Thơ nhạt
Bài Thơ Khi Chán Làm Thơ
Tao chán thơ lắm lắm
Lời sến bết bát cả lời
Tao bỏ lại nhiều lần thơ nín lặng
Bởi chẳng khi nào thốt được những nốt vui
Tao chán em bởi không thể cả đời ăn món đắng
Tao chán quyển sách nhàu
Tao chán tiếng gõ lanh canh
Tao chán phố sài gòn
Tao chán đồng tiền
Tao chán que diêm
Thổi khói mù lăn chầm chậm
Tao chán cái bàn
Chán cái ghế
Chán cái đam mê
Và chán cả những điều chán chê không muốn kể
Tao chán cả tiếng nhạc buồn
Cả rock n roll
Cả tiếng nhạc vàng lâm li sầu lệ
Có vì chán mà
Cuộc đời chán tao không thế?
Cùng cực ôi...
Cùng cực cả tính người...
Phượng
Em có còn đốt rực một mùa hè?
Có còn thay kỷ niệm ép mùa trong trang vở?
Tiếng ve kêu từ đâu mà rưng rưng nỗi nhớ
Anh trở về
Góc cũ một xác không
Mùi đất sau mưa vương sống mũi cay nồng...
Nắng chiều ngắn hơn bàn tay
Của người cố với cuộc say đã tàn...
Em là hot girl trên net
Ta người lạc nhịp nằm đau
Lượng người follow chết khiếp
Thành nơi lãng tử hồi đầu?
Ly cà phê đang bội nhiễm
Vào dòng ý niệm thực - mơ?
Nỗi nhớ - niềm đau ẩn hiện
Buồn ư? Đâu phải bây giờ...!?
Niềm tin đâu cần thiết
Để nhận ra chính mình
Tình yêu đâu bất diệt
Để họ ngừng thanh minh
Phản Chiếu
Người cười sáu mặt lập phương
Ta cười nét mặt thành gương vỡ rồi
Người nhìn cố hiểu lòng tôi
Thấy nghìn nét mặt: rạng cười - lặng im...
Đâu là những thứ người tìm?
Đâu là những thứ người quên
hả người?
Gục đầu xuống
Thấy dáng hình mẹ
Hội tụ trong thân thể mình
Ngẩng đầu lên thấy gương mặt cha
Chân mày nhíu
Vẽ lối tương lai mình
Nhắm mắt lại thấy đôi môi em
Hằn lên trái tim mình
Ta nằm xuống thấy thế giới nằm co dáng con mèo ngái ngủ
Bao dung dùm thân thể một sinh linh
Cho Một Kiếp Người
Luân hồi thở
Luân hồi nhớ
Trang sách gấp... rồi mở
Ba mươi, bốn mươi, năm mươi
Đời qua vội
Thời gian tạc tượng
Dị hình
Vô minh đóng vào hai gối
Ai biết là ai
Sông biết là sông trôi
Ta nép vào ta vội
Diệt rồi sinh
Phi hữu phi vô, ngôn từ cũng chẳng khác chi bóng tối
Lưỡng nghi, tứ tượng, bát quái nào cũng vũ vần trong...
mỗi một chén nhấp môi!
Người vấn người!
Tôi vấn tôi!
Giữa nghìn sông ngộ phận bồi lấp qua...
Giang hồ ngỡ kiếp hoan ca,
Vọng ngàn đêm đổ chỉ là xác trăng!
Tưởng
Cánh quạt quay vù vù
Anh tưởng là tiếng mưa
Anh tưởng là vụn thơ đổ tràn lên đá
Anh tưởng tiếng em đẩy cửa
Anh tưởng tiếng vân gỗ hồi sinh
Anh tưởng tiếng trái đất nung đêm đặc quánh
Anh tưởng tiếng máu chảy
Trong bóng em vô hình
Anh tưởng là thế
Ít ra anh không tưởng tiếng nhạc sàn
Đèn khua điên loạn
Ít ra anh không tưởng tiếng chạm ly
Hay tiếng chai vodka
Ngửa khuya uống cạn
Ít ra
Anh không tưởng mình không ảo tưởng
Ít ra là thế
Phải không em!?
Chào cơn gió thổi mát lưng
Ta trèo lên gió lung tung chạy hè
Quá giang theo một tiếng ve
Rồi xong hát tiếng rè rè đón thu
Chờ mong dải áo sương mù
Một ngày trong vắt gã lu thu buồn
Chạy mưa nhớ thủơ ở truồng
Ù ngang qua cửa đầm vương bốn mùa
Chợt mưa
Nắng vừa cong mái tóc
Đã choáng cơn mưa rào
Nhớ ùa trong gió thốc
Thổi hai miền không nhau
Không mái trường ngói lạnh
Không tiếng ve lào xào
Mưa chẳng còn sợi mảnh
Chúm tay thành ngôi sao
Giờ phượng là mắt đỏ
Điệp treo mùa rưng rưng
Ve trả đời xác vỏ
Hóa thân thành người dưng
Thằng khùng đi vớt phù du
Ngủ quên giữa đoạn mưa mù vắt ngang
Tỉnh mơ đồng vọng đêm tàn
Trăng phơi màu cỏ, tĩnh loang vào mình
Ôi cái xứ thê lương này
Lòng người cũng có khói bay
Tình yêu cũng vội trước ngày hôm sau
Bẻ
Bẻ gẫy cây viết chì
Vệt đen vẽ màu vân tay đen đặc
Máu mềm trôi từ mũi than nhọn hoắt
Xót run cả một bầu trời
Nhưng sự bất bình này
lại vô tình tạo ra hai mũi nhọn...
nhìn tôi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: