sống sẽ ra sao...?
Đến đây bất giác hắn thở dài...
Trời tối. Hắn và Trương Chí lọt vào một thị trấn đông đúc. Họ vào mua một ít lương khô rồi lại lên đường. Đang đi, phía trước bỗng có bóng người chạy đến. Khi đến gần Cao Phong mới nhận ra chính là lão ăn mày Tàn Khất.
Vừa thấy Cao Phong, lão ăn mày đã bô lô, ba la:
- Các ngươi đến hơi muộn...
Lão vừa nói đến đây liền nhìn vào thanh kiếm Cao Phong mang trên vai.
- Ngươi đã lấy được Long Quân thần kiếm rồi ư?
Ánh mắt lão sáng rực như vừa bắt được của báu.
Cao Phong nhìn lão một lúc rồi hỏi:
- Lão ở đây, còn Lý huynh đệ sao không thấy?
Tàn Khất khoát tay lia lịa:
- Hắn ở nơi nào làm sao ta quản được. Cũng như ngươi có chân, muốn đi đâu cứ đi, báo hại ta tìm kiếm bấy lâu.
Nói đến đây lão quay sang Trương Chí:
- Ngươi đi theo hắn coi chừng mắc chứng cuồng tẩu. Mấy tháng nay không ai thấy bóng dáng của hắn.
Trương Chí lạnh nhạt:
- Ta không đi theo hắn. Ta chỉ theo con đường của mình. Cũng như lão đâu có theo ta, chỉ tình cờ gặp nhau đó thôi.
Tàn Khất nheo mắt một lúc rồi cười lên ha hả:
- Nói rất hay! Nhưng nếu ta nói đang đi tìm Bạch Vân Tiên Tử, biết đâu có người muốn đồng hành...
Cả Cao Phong và Trương Chí đồng thanh hỏi:
- Lão biết nàng ta ở đâu ư?
Lão ăn mày cười ngất:
- Thấy chưa, ta đã nói mà. Các ngươi đâu tự đi con đường của mình mà chỉ theo dấu chân người khác thôi.
Cao Phong nóng vội hỏi:
- Lão huynh hãy nói đi. Nàng hiện ở đâu?
- Nàng ta có chân làm sao ta quản được. Ngươi hỏi thật ngớ ngẩn...
Cao Phong xuống nước:
- Lão huynh bớt giận. Có gì hãy san sẻ cho tiểu đệ chút ít, như thế mới gọi là tình huynh đệ chứ.
Hắn nhìn vào gương mặt tự đắc của Tàn Khất bỗng nổi giận, đổi giọng:
- Nếu lão huynh không nói ra, tiểu đệ sẽ đi uống rượu một mình. Từ đây về sau huynh đệ chi giao chấm hết.
Tàn Khất hoảng hốt la lên:
- Ấy! Ngươi đừng vội nổi nóng. Uống rượu không bạn bè đâu có hứng thú gì. Hãy tìm chỗ nào đãi ta một chầu, rồi từ từ ta sẽ kể cho nghe...
Trương Chí vốn ít nói, nay nghe lão ăn mày lý sự đành thở dài:
- Được! Hôm nay ta sẽ thết các ngươi một chầu. Nhưng nếu câu chuyện của lão tẻ nhạt thì đừng trách ta không khách khí.
Vô Thứ Tú Sĩ thè lưỡi:
- Ngươi không định cho ta nếm qua Bách Biến Vô Ảnh Kiếm đó chứ?
Giọng Trương Chí không chút đùa bỡn:
- Không loại trừ.
Mặt lão ăn mày hơi đổi sắc. Lão phát hiện ra tên tiểu tử này không thích đùa chút nào. Dây vào hắn không vui thú bằng Cao Phong. Vậy phải đổi đối tượng ngay thôi...
- Này Cao huynh đệ! Hôm nay ngươi định đãi ta món gì?
Cao Phong nói cộc lốc:
- Huyết hận tửu.
