Thuyền giấy ! Những giấc mơ! Và thơ
Thuyền giấy ! Những giấc mơ! Và thơ Xin tặng bài tản văn này cho một người
Biết là con thuyền giấy Trôi trên dòng sông mơ Mà tôi ơi cứ chất Lên đó bao dại khờ Thuyền oằn mình vượt sóng Gió ngược và gió xuôi Nỗi niềm cùng năm tháng Cứ đầy mà không vơi Đến một ngày giấy nát Đến một ngày sông nghiêng Bao dại khờ trôi dạt Vào những bến ưu phiền Không trách con thuyền giấy Không trách dòng sông mơ Trách mình mong manh quá Cứ buộc lòng cùng thơ Nguyễn Duệ Mai (Blog việt) Khi đọc bài thơ, tôi cứ hình dung đến một cô gái đang ngồi bên cánh cửa sổ mở rộng, dõi ánh mắt về phía chân trời, . Nơi ấy có những nọn mây trắng nõn đang trôi. Nàng mong manh quá với cuộc đời rộng lớn đầy bão táp này! Nàng khờ khạo quá với cuộc đời đầy âm mưu và lừa lọc này. Nàng ngồi đó, thả hồn mình vào một vần thơ đang chấp chới bay lên. Nàng buông nhẹ một tiếng thở dài. Một hình ảnh nào đấy thoáng hiện lên trong tâm trí làm ánh mắt nàng trở nên vời vợi xa xôi. Nàng mở chiếc ngăn kéo, lấy ra một con thuyền giấy đã bị rách nát. Lặng im ngắm nhìn nó rồi cầm lấy cây bút và bài thơ “Thuyền giấy” ra đời. Trong nàng luôn có hai con người. Một con người hữu hình với nỗi lo thườngnhật . Nhưng có một con người nữa vô hình cứ lẩn quất ở đâu đó trong nàng. Con người hữu hình của nàng có cái mơ ước hữu hình bình yên và nhỏ bé. Con người vô hình trong nàng lại có một giấc mơ vô hình, nó không chấp nhận cái đơn điệu bị đóng khung của cuộc sống thực tại mà nó muốn bay lên tràn đầy cảm xúc, với một vẻ lãng mạn đến vô bờ. Con người vô hình ấy trong nàng mong manh lắm và cũng dại khờ lắm. Nó tự biết những khát vọng ấy là quá nặng thế nhưng không hiểu sao nàng vẫn chất nó lên một chiếc thuyền giấy mong manh và thả cho nó trôi theo dòng sông mơ Biết là con thuyền giấy Trôi trên dòng sông mơ Mà tôi ơi cứ chất Lên đó bao dại khờ « Tôi ơi » !Sao lại là « Tôi ơi » ? Ơi là tiếng gọi của một người với một người khác. Có lẽ chính hai từ “ Tôi ơi” này đã cho ta biết trong nàng có hai con người. Nếu trong nàng chỉ có một con người thôi thì nàng đã phải viết « Sao mà tôi cứ chất ? » và thêm vào đằng sau nó một dấu chấm hỏi. Một nghi vấn mà có lẽ cả cuộc đời, nàng không sao trả lời được. Nhưng ở đây không có một dấu hỏi nào vậy thì « tôi ơi » ở đây không thể là lời của con người vô hình . Nỗi lo cơm áo, gạo tiền, những rắc rối thường nhật làm cho con người hữu hình trong nàng nàng đủ tỉnh táo để lên tiếng cảnh tỉnh và « Tôi ơi » chính là lời của nó. Nhưng cái khát khao bay lên làm cho con thuyền giấc mong manh ấy vẫn cứ ra khơi. Đừng tưởng dòng sông mơ bình lặng. Có thể nó sẽ bình lặng với những ai suốt cả cuộc đời không bao giờ dám nhập hai con người hữu hình và vô hình trong mình vào làm một. Còn với những ai có một lúc nào đó, có một phút nào đó, hai con người đó thoát khỏi sự kiềm tỏa của lí trí, vượt ra ngoài của « « Đúng » « Sai » để nhập vào làm một thì đó chính là lúc dòng sông mơ dậy sóng. Và, nàng là một con người như thế ! Dòng sông mơ không còn chảy trong mơ nữa. Nó bắt đầu chảy ra ngoài cuộc đời. Và ! sóng gió cuộc đời bắt đầu tràn vào dòng sông mơ bình lặng và thơ mộng ấy. Thuyền oằn mình vượt sóng Gió ngược và gió xuôi Nhưng lạ thế ! Hình như chính sóng gió cuộc đời lại càng làm cho cái khao khát của nàng thêm cháy bỏng. Thời gian ! Với ai đó trong chúng ta có thể là một ngọn lửa đốt cháy đi những ước mơ nhỏ bé để rồi họ chỉ còn trần trụi lại với nhưng nỗi lo cơm áo gạo tiền. Ngọn lửa thời gian hong cho chúng ta quắt lại, làm cho chúng ta khôn ra. Nhưng với nàng thì không ! Nỗi niềm cùng năm tháng Cứ đầy mà không vơi Nàng khờ khạo quá chăng ? Không ! nàng không khờ khạo đâu. Một người tự biết đó là những « Dại, khờ » thì sao có thể là một người khờ dại ?Nàng vẫn biết đấy chỉ là một con thuyền giấy mong manh, vẫn biết đấy chỉ là một dòng sông mơ hư ảo. Nhưng cái khát khao bay lên để tận hưởng một cuộc sống theo đúng nghĩa một con người. Nàng không muốn chỉ là « Tồn tại »,nàng muốn sống ! Cái khát khao « Sống »đã cho nàng đủ dũng khí để uốn dòng sông mơ trong mình chảy ra ngoài cuộc đời. Và tất nhiên, cái thuyền giấy mỏng manh kia sao có thể chịu đựng nổi sóng gió của « Dòng sông đời ». Dòng sông mơ nghiêng đi. Con thuyền giấy bị chìm và sóng gió của cuộc đời đã làm cho hai con người trong nàng lại tách ra khỏi nhau. Con người hữu hình trong nàng trôi dạt vào bến « ưu phiền » còn con người vô hình trong nàng lại dạt vào « Bến thơ ». Còn nàng ! nàng đang ngồi đây, bên cánh cửa sổ rộng mở này. Dòng sông mơ vẫn không ngừng chảy trong nàng và tại cái bến thơ đó, nàng đang đóng một chiếc thuyền khác. Một chiếc « Thuyền thơ ». Chiếc thuyền này sẽ lại ra khơi chở những khao khát của nàng bay ra khỏi cái khung cửa sổ nhỏ bé này đến một chân trời xa lắm. trách mình mong manh quá Cứ buộc lòng vào thơ. “Buộc lòng vào thơ” chứ không phải là “ buộc mình vào thơ” Nàng chỉ buộc cái con người vô hình của mình vào thơ thôi còn con người hữu hình trong nàng bây giờ, và có lẽ là mãi mãi sau này không bao giờ dám nhập vào con người vô hình trong nàng nữa. Một chút xa xót! Một chút ngậm ngùi, làm bài thơ có một cái gì đó xa xăm như ánh mắt của người thiếu nữ đang hoài nhớ. Không chỉ một mình nàng có hai con người ở trong mình đâu. Trong chúng ta luôn có hai con người và con người thứ hai ấy chính là cái lí do để cho thơ tồn tại Hà nội 28/1/2015
Cảm nghĩ khi đọc bài thơ “Thuyền giấy” của Nguyễn duệ Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2015 10:05:19 bởi nguyễn thế duyên >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: