Thông số

Tác giả Bài
Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Thông số - 28.03.2015 23:20:30
Thông số
 
Đứng trước thang máy, ngần ngừ không biết người đứng trước đã bấm nút máy hay chưa thì người đó quay lại, hỏi luôn:
- Chú đến có việc gì ...hay đi học?
- Đi học thì sao ..?. Tôi nói theo lối giỡn vui
- Tốt quá chứ!...
- Sao lâu quá không thấy..?
 
Cô sinh viên cho biết là sẽ trình luận án tiến sĩ vào tháng 11 tới. Rồi cô kể một hơi -dĩ nhiên, đôi khi cũng do tôi hỏi thêm cho biết thêm chi tiết- là hồi biết tôi trước kia là lúc sắp lấy Cử nhân. Theo học môn hóa, đề tài nghiên cứu về chất Polymer (khi nói đến chữ này, sợ tôi không hiểu, cô ấy có giải thích một lúc).
 
- Lúc này, sao thấy ít người Việt quá (ý của cô là ít thấy sinh viên người Việt)
- Trước, khi vào nhà ăn sinh viên ...thấy ít ra cũng 2(3) người. Bây giờ thấy như sinh viên Tàu khá nhiều.
 
Không biết vì lý do đó hay nào khác mà Đại học Blindern (Oslo) có dự định thâu học phí sinh viên. Nếu việc này xảy ra, chỉ sinh viên Phi Châu là gặp khó khăn.
 
- học một lèo như cô cũng hay ...
- Cháu còn một cái hay nữa là ...đã có 2 con rồi. Mấy đứa bạn cùng học, khi gặp lại, không ngờ đã đi trước chúng về việc lập gia đình ..hoặc hơn những đứa mới có một con
 
Cô sinh viên này, bây giờ là giáo viên (chắc dạy môn hóa) rồi ...và đi học được tài trợ (không biết của trường nơi cô ta dạy, hoặc tại một công ty cô có làm thêm). Học môn hóa nhưng tính tình vui vẻ, cởi mở. Khi nói về việc bơm chất thí nghiệm vào loại cá, có thân hình nhìn xuyên qua được, cô ta dùng nguyên tiếng Na Uy và hỏi tôi tiếng Việt là gì. Hỏi trực tiếp. Không giải thích loanh quanh, dù bằng tiếng Na Uy...và không tỏ mắc cỡ khi không nói được chữ đó bằng tiếng Việt.
 
- Tiếp tục việc nghiên cứu sau bằng Tiến sĩ cũng hay ...nhưng việc này có nhiều khó khăn. Công trình nghiên cứu toán học, có khi mất mấy chục năm mà chẳng có gì.
- Dễ hơn ngày trước nhiều ...vì khi tính toán đã có những phương tiện trợ giúp, chẳng hạn, như máy tính ..v..v..
- Có lần tôi đọc được rằng, có người nghiên cứu về Thiên văn mà sau 2(30) năm, cũng chẳng thấy đúng như thuyết mà mình đã dự đoán.
- Đúng thế ...hơn nữa, cháu cần làm gì đó để bù lại công sức của chồng đã hỗ trợ cho cháu lâu nay.
 
Theo cô, anh chồng học có vẻ khỏe hơn việc học của cô. Học xong Cử nhân môn hóa, anh ta học thêm này khác và đi làm thêm ...để có kinh nghiệm ..rồi lập gia đình. Còn cô, vừa học vừa có con ...và chỉ học. Không biết gì khác.
 
- Hình như chú thuộc Kháng chiến ..phải không?
- Cô giỏi tiếng Việt ..cô đoán giùm luôn nghĩa chữ này là gì?
- Chịu ...khi học, khi làm, sử dụng nhiều ngôn ngữ khác nhau ...nên cũng muốn thư giãn cái đầu.
- Có nghĩa là "khiến chán" đó!...
 
Cô miên man nhắc lại chuyện cũ. Nào là cùng anh chàng tên ....làm MC cho buổi tổ chức tất niên sinh viên, nhưng cũng vì mãi mê việc học nên không chấp nhận cùng sinh hoạt với nhóm của chúng tôi. Hội Vinof (1)
 
- Sau cấp Tiến sĩ chắc cũng chẳng làm được gì hơn. Lâu nay cháu đã bị tù rồi ...
- Tù ..? tôi hơi ngạc nhiên, vì có thể nào, cô này vì một sơ suất gì đó ...nên đã ...
- Không ..cháu muốn nói là đã có gia đình, có chồng và hai con.
 
