1.
Tây Hồ nắng đẹp quá. Từng gợn sóng đua nhau lấp lánh. Có một quán cà phê nhỏ phía bên hồ. Hương và Liên đang uống hai ly sinh tố. Sắc đỏ và vàng sóng sánh trong chiều. Hương mặc một chiếc váy ngắn màu hồng xếp ly, để lộ chiếc cổ cao, đôi chân thon dài và làn da trắng muốt. Còn Liên, mặc áo crop-top trắng và quần bò rách một cách đúng mốt. Cả hai cùng cười nói vui vẻ.
Hương hỏi Liên:
- Cậu có tin vào duyên phận không?
Liên nhướn mắt nhìn Hương, mỉm cười:
- Sao tự nhiên lại hỏi thế? Có phải là... cậu gặp anh nào rồi không?
- Gặp đâu mà gặp. Chỉ là đọc sách thấy họ nói nhiều về duyên phận thôi - Mắt Hương mơ mộng.
- Tớ tin là thực sự có duyên phận. Duyên phận đó có thể mang đến cho tớ một anh nhà giàu siêu đẹp trai, hoặc có khi chỉ là một anh xe ôm nghèo. Khi cậu yêu một anh kỹ sư, một anh công nhân, hay thậm chí là một chàng nông dân, thì tất cả đều là định mệnh cả rồi. Cậu nói xem, trên thế giới có 6 tỉ người, nhưng lại chỉ có một nửa là đàn ông. Trong 3 tỉ ấy, có 2 tỉ là người châu Á, rồi thì nếu tính Đông Nam Á thì chưa đến 1 tỉ chàng, Việt Nam mình đàn ông chưa đến 50 triệu, cả miền Bắc chẳng đến 25 triệu nam, Hà Nội lại càng nhỏ bé hơn, chỉ khoảng mấy triệu. Trong mấy triệu người đó, chắc cậu chỉ gặp được vài nghìn người lướt ngang qua đường. Trong vài nghìn ấy, số người cậu sẽ gặp lần 2 chỉ vài trăm, số người gặp lần 3,4 còn ít hơn. Số người cậu gặp lần thứ 10 là vài chục. Trong vài chục đó, chắc chỉ 10 người là hiểu cậu, 2,3 người là có tình cảm lớn hơn bạn bè với cậu. Và người cậu rung động thật sự chỉ có 1 mà thôi. Cậu nói xem, đó có phải là duyên phận không. Tại sao trong số 3 tỉ người, không phải là ai, mà lại là người đó, một người duy nhất mà cậu yêu và người đó cũng yêu cậu.
Hương cười:
- Tớ rất thích nghe cậu triết lý. Nghe hay thật đấy. Cậu nói đúng, 3 tỉ đàn ông trên thế giới, chỉ có một người dành riêng cho chúng ta mà thôi. Chỉ có điều, làm thế nào nhận ra trong 3 tỉ người kia, đâu là người đàn ông của mình chứ?
- Thì tớ mới nói đó là duyên phận. Duyên phận sẽ dẫn dắt chúng ta đến với người đó.
- Hai em nói duyên phận gì mà nghe hay thế? - Chị chủ quán vừa mang đĩa bò khô cùng lát chanh ra, góp chuyện.
Liên mạnh miệng bảo:
- Chị ơi, chị có tin vào duyên phận không ạ? Chị gặp anh nhà có phải do số phận sắp đặt không chị?
- À... - Chị chủ quán ngập ngừng - Thực ra chị và anh xã là bạn thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ, chẳng biết có phải duyên phận không, nhưng dù chị có đi đâu thì cuối cùng vẫn lại trở về bên anh ấy. Hạnh phúc có những lúc ở xa rất xa, nhưng có lúc ở gần thật gần. Mà hai em có duyên với ai chưa vậy? Trông hai em xinh đẹp thế này kia mà.
- Hì. Em thì hai mối tình rồi, còn bạn ấy - Hương chỉ vào Liên - chỉ một tình đầu vắt vai thôi chị ạ. Nhưng mà cuối cùng cũng vẫn chẳng có ai đủ dũng cảm chịu làm người chồng tương lai.
- Thật thế hả? Nhưng mà không sao - Chị chủ quán an ủi - Đó có thể là do duyên phận của hai em chưa tới. Chị tin là chắc chắn sẽ có người dành cho hai em trên dòng người xuôi ngược ngoài kia. Chỉ cần đứng lên và đi tới bên họ thôi. Này, nhưng mà không phải chị có ý đuổi hai đứa đi đâu nhé.
Liên cười ngất:
- Vâng, em biết rồi. Nhưng nghe chị nói vậy, em lại muốn đứng lên ngay, rồi đi ra dòng người ngoài kia xem, biết đâu lại tìm được người em cần tìm thì sao.
Hương vỗ vai Liên:
- Đúng. Em cũng nghĩ thế. Để đi ra xem sẽ gặp ai nào, một anh xe ôm hay là một con Camry đây. Để xem số phận chơi trò đỏ đen với chúng ta như thế nào - Hương quay sang chị chủ quán - Chị à, nói vậy thôi, chứ cũng đến lúc bọn em phải về rồi. Chị tính tiền giúp em luôn nhé.
Hương nổ máy, tạm biệt Liên, phóng xe đi trước. Còn Liên, dắt xe ra khỏi quán, đi được một đoạn thì phát hiện bánh xe bị xịt lốp. Sao lại xui xẻo thế không biết? Không hiểu bị làm sao nữa?
Một anh chàng đi liêu xiêu suýt va phải Liên đang lúi húi nắn bóp bánh sau.
- Anh ơi, tôi muốn hỏi anh một chút được không? Không biết hàng sửa xe có gần đây không vậy? - Liên vội gọi.
Anh chàng đó trông khuôn mặt có vẻ sầu thảm, không nói gì mà vẫn cứ tiếp tục bước liêu xiêu lên trước.
- Này anh, tôi đang hỏi anh cơ mà - Liên nói vọng lên, rồi khổ sở dắt xe máy theo. Cố đi nhanh đến ngang tầm, Liên lại hỏi tiếp.
- Anh à, tiệm sửa xe có gần đây không? Anh làm ơn chỉ cho tôi với. Xe tôi bị xịt lốp rồi, tôi không thể cứ dắt xe theo mãi được.
Anh chàng đó lúc này mới quay lại nhìn Liên.
- Xe cô mài mặt trên đường đến nỗi rách cả quần thế này hả?
- Hả? Không. Anh hiểu lầm rồi. Là kiểu mốt bây giờ mà. Anh không thấy người ta mặc nhan nhản trên đường sao? Anh làm ơn chỉ cho tôi đi mà.
- Tiệm sửa xe thì cách đây hai bến xe buýt, bên trái đường, còn chỗ may quần thì ở ngay lối rẽ trên kia. Con gái các người thật là... Tôi ghét lòng dạ của mấy người.
- Này anh, tôi có làm gì anh đâu mà sao anh lại xúc phạm phụ nữ thế. Anh vừa thất tình đúng không? - Liên vừa dắt xe, vừa nói vừa thở - Hai bến xe buýt thì thật là xa đấy.
- Bộ trông tôi giống một người thất tình hả? - Anh chàng bỗng cười lớn như để giấu nỗi đau khổ bên trong.
- Anh... anh xem lại anh đi. Có giống với người bình thường không? Thật là... mệt đến đứt hơi. Bó hoa thì chẳng còn tươi nữa. Hộp quà trên tay thì chắc chắn không được người ta nhận rồi, nên tâm trạng mới ủ rũ vậy.
Anh chàng đó nhìn lại bó hoa và hộp quà nhỏ trên tay mình. Đúng thật. Bó hoa đã héo tự bao giờ. Lòng đau khổ như có muôn ngàn vết dao đâm vào tim. Anh ta nhìn Liên vẻ khó chịu, rồi tìm chỗ thùng rác vứt ngay bó hoa vào. Còn hộp quà, có vẻ như anh chàng còn lưỡng lự. Liên nghĩ, chắc hẳn trong đó có thứ quý giá lắm. Đang định dắt xe đi tiếp, mặc kệ anh ta, thì thấy anh ta quăng ngay chiếc hộp trên đường rồi đi tiếp.
- Này anh, hộp quà của anh này - Liên gọi với lại.
- Tôi vứt rồi. Làm ơn hãy vứt hộ tôi vào thùng rác - Anh ta ngoảnh lại rồi tiếp tục đi.
- Này! Anh không thấy tôi đang dắt xe sao. Làm sao tôi vứt chiếc hộp vào thùng rác cho anh được? Sao anh không tự mình...
Liên chưa kịp nói hết câu thì đã thấy anh chàng đau khổ đó mất hút trong bãi đậu ô tô phía bên đường.
