Sài Gòn Con Thấy
Ngày giải phóng
con không biết Sài Gòn có bao nhiêu nước mắt
bao nhiêu nụ cười?
bao nhiêu đại dương rẽ đường sóng đánh?
nhưng con biết những bài hát tận tâm can
xé ruột gan để ngày mai lành lặn
những cành tay khô
nối miền này sang miền khác,
đất nước vẹn nguyên ru khát vọng yên lành...
nhiều năm giữ một tương lai
bàn tay với ra ngoài
gọi người ơi.. tô lại màu số phận
nhắc lại chi được mất với tự hào?
đừng đeo nỗi buồn lên những đứa trẻ sinh sau
bao nhiêu năm biển rì rào sao vẫn vắng?
trên đường chim bay cánh thiên di vẫn vẫy
trên luống cày khan có đường giun bò, đường chuột chạy
trên giảng đường có người thầy gập đôi trang giấy
trên phố Sài Gòn người ta vẫn đội nón sụp sâu
dấu mắt lướt qua ngày...
những bài hát vẫn run từng con tim nhấp nhô lồng ngực
cho con thấy Sài Gòn ngày hôm nay
với đổ rụm một phần nhận thức
Hà Nội mặt trời, Huế mặt trăng và Sài Gòn nhật thực
Con gà trống gáy toang...
bởi ngờ vực đêm-ngày
con cũng chỉ là một đứa trẻ cần manh áo miếng cơm
cần một mảnh đất cắm xuống niềm tin
cần nuôi trái tim mình khôn lớn
với cái dũng cảm của ông cha
với tình thương của mẹ lẫn xót xa
hy sinh đứa con bên này và đứa con bên kia
nên chẳng cần phải oán hờn ai cả...
con không biết Sài Gòn hôm nay có bao nhiêu nụ cười
bao nhiêu con người đang khóc
nhưng con biết chính mình đã bỏ rơi nước mắt
đã không cần một tổn thương đến từ biện bạch
đã không cần cái ôm chầm của một gã say
cứ mãi rầm rì: cuộc đời sao bất công đến vậy?
hôm nay Sài Gòn, con đã thấy
ngày mẹ cha bỏ nơi này ra đi để dựng một mái nhà
con đường sân si cần hiểu gì máu rướm!?
và con biết sống bên ngoài suy tưởng
bởi biên giới của tự do là thứ biên giới quá lạ kỳ