Người Con Gái Nhật Bản - lethibachnga
Áo Vàng 07.02.2015 04:28:25 (permalink)
 
 

Người Con Gái Nhật Bản

Lê Thị Bạch Nga


Cánh cửa khép lại sau lưng tôi, tiếng bước chân của hai cô gái xa dần còn để lại văng vẳng tiếng cưới nói xôn xao …
Tôi ngồi một mình trước khung cửa sổ mở rộng, thấy bầu trời xanh bát ngát và bên dưới là khoảnh vườn sáng lấm tấm hoa vàng. Lại một mùa xuân nữa trôi qua.
Đã gần 10 năm tôi đến cư ngụ trong viện dưỡng lão này.. Dần dần tôi cũng quen đi với không gian êm đềm, lặng lẽ nơi đây.

Tôi có một gian phòng riêng đầy đủ tiện nghi, không rộng lắm nhưng cũng đủ chỗ kê bàn viết và một màn hình internet để liên lạc với thế giới bên ngoài, nhận email, hình ảnh của các con gửi về. Trên bàn luôn luôn có mấy cây viết và một quyển vở dày 500 trang mà các con đã mua vào cho tôi mỗi lần cuốn sổ cũ đã dày đặc chữ. Tôi ghi chú vào đó những vui buồn, suy nghĩ, hay làm những bài thơ nho nhỏ vịnh thiên nhiên cây, lá, cành, chồi xanh, hoa bướm…
Các con tôi đến thăm, thích cầm lên đọc rồi cười vang:
- Mẹ viết lung tung những gì con đọc không ra …
Ừ, thì tôi đã già, 85 tuổi rồi còn gì. Nét chữ rắn rỏi ngày xưa nay biến thành những giòng chữ to nhỏ, lên xuống gập ghềnh như giun bò, vì bàn tay đã bị run run khi cầm viết...
Nhưng chuyện này không gì quan trọng, còn gõ phím được là tốt rồi. Tôi cũng chỉ viết cho mình, cho riêng mình, để trải lòng lên giấy trắng giữa niềm cô quạnh của giai đoạn cuối đời người.
Giống như thân mẫu của tôi, bà cụ sống đến gần một trăm tuổi, trí óc minh mẩn lạ thường, dù rằng một bên tai đã điếc đặc.

Bà làm thơ, say sưa sắp chữ để làm thơ, và chờ con cháu vào thăm thì đọc cho các con nghe... giọng ngâm thơ sang sảng ngân nga... Trí óc bà vẫn minh mẩn nhờ làm thơ, vui làm thơ, buồn làm thơ...Sự suy nghĩ tìm tòi những từ ngữ đẹp để đem vào bài thơ làm trí óc bà bận rộn, bà sống an vui trong kho tàng chữ nghĩa trau chuốt, óng ả dệt thành thơ, cho đến ngày ra đi.... mà bài thơ cuối cùng còn dang dỡ...

Một quyển nhật ký không dày ! Chỉ độ 30 trang viết tay, viết bằng Anh ngữ. Tại sao người Nhật lại viết bằng tiếng Anh mà không phải là tiếng Nhật ?
Phải chăng tác giả có ý mong mỏi một ngày kia sẽ có một người ngoại quốc đọc đến những dòng chữ này ??