- Trời đất - Liên dựng xe lại, thở. Dắt xe cả một quãng dài như vậy thật không dễ dàng. Cầm hộp quà trên tay, Liên tiến gần về phía thùng rác, sắp sửa thả chiếc hộp xuống thì lại sinh máu tò mò. Chà, không biết bên trong là gì vậy nhỉ? Đằng nào thì chủ nhân của nó cũng không cần nữa, thử mở ra xem nào. Oa, một chiếc nhẫn. Mà còn là chiếc nhẫn bằng bạch kim. Liên không thể tin nổi vào mắt mình. Sao anh ta có thể ném đi một cách phí phạm như vậy chứ? Chắc hẳn là quà cầu hôn của anh ta rồi. Mà lại là một chiếc nhẫn quá tuyệt hảo. Kể cả trong catalogue của nước ngoài, Liên cũng chưa bao giờ thấy một chiếc nhẫn được chế tác đẹp đến thế. Bên cạnh hoa văn rồng phượng cầu kỳ là hình ảnh một vị thần may mắn, chiếc nhẫn còn đính kim cương xếp thành hình trái tim với đường viền bằng đá sapphire. Nó quá đắt giá, bằng lương cả mấy năm đi làm tư nhân của Liên.
Liên đã sửa xe xong, trở về nhà. Hộp quà vẫn ở trong túi xách của Liên, Liên không nỡ ném đi. Biết đâu, chiếc nhẫn có thần may mắn sẽ đem lại điều gì đó son sẻ cho Liên thì sao? Một chiếc nhẫn quá giá trị như thế, người bình thường thật không nỡ lòng nào vứt bỏ. Mà bà thầy bói nói cũng đúng thật. Cách đây chục hôm, Hương rủ Liên đi coi bói. Bà thầy bói nói nhất định Hương và Liên sẽ có duyên phận trong năm nay. Bà ấy còn bảo Liên mấy ngày nữa sẽ tình cờ có được một điều may mắn, hình như là nhặt được một vật may mắn. Và may mắn đã đến thật. Đến giờ thì Liên tin thật rồi.
Nhớ lúc dắt xe đi ngang qua đường đến tiệm sửa, Liên suýt bị một chiếc xe con tông phải. Liên thoáng nghĩ, lần này mình chết chắc rồi. Vậy mà không hiểu sao từ đâu một người con trai lôi tay Liên lại, kéo cả cô và xe vào vỉa hè. Liên chưa kịp định thần thì người đó đã đi. Liên chỉ thấy cái bóng cao lớn đang nhỏ dần, nhỏ dần trước mặt...
Để hộp nhẫn trên mặt bàn, Liên đi xuống bếp nấu cơm. Đến lúc quay trở lên nhà thì nó biến mất. Ô hay, nó ở đâu được nhỉ? Cửa nhà Liên đã khoá rồi mới đi nấu cơm cơ mà. Liên cuống lên, tìm xung quanh, cúi xuống cả gầm bàn tìm, vẫn không thấy. Ô hay, chẳng lẽ nó không cánh mà bay. Từ lúc có chiếc nhẫn, tâm trạng Liên đã phấn chấn hơn hẳn. Lúc nãy, sếp còn gọi điện, bảo bản dự án mà Liên soạn thảo khiến công ty đối tác rất hài lòng, còn đề nghị giám đốc tăng lương cho Liên nữa. Hàng hoa bình thường Liên hay mua về để cắm cũng giảm giá đặc biệt hơn so với mọi khi, được miễn phí thêm cả mấy bông hoa ly nữa.
Từ lúc mất hộp nhẫn, lòng Liên bồn chồn không yên. Chắc chắn đã có người nào đó lấy đi. Nhưng ai mới được cơ chứ? Liên suy đi nghĩ lại. Là người đó. Chắc chắn rồi.
Liên bấm máy, gọi điện.
- Anh Thông, sao anh lại quá đáng với em thế?
Giọng đầu dây bên kia tỉnh bơ.
- Này, em gái, em đang nói chuyện gì vậy? Anh không hiểu.
- Anh biết rồi mà còn hỏi. Anh về nhà lúc nào mà đi nhanh quá vậy? Sao anh có thể tự tiện lấy đồ của em thế chứ? - Liên mắng át tiếng Thông.
- Ai bảo anh lấy đồ của em. Hì hì - Thông ranh mãnh - Anh chỉ mượn... một chút thôi mà, mấy hôm nữa gỡ lại anh sẽ đem trả. Mà sao bạn trai em tặng món đồ đắt giá quá vậy? Thằng đó chắc giàu lắm phải không?
