Bùi Ngùi
Bùi Ngùi
Lại Bùi ngùi luyến tiếc bước chân đi
Cuộc từ ly rưng rức mổi định kỳ
Không ai đuổi , sao quay lưng tức tưởi
Mang nổi buồn , vứt bỏ vội niềm vui
Đây Hàn quốc , ngồi cô đơn thui thủi
Phi trường đầy, người tấp nập lối đi
Bờ mi sao biếng nhát , khép nặng trì
Chợt niềm nhớ , thầm thì trong khoảnh khắc
Nhớ thật nhiều , chiều bên sông nắng tắt
Hoàng hôn về mời gọi bóng đêm đen
Nhớ " búp sen"người rao bán bên thềm
Nhớ bọn trẻ te te mời vé số
Nhớ những quán cà phê ngồi lố nhố
Nhớ tiếng ồn , đường phố vọng âm vang
Nhớ tiếng than người hành khất bên đường
Nhớ cảnh tượng người ăn xin trường lết
Nhớ cơn mưa ngập tràn , người bê bết
Nhớ lòng đường lết thết chiếc xuồng đưa
Nhớ những trưa , từng cơn nóng dư thừa
Chợt thèm quá miếng dưa hồng tươi thắm
Nhớ miên mang giọt mồ hôi lấm tấm
Thấm đầy người khi bách bộ hừng đông
Nhớ dòng sông soi bóng một chiếc cầu
Nhìn thật đẹp , dưới mù sương buổi sáng
Nhớ con nước , cường triều dâng lai láng
Chảy cuộn tràn dũng mãnh xiết biển đông
Nhớ mênh mông , nhớ thật sự chất chồng
Nhớ thấm thiết , từng người thân kẻ thích
Rồi chốc đây , tiếng máy gầm gió rít
Nổi niềm nầy củng cất cánh ra đi
Biết ai đây san xẻ những sầu bi
Ôi thân phận lưu vong đời phiêu bạt
Quê hương ta vấn vương sao phụ bạc
Về âm thầm , rồi lặng lẽ quay đi
Đi về đâu ? vùng đất hứa mong cầu ?
Ân huệ đó , là trời sầu khắc khoải
Giờ đây ta tuổi đời đà còm cỏi
Ước vọng gì , mòn mỏi những đợi trông
Rồi ngày mai khi gối mỏi lưng còng
Tai nghênh ngãng mắt mờ nhoè cảnh củ
Ngồi đoái hoài tình quê hương ấp ũ
Nghe giọt buồn ủ rủ đáy tâm tư
Ồ hình như một giọt nóng từ từ
Lăn nhè nhẹ trên nếp hằn người viển xứ
Trần Văn Hiền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2015 10:49:55 bởi Trần Văn Hiền >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: