Thơ nhạt

Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 61 đến 83 trên tổng số 83 bài trong đề mục
Tác giả Bài
wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 02.08.2015 02:23:13
0
Sài Gòn Con Thấy
 
Ngày giải phóng 
con không biết Sài Gòn có bao nhiêu nước mắt
bao nhiêu nụ cười?
bao nhiêu đại dương rẽ đường sóng đánh?
 
nhưng con biết những bài hát tận tâm can
xé ruột gan để ngày mai lành lặn
những cành tay khô
nối miền này sang miền khác,
đất nước vẹn nguyên ru khát vọng yên lành...
 
nhiều năm giữ một tương lai
bàn tay với ra ngoài
gọi người ơi.. tô lại màu số phận
nhắc lại chi được mất với tự hào?
đừng đeo nỗi buồn lên những đứa trẻ sinh sau
bao nhiêu năm biển rì rào sao vẫn vắng?
 
trên đường chim bay cánh thiên di vẫn vẫy
trên luống cày khan có đường giun bò, đường chuột chạy
trên giảng đường có người thầy gập đôi trang giấy
trên phố Sài Gòn người ta vẫn đội nón sụp sâu 
dấu mắt lướt qua ngày...
 
những bài hát vẫn run từng con tim nhấp nhô lồng ngực
cho con thấy Sài Gòn ngày hôm nay
với đổ rụm một phần nhận thức
Hà Nội mặt trời, Huế mặt trăng và Sài Gòn nhật thực
Con gà trống gáy toang...
bởi ngờ vực đêm-ngày
 
con cũng chỉ là một đứa trẻ cần manh áo miếng cơm
cần một mảnh đất cắm xuống niềm tin 
cần nuôi trái tim mình khôn lớn
với cái dũng cảm của ông cha
với tình thương của mẹ lẫn xót xa
hy sinh đứa con bên này và đứa con bên kia 
nên chẳng cần phải oán hờn ai cả...
 
con không biết Sài Gòn hôm nay có bao nhiêu nụ cười
bao nhiêu con người đang khóc
nhưng con biết chính mình đã bỏ rơi nước mắt
đã không cần một tổn thương đến từ biện bạch
đã không cần cái ôm chầm của một gã say
cứ mãi rầm rì: cuộc đời sao bất công đến vậy?
 
hôm nay Sài Gòn, con đã thấy
ngày mẹ cha bỏ nơi này ra đi để dựng một mái nhà
con đường sân si cần hiểu gì máu rướm!?
và con biết sống bên ngoài suy tưởng
bởi biên giới của tự do là thứ biên giới quá lạ kỳ

 
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 02.08.2015 02:29:33
0
Nhìn
 
Có những chiều tôi nhìn tổ quốc qua lũy tre xanh
Con cò bao nhiêu năm chẳng hoàn nguyên ánh mắt
Nắng đổ bốn chiều trên lưng cha chờ soi gương mặt
Liếc sang chợ chiều xem chị quang gánh bán bưng
 
Có nhiều đêm tổ quốc nhìn tôi ở lưng chừng
Từ những thành đô ngập ngừng và tráng lệ
Gã "giang hồ" hỏi tôi về "thể chế"
Đèn khuya xoay giấc mộng vô cùng...
 
Có thằng bạn nhìn tôi từ phía quê hương khuất mặt
Những dòng tin chia cắt bởi mùa đông
Tôi nghe tiếng nấc phía ngoài lòng tổ quốc
Nhưng không biết rằng tổ quốc tôi tìm... liệu có biết hay không?
 
Tôi có người anh nhìn tổ quốc từ biển đông
Người em gái nhìn tổ quốc trong vòng tay khách lạ
Người bác nhìn tổ quốc sau cuộc chơi thắm đỏ
Người bạn nhìn tổ quốc bằng vết xăm trên mình hai chữ lưu vong
 
Tôi vẫn nhìn tổ quốc cay nồng
Như thưở còn ngoặc kép, kẻ dòng, viết hoa, in đậm
Hai từ thiêng liêng như số phận
Để biết con người đáng sống tiếp nữa hay không?

Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 02.08.2015 02:33:51
0
Bài thơ một phút 40
 
Viết bài thơ bằng vim
Chợt nhớ mình đang dùng emacs
Mở mắt ra nhìn lại thấy tường facebook
Lắm thứ lạ lùng...
Cứ lềnh bềnh theo nỗi nhớ chung chung.
 
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 02.08.2015 02:37:02
0
Ngóng
 
Vũ trụ vòng tròn nhỏ
Hóa tiếng khóc to
Nến bùng trong máng cỏ
 
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 02.08.2015 02:43:59
0
Lạc Lõng
 
Đứng trên sự điên cuồng kỳ vĩ
Chiếc lá bé tí ti như con mắt nhìn ma mị
 
Sợi gân đỏ trên màu bạc trắng
Như vệt roi trên da người kỹ nữ
Như giọt máu vỡ tung cho nền tuyết thắm
 
Con mắt mở to khi nỗi đau của cả cuộc đời đều nhắm
Bốn phương lạc lõng sụp quỳ
 
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 02.08.2015 02:46:59
0
Gọi
 
Người gọi ta
Ta gọi em
Em tịnh thiền
Đêm đỏ
 
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 04.08.2015 23:22:39
0
Trên Những Ngày
 
Trên những luống trong xanh
Ngọn cỏ rung như hàng răng dơi rỉ máu
Em bước đi để dấu mờ di cảo
Là dấu chân chim khép lại xuân thì
 
Anh như bóng mây mờ
hiểu hợp tan qua những cánh thiên di
hiểu cái cô đơn đến mức hóa thành mưa gieo mình bay xuống
Hiểu mặt nước mang hình hài này như ảo tưởng
Và hiểu cuộc đời mình đổ theo từng mảng gió vô phương
 
Trên một đêm không kể đến thời gian
Không kể đến tình yêu đắng ngầm trong vị ngọt
Hay những giọt nước mắt khuất mình không chảy được
Hay sự lặng im chìm dần trong thổn thức
Thì ta chẳng còn biết kể đến điều gì!
 
Hay ta bắt đầu kể về sự chia ly?
Và những thứ nhiệm màu như trách nhiệm?
Để ta có thể tự chối bỏ bản thân mình không lưu luyến
Trái ngang đến thế, ừ, tùy...
 
Sao ta không thử một lần nhìn lại trái tim đi?
Rồi tự hỏi sao ta lại cần nhau vậy nhỉ?
Xếp ngay ngắn những nhịp đập gần nhau theo lý trí
Để thấy yêu thương không theo những mảnh xếp "tại vì"...

 
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 08.08.2015 02:59:25
0
Ngắn ngủi
 
Ta biết kể thế nào về giọt nước mắt
Giữa những lo toan và nhân thế ngước nhìn
Giữa một khoảng không là em
Ta vô hồn ôm chặt
Rồi gục đầu xuống đáy biển mông mênh
 
Không có có chuyến xe nào chờ sẵn trước hiên
Ta vẫn phải bước đi 
ít ra... để tránh những điều mình không muốn tới...
Ta vẫn phải sống - yêu - và chờ đợi
Dẫu thế nào...
Mặt đất này...
đủ ấm áp... để nghỉ ngơi!
 
Và trên cao đủ chổ cho mọi cánh chim trời
Tìm đến nhau để hiểu đời mình ngắn ngủi
Chẳng oán trách viên đạn đời nông nổi
Kẻ siết cò hay vạn thứ xa xôi...
 
Dẫu thế nào...
Ta... đã nơi này,
Đã ngắn ngủi... thế thôi!
 
Một bài thơ rất cũ anh đã viết vào ngày ta không còn muốn gặp mặt nhau nữa, nên ngắn ngủi hay không đến lúc này ta vẫn biết, em đừng trách những bài thơ vì nó chỉ là cảm xúc những gì đến rất thật và đã trôi qua, chỉ để anh nhìn lại và thấy được bản thân mình lúc đó.

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2015 03:25:55 bởi wind.stt >
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 09.08.2015 02:49:00
0
Nơi Này?
 
Nơi đốt cháy phần tối của tách cà phê
Nơi con người nhen nhóm nhau bằng ý nghĩa của một chốn về
Nơi con sẻ xù hát bài ca mưa dầm trên cát
Để lòng ta sống tiếp những ngày bỏng rát
Nơi này?
Lúc ấy?
Chỉ cơn mê?
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 13.08.2015 03:41:33
0
Trả
 
Chảy phong ba lên đôi cánh bay
Ta quơ quào trong vòng xoáy
Từng giọt nước mắt cắt con người ta thành nếp gãy
Lìa xa như mọi chuyến xum vầy
 
Mọi dại dột ta đời bủa vây
Kẻ mặc kệ mắt đời nhìn và mọi điều vô tâm không cần thấy
Đêm nào như đêm này?
Mọi bóng người đều sấp ngửa bàn tay
Chỉ mình ta lờ mờ thân sậy...
 
Ta đi - biết mình sẽ chết trên đầu sóng
Ta nằm - biết mình sẽ tan như gió lộng
Ta ngồi - để biết mình vẫn là chiếc bóng
Ta quỳ - để biết đời mình phận mỏng
Ta cười - để biết mọi thứ một lần đều có để là không
Ta hư vô
trả cho cho em một chút mỏng nợ lòng...

 
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 16.08.2015 01:49:33
0
Thời Thế
 
Trên đời thiếu gì giọt nước mắt rơi vì đồng tiền
Những tiếng gào ngưng giữa đêm chảy đỏ
Ai cũng hiểu giới hạn của con người lúc khó
Nên ngay giữa sài gòn... thì đến chó cũng khôn
 
Nên giữa đất nước này chẳng thiếu gì những gã bán miệng nuôi trôn
Và những đôi mắt vô hồn bán trôn nuôi miệng
Hay người ta có thể bán vệt máu trên đầu, cái vỗ mồm diễn biến
Quan ngại thì cũng mặc niệm vài hôm
 
Nên giữa internet người ta đâu thiếu ngữ ngôn
Từ giảng đường, đến đầu đường xó chợ
Cũng không thiếu phán xét viên sinh ra chỗ đó
Đến nhà thơ còn biết bỏ vần ồn
 
Tôi chẳng buồn và chẳng giận cái đáng thương
Như trái tim đã xác nhận cái bình thường khi tủi nhục
Dù não bộ chẳng đủ nghệch ngờ phản bội điều nhận thức
Nơi đây ai cũng có tủi hờn
 
Thế hệ mây mờ rảo bước trong sương
Thế hệ đã nằm thế hệ đã kêu la đã khóc
Một thế hệ giữa bao la và cô độc
Chẳng thể bước đi giữa những đôi mắt trần truồng
 
Tôi gọi mình là một thế hệ vô ơn

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2015 00:12:54 bởi wind.stt >
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 18.09.2015 02:46:49
0
Bài thơ cuối cùng anh viết cho em
Mang hồ mực tô lên vệt son ngày mới
Lỡ làng đó mang cả đời đánh đổi
Hoang mang kia anh mắc tội cả xuân thì
 
Bài thơ cuối cùng anh viết tặng đôi mi
Một giọt chảy theo suốt đời anh rát bỏng
Một khoảng cách anh ôm xác mình lạnh cóng
Một bóng đêm ngưng đọng, anh quỳ
 
Bài thơ cuối cùng cho một chuyến ra đi
Lữ khách cuối để vô tri ở lại
Biết lãng phí niềm đau và mòn mỏi
Ngoái làm chi
Còn biết phải tìm gì?
 
Bài thơ cuối cùng cho em và độc thoại cũ mèm
Cho điên cuồng anh đớn hèn trong hố rỗng
Cho tiếng gào im rụng từng đêm vô vọng
Cho mình một chút lãng quên...
 
