THƠ NGÃ DU TỬ
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 23 bài trong đề mục
THƠ NGÃ DU TỬ 09.03.2015 09:15:51 (permalink)
0
THẮP ĐÈN
 
GIỮA DÀY ĐẶC CỦA BÓNG ĐEN TỘI LỖI
THẮP ĐÈN LÊN SOI SÁNG MẢNH HỒN NGƯỜI
CẦN ÁNH SÁNG - NGHĨA LÀ CÒN BÓNG TỐI
NHỮNG CHỒI NON ĐANG ĐÁNH THỨC MẶT TRỜI
 
NGÃ DU TỬ/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2015 01:32:43 bởi Ct.Ly >
#1
    THƠ NGÃ DU TỬ 09.03.2015 09:28:17 (permalink)
    0
    NGÔI NHÀ XƯA
     
    Ngập ngừng về lại chốn xưa
    hoang liêu quá, thoáng mưa mùa xốn xang
    độc hành ta - kẻ lang thang
    ngỡ văn minh sao hoang tàn cô liêu
     
    Ngôi nhà mái đỗ cột xiêu
    lòng tê tái dại bước tiêu sơ về
    ra đi từ mảnh hồn quê
    trở về chỉ thấy bốn bề tang thương
     
    Tim se chút kỷ niệm vương
    chắp tay cầu nguyện lệ buồn bả rơi
    thời gian dâu bể đầy vơi
    mái xưa nhỏ lệ thành lời đắng cay
     
    Tưởng rằng con cháu chung tay
    nhặt bao gạch đổ đắp xây từ đường
    ô hay mưa suối mây nguồn
    bạn cùng mối mọt hát tuồng ngày đêm
     
    Mõi mòn bụi bám lấm lem
    ngậm ngùi hoài cổ mấy phen cơ đồ
     
    NGÃ DU TỬ
    #2
      THƠ NGÃ DU TỬ 12.03.2015 08:43:38 (permalink)
      0
      DÁNG XUÂN
      Phố dàì tóc xõa chiều xuân
      cây thêm xanh lá thiên thần âm vang
      cho nhân gian chút bàng hoàng
      bỏ quên thế sự bên đàng thiên lôi
       
      Xuân ngời thấp thoáng lên ngôi
      em liêu trai - nép bên đời hoan ca 
      áo xưa từ độ nhạt nhòa
      chiều qua phố, bỗng thật thà trẻ thơ

      Bao nhiêu năm phút thẫn thờ
      ta say khước mộng bên bờ thần tiên
      với em lạc nẻo ưu phiền
      thoáng thân ngự giữa triền miên sóng thần

      Phù du bao nỗi phân vân
      ta như quên cõi phong trần bể dâu
      NGÃ DU TỬ










       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2015 08:46:18 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
      #3
        THƠ NGÃ DU TỬ 16.03.2015 07:41:46 (permalink)
        0
        DÂNG HIẾN
         
        Thơ tôi viết bình yên như nôi mẹ
        nên cuộc đời cũng ấm áp từ đây
        hoa yêu thương cứ tận tụy giăng đầy
        lòng nhân thế bớt sắc màu tội ác
        Ngôn ngữ thơ cứ tinh anh bàng bạc
        len vào đời như những bước chân son
        những quanh co cũng từ tốn vuông tròn
        đời như mộng cánh sẽ thôi lận đận
        Ai đã từng buồn riêng cho số phận
        mong niềm tin thắp sáng mảnh linh hồn
        từ ngày lên cho đến cuối hoàng hôn
        không như tết cũng rộn ràng phơi phới
        Buổi đăng quang ngày sẽ vui như hội
        lối đi về hạnh phúc với ngày xanh
        khúc phong dao rộn rã cuộc hành trình
        như cái thuở nụ hôn đầu non dại
        Viết cho đời suốt một đời mê mãi
        chảy như sông từ núi đến ruộng đồng
        giai điệu cuộc đời nhẹ tỏa mênh mông
        từng cửa ngõ tâm hồn thêm lãng mạn
         