Maiko, người con gái Nhật Bản đã đem lại cho tôi quyển nhật ký này, bọc trong một lớp lụa vàng, đặt trong một hộp vàng chạm trổ rất đẹp... Thoạt đầu, tôi đoán là một hộp kẹo Nhật Bản đắt tiền mà không mở ra ngay theo lời yêu cầu của cô con gái nuôi, con gái út của tôi, rất dễ thương.
Maiko vừa trở lại Canada sau một tháng về nghỉ hè trên quê hương Okasa, Nhật Bản.
Maiko nói là về cúng giỗ mẹ. Người mẹ ruột của Maiko, đã qua đời 5 năm trước, sau nhiều năm tháng bị ung thư hành hạ. Lúc đó Maiko cũng đã ba mươi tuổi rồi. Từ hai năm nay, con bé trú ngụ tại Montreal, làm việc trong Đại Học McGill và đang sửa soạn cho luận án Thạc Sĩ Văn Chương để sau khi tốt nghiệp, Maiko sẽ về dạy Đại Học ở quê nhà.
Những ngày tháng cư ngụ ở Montreal, lui tới với ba mẹ con chúng tôi, Maiko xin kết làm chị em nuôi với hai con gái của tôi, kêu tôi bằng Mẹ và được làm cô út trong nhà.
Cô con gái út của tôi sao mà đáng yêu quá. Đôi mắt tròn như hạt nhãn, khác với các cô gái Nhật đương thời...
Mái tóc đen huyền cắt ngắn như một đứa con trai nghịch ngợm, nhí nhảnh, cười vui luôn gọi tôi là "mẹ… mẹ!" mỗi lần đến viện dưỡng lão thăm tôi. Cô bé vừa nói vừa cười:
- Mỗi lần gọi mẹ...mẹ... con thấy sau lưng mẹ (là tôi) có bóng mẹ của con hiện ra... Vì vậy, thay vì gọi "mẹ", con gọi "mẹ...mẹ...!". Sung sướng ngắm nhìn vẻ mặt tươi vui, khóe mắt ẩn hiện một nét thân quen... Cảm ơn Trời Phật đã cho tôi có thêm một đứa con gái út để thương như thế này.

Tôi cẩn thận mở "hộp kẹo" cầm lên quyển sách nhỏ. À, thì ra một quyển nhật ký. Mở đầu quyển nhật ký không đề ngày tháng mà chỉ ghi chú


Shikoka Kushima



những giòng chữ hiện ra, nét chữ mạnh mẻ, đầy cá tính, với văn phong nghiêm chỉnh rạch ròi...

Chính tôi quyết định việc này.
Năm nay tôi đã 30 tuổi, không có gia đình, nhưng tôi muốn có một đứa con, con gái càng tốt để có thể có niềm vui sống trong đời này và có thể tiếp tục cống hiến cho đời những gì tốt đẹp nhất của đời tôi và để tôi có được một gia đình hai mẹ con như hai người bạn chia sẽ vui buồn, nương tựa nhau vào những ngày cuối đời sắp đến.

Tôi không nói cho Quân biết.
Chuyện này xảy ra cũng đã lâu rồi. Lúc đó chỉ còn một tuần nữa Quân trở về Việt Nam, vợ con anh đang chờ !
Những ngày anh và các bạn tu học, thực tập ở đây. Tôi đảm nhiệm việc dạy tiếng Anh và tiếng Nhật cho nhóm Bác Sĩ Y Khoa đến từ nhiều nước. Khóa học kéo dài sáu tháng, chia đều cho 3 khóa trình xen kẻ nhau :
- thực tập ở nhà thương khoa giải phẩu lồng ngực
- tiếp cận với đời sống của người Nhật Bản

- học sinh ngữ


Tôi theo sát tiến trình học của các Bác sĩ và giúp đỡ họ trong việc giải thích những từ ngữ chuyên môn khi các giáo sư Nhật thuyết giảng.
Khóa học đã gần như kết thúc...
Tuần lễ cuối cùng dành cho những tiệc tùng chia tay, những lễ lượt, nghi thức ở Viện Đại Học... những gặp gỡ với các giáo sư, nhân viên bệnh viện ... thời khóa biểu khá bận rộn.

Cuối tuần, thứ bảy, với danh nghĩa là giáo sư hướng dẫn, tôi mời các bạn đến nhà tôi, ăn tối, uống rượu chia tay sau một ngày dài dự lễ hoa Anh Đào trong công viên thành phố...

Đặt quyển nhật ký xuống, tôi lấy khăn lau lại mắt kính...

Từ ngày ở Nhật Bản về, Quân có hứa một ngày nào đó sẽ đem mẹ con chúng tôi, cả gia đình đến thăm lại Nhật Bản, Tokyo và Osaka...thăm lại ngôi trường đại học và nhà thương, thăm lại cô giáo hiền từ, tốt bụng. Nhất là thăm và dự vào mùa hội hoa Anh Đào...
Tất cả chỉ là mộng tưởng ...qua một lời hứa hẹn.