- Anh thôi ngay đi. Đừng có cờ bạc nữa. Mau trả lại em ngay. Anh đang ở chỗ nào?
- À, chỗ này à... Chỗ này là... Xin lỗi em gái. Anh nghe không rõ. Chắc mất sóng rồi - Tiếng đầu dây bên kia vang lên tiếng "tút... tút..." liên tục.
- Này, anh... Anh không được làm thế với em chứ - Liên tức giận, dập máy điện thoại.
Thôi coi như là mất rồi. Chiếc nhẫn đó vào tay anh trai cô coi như xong. Liên buồn bã.
Ăn cơm xong, Liên ngủ một giấc dài đến sáng. Hôm nay là ngày đầu tuần, cũng là ngày cuối tháng. Hôm nay là ngày Liên nhận lương. Liên đến công ty từ rất sớm, chào hỏi chú bảo vệ rồi đi thang máy lên tầng 3. Bước vào phòng, thay vào không khí rôm rả như mọi khi là sự trầm lặng đến khó hiểu. Mặt ai cũng buồn xo.
Liên đặt túi xách xuống ghế, vội hỏi:
- Có chuyện gì với mọi người vậy, chị Hoa?
Cô gái ngồi ghế bên cạnh bảo:
- Em thực sự chưa biết chuyện gì hả? Tay giám đốc của chúng ta vỡ nợ, bỏ trốn rồi. Công ty phá sản rồi. Tất cả chúng ta từ hôm nay sẽ nghỉ việc.
- Không thể như thế - Liên đứng bật dậy - Hôm kia em còn đi ký hợp đồng lớn với khách hàng kia mà.
- Đời ai biết được chữ "ngờ" chứ. Chị đi soạn đồ của mình đây. Em cũng soạn đi rồi mà về.
Liên như "chết đứng" trước trận tiền.
Vừa về đến nhà, bà chủ nhà trọ thấy Liên, mừng như bắt được vàng.
- May quá, cháu đây rồi. Sao hôm nay lại đi làm về sớm thế? Cháu thanh toán tiền nhà tháng này với tiền của anh cháu mượn cô luôn nhé, tất cả là 10 triệu.
- Dạ? 10 triệu cơ ạ? Cô cho anh cháu mượn tiền lúc nào thế ạ? - Liên ngạc nhiên, trợn tròn mắt.
- Thì cách đây năm hôm, cái thằng đó mượn cô mà, bảo là cuối tháng này cháu trả tiền nhà thì sẽ trả luôn tất cả cho cô.
Liên "đứng hình". Hôm nay là cái ngày gì thế không biết? Liên lục túi để lấy tiền. Trời đất! Sao trong này toàn giấy lộn không vậy? Liên nhìn lại cái túi. Ôi trời! Đúng là cái túi màu đen, nhưng hoàn toàn không phải túi của Liên. Sao lại thế được?
Liên nhớ lại. Lúc biết tin nghỉ việc, cô buồn bã, ra ghế đá ở công viên ngồi, để chiếc túi xách ở ngay bên cạnh. Sau đó có một cô gái tới ngồi cùng ghế. Hình như cô ta cũng đeo một chiếc túi xách màu đen. Cô ta ngồi ở đó khoảng mấy giây rồi đi.
Liên thất thần, chân khuỵu xuống.
- Cô ơi, cháu mất hết toàn bộ tiền và giấy tờ rồi - Liên nói - Hôm nay, cháu cũng mất việc. Công ty phá sản rồi.
Liên cầm chiếc túi xách, bước thẫn thờ trên đường. Hương đi xe máy ngang qua, hỏi.
- Liên à, đi đâu thế?
Hương rót cho Liên cốc nước, an ủi.
- Thôi, không sao. Coi như của đi thay người. Giờ cậu cứ ở tạm phòng của tớ, tớ nấu cơm cho, rồi sẽ dần dần đi tìm việc. Khoản tiền của bà chủ nhà, tớ sẽ cho cậu vay để chuộc con xe của cậu về.
- Cảm ơn cậu. Không hiểu sao số phận đen đủi lại bám lấy tớ trong cùng một ngày như thế? - Liên bật khóc nức nở.
- Thôi nào. Cậu có khóc cũng có giải quyết được gì đâu. Lần sau nhớ phải cẩn thận hơn, biết chưa?