        NGÃ DU TỬ

         
        #4
          THƠ NGÃ DU TỬ 19.03.2015 07:40:16 (permalink)
          0
          SÔNG HỒNG MẤY MƯƠI NĂM KHÔNG AI ĐÁNH THỨC NÊN MÃI QUẠNH QUẼ, NGƯỜI DÂN CỦA MIỀN BẮC HẦU NHƯ CAM CHỊU SỰ CHO NHẬN, LÀM NGƯỜI ĐÂU PHẢI CHO GÌ NHẬN ĐÓ, CÒN NHIỀU NHU CẦU CỦA QUYỀN CON NGƯỜI KHI HIỂN HIỆN NƠI THẾ GIAN. QUYỀN ẤY LÀ ĐƯƠNG NHIÊN. THÂN MẾN, NDT
           
          ĐÁNH THỨC SÔNG HỒNG
           
          Con sông Hồng bao đời yên ả chảy
          xuôi về Đông quạnh quẽ vỗ đôi bờ
          Ánh mặt trời chưa đánh thức thủy lưu
          nên trầm mặc với cánh đồng muôn tuổi
          Đường tương tác của nhiều chiều ý thức
          dòng sông xưa quang khoáng hiến dâng đời
           
          NGÃ DU TỬ

           
          #5
            THƠ NGÃ DU TỬ 19.03.2015 20:23:46 (permalink)
            0
            Bài thơ nầy tôi viết ở thập niên 80, trong bản thảo cũ hôm nay lục lại gửi lên vntq anh em đọc lại cho quên đi ưu phiền ở thời điểm ấy, thời khó nhất của lịch sử VIỆT.
            THÂN MẾN, 
             
            DU THUYỀN
             
            Xuôi thuyền trên sóng trường giang
            bến sông, con nước có nàng tiên thơ
            lỡ thời, lỡ cả cuộc cờ
            ngồi ôm tình dại ngu ngơ mấy mùa

            Khóc cười kẻ được người thua
            áo hoa ư ? - vẫn nắng mưa im lìm
            nước non quạnh quẽ lặng im
            trời xa chim én chao nghiêng cánh chiều

            Muôn trùng một trái tim yêu
            nào hay sóng chạm cô liêu mạn tàu
            thời gian thanh thản qua mau
            non cùng nước cuộc mai sau còn dài
             
            Trống dồn vang giục ban mai 
            lửa gươm hò hẹn anh tài cung nghinh
             
            NGÃ DU TỬ

             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2015 21:07:22 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
            #6
              THƠ NGÃ DU TỬ 21.03.2015 07:41:02 (permalink)
              0
              THƠ MÃI XANH
               
              Khi đã chọn thi ca làm chất sống
              thì sá chi giông gió với bão cuồng
              lòng đã gửi buồn vui cùng con chữ
              thương phận người nhìn qua ô cửa vuông
              Khi đứng trước sự bão cuồng mưa gió
              mơ vô cùng mây tạnh với trời trong
              ngày quay quắc ngang ngang thời cơm áo
              mở hồn ra ân nghĩa bước vào lòng
              Mọi sơn phết khoác lên màu nhung lụa
              tiếng khen chê lòe loặt sẽ im lìm
              thương con chữ - yêu cả đời góa bụa
              vả mồ hôi rất thật hiến quê mình
              Ta lận đận cả nửa đời xuống phố
              làm thơ yêu Em chưa đáp mặn nồng
              nhưng tẻ nhạt. Ta cho ràng thất lễ
              nên một đời dò dẫm mãi đục trong
              Tìm chưa thấy ta gọi mình trước sóng
              tiếng ầm vang theo lớp lới vỗ bờ
              và nhìn lại dưới chân mình rất thật
              ơi, cát vàng mát mịn tựa nguyên sơ
              Lỡ đã chọn thi ca làm bè bạn
              trong thâm tâm cứ tô biếc một màu
              ai có giận cũng nghin lần thân ái
              vì trong thơ có tiếng nói con tàu
               