Đến đây, tôi mới hiểu ra. Lúc nãy, khi cô ấy hỏi tôi có trong tổ chức nào đó ..tôi có nói với cô ấy theo kiểu của tôi. Đại khái là, dù không còn thân nhân ở VN -chứ đừng nói kẻ còn anh em, cha mẹ ở VN- nhưng cảm thấy giúp được gì cho họ, mình cứ giúp theo cách mình có thể làm được. Bây giờ, cô ta, vừa nói tình thật và cũng có thể nói theo cách riêng của cô; giải thích việc không thể đứng vào một hoạt động của một nhóm, một tổ chức nào đó.
 
Khi đã chia tay, tôi thầm nghĩ, ai cũng có hoàn cảnh riêng, cũng loay hoay trong một khuôn khổ nào đó (đi học, làm việc, có gia đình ..v..v..) thì có ai lo cho việc chung. Nếu còn có thời gian trao đổi nhiều hơn, tôi sẽ nói rõ tại sao tôi lại vẫn còn đi học. Tôi sẽ kết hai việc sau làm một. Đó là đi học để có thêm kiến thức ...và có kiến thức để may ra, tôi kiếm được một thông số cho bài toán chính trị thời sự hiện nay tại nước nhà. Nhưng không chỉ kiếm mà dấn thân hoạt động theo đường hướng đã tìm ra được.
 
Người nghiên cứu toán học, nghiên cứu về chính trị, xã hội học, có khi mất gần cả đời người mà vẫn không tìm được đáp số cho lý thuyết của họ. Nếu tôi, rốt cuộc, dành khoản đời còn lại tìm một thông số để giải đáp vấn nạn của đất nước, mà chẳng tìm ra được phương cách tốt nhất; điều đó cũng cam chịu, chứ chẳng thấy có gì buồn phiền, hối tiếc.
Nhưng ...lại chữ nhưng ở đây là, một cá nhân, trong hạn hẹp của người đó, không hoàn thành sứ mệnh của mình, vẫn có thể trao truyền việc đó cho lớp kế tiếp. Lớp này, có thể chính là con em mình hay nói chung là thế hệ tiếp nối. Ai làm được điều này đều đáng được khen. Chẳng hạn, gần đây, trên trang mạng, nghe đâu ông Nguyễn Đình Thắng (làm việc trong nhóm BOAT people trước kia) đã (hay sẽ) tổ chức các lớp huấn luyện cho thanh niên về việc gầy dựng các hoạt động chung cho tập thể và về tinh thần lãnh đạo.
 
Lại chữ nhưng ... Nếu đường lối đó không có mục tiêu trong sáng và vì lợi ích cộng đồng, liệu chúng ta có nên ủng hộ hay không?. Nói rõ hơn, nếu tập hợp của ông này, chỉ mong làm chuyện "hòa hợp, hòa giải" theo lối "cố đấm ăn xôi" (ai chỉ trích cũng chẳng sao, miễn là, khi được bắt tay với kẻ thù của toàn dân rồi, có chút quyền và lợi là đủ)...vậy có nên giữ nguyên tình trạng hiện nay không?. Nghĩa là không hoàn toàn ủng hộ việc gầy dựng một tập hợp như ông Thắng đã có ý định đó. Đừng hỏi ai là "kẻ thù" ở đây, vì Việt cộng làm tay sai hay bán đất, bán đảo để duy trì quyền lợi của đảng CS là đã phản bội tổ quốc, là kẻ thù của toàn dân.
 
Việc đi tìm một thông số cho bài toán chính trị hiện nay tại đất nước VN rõ ràng không phải là một đề tài dễ, như mọi người lâu nay đã cảm nhận.
 
 
 
PQ
Oslo 28.03.2015
10:59
 
 
 
 
Ghi chú:
(1) www.vinof.no

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 02.04.2015 22:52:10
 
Đánh đu với quỉ

Một sáng bình thường như mọi hôm. Nhưng, tôi có thể nhớ ngày 01.04 hôm nay hơn những ngày tháng 4 khác. Ngày 30.04 của năm 75 nay đã bốn chục năm rồi. Ngày hôm nay của tháng 04 biết đâu sẽ là những ngày không hay của những tháng năm sau này. Bởi hôm nay, tôi đã đánh đu với quỉ.