- Ừ. Tớ nghĩ ra rồi. Có thể là do mất chiếc nhẫn. Lúc có chiếc nhẫn may mắn đó, số tớ rất đỏ. Thậm chí không bị va chạm xe cái lúc mà tớ tưởng mình tiêu chắc rồi, lại suýt được tăng lương nữa. Từ lúc mất nhẫn, tớ toàn gặp xui xẻo. Thôi... Cậu... cho tớ mượn điện thoại, tớ gọi cho cái gã chết tiệt đó. Hức... hức...
Liên cầm điện thoại, bấm số.
- A lô, anh Thông. Em Liên đây. Anh đang ở đâu?
- Em gái à. Xin lỗi em. Ở đây không có số nhà - Tiếng từ đầu dây bên kia.
Hương ghé vào tai Liên, nói nhỏ: "Bảo với anh ấy là cậu vừa trúng xổ số, mời anh trai đi ăn hàng". Liên gật đầu.
- Anh à, em vừa trúng xổ số. Anh đợi em trước cửa nhà hàng Ý La độ một tiếng nữa nhé.
- Gì cơ? Sao hôm nay em lại tốt đột xuất thế? - Tiếng bên kia hoài nghi.
- Vậy rốt cuộc là anh có đến hay không? Không thì em ăn một mình vậy. Em còn tặng anh một món quà nữa đấy.
- Quà cơ hả? Thôi, không cần đâu. Anh chỉ cần tiền mặt thôi. Anh đến, anh đến là được chứ gì. Em nói lại xem nào. Ở Ý La phải không? - Tiếng bên kia cười phớ lớ.
Liên giận lắm.
Liên đến trước cửa nhà hàng Ý La trước giờ hẹn. Một lúc sau, một anh chàng to béo, để râu đến, khoác vai Liên.
- Em gái à, chúng ta vào thôi. Anh đến đúng hẹn nhé! Quà của anh đâu?
- Anh thôi đi. Bây giờ em xem anh thoát khỏi em như thế nào - Liên kéo tay Thông xuống, bẻ quặt về phía sau - Đây là quà của em dành cho anh đấy.
- Aaaaa! - Thông kêu lên - Từ từ đã. Không phải em hẹn anh đi ăn sao? Sao lại bẻ tay anh như vậy? Em bỏ ra đi.
- Hãy xem anh đối xử với em như thế nào. Anh có còn là người không đấy? Trả em 8 triệu tiền nợ và chiếc nhẫn đó ngay. Giờ em không còn một xu nào dính túi nữa, em mới bị mất việc và mất túi xách sáng nay rồi đấy, anh nói xem, em trả tiền ăn kiểu gì đây hả?
- Thì ra là em lừa anh. Em nhẹ tay một chút thôi. Mà em nói em mất việc thật hả?
- Em không cần biết. Anh có trả em ngay không thì bảo?
- Thì em cũng phải để cho anh lấy tiền đã chứ. Mà ở đây không tiện, trước cửa hàng nhà người ta.
- Thôi được rồi - Liên nới lỏng tay - Anh nói xem, trả ở đâu thì được.
- Ra cái ngõ vắng vắng kia - Thông bảo.
Thông ngạc nhiên nhìn em gái.
- Em nói gì? Em bị bà chủ nhà đuổi luôn rồi hả?
- Đúng thế - Liên buồn bã - Vậy nên, anh mau trả em chiếc nhẫn đi. Đó là chiếc nhẫn may mắn của em đấy.
- Thế sao em không nói sớm? Anh lại lỡ...
- Gì cơ? Anh lại bán nó rồi chứ gì?
- Phải. Anh bán nó cho hiệu cầm đồ.
- Là hiệu cầm đồ nào? Anh bán được bao nhiêu thì mau trả lại người ta và lấy nó về cho em mau.
- Em gái ngốc nghếch à, dù sao anh cũng bán nó rồi. Em có biết được bao nhiêu không? 100 triệu đấy. Không phải em đang cần tiền sao? Anh đưa một nửa cho em. Còn một nửa còn lại, từ từ anh sẽ nghĩ cách trả lại em.
- Cái gì? Anh đã tiêu hết 50 triệu rồi sao? Anh nợ nần chồng chất như thế, còn dám bảo sẽ tìm cách trả lại? Trả lại bằng bài bạc, đỏ đen đó hả? Hôm nay, anh không lấy được chiếc nhẫn về thì không thoát khỏi tay em đâu.
Liên áp giải Thông tới hiệu cầm đồ. Ông chủ ở đó là một người hiền lành với mái tóc hoa râm.