              NGÃ DU TỬ 

               
              #7
                THƠ NGÃ DU TỬ 21.03.2015 22:12:24 (permalink)
                0
                MỘT HÔM LANG THANG NGHE TIẾNG DƯƠNG CẦM SAO THÊ THIẾT CHỢT DỪNG LẠI, CÓ LẼ NGƯỜI ĐÀN NHIỀU TÂM SỰ VÀ NỔI BUỒN CHĂNG. 
                TÔI CAO HỨNG VIẾT 4 CÂU, MỜI ANH EM, THÂN MẾN, NDT
                 
                TIẾNG DƯƠNG CẦM
                 
                NGÓN ĐỖ SUỐI SẦU LÊN PHÍM NHẠC
                TÌNH XƯA CÒN VỌNG ĐẾN BÂY GIỜ
                AI ĐEM TIẾNG NẤC CHIỀU NAY THỨC
                LỊM SỐNG HOÀNG HÔN . - NHỎ LỆ THƠ
                 
                NGÃ DU TỬ
                1982/ SG
                .

                 
                #8
                  THƠ NGÃ DU TỬ 30.03.2015 14:30:30 (permalink)
                  0

                  BỨC TRANH ĐỜI

                  Kẻ ăn xin chìa tay chờ bố thí
                  Người xa hoa từ khách sạn bước ra
                  Rồi thản nhiên dáng  trịnh trọng rảo qua
                  Cười, ngoảnh mặt người với người xa lạ

                  Người hành khất lặng căm và buồn bả
                  Thói đời cay giữa kẻ khó người sang
                  Chạnh lòng đau cho số kiếp cơ hàn
                  Nghe chua xót nghìn xưa về lãng đản

                  Người đàn bà với thể thân cuồng loạn
                  Tiếng gọi chồng rời rã giữa hoàng hôn
                  Kẻ say sưa người chua xót bồ hòn
                  Mấy ai hiểu tấm lòng son góa phụ

                  Chồng đã chết, tình muôn đời ấp ủ
                  Bao tháng năm chuyên tải nổi ưu phiền
                  Ngàn phương ơi, hãy đánh thức bình yên
                  Cho thi sĩ an nhiên ngồi uống rượu

                  ồ cái thú được thăm nàng tiên tửu
                  giũa trời Nam rộn rịp vạn thanh ba
                  sẽ về đâu nghìn sau hởi trường hà
                  nghe bè bạn mười phương về cao ngạo

                  biển mênh mông, rừng thăm thẳm non cao
                  cây cỏ chết ai trọn niềm tiếc nhớ
                  lời ru buồn miên man từng nhịp thở
                  tiếng reo vui sao bỗng thấy hoang đường

                  bức tranh đời ai vẽ hết bi thương
                  nên lệ mặn vị cùng như muối xót


                  NGÃ DU TỬ
                  SÀI GÒN 89
                  #9
                    THƠ NGÃ DU TỬ 30.03.2015 14:36:59 (permalink)
                    0
                    HỒN DÂN DÃ
                     
                    Đời thoắt hiện mùa thu ai quang gánh
                    Ta nghe vừa mùa hạ nỉ non ca
                    Áo xiêm ai rực rỡ phía giang hà
                    Ta định lại tiếng chim ca đầu núi
                     
                    Triều hoang phế thanh xuân nào đốt tuổi ?
                    Mộng trào dâng theo sóng nước quê nhà
                    Triền đã khát mộng ngày ngang ô cửa
                    Có lẽ nào sông biển Mẹ chia xa
                     
                    Trò vừa diễn một vài bi hài kịch
                    Có tiếng cười. Mấy lòng lệ rơi rơi
                    Còn đau đáu cơn say màu định mệnh
                    Cổ kim ơi, có hiểu tiếng dân Hời
                     
                    Ngày có say mà cuồng phong tứ hướng
                    Thềm nhân gian sao xưng tụng lũ cô hồn
                    Lòng dân giả với lòng mình chơn chất
                    Chăm mầm xanh theo từng bể dâu cồn
                     
                    NGÃ DU TỬ

                     
                    #10
                      THƠ NGÃ DU TỬ 30.03.2015 15:03:09 (permalink)
                      0
                      Kỷ niệm với thi sĩ Lâm Anh
                       
                      TỪ NỔI ROI BẦM THỊT ĐỎ ĐẾN TIỄN LÂM ANH VỀ CÁT TIÊN
                       
                      Cuối thập niên 80 đầu thập niên 90 của thế kỷ  trước ,hôm ấy tình cờ tại nhà tội số 51/6A Chu Văn An, phường 12, quận Bình Thạnh, TPHCM có 2 vị khách lạ mà anh Trần Quang Châu dẫn vào nhà tôi rồi giới thiệu: - anh Lâm Anh, thầy Bùi văn Châu tập kết về dạy Trần Quốc Tuấn Quảng Ngãi (Sau 75) hai nhân vật làm thơ khá hay ở quê nhà mới vào ghé thăm Ngọc Dũ . Vốn là người làm thơ nhất là nghe thơ hay nên chúng tôi rất vồn vả, nhà chúng tôi khá tuềnh toàng nhưng có hề chi, một ít rượu và vài dĩa mồi  là chúng tôi quây quần thâu đêm suốt sáng dân văn nghệ với nhau cả mà,  được vài tuần rượu là chúng tôi có nhã ý nghe thơ 2 vị “tiền bối”, còn thơ tôi, Trần Quang Châu và Chính Duệ nghe hoài nên không mặn mòi lắm.
                      Mỗi người có tính cách khác nhau, anh Bùi Văn Châu giáo viên có cái hay của anh, không ngờ một tác giả ở miền Bắc lại có dòng thơ tự sự, nhìn chiến tranh qua lăng kính khác không phải như những người làm văn nghệ tuyên truyền, tôi có thiện cảm với anh từ đó. Rất tiếc,sau nầy nghe anh mất tại quê nhà, không biết sự nghiệp văn chương của anh ra sao, chắc cũng chẳng khả quan gì.
                      Thi sĩ Lâm Anh có giọng đọc hay anh biết dừng lại chỗ cần dừng để người nghe thẩm thấu , anh đọc thơ từ tốn nhưng lôi cuốn những người yêu thơ bị giọng đọc anh cuốn hút là đương nhiên, hơn nữa thơ của anh khá hay có cả chiều sâu vật lý và triết học nên độc giả kha khá thích anh là chuyện thường tình,
                       