- Cái gì... Huyết hận tửu? Sao lâu nay ta không nghe thứ rượu này...
Không nhịn được Cao Phong bật cười:
- Vậy lão hãy vứt cái danh hiệu Vô Thư Tú Sĩ của mình đi là vừa. Đó là loại rượu được pha bằng máu kẻ tử thù mà hôm nay tiểu đệ mới biết.
Tàn Khất xuýt xoa liền miệng:
- Thế ngươi có nếm qua chưa? Dân gian có thứ rượu đặc biệt như vậy thì không nên bỏ qua.
Trương Chí quay người đi nơi khác rồi buông giọng:
- Lão không bớt lời đi một chút là ta sẽ cắt máu để pha món Huyết hận đó ngay.
Vô Thư Tú Sĩ như sợ hãi, đưa tay lên bịt mồm lại.
Vào đến tửu quán, Cao Phong gọi tiểu nhị đem thức nhắm lên. Hắn gọi rất nhiều món như đã bị đói lâu ngày.
- Bây giờ lão hãy nói đi. Hành tung Bạch Vân Tiên Tử ở nơi nào?
Không có tiếng trả lời.
Trương Chí bực bội gắt:
- Lão có chịu nói không?
Tàn Khất cười tủm tỉm:
- Lúc nãy không phải ngươi bảo ta bớt lời đó ư? Bây giờ sao lại muốn ta mở miệng. Ôi sự đời... thật ngán ngẩm. Phong vũ bất kỳ...
Cao Phong phát hiện ra Vô Thư Tú Sĩ đang muốn trêu chọc gã đánh xe. Từ ngày biết lão, hắn biết Tàn Khất không thiếu bản lĩnh. Lão không thể vì bị uy hiếp mà bỏ đi thói quen của mình. Vốn là người thích nói nhăn nói cuội, gặp phải Trương Chí quá lạnh nhạt, nên lão cố tình trêu chọc để gã tức tối một phen.
Trương Chí lại khác. Thật tình gã không thích nói nhiều. Nhưng đó chẳng qua cuộc đời gã quá cô độc. Cô độc vì ít kẻ đoái hoài và không ai đối thoại cùng. Nay nghe Tàn Khất huyên thuyên, ngoài mặt gã bực bội nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vui. Phá bỏ thói quen gã vốn không thích. Nhưng Trương Chí biết sự lạnh nhạt của mình càng khêu gợi lão già lắm chuyện hơn.
Quả nhiêu sau vài chén rượu Tàn Khất lè nhè nói:
- Người ta nói tửu nhập ngôn xuất. “Nói” là một thú vui không thể thiếu trong đời. Nhưng ta thật sự không hiểu, tiểu tử này sao lại khước từ ân huệ trời cho. Thật ra người không mở miệng nhưng vẫn phải nói trong tâm. Mà như thế chán phèo! Nói như vậy đâu có ai trả lời nên không hứng thú. Này tiểu tử! Ngươi không sợ ít nói, đến khi mở miệng lại nói bậy hay sao?
- Ta thích dùng kiếm để nói thay lời.
Tàn Khất không buông tha:
- Ngươi nói vậy chẳng phải cho rằng mọi người đều sợ kiếm ư? Thật sự kiếm đâu có gì đáng sợ. Điều đáng sợ vẫn là con người.
- Con người ta vốn đáng sợ. Cho nên không có bằng hữu.
Cao Phong la lớn:
- Không phải ta là bằng hữu của ngươi sao?
- Không phải.
Tàn Khất chen vào câu chuyện:
- Chí ít ngươi và hắn cũng chưa đọ kiếm lần nào.
Trương Chí thở dài:
- Bây giờ là vậy. Nhưng sau này không hẳn thế. Biết đâu một ngày nào đó hắn phải tỷ thí cùng ta...
Tàn Khất hỏi dồn:
- Sao ngươi và hắn phải đấu với nhau?
- Ta không biết!
- Ngươi tin rằng mình sẽ thắng hắn ư?
- Có thể…
Tàn Khất dè dặt nhìn gã hồi lâu rồi nói:
- Ngươi tự tin như vậy có dám đánh cược cùng ta không?
- Cược chuyện gì?
- Ta cược ngươi bảo vệ thanh Long Quân thần kiếm không bị người khác đoạt mất.
Trương Chí nhìn lão ngạc nhiên:
- Thanh kiếm hiện ở đây thì làm sao mất được?
- Nhưng ta biết nó sẽ mất trong nay mai. Bởi vì ta muốn dùng nó đổi lấy một người...
Cao Phong giật mình lo lắng:
- Lão định giở trò gì nữa đây! Định dùng kiếm đổi người ư! Là ai vậy?
- Triệu Ngọc Linh! Con gái Triệu Nam Sơn...
Cao Phong giật nảy người thốt lên:
- Sao lại có chuyện này! Không phải cô nương ấy đang đi cùng Lý Bằng và lão ư?
Giọng Tàn Khất trở nên buồn bã không như lúc bỡn cợt vui đùa:
- Ta và Lý Bằng đã để Linh nhi lọt vào tay Bạch Y Song Yêu. Bọn chúng muốn lấy thanh kiếm Long Quân làm vật đổi người...
Cao Phong hoảng sợ nói:
- Nhị Yêu của Tây vực cực kỳ hung hiểm. Các người đã đẩy Ngọc Linh cô nương vào tình thế nguy hại rồi. Chuyện này nếu đến tai Triệu lão bang chủ thì phải tính sao đây?
Trương Chí bình thản nhìn lão ăn mày:
- Vì vậy lão muốn ta theo chân Lý Bằng để đoạt lại thanh kiếm. Không biết việc này về phần ta có lợi gì?
- Ngươi bảo toàn được bảo kiếm. Ta và Cao đệ sẽ tìm ra Bạch Vân Tiên Tử, tiểu thư của ngươi. Như vậy là không ai nợ ai...
Cao Phong ôm đầu nghĩ ngợi. Trong khi Trương Chí tỏ ra rất dứt khoát.
- Được! Ta cược với lão. Nếu ta lấy được thanh kiếm, sau này khi có ta, lão nên bớt nói đi một chút.
Tàn Khất hí hửng cười:
- Chuyện nhỏ! Ngươi bảo ta câm cũng ưng luôn...
Cao Phong chen vào nói:
- Hai người nên nghiêm túc suy nghĩ cách ứng phó. Đây không phải là chuyện đùa đâu. Chúng ta chưa có kế hoạch chu đáo thì không nên hành động bừa, làm nguy hại đến Triệu cô nương...
Trương Chí lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng. Ta đã có cách của mình, chỉ mong sao hai người mau mau tìm ra Lâm tiểu thư. Đừng để nàng rơi vào tay bọn Phi Tin môn.
Tàn Khất vỗ ngực tự tin nói:
- Ngươi đừng lo. Ta nhất định sẽ tìm ra tiểu nha...
Lão vụt nín bặt khi bắt gặp ánh mắt gã đánh xe. Thần khẩu hại xác phàm. Tên tiểu tử này rất tôn sùng chủ nhân của mình. Nói không khéo, coi chừng gã lại nổi cơn tam bành, đánh nhau như chơi...
Ba người đang bàn luận đến hồi sôi nổi thì bất chợt có một bóng xanh lao vào tửu quán. Thân pháp người này rất nhanh, khiến không ai trở tay kịp. Trương Chí là người ít bị ngoại vật chi phối nhất cũng chỉ kịp quát lên:
- Ngươi... ngươi...
Lúc mọi người định thần nhìn lại thì thanh kiếm để trên bàn đã biến mất tự lúc nào...
Hết Quyển II
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2015 19:23:34 bởi macdung >