Trông thấy Thông, ông hỏi:
- Có chuyện gì thế? Đây là...
- Chú à, đây là em gái cháu. Chuyện cháu bán chiếc nhẫn cho chú hồi sáng... - Thông bảo.
- À, là chiếc nhẫn tuyệt vời đó hả? Không phải cậu đã nhận đủ tiền rồi sao? Còn có chuyện gì nữa thế?
- Giờ chú nhượng lại cho cháu được không?
- Nhượng lại? - Ông chủ tiệm nhíu mày.
Liên đáp:
- Vâng ạ. Chú bán lại cho cháu. Cháu cần nó gấp.
- Chiếc nhẫn đó có gì đặc biệt sao? - Ông chủ tiệm ngạc nhiên hỏi.
- Đó là nhẫn Định mệnh. Nếu có nó thì gặp may mắn, không có nó thì gặp xui xẻo. Là anh cháu không biết nên đã bán nó đi. Chú à, cháu xin chú đấy.
Ông chủ tiệm thở dài, lắc đầu.
- Không được rồi. Bây giờ chiếc nhẫn đó đã được người khác gọi điện đến trả giá rồi. 230 triệu. Họ hẹn lát nữa đem tiền đến lấy. Nếu cô, cậu trả bằng hoặc hơn thì hãy nói khó với người ta để mà mua lại vậy. Tôi xin lỗi vì cũng không giúp gì được. Mặc dù chiếc nhẫn đẹp vậy, bán đi thì tôi cũng thấy tiếc lắm. Nhưng mà làm ăn kinh doanh mà...
Liên sững người. 230 triệu? Liên lấy đâu ra số tiền ấy chứ. Lúc nãy, gọi điện cho Hương, Hương hứa sẽ cho Liên mượn 50 triệu để bù vào số tiền còn thiếu của Thông. Hương làm cho công ty nước ngoài, kiếm được chục triệu 1 tháng. Nhưng Hương cũng chỉ có thể cho Liên mượn đến thế là hết trong số tiền tiết kiệm của mình. Giờ còn gần 200 triệu nữa, Liên biết kiếm đâu ra đây. Có trách chỉ có thể trách cô bất cẩn, và anh trai cô thì...
Liên giận tím mặt, hằn học nhìn Thông. Thông lùi lại phía sau, xem ra chỉ có đánh bài "chuồn" là thượng sách trong cơn hầm hập "nước sôi lửa bỏng" này.
- Em gái à, anh... anh đi vệ sinh một lát nhé.
Liên kéo tay Thông lại.
- Anh đừng có "chuồn". Đừng tưởng em không biết ý định của anh. Hôm nay, anh mà không giải quyết được việc này thì không xong với em đâu.
Thông cười trừ.
- Thôi được rồi, em gái. Hì - Đoạn, anh chàng khổ sở quay sang ông chủ hiệu cầm đồ - Chú à, hay là chú cho em gái cháu ngắm lại chiếc nhẫn lần cuối đi chú. Khổ thân nó, dù sao đây cũng là chiếc nhẫn người yêu nó tặng, cháu nợ cờ bạc nên mới đem bán. Coi như cháu xin chú được không ạ.
- Haizz. Thôi được rồi. Tôi cho cô, cậu ngắm lần cuối vậy - Ông chủ tiệm rộng lượng mở hộp nhẫn ra, đưa chiếc nhẫn cho Liên. Thông liền nhanh tay đeo ngay chiếc nhẫn vào tay em gái.
- Chà, đẹp quá. Cứ như chiếc nhẫn sinh ra là để cho em gái anh vậy. Liên à, em đưa hết số tiền mang theo cho ông chủ. Chúng ta về thôi.
Đoạn, Thông lấy tiền trong túi xách của Liên ném cho ông chủ hiệu rồi kéo tay Liên chạy vội.
Ông chủ tiệm hốt hoảng.
- Này, hai người làm cái gì thế hả? Mau quay lại mau lên. Người đâu rồi?
Ông chủ hiệu hối người đuổi theo.
Trong lúc đó, Thông nắm tay em gái chạy bán sống bán chết. Lúc nào cũng có cảm giác như sắp bị đuổi gần tới tận nơi, Liên thở không ra hơi. Họ chạy qua rất nhiều ngã rẽ, qua chợ rồi qua phố. Đến một con hẻm nhỏ, Liên dừng lại.
- Em... em chịu hết nổi rồi. Tất cả là lỗi... lỗi tại anh.