                      Đầu nửa thập niên 90 có năm nổi đình nổi đám 2 sự kiện văn nghệ, thứ nhất là tác phẩm VƯỢT BIÊN, tiểu thuyết của anh ĐÀO HIẾU ( chủ blog LỀ TRÁI ) đến nổi tờ báo Tuổi Trẻ đăng rất nhiều kỳ về vụ nầy, thứ nhì là bài thơ NỔI ROI BẦM THỊT ĐỎ của LÂM ANH mà lần đầu tiên đăng trong tờ Văn nghệ TP HCM lúc bấy giờ nhà thơ Chim Trắng làm tổng biên tập với tên tác giả là Trần Quang Châu.
                      Nói sao có vậy anh Trần Quang Châu hồi ấy nhờ làm cho tập Thời Văn anh Nguyễn Đăng Trình chủ biên nên có quen biết với anh Chim Trắng, hơn nữa bài thơ có chú thích : “ bài nầy tác giả viết trước năm 1975…” nhưng rõ ràng anh em Văn nghệ Quảng Ngãi còn lạ chi chuyện xuất xứ bài thơ nầy cùng với bài thơ: Chiếc áo cũ của Lâm Anh vì vậy bài thơ Nổi Roi Bầm Thịt Đỏ được đăng rất đàng hoàng trên trang báo Văn Nghệ TPHCM, lúc ấy tôi cũng mua mấy tờ ( Báo Văn Nghệ TPHCM là báo rất kén người đọc, nên muốn mua nó phải xuống Sài Gòn, mặc dù nhà chúng tôi và Trần Quang Châu ở Bình Thạnh. vì ở Bình Thạnh ít bán hơn ) tại thời điểm bấy giờ ai cũng giận anh Trần Quang Châu vì sự ngộ nhận, lẽ ra nên thương anh Trần Quang Châu, tại sao tôi nói như vậy, vì lẽ nếu không phải tác giả Trần Quang Châu có lẽ anh Chim Trắng không đăng,
                      Câu chuyện nội bộ giữa anh Lâm Anh và Trần Quang Châu thì Ngã Du Tử biết rất rõ, Tôi được biết anh Lâm Anh cũng qua cầu nối của Trần Quang Châu ( trước ấy tôi chỉ nghe anh Lâm Anh có tên trong nhóm văn TRƯỚC MẶT của Quảng Ngãi trước 1975 cùng với những người đã thành danh như nhà thơ  Hà Nguyên Thạch, Nguyễn Khắc Minh, Phan Nhự Thức v.v…)  chính anh Châu còn nói với tôi rằng anh Lâm Anh hồi ấy là bạn vong niên với cha anh Châu nữa mà, nói như vậy để anh em biết rằng trong thâm tâm anh Châu bao giờ cũng trân trọng anh Lâm Anh, anh Lâm Anh có vị trí rất đăc biệt trong lòng anh Châu, cũng vì yêu thương một tài năng nên anh Châu mới làm như thế chứ nào phải anh Châu háo danh lấy thơ thiên hạ làm thơ của mình như lời đồn đoán của anh em văn nghệ Quảng Ngãi thời kỳ ấy trong  thế kỷ trước.
                      Công tâm mà nói nếu không có anh Châu bài thơ Nổi Roi Bầm Thịt Đỏ không thể chào đời trên mặt báo Văn Nghệ TPHCM, người Sài Gòn đón nhận nó có cái gì rất khác thường.
                      Sau đó anh Lâm Anh từ Cát Tiên xuống chưa hiểu ý anh Châu, nghe lời các anh em khác thường thì tam sao làm thất bổn cuộc tình nên anh Lâm .Anh cũng có tiếng bấc tiếng chì với anh Chậu, ( nói có vong hồn anh LA  ở Cát Tiên nghe chưa thấu đáo đã vội về Sài Gòn nói lung tung , cái nầy cũng là cái dỡ cùa anh Lâm Anh, lẽ ra anh phải gặp anh Châu cho ngã ngũ đâu ra đó hãy phát biểu. Tôi là người thẳng thắn về chuyện nầy nói với anh Lâm Anh rất nhiều),  cuối cùng  anh Lâm Anh, tôi và anh Trần Quang Châu  gặp nhau tại Gia Định. Anh em ngồi uống với nhau vài ly,  anh Châu có trình bày hết sự thiện ý với anh Lâm Anh và nói sẽ đính chính tác giả trong số sau.
                      Thật vậy, số sau anh Trần Quang Châu đính chính bài thơ NỔI ROI BẦM THỊT ĐỎ, tác giả chính thức của nó là  LÂM  ANH mặc dù việc đính chính đăng rất nhỏ, ít người biết việc nầy, chính vì lẽ ấy sau đó anh em vẫn thân thiết nhau, thỉnh thoảng gặp nhau  nhắc lại chuyện nầy như một kỷ niệm rất đáng nhớ.của ba chúng tôi.
                       
                      Cũng năm 1996, anh ngủ nghĩ ở nhà tôi 681E Bùi Đình Túy chứ không phải 51/6A Chu Văn An Trước khi anh Lâm Anh về Cát Tiên tôi chở anh ra bến xe Miền Đông anh có tặng tôi bài thơ XÒE CÁNH RỘNG VỌNG CỐ HƯƠNG bài thơ cũng khá hay, nhưng không biết sao đã lạc phương nào, giờ nầy trong ‘tàng kinh cũ’ của tôi không có bài ấy,(!) và rồi tôi có tặng lại cho anh bài TIỄN LÂM ANH VỀ NÚI ( sau nầy tôi mới đổi chữ ‘núi’ thành chữ Cát Tiên cho khỏi trệ) thành ra TIỄN LÂM ANH VỀ CÁT TIÊN,đã đăng khá nhiều trên các trang,cho đến  mãi khi quay lại Sài Gòn đầu thế kỷ 21 anh có nói với tôi rằng bài ấy Dũ viết khá hay, rất kỹ lưỡng, có lẽ bây giờ anh mới từ tốn ngồi đọc để cảm nhận cái tình của Ngã Du Tử với Lâm Anh chăng.? Với tôi viết tặng ai rất trân trọng đúng với cảm xúc trái tim chính mình,
                       