Bài thơ nào cho phận cho duyên
Cho nhân thế chọc mù đêm ca thán
Cho chăn vùi vào từng vòng ôm hoảng loạn
Đời nghiêng phố tắt quên đèn
 
Bài thơ cho mắt vòng phận bạc
Cho lòng biển sâu chẳng bằng lòng ta khác
Và lòng người rêu nát khòm đau
 
Bài thơ thấm chát đời nhau
Còn đây với một hố sâu người nằm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2015 02:48:05 bởi wind.stt >
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 29.10.2015 09:34:14
0
Thơ cái đệt
Giữa cuộc đời chết tiệt
Cho loại lục bình chưa học cách dạt trôi
Cho loài người đã học xong cách nói với người:
"đáng chết!"
Và học cách trả lời:
"đã biết!"
 
"à ha!"

"Thơ cái đệt!"

Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 30.10.2015 09:31:21
0
Đêm tròn trong lòng thủy tinh
Ta đắm mình trong vết rạn
Huyễn hoặc qua
lầm trong men choáng
Em trong vô hạn kiếm tìm
 
Cười ơ hờ
Đâu nợ? đâu duyên?
Kiếp đâu tiền? kiếp đâu là mãn?
Phiên nghệch ngờ của nhân sinh đã vãn!?
Hồi chuông đánh động cố nhân thiền!
 
Ta ngồi tu kệ nhớ quên
Lời kinh rụng khắp đoạn phiền não ta
Hừng đông dạt một tiếng gà
Mộng chìm... ta thức như ta ngày đầu!

Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 22.11.2015 00:02:10
0
Ta
Nghìn lần chấp vá
Rồi vứt trái tim mình
 
Em
Một ngày quên tất cả
Nghìn đời đau nhứt nỗi vô minh
 
Hai ta
Đốt đỏ một mảnh tình
 
Lửa tàn
Như mảnh nguyệt cong vênh...

Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 25.11.2015 10:16:16
0
Chuyện Xưa Năm Đó
 
Em mười ba tuổi
Trơ mắt đời nhìn
Mẹ em bệnh tật
Oán đời nên khinh
 
Anh thì nông nổi
Ngán loạn thời bình
Lất lơ như gió
Vướng đời mông mênh
 
Ba em chưa khuất
Em vẫn đến tìm
Chiếc hôn trên trán
Đồng tiền không tim
 
Anh buồn như gió
Em đám lục bình
Chút lòng xưa đó
Nhớ hoài nên quên

Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 08.12.2015 03:38:49
0
Đợi
 
Chiều bóng sương chạm núi
Núi lặng câm
Trả lại tịch hoang đè nặng phím dương cầm
Người con gái nơi góc cà phê khuyết tuổi
Anh mỗi chiều ghé nghe những hợp âm
Ngồi lẩm nhẩm
"Bỏ đêm chưa qua ngày chưa tới..."
Giọng ca ngưng trầm ba phím đợi
Trên dấu chân người là một khoảng trăng rơi
"Bỏ mặc căn nhà bỏ mặc tôi..."
Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 15.01.2016 14:16:51
0
Cỗ Bài
 
Cỗ bài cháy nữa trên tay
Từng dòng ai oán chảy xoay đời người
 
Em đã dấu một phần đành đoạn
Ta chỉ là gã máu thường pha loãng
Bước qua nhau
Nhân quả tuần hoàn
 
Vòng tay mười tám trăng non
Trổ như cổ tích trẻ con nằm cười
Sông Hàn nở cái kiếp trôi
Bao năm còn nghén một lời rỗng không
 
Ta gục mặt xuống trăng vầng lạc điệu
Ta dấu trong lòng chút nhạt mờ không ai hiểu
Cỗ bài cháy nữa
Ai thắng, ai thua?
Ai nằm, ai kiệu?
 