- Không phải... không phải anh đã lấy lại nhẫn cho em rồi sao? - Thông cũng dừng lại để thở.
- Bằng cách chạy như... một tên tội phạm thế này ấy hả?
Liên còn chưa kịp chất vấn anh trai cờ bạc của cô xong thì đã lặng người khi thấy một đám vệ sỹ đeo kính đen đứng trước mặt. Một người mặc vest hồng, dáng chừng như là ông chủ của họ tiến đến gần.
- Cô gái, chúng ta không thù không oán. Tôi không muốn cô phải chịu thiệt thòi.
- Các người là ai vậy? Các người muốn làm gì?
Thông vội che cho em gái.
- Mấy người có giỏi thì vào đây. Ức hiếp một cô gái thì có còn là đàn ông không hả?
- Thế cờ bạc như anh thì là đàn ông sao hả? - Ông chủ áo hồng nhếch mép cười.
- Cái gì? Nói cái gì vậy hả? - Thông liền nổi khùng lên.
- Thôi, mấy người thôi ngay đi. Các người chắc là khách của tiệm cầm đồ đúng không? Nếu các người muốn chiếc nhẫn thì... - Liên vội can.
Ông chủ áo hồng thay đổi ngay sắc mặt.
- Tuyệt quá! Cô sẽ đưa ngay nó cho chúng tôi chứ!
- Đưa ngay sao? - Liên liếc nhìn xung quanh - Không... Đời... Nào!
Liên định ù té chạy thì đám vệ sỹ đã nhanh tay lôi lại. Liên cắn tay một gã, khiến gã kia la oai oái. Một gã khác định thúc mạnh vào bụng Thông thì ông chủ áo hồng ngăn lại.
- Không được manh động.
Hai anh em bị giữ lại, không thể cựa quậy.
- Ông thả tôi ra ngay - Liên bảo.
- Cô gái, tôi nói rồi, chúng ta vốn dĩ không thù không oán, tôi cũng không muốn làm khó cô. Thôi vậy. Cô hãy ra giá đi. Bao nhiêu tôi cũng chấp nhận - Ông chủ áo hồng bỗng nói vẻ khẩn khoản.
- Sao các người lại cần chiếc nhẫn này đến vậy? Còn biết bao chiếc nhẫn đẹp hơn. Chiếc nhẫn này như bùa hộ mệnh của tôi, làm sao tôi bán nó được chứ?
- Chiếc nhẫn này cũng quan trọng với cô đến vậy sao? - Ông chủ áo hồng ngạc nhiên.
- Phải. Vậy nên mấy người nhanh bỏ tay tôi ra. Có chết tôi cũng không bán đâu.
- Thôi, bỏ tay cô ấy ra - Ông chủ áo hồng ra lệnh.
- Cả tôi nữa - Thông bảo.
Đám người đó thả cho Thông và Liên đi. Họ định đi thật thì ông chủ áo hồng bỗng cất tiếng.
- Cô gái, thực ra, làm sao cô có được chiếc nhẫn này vậy? Nếu chiếc nhẫn này còn cứu sống được một mạng người nữa thì cô nghĩ sao?
- Gì cơ? - Liên ngoảnh lại.
- Thật ngạc nhiên là cô lại là người có chiếc nhẫn này. Tôi nghe nói anh trai cô đã bán cho tiệm cầm đồ. Cô có biết là chiếc nhẫn này giống y hệt những gì đã mô tả mà chúng tôi có được từ khách hàng lớn của chúng tôi không? Chúng tôi đã làm rất nhiều, rất nhiều chiếc nhẫn, nhưng tiểu thư của khách hàng chúng tôi vẫn không hài lòng, cho đến khi, tôi vô tình chụp được chiếc nhẫn này ở hiệu cầm đồ và đưa cho cô gái ấy xem. Cô ấy bảo là nhất quyết phải lấy lại chiếc nhẫn này, bằng bất cứ giá nào.
- Vậy mấy người là...
- Cô gái, chúng tôi đến từ tập đoàn đá quý và trang sức Thịnh Sơn.
- Tập đoàn Thịnh Sơn? Không phải tập đoàn trang sức lớn nhất nước ta sao? - Thông mở tròn mắt.
- Đúng vậy.
- Thế nhưng... - Liên nói - Tôi không thể rời xa chiếc nhẫn này. Mà việc của các người thì đâu có liên quan đến tôi? Làm sao tôi biết được là mấy người nói thật chứ?