Mở máy, vào Yahoo không được, bởi trục trặc do nơi đánh sai mật khẩu. Sau nhiều lần thử, tôi biết ra trục trặc do thói quen của mình. Một lần trước đây, tôi điền mật khẩu mà không để ý dấu "v" ở phần "tick box". Khi làm việc vô tình này, mật khẩu chỉ được sử dụng trong thời gian nhất định nào đó.

Sau thời gian đó, phải chọn mật khẩu khác. Cứ thay đổi liên miên, đến lúc không còn nhớ mật khẩu nào là của lần cuối. Và vì làm thế nhiều lần, nên Yahoo dành cho tôi việc làm mật khẩu mới, bằng cách sử dụng các địa chỉ email của của tôi.

Các địa chỉ email của tôi khi được Yahoo đưa ra toàn loại củ rích; không dùng được. Thế là đành liên lạc với Yahoo, nhờ giúp đỡ để làm mật khẩu mới, bằng cách nối kết qua trang mạng vi tính.

Thời gian chờ rất lâu. Hôm nay, tuy là ngày cuối để mọi người nghỉ làm việc, nhân lễ Phục sinh ngày mai; nhưng chưa chắc mọi người đều ở tại nơi làm việc đúng nghĩa của nó. Nói thế, vì tuy có mặt tại văn phòng, họ bận những chuyện khác nhiều hơn. Nhất là dịch vụ giúp đỡ khách hàng của một đơn vị dịch vụ có tính toàn cầu như Yahoo.

Trong thời gian chờ đợi, tôi vào máy khác để xem tin tức. Đến khi xem lại, người phục vụ vào máy và đã nhắn tin đến tôi 3 lần. Không thấy trả lời nên họ rời máy, để trả lời cho những khách hàng khác.

Tôi đành phải vào máy, làm một lần nữa dịch vụ xin được giúp đỡ, chỉnh lại việc làm mật khẩu. Vừa ăn sáng (hơi trễ) vừa để mắt theo dõi màn hình.

Màn hình không còn sóng lăn tăn (biểu thị việc liên lạc vẫn còn tiếp diễn) ...và có điện thoại reo.

Mừng quá! ...tôi bốc máy ngay. Mọi việc sau đó lôi tôi theo như phải chạy theo một "con quỉ". Đầu giây giới thiệu tên, giới thiệu cơ quan gọi đến là của công ty Microsoft. Rồi nói tôi vào trang nào đó để biết xem tình trạng máy tôi bị nhiễm virus ra sao. Sau khi tôi được nhìn thấy các dấu hiệu mà họ đưa ra trên mạng, họ nói họ gọi là để giúp tôi điều chỉnh tình trạng đó. Đã vậy, tôi còn được tự mình đánh vào một trang nào đó trên mạng, cho biết rằng, phụ liệu giúp đỡ đó là "cá nhân" và "miễn phí".

Miễn phí mà không làm ngay chắc quá uổng!. Những người đi xem phim (phải trả tiền) mà còn xếp hàng từ hôm trước. Họ dựng lều trước rạp hát để được ưu tiên vào mua vé trước. Những khách hàng của các siêu thị lớn, bán giá thật rẻ cho một số người vào tiệm trước tiên, nên cũng đã tạo một cảnh tượng giành giựt ghê hồn. Khách hàng đạp lên nhau để vào kiếm những vật dụng họ định mua. Đành này, mình ngồi nhà, lại được "miễn phí", lại có thể tránh khỏi tình trạng hỏng hóc đến có thể bỏ luôn 4 cái máy vi tính trong nhà (trong đó có iPad), ai mà không chạy theo sự miễn phí này cho bằng được.

Đến khi người "ảo" bên kia mạng nói rằng, dịch vụ giúp đỡ này phải được trả bằng một giá tiền nào đó. Điều này khiến người nghe không "care" (quan tâm). Giá cả phải chăng. Việc bảo đảm không bị virus phá máy trong 10 năm chỉ khoảng 800 Kr (khoảng 120 đô) và nếu mắc, chỉ mắc hơn một chương trình bảo đảm chống virus (Norton chẳng hạn), vài chục đến chừng trăm đồng tiền Na Uy.