Cây cau treo lời xiêu vẹo
"Chuột ơi mày ở nơi đâu
Để nhà trống hoắc mèo đau ngóng người"
 
Ta hận mình lạc lõng giữa cuộc chơi
Gian ngoa cũng hiểu
Lại học đòi xót? mong?
 
Ta treo bãi xế trăng lồng
Một con gió mắc phải long nhong buồn...

Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 20.01.2016 08:05:45
0
Ta không thấy thành phố của em
Họ bảo hoa phượng trên đỉnh trời thắp lửa
Cảng ngạt thơm
Có buồn nhưng không nỡ
Có mắt nhắm mưa
Như ô cửa cúi đầu
 
Anh ở đây Sài Gòn bốn mét chẳng thấy nhau
Ngắm ai đó hơi lâu lại cay xè vì bụi
Những ảo tưởng về vạn đường không góc tối
Cao ốc sáng choang
Nhưng ai cũng dấu một góc khuất trong lòng
 
Hà Nội buồn em nhắn những mùa đông
Sài Gòn trống những nỗi lòng đánh đổi
Là phố đó, người đâu
tiếng trả lời: đừng hỏi!
Là tiếng rao lẫn cuộc đời khóc vội
Là đôi mắt mẹ cha ở nơi nào hai ta không chạm tới
Là một lần bấm gọi
Phía bên kia dập máy cuộc đời

Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 20.01.2016 08:09:31
0
Tôi - Phế Nhân
 
Tôi bước đi trên phố
Miệng cười nữa vầng trăng lạc điệu
Nhìn những mảnh tim ngổn ngang sắc như những giấc mơ
Đỏ lòm như nghi kỵ
Tôi dẫm lên ơ hờ
 
Thoáng giật mình thấy gương mặt mình soi trên mảnh vỡ
Tôi bước đi trên phố
Giọt đàn bầu trộn lẫn trong mưa
Người choàng áo
book vé
Rồi căn dặn:
- Đừng chờ...
 
Tôi bước đi trên phố
Những tượng đài tạc trên đất ruộng
Rưng rưng nhìn con trâu từ kiếp trước
Lộn đến kiếp sau
Thành đứa trẻ mỗi bước chân chảy dài dòng máu
Buồn thương
Uất hận
Chấp tay cầu
 
Tôi bước đi qua phố
Thành phố sau lưng
Tan hoang trước mặt
Đàn cò cong cổ ngóng trưa
Đầm mồ hôi đen ngòm như thuốc độc
Con trai khép mồm chết giấc
Lão ngư ông tím mặt buông lờ
 
Tôi bước đi qua khu rừng tay xòe gai góc
Ngọn núi gạch ngói miểng bom
Đầm sâu bạc vàng, lòng tham không chừng mực
Tôi dừng lại ở một vết dao thiêng
Xẻ từ yết hầu
Vạch ngang qua mắt
Tiện thể cắt luôn tai
 
Nên không nghe thấy được tiếng tiền tài
khua loảng xoảng
Không nói được bằng tiếng hắt hơi đứt đoạn
Không thấy được dòng người hoảng loạn...
 
Tên phế nhân lê phần hồn tìm đến biển
Tiếng rền từ phía đông
Mang những linh thiêng về khâm liệm
Gã phế nhân chợt nghe thấy tiếng hò thương

"Ơi hò ơi... hò ời...
Hoàng Sa sóng nước mênh mông
Người đi thì có mà không thấy về..."
 
Tên phế nhân miễn cưỡng cười với những tên hề
Trong một lòng biển khác
Những cái khoa tay trầm mặc
Chòm râu bác ái
Cay nồng
 
Tên phế nhân tìm về với con sông
Đỏ dòng trên vai phải
Vớt phù sa đã bỏ quên sau chuyến đi cuồng dại
Ngắm đàn chim gọi xót hai tròng
Thì ra
hắn chưa sống
một lần!

Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 20.01.2016 08:13:29
0
Thế Giới Những Dòng Sông
 
Tôi đi qua một thế giới khác
Cành tay co chạm vào vòm trời
Lạnh
Và sợ hãi hơn cả lạnh
 
Người con gái tuổi mười ba
Nép vào trong lồng sương
Con suối vàng chảy thon từ núi
Hai ta nhìn từ khoảng cách - Không màu
 
Người con gái tuổi mười lăm
Nép mình vào khung xương
Dòng sông Tiền chảy một vòng không nghỉ
Ngọn sóng vút lên
Phố rụng lại sắc hờn...
 
Người con gái lùa tay trên sông Mã
Vẫn độc hành khua khoắng nỗi hoang ca
À ơi... bốn bể là nhà
Nhưng nơi mặt đất thì ra của người...
 
Và riêng ta
Dòng sông khuyết danh từ lúc đẻ
Vẫn lở bồi như thể vẫn còn trôi
Vẫn thấm từ rừng và đá tảng không lời
Vẫn yêu tiếng chim và vạn thứ mấy ai hiểu nổi
 
Vọng đôi tiếng mà sông Hàn không vọng lại
Người con gái đôi mươi bỏ lại cuộc đời
 
Tiếng hò lờ còn ngưng mãi
Dòng seine buồn loang tiếng hát chia đôi
 
Ta bỏ lại phận người và đôi dòng sông chảy mãi...
Có ai hai lần tắm lại một dòng đâu?
Có ai ở lại bên hồ Gươm không một lời chào
Có ai đó
Có ta?
Có huyệt đào khắc khoải...
 
Có dòng sông nhỏ tí ti
Nơi linh hồn ta sống lại
Có dòng sông chưa hình hài chảy từ mắt trái
Và một dòng sông chưa oán hờn chảy từ mắt phải
 
Có một người mang tất cả những dòng sông chảy trên vai
Vòm tay cao
Mái tóc đóng băng
Bầu trời lạnh hơn sợ hãi...

Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 25.02.2016 22:49:22
0
Năm Mới Vài Người
 
Năm mới nằm trong chén rượu
Người quét rác gác chổi
Ông xe ôm phẩy tay
Cô gái bán hoa lại tìm về nước mắt
 
Như mọi người - ngày tết
Ta bẻ nữa phần sự thật
Thành sự dối trá lớn kinh hồn
Mỗi ngày vẽ một nỗi cô đơn
Trong tiếng cười ồn ã
Trong từng cái siết tay
Cạn thời gian trong một tách trà
 
Năm mới
Là lúc vài cuộc đời hoảng sợ
Vì cho phép mình gác lại
Cho phép mình quên đi
Cho phép mình phải là một thứ gì
Chênh mắt đời giữa tết
 
Năm mới
Là một thử nghiêm đớn đau
Cho những kẻ phải gắng cười!
 
Riêng ta
Năm mới
Là một cái chớp mắt
Để ngăn lại vài thứ kịp thời
Trước định phận
Thế thôi...
 
09/02/2016

Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

wind.stt
  • Số bài : 425
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.07.2011
Re:Thơ nhạt - 21.05.2016 04:47:40
0
Có Những Cuộc Đời
 
Có những con người đi đến tận hôm nay
Mà không thấy nổi
những ngày quá khứ!
 
Có những cuộc đời không cần níu giữ
Có những tương lai
không cần trù dự bao giờ!
 
Có những giấc mơ
Là lời hẹn:
"nắng sẽ đến sau mưa!"
 
Có những hành trình
Để lại dấu chân mờ
... bâng quơ tồn tại!
 
Có những sáng tinh mơ
Tiếng chim đầu vườn
hót dại
Như hiểu cuộc đời đâu còn gì là mãi mãi
Khoáy đảo tồn sinh trước một ngày dừng lại
 
Cô gái nhà bên đổ vương vãi những sáng chờ...!

Quốc Phong
-------
Khi người đã thấy đủ đau
Thì thơ rồi cũng đổi màu không thơ...

Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 61 đến 83 trên tổng số 83 bài trong đề mục