NGƯỜI SỐNG MÃI TRONG LÒNG CON
Cha theo cánh hạc về trời,
Niềm thương nỗi tiếc để đời cho con.
Cao xanh ơi hỡi có còn?
Giương gian tang tóc, chân con dã dời,
Bước cao bước thấp Cha ơi
Tiễn Cha vời vợi tới nơi suối vàng.
Tiếc Cha phố xá, dân làng
Cùng thổn thức, cũng hai hàng lệ rơi.
Cha đâu rồi !
Cha đâu rồi !
Cha đâu rồi !!! Tiếng đau nấc nghẹn,
Chơi vơi mịt mùng.
Thương Cha trước lúc lâm chung
Người đâu muốn xa con, dời cháu
Vái ba lần khất lạy Tổ Tiên,
Khất lạy đất trời, khất xin tạo hoá:
Để Người cùng cháu con.
Lẽ nào Cha lại không còn?
Thiếu bóng Cha cuối đường Thôn con về.
Cha ơi sông núi tái tê,
Mưa rơi, nắng tắt Cha về nơi đâu...
Tang thương thắt nặng mái đầu,
Mỗi khi đi xa con vẫn ước:
Có câu Cha dặn dò.
Đời con sóng cả gió to,
Bé Cha lo, lớn Cha lo, tới giờ.
Cha ơi cây cối sững sờ,
Huống chi con,
Con chẳng thể tin, chẳng thể ngờ mất Cha
Con vẫn nhìn thấy gần xa:
Bóng Cha,
Dáng Cha in hòa trong nắng,
In hòa trong gió,
Trên khắp nẻo đường, ngõ nhỏ vào ra.
Cha ơi Cha! Con vẫn nghe tiếng Cha
Ấm trầm
Sâu Lắng:
Cố lên con!
Gắng lên con!
Hạnh phúc ở tay con.
Hoàng hôn lặn, tiếng chuông dồn
Mặt Trời CHA mãi trong con rạng ngời!
Kim Giang