Dĩ nhiên, trả tiền qua mạng. Điều này tôi đã gần như đã mắc phải trong năm trước. Họ cũng làm công việc tương tự. Nhưng lần này, bọn gian láu cá hơn nhiều. Họ đã dùng trang Google để đánh ra yêu cầu của họ, vì e rằng, có thể khách hàng từ Na Uy, không hiểu tiếng Anh rốt ráo, có thể xem qua phần dịch ra tiếng Na Uy mà làm đúng theo ý của họ. Nhóm gian lần trước, cũng nói tôi cho chi tiết trong thẻ ngân hàng. Nhưng khi hỏi tôi về con số có tên là "con số kiểm soát" (controll number), tôi không rành nên cho lung tung. Lần này, chúng như đứng bên cạnh, nói tôi ghi cho chúng con số đó. Nói là "như đứng bên cạnh" vì nãy giờ, những trao đổi (hướng dẫn) từ phía bên kia, diễn ra cứ như họ đứng bên cạnh mà dẫn tôi đi từng bước.

Trong thời gian này, vợ tôi bắt đầu để ý đến việc tôi làm, bởi có lúc tôi to tiếng khi nói vào điện thoại (nghe bên kia không được rõ). Năm rồi, sau khi rời máy vi tính, tôi được điện thoại từ ngân hàng cho biết, tôi sắp bị kẻ gian lừa, qua việc trả tiền qua băng, cùng một dịch vụ tương tự, nên họ đã khóa trương mục của tôi. Vì thế, vợ tôi cất tiếng can ngăn. Sự căn ngăn diễn ra nhiều lần, đến nỗi bên kia hoài nghi có thể bị theo dõi trên mạng sao đó, nên còn hỏi tôi là có sống cùng với người nào trong gia đình không.

Sau khi sự việc xảy ra, tôi liên kết điều này với những sự can ngăn của nhiều người trong xã hội "mạng", trong sinh hoạt thời sự của người Việt ở nước ngoài. Ông Ngô Thanh Hải, bên Canada, làm dự luật tưởng niệm ngày 30.04.1975 mà lấy tên "Ngày hành trình đến tự do" bị phản đối mạnh mẽ. Ông Nguyễn Đình Thắng, ở Washington, tổ chức ngày vinh danh, tưởng niệm cũng lấy tên tương tự. Trong Cộng đồng người Việt, những bài lên mạng công kích dữ dội. Nhưng, họ vì say máu nên cứ làm!. "Say máu" ở đây có nhiều nguyên do. Vì ham chức danh, vì quyền lợi tiền bạc ..và vân vân ....

Phần tôi, chẳng "say máu" gì cả!. Chỉ vì sợ hư các máy tính trong nhà, nên cứ thong thả cho chúng các dữ kiện trong thẻ ngân hàng của mình. Tôi nghĩ, chúng đã ghi rõ số tiền mình phải trả cho chúng, lên trang trả tiền Forex, vì dịch vụ chúng đã làm cho mình; nếu bị gạt, mình mất vài trăm có đáng là bao! Ai ngờ, tuy đưa lên trang mạng cho mình thấy có chừng 800 Kr, nhưng trên thực tế nó đã lấy mình mất một số tiền gấp 4 lần con số đó. May là trương mục của tôi chia làm 2 phần, do trước đây đã sát nhập từ hai ngân hàng khác nhau làm một, nên sự mất mát không là bao. Nếu trương mục chỉ là một, coi như tôi tiêu tan sự nghiệp rồi!...

Nếu sự việc lỡ dĩ xảy ra như thế, khổ cho riêng tôi đã đành, mà vợ con còn phải chịu khổ lây. Tiền dành dụm của một gia đình còn có lúc chắt chiu kiếm lại được. Nhưng cơ nghiệp của một đất nước, nếu đã mất đi ...đâu dễ dàng kiếm tìm lại được.

Lý lịch bọn CS ở Việt Nam, từ đầu đảng là Hồ Chí Minh, đã là một căn cước giả. Dù rằng, HCM không phải là Hồ Quang của Tàu giả dạng chẳng hạn, việc kết ước của ông này là sẽ sẵn sàng nhượng đất, và làm mọi cách để trả công sự giúp đỡ của Tàu Cộng, đã là một phản bội trắng trợn. Đó là bọn người phản quốc. Thế mà ngày nay, có những người còn mơ hồ đi theo con đường đó, phụ tay cho bọn cầm quyền CS hiện nay, thực hiện nốt Hiệp ước Thành đô, biến Việt Nam thành một quân, huyện của Tàu ...bọn này phải được gọi là bọn phản quốc "ăn theo"!.