Nhưng hôm nay, không phải là tôi đã vừa nhận được cánh hoa Anh Đào đến từ thành phố Osaka hay sao ! từ cô gái Nhật Bản luôn gọi tôi bằng hai tiếng "mẹ, mẹ...!!" mẹ có khỏe không ? và nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn vừa thì thầm... I love you, mẹ… mẹ... Có phải như là mùa xuân vừa đến bên ngoài cửa sổ ?
Tôi hài lòng, cúi xuống đọc tiếp...

Hôm đó trời đã khuya, quan khách lần lượt ra về. Quân còn ở lại vì đã quá say, bình rượu Sake đã cạn, Quân nằm mê man trên tấm nệm, tôi lấy khăn ấm lau mặt cho chàng... và tự nhủ
- Quân ở rất gần đây, sáng mai tôi sẽ thức chàng dậy sớm, vẫn còn kịp để đến tối lên phi trường về Việt Nam.
Khuôn mặt đôn hậu, của người con trai xứ Việt, ngủ say dưới ánh sáng ngọn đèn mờ... toát lên một vẻ đẹp nam tính đầy thu hút. Có lẽ Quân ngủ say vì hơi thở rất sâu... tôi nằm xuống bên Quân và đắm mình trong mộng tưởng cho đến lúc những tia nắng đầu ngày chiếu qua song cửa sổ vào đến tận phòng.

Tôi trở dậy pha trà, cố làm việc thật nhẹ để Quân được ngủ thêm chút nữa... Sửa soạn bữa ăn sáng xong, tôi bưng đến đặt trên chiếc bàn con cạnh chàng. Quân ngồi dậy, dụi mắt và hơi ngơ ngác trong vài phút, ngập ngừng xin lổi tôi, cảm ơn về buổi tối tuyệt vời và sau đó ăn uống từ tốn trong im lặng.

Chúng tôi trải qua vài giờ ngồi bên nhau uống trà, nói chuyện bâng quơ về đủ thứ chuyện, trước khi trở lại campus giúp Quân sửa soạn hành lý. Chúng tôi cùng lên phi trường, tiễn chàng về Việt Nam. Đó là những giờ phút êm đẹp, thân thiết nhất của đời tôi.

Tôi quyết định giữ điều bí mật này, sẽ đem theo về bên kia thế giới cùng tôi. Đó là một kỷ niệm, một hạnh phúc chỉ để dành cho riêng tôi, không ai có thể chia xẻ, ngay cả Quân.

Nhưng rồi, một tháng sau, tôi cấn thai và sinh ra Maiko.
Tôi xin nghỉ việc, đổi về cư ngụ ở đây, tiếp tục dạy sinh ngữ trong Đại Học nhỏ của miền núi xa xôi này, một mình nuôi con lớn lên.


Giờ đây, Maiko vừa 20 tuổi, sau trung học, muốn vào Đại Học Tokyo. Còn tôi cũng đã già đi theo năm tháng. Tôi quyết định xin nghỉ hưu non, theo con về lại Tokyo.
Nhiều lúc tôi tự nghĩ, âu cũng là một việc tốt, nếu một ngày kia Maiko muốn biết về người cha của nó.
Quả thật, khuôn mặt của Maiko khác xa những cô bé Nhật Bản cùng tuổi, nó mang một nét ngây thơ phúc hậu... rất quen thuộc ...
Tôi vẫn hy vọng rằng Quân không bao giờ biết anh đã có một đứa con gái ở phương trời xa lạ này...

