Tôi - Phế Nhân     
  Tôi bước đi trên phố 
  Miệng cười nữa vầng trăng lạc điệu 
  Nhìn những mảnh tim ngổn ngang sắc như những giấc mơ 
  Đỏ lòm như nghi kỵ 
  Tôi dẫm lên ơ hờ     
  Thoáng giật mình thấy gương mặt mình soi trên mảnh vỡ 
   Tôi bước đi trên phố 
  Giọt đàn bầu trộn lẫn trong mưa 
  Người choàng áo 
  book vé 
  Rồi căn dặn:  
  - Đừng chờ...     
  Tôi bước đi trên phố 
  Những tượng đài tạc trên đất ruộng 
  Rưng rưng nhìn con trâu từ kiếp trước 
  Lộn đến kiếp sau 
  Thành đứa trẻ mỗi bước chân chảy dài dòng máu 
  Buồn thương 
  Uất hận 
  Chấp tay cầu     
  Tôi bước đi qua phố 
  Thành phố sau lưng 
  Tan hoang trước mặt 
  Đàn cò cong cổ ngóng trưa 
  Đầm mồ hôi đen ngòm như thuốc độc 
  Con trai khép mồm chết giấc 
  Lão ngư ông tím mặt buông lờ     
  Tôi bước đi qua khu rừng tay xòe gai góc 
  Ngọn núi gạch ngói miểng bom 
  Đầm sâu bạc vàng, lòng tham không chừng mực 
  Tôi dừng lại ở một vết dao thiêng 
  Xẻ từ yết hầu 
  Vạch ngang qua mắt 
  Tiện thể cắt luôn tai     
  Nên không nghe thấy được tiếng tiền tài  
  khua loảng xoảng 
  Không nói được bằng tiếng hắt hơi đứt đoạn 
  Không thấy được dòng người hoảng loạn...     
  Tên phế nhân lê phần hồn tìm đến biển 
  Tiếng rền từ phía đông 
  Mang những linh thiêng về khâm liệm 
  Gã phế nhân chợt nghe thấy tiếng hò thương    
  "Ơi hò ơi... hò ời... 
  Hoàng Sa sóng nước mênh mông 
  Người đi thì có mà không thấy về..."     
  Tên phế nhân miễn cưỡng cười với những tên hề 
  Trong một lòng biển khác 
  Những cái khoa tay trầm mặc 
  Chòm râu bác ái 
  Cay nồng     
  Tên phế nhân tìm về với con sông 
  Đỏ dòng trên vai phải 
  Vớt phù sa đã bỏ quên sau chuyến đi cuồng dại 
  Ngắm đàn chim gọi xót hai tròng 
  Thì ra  
  hắn chưa sống  
  một lần!