Với tụi CS, bản án nào dành cho loại người phản quốc, chúng thực hiện thật dứt khoát. Với người gọi là "Quốc gia", bản án không chỉ là những lời cằn nhằn, mắng mỏ xuông. Tội phản quốc là tội lớn, vì đã bán di sản đất nước của tiền nhân bao đời gây dựng, không thể chỉ được chỉ trích xuông.

Họ -nhóm người mong thực hiện "Hòa hợp, hòa giải" với CS- chạy đuổi theo bánh vẽ của bọn bán nước, vì bất cứ lý do gì, cũng khó có thể có sự đồng cảm. Tôi, chỉ vì 4 cái máy tính, có thể đã mất tiêu số tiền dành dụm của gia đình. Lý do cũng vì tôi chủ quan, tưởng rằng họ chỉ gạt được -nếu được- chỉ có vài trăm đồng trong trương mục. Tôi không thèm nghe lời can gián của vợ tôi. Bọn phản quốc "ăn theo", họ cứ tưởng họ là trí thức, có bằng Tiến, Thạc sĩ, là Thẩm phán, là chuyên viên này khác, là người xin được 150.000 chữ ký nhân một cơ hội căm phẫn của đồng bào...là họ có đủ thẩm quyền để làm bất cứ cái gì. Đó là suy nghĩ của họ.

Phần việc của Cộng đồng là không chỉ nói suông. Việc một anh chàng tên Đoàn Văn Toại, một lần trước đây đã bị bắn bể quai hàm, vì định làm việc "hòa hợp, hòa giải" có lẽ là biện pháp đúng mức; nhất là trong tình hình như hiện nay, bọn cầm quyền CS ráo riết đánh phá Cộng đồng bằng Nghị quyết 36.

Việc đánh đu với quỉ, nếu xảy ra điều tệ hại cho một cá nhân, chỉ cá nhân đó lãnh đủ. Nhưng, bọn lập đảng phái để làm hình thức, chẳng một ngày chống Cộng thật sự, dùng hình thức này để bán đứng tập thể (qua danh nghĩa đảng phái này, đảng phái kia) ...làm việc đánh đu với quỉ, tội đó đáng cho đi gặp quỉ Diêm vương!.


Đặng Quang Chính
Oslo 02.04.2015
15:06  


Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 31.05.2015 05:40:51
 
Đê hèn
 
Đê hèn là chữ chỉ tình trạng một người, một tập thể có khả năng vật chất hay tinh thần nhưng vì lý do nào đó, đã không kháng cự (đối kháng, tranh đấu ..) chống lại cá nhân, tập thể khác đã chèn ép, áp bức hay xâm lăng (đất nước) mình.
 
Đề cập đến chữ này nhằm nói đến thành phần nào?
- Cộng quyền tại VN
  Trước năm 1975, chúng nói rằng, sẽ đốt Trường Sơn để đuổi quân xâm lược Mỹ. Nay, vì lẽ gì mà không đốt Trường Sơn để đối kháng lại áp lực của Tàu?.
  Đường mòn HCM dùng để xâm nhập miền Nam nay đã thành lộ lớn với sự hỗ trợ, giúp đỡ của Tàu. NẾU có cuộc chiến giữa Tàu và VN, quân đội Tàu dễ dàng triển khai nhanh chóng lực lượng, suốt từ Bắc vào Nam, theo con đường này. Kể cả xe tăng, pháo binh.
  Ngoài khơi, Vũng Áng và các đảo Gạc Ma, Chữ Thập ..v..v.. dễ dàng cắt đứt sự liên lạc Hải quân giữa Bắc và Nam Việt Nam.
 
  Tại sao chúng không cản bọn Tàu làm việc này?. Nếu đã bán cho Tàu hay đã vì Tàu mà ngồi được vị trí cai trị đất nước ...nói gì đến chuyện chống lại Tàu.
  Nếu không là Thái thú tân thời, nếu không bán ..tại sao không dám chống chúng?...
 
- Nhóm Ngô Thanh Hải.
  Chính ông Hải nói rằng, chúng ta chẳng có gì phải hận CS.
  Có người cho rằng, ông Hải đã học bên Tây, trước khi về nước. Cứ cho là ông