- Cô gái, cô tin hay không thì tuỳ cô vậy. Nhưng cô tiểu thư đấy đã được chuẩn đoán mắc ung thư. Đây là nguyện vọng cuối cùng của cô ấy. Tôi cầu xin cô. Dù sao cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp.
- Bị ung thư sao? Không phải là cũng giống ba mẹ mình sao? - Liên thoáng chạnh lòng - Thôi được rồi... Của các người đây.
Liên lục túi xách ra, đưa cho bọn họ hộp nhẫn.
- Thực ra đây là chiếc nhẫn tôi vô tình có được. Một anh chàng nhờ tôi vứt nó đi. Nhưng chiếc nhẫn liên tiếp đem lại may mắn, cho nên tôi đã giữ nó lại. Vậy... Tôi có thể hỏi một chút không? Chiếc nhẫn này... phải chăng là quà đính hôn của cô gái ấy?
- Cái này... Tôi cũng không rõ. Nhưng... Cô yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ chế tạo một chiếc nhẫn y hệt thế này để đưa lại cho cô.
- Thôi, không cần đâu - Liên bảo - Coi như tôi nên trả về nữ chủ nhân thực sự của nó, mặc dù nó đã đem đến may mắn rất nhiều cho tôi.
Thông vội nói:
- Ấy, không được. Em gái, không phải chúng ta đã trả rất nhiều tiền để lấy lại nhẫn sao? Em đang không một đồng xu dính túi, lại thất nghiệp, em định làm thế nào đây? Không phải mất chiếc nhẫn, em sẽ càng thêm xui xẻo sao?
- À... Chuyện này thì đơn giản thôi. Nếu cô, cậu không muốn chiếc nhẫn khác, tôi sẽ trả lại cho cô, cậu toàn bộ số tiền mà hai người đã trả cho ông chủ tiệm cầm đồ. Mà tổng công ty chúng tôi cũng đang cần tuyển người, tôi sẽ giới thiệu cô vào vị trí ứng viên, thứ hai tuần tới, cô hãy mang hồ sơ đến nộp.
- Thật sao? - Liên tròn mắt - Ông đang nói thật đấy chứ? Tuyệt quá. Vậy ông chỉ cần trả 50 triệu để tôi trả lại cho bạn tôi thôi. Thế là được rồi. Cảm ơn ông.
- Vậy cũng được. Vậy thì cô hãy đến thuê nhà trọ gần công ty cho tiện đi lại sau này. Tiền nhà trọ của cô trong năm đầu, tôi nhất định sẽ cử người trả cho cô. Như thế có được không?
- Tôi nói không sai mà. Chiếc nhẫn luôn đem lại may mắn. Chỉ tiếc là... chiếc nhẫn lại không thuộc về tôi nữa rồi - Liên bảo.
Thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Liên, Hương mỉm cười.
- Sao thế? Hối hận rồi à?
- Không. Chiếc nhẫn đó dùng để cứu người, nên tớ nghĩ, mất nó sẽ không đem lại xui xẻo cho tớ nữa đâu. Chỉ là, tớ băn khoăn không hiểu, nếu anh chàng đưa nhẫn cho tớ biết được cô gái mà mình yêu không hề phụ bạc mình, thực sự muốn cưới mình, nhưng lại không muốn thấy mình đau khổ vì bệnh tật của cô ấy, nên đã chọn cách chia tay, thì anh ta sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? - Liên bỗng hỏi.
- Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy. Mặc kệ anh ta đi. Cậu cũng đâu giúp được gì chứ - Hương khoác vai Liên - Bây giờ, cậu sắp có việc làm rồi, lại chuẩn bị chuyển sang nhà trọ mới nữa, không phải là việc đáng ăn mừng sao? Cậu không nghĩ là chúng ta nên đi ăn hàng à?
- Ừ. Phải rồi. Đến Ý La nhé - Liên vui vẻ.
- Hai em đi Ý La ăn mảnh à? Không được đâu - Thông từ đâu xuất hiện - Cũng nên mời anh đi chứ?
- Anh thôi đi. Nếu không phải tại anh cờ bạc, thì em cũng không đến nỗi khổ sở như thời gian vừa rồi - Liên bảo - Anh đi chỗ khác đi.
- Này, em gái... - Thông gọi với lại.
Nhà hàng Ý La vừa bưng lên hai suất tôm hùm thơm phức. Liên cảm ơn chàng hầu bàn, rồi rót rượu vang vào hai chiếc ly.