                      Ngày ra mắt tập thơ QUÁ GIANG THUYỀN NGƯỢC của LÂM ANH tại café ROSE 238 đường 3 tháng 2 Q 10 Sài Gòn mà Lê Vinh Út cùng các anh em khác đã cố gắng, nổ lực giúp anh từ bản thảo, giấy phép, in ấn, tài chính đến xuất bản để hoàn thành đứa con tinh thần mà cà đời anh chiu chắc từng con chữ, trong bất kỳ hoàn cảnh nào và mong nó ra đời trong sự chào đón nồng ấm của anh em văn nghệ và bây giờ nổi vui ấy đã thành hiện thực dưới mắt các thân hữu. Hôm ấy anh đón các khách mời đến dự buổi ra mắt tác giả, tác phẩm tôi có cảm giác anh vui như trẻ thơ, Tôi có nói với anh Ngô Đình Long : “ anh Lâm Anh hôm nay  hồn nhiên vui như trẻ thơ có áo mới anh có thấy vậy không?”, có hạnh phúc nào to lớn hơn khi được bè bạn yêu mến đến như vậy, đây cũng là trường hợp rất đặc biệt của thi sĩ Lâm Anh có lẽ anh tài hoa về thi ca, nhưng chơi rất có tình nên được nhiều anh em thương mến..
                      Khi chương trình bắt đầu, ngoài những người cần phát biểu trong tiết mục, đến lúc Đoàn Vị Thượng mời tác giả của QUÁ GIANG THUYỀN NGƯỢC  lên phát biểu vì anh là nhân vật chính của buổi lễ trân trọng nầy, tuy nhiên anh quá thể xúc động đến nổi anh nói ấp úng chẳng thành lời, tôi mới thực sự thấy anh vì sung sướng quá  đổi ngôn ngữ trong anh dường như bất lực trước tấm lòng bè bạn mênh mông, bao la bát ngát ngồi dưới khán phòng ai cũng đồng cảm với chính tác giả, Thi sĩ là vậy, cung bậc của cảm xúc trái tim chỉ chừng ấy và khán giả cũng hiểu nổi thương mến của anh với bạn bè trong khán phòng ra sao.. .
                       
                      Ngày anh mất, anh em có gọi điện báo tin, tôi dự định lên Cát Tiên để tiễn biệt một linh hồn tài hoa về thi ca, Tôi có gọi cho anh Dương Văn Quang ở Đà Lạt, hẹn gặp ở Cát Tiên nhưng cuối cùng tôi không đi lên được ( vì mẹ tôi bệnh, đây cũng là duyên vậy) để tiễn biệt một linh hồn thơ quá đổi tài hoa mà chính nhà văn lớn - học giả Mộng Bình Sơn đã nói với tôi rằng “ Lâm Anh là thi bá đời nầy Ngã Du Tử nhé”  nhận định của một nhân cách lớn có lẽ cũng đủ làm ấm lòng cho chính thi sĩ Lâm Anh và những người yêu mến anh trong xã hội vàng thau lẫn lộn đầy chất thực dụng đương đại của  cõi người trùng trùng bất tận .
                       
                                                                      Sài Gòn, mùa Hạ 2014
                                                                             NGÃ DU TỬ
                       
                       
                       
                      #11
                        THƠ NGÃ DU TỬ 31.03.2015 17:02:38 (permalink)
                        0
                        LINH HỒN  ĐÃ CẠN
                         
                        Chắc chắn niềm tin trong linh hồn đã cạn
                        nên người dân hoài nghi về phía chính quyền
                        một nước lớn cứ dã tâm lấn chiếm
                        làm sao dân tộc ngồi yên
                         
                        Đất nước thiên thu
                        Dân tộc vững bền
                        còn chế độ chỉ là thời thế
                        cứ nhân danh dân tộc để đứng lên
                        càng ngày càng bé nhỏ
                         
                        Sự vùng vẫy của dân không phải vô căn cứ
                        người dân lật đường cày mong được ấm và no
                        nhưng người ta tìm mọi cách để lấy đi
                        làm sao dân không phản kháng
                        dẫu sức mạnh bạo tàn như vũ bão
                        lớp người dân cứ sau trước hàng hàng
                         
                        Tâm hồn kẻ quyền thế như thú hoang
                        cứ cuộng nộ cơn sát khí
                        toan tính đầy vị kỷ
                        lòng trăm dân mạnh hơn bước hung tàn
                         
                        Rừng thanh bình sao trơ gốc tang thương
                        con sông chết vì thượng nguồn ngăn đập
                        cánh đồng xanh co thắt mãnh hình hài
                        ai, vì ai?
                         
                        Đạo đức mới ỡm ờ chủ nghĩa
                        tự bao đời luân lý mãi tồn sinh
                        hãy bao dung nhìn lại đất nước mình
                        đành cúi mặt trước triệu người cô độc
                         
                        Thầy giáo bán linh hồn cho quyền cao vô đạo
                        các nữ sinh ngây thơ sập bẫy tù đày
                        Giáo dục bây giờ sao chật những vòng tay
                        lại tiếp sức cho quỷ dữ
                         
                        Thầy thuốc thờ ơ trước bao sinh mệnh
                        bởi vì nghèo nên chẳng được cứu nguy
                        kẻ thiếu tiền đành uất nghẹn chết đi
                        lòng bệnh viện chật hơn ngôi nhà thổ
                         
                        Lương tâm có thể nào hóa đá
                        không, lương tri và trách nhiệm làm người
                        hởi thần dân của Đất nước tôi ơi
                        sao quay mặt trước nổi niềm có thật?
                         
                        NGÃ DU TỬ
                        SAI GON 2011
                         
                        #12
                          THƠ NGÃ DU TỬ 02.04.2015 17:41:01 (permalink)
                          0
                          VÀ ĐÂY LÀ BÀI THƠ NGÃ DU TỬ "TIỄN LÂM ANH VỀ CÁT TIÊN" VIẾT TẶNG LÂM ANH NĂM 1996, CÙNG VỚI BÀI THƠ CỦA ANH "NỔI ROI BẦM THỊT ĐỎ" CÁC BẠN ĐỌC NHÉ, THÂN MẾN, NDT
                           
                           TIỄN LÂM ANH VỀ CÁT TIÊN
                           
                          Người gửi tâm can vào khí thơ
                          Còn ta e ấp nổi mong chờ
                          Nắng chiều nhuộm trắng hoàng hôn lạnh
                          Mây bạc trời xa khói tỏa mờ
                           
                          Người đã đi về bên núi xa
                          Mắt xanh hun hút dõi quan hà
                          Ta nghe phố thị rên thành lệ
                          Chờ phía bình minh rộn tiếng ca
                           
                          Người “xòe cánh rộng vọng cố hương”  
                          Làm sao nói hết chữ can trường
                          Nông sâu có kẻ chùn chân bước
                          Ta nhớ vườn đào : - Lưu, Quan, Trương
                           
                          Người đã một thời nương quán gió
                          Oằn vai gánh cả bạn giang hồ
                          Ta còn thổn thức năm canh vắng
                          Giấc mộng hoan ca nửa cơ đồ
                           
                          Ta – người cùng cội sông Trà
                          Nặng tình chung một sơn hà đảo điên
                          Ngược xuôi trên nhánh ưu phiền
                          Nổi buồn âm ỉ vô biên trong hồn
                           
                          NGÃ DU TỬ
                           
                          NỔI ROI BẦM THỊT ĐỎ 
                           
                          Vào những buổi lòng người như quán cóc
                          Gió Đông phương thổi lạnh suốt canh tà
                          Đứng trên đồi dang tay nhìn xuống thấp
                          Cánh Quạ nào che hết nỗi xương da
                           
                          Vào những buổi cánh chim Hồng đứng gáy
                          Cổ khàn đau trên đỉnh tháp tàn xiêu
                          Người cắt lưỡi nhìn nhau bằng mặt máu
                          Phải nơi nầy là Đất Nước Tổ Tiên
                           
                          Thời hoàng kim có Quạ ngồi với Rắn
                          Dành chia nhau bạc hộc với vàng cân
                          Biết sức yếu không dám đòi thách đấu
                          Đành làm thơ bên roi hận roi bầm
                           
                           Như những dòng sông xa nguồn xa xứ
                          Giữa biển đêm người mỏi cánh lục bình
                          Tôi con sóng đập bên bờ tủi nhục
                          Nhìn rặng mù thương quá mắt em xinh
                           
                          Thương Mẹ trong hang nuôi diều đợi gió
                          Ôi tay gầy đếm tóc đã mòn gân
                          Mà bốn hướng vẫn màu đen u hãm
                          Mà nghìn phương lữa đỏ dựng muôn thành
                           
                          Những ngày dài ở đây thơ cũng chết
                          Biết nhân danh gì giữa đất cha anh ?
                          … 
                           
                          Vào những buổi trái Cau thành trái Ớt
                          Em qua cầu che nón khóc ca dao
                          Kẻ trên núi bắn tên vào hình giã
                          Ôm nhau cười sung sướng những công lao
                           
                          Kẻ đồng bằng nhớ tiền nhân xếp sách
                          Thương con Giun con Dế ở quanh nhà
                          Ngồi nhai bắp như nhai đời mạt vận
                          Nuốt ngậm ngùi ôi ruột máu xót xa
                           
                          Trăng vẫn biếc cây vẫn gần với đất
                          Mà mồ chôn chưa hết xác đói cơm
                          Vào những buổi tôi như loài Vịt trống
                          Kêu chẳng ra hơi trên ao bẩn không mồi
                           
                          Một đất nước Chúa chối từ không đến
                          Bởi mỗi người đều tự biết đóng đinh
                          Em yêu quí giận chi lòng kẻ khổ ?
                          Xin yêu Em là để được thất tình ... !
                           
                          LÂM ANH
                           
                           
                          #13
                            THƠ NGÃ DU TỬ 03.04.2015 19:51:20 (permalink)
                            0
                            TỰ DO ĐẦU TIÊN VÀ CUỐI CÙNG
                             
                            Đừng nhốt bầu trời tự do
                            Trong nếp nghĩ duy lý một chiều tí tẹo của anh
                            Hy vọng anh sẽ vui hơn
                            Khởi thủy của ánh sáng là bóng tối
                             
                            Chớ thấy họ không bằng lòng với mình
                            là dùng quyền lực trấn áp
                            khi hiểu ra anh sẽ hối hận dài
                            Sự thực là chân lý
                             
                            Trời đất không dung
                            thứ bạo quyền man rợ  
                            cố tình đẩy dân về phía đối kháng không cùng
                            muôn đời sau để hận với non sông
                             
                            Thế sự như sóng, sóng là hiện tượng
                            Có gió mới thành sóng
                            Đời sống bình an của dân là nước
                            Gió êm nước lại là nguồn hóa sinh
                             
                            NGÃ DU TỬ
                             
                             
                            #14
                              THƠ NGÃ DU TỬ 04.04.2015 23:49:15 (permalink)
                              0
                              YÊU
                               
                              YÊU EM LÒNG MÃI TINH KHÔI
                              HÁI TỪ MÂY ƯỚP MẶT TRỜI NGÁT HƯƠNG
                              NGHE RA TỪ NÚI TỪ SÔNG
                              CHO EM TÔI NỞ NHỮNG DÒNG THƠ THƠM
                               
                              NGÃ DU TỬ

                               
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 23 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9