Không còn can đảm đọc tiếp, tôi đứng lên pha một ly nước trà, đến ngồi bên cửa sổ... Trời cao xa thăm thẳm và rất xanh...
Maiko cho biết, khi cô bé vừa xong cử nhân Văn Khoa thì mẹ cô mang chứng ung thư phổi và vĩnh viễn ra đi, sau hai năm vật vả với bệnh hoạn.
Khi dọn áo quần của mẹ để sửa soạn về Montreal ghi tên vào Cao Học tại McGill, Maiko đã tìm ra quyển nhật ký của mẹ và mang theo đến Montreal.
Trong quyển nhật ký có 20 tấm hình của mẹ cô và các học viên...
Tại Canada, Montreal, dò theo những ghi chú trong quyển nhật ký, và sau những tấm hình, qua Internet, Facebook, Maiko tìm đến những vị Bác Sĩ có tên Nguyễn , đã từng du học tại Nhật Bản vào năm 75. Cô tìm ra con gái tôi, cũng là họ Nguyễn , đang làm việc tại một bệnh viện ngay giữa thành phố. Hai cô bé gặp nhau, chắp nối những mảnh vụn lai lịch của quá khứ...và rồi ba chị em chúng nó chấp nhận nhau một cách dễ dàng, thân ái, yêu thương nhau như đã tự kiếp nào...
Dù sao mẹ Maiko đã qua đời và cha của hai đứa con gái của tôi cũng đã ra đi từ lâu...chỉ còn lại mình tôi trơ trọi, cô đơn trên cõi đời này...

Cô đơn với những kỷ niệm, những hồi ức không thể chia sẻ cho bất cứ người nào... Các con đã lớn, đã có gia đình, sự nghiệp riêng... Còn gì nữa để tiếc nuối trên cõi đời này ngoài tình thương còn lại ? Tôi vui nhận Maiko làm đứa con gái út của tôi, đứa con gái thiếu tình cha, chưa bao giờ được người cha nhìn nhận...Cha nó chính là người chồng yêu quí độc nhất của đời tôi.

Giòng đời vẫn trôi êm ả... Ảo ảnh. kỷ niệm nhập nhòa, chen lẫn. Buồn vui không thể kể... với ba đứa con quanh quẩn bên mình... Có lúc tôi cũng quên mất Maiko là đứa con gái út, không phải do tôi sinh ra. Vì tôi đã quen gọi nó là Mai, thay vì Maiko.

Về chồng tôi,
Sau khi Quân đi học bên Nhật trở về, năm 1975, chúng tôi lại phải vội vã rời quê hương lên đường trôi theo dòng chảy của những biến động lịch sử, đến cư ngụ trên xứ Đất Lạnh Tình Nồng. Bắt đầu xây dựng lại cuộc đời mới...
Cũng đã gần 10 năm qua đi, thời gian làm phôi pha tất cả, người chồng yêu quí đã đi vào quá khứ, và tôi cũng sửa soạn ra đi, đi qua cuộc đời này … và sẽ từ từ biến mất vào hư vô...
Những nhân vật lịch sử, những cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết, nhữngchứng nhân của nhiều mối tình diễm lệ, đẹp nhất, nên thơ nhất trên cõi đời này rồi cũng dần dần trôi vào dĩ vãng, lãng quên. Một thế hệ khác đã đến, đã vươn lên, sống mạnh, sống vui dưới ánh mặt trời với hiện tại trong sáng, với tương lai rực rỡ.
Nhìn lại quá khứ mà buồn, mà giận, mà tiếc nuối thì có ích gì ?
Tất cả đều phải qua đi, qua đi và biến mất. Kể cả tôi đây, nói theo nghiệp luân hồi, nghiệp báo và thuyết nhân duyên của nhà Phật, cho dù sau khi chết đi, bước qua một cõi đời khác, làm sao có thể tìm lại gặp nhau. Mà nếu có gặp được nhau, có còn nhận ra nhau, đi cùng nhau một đoạn đường, đổi trao, chia sẻ... để rồi... lại một lần nữa, sẽ trôi xuôi theo giòng nước thời gian như những đám lục bình nổi trôi trên dòng sông tuổi nhỏ…
Nên khép lại những gì đã qua trong quá khứ để yên vui với hiện tại và sửa soạn cho ngày gần tương lai.
Xin vẩy tay chào...
Và như vậy, một mùa Xuân mới đã đi qua.

Lê Thị Bạch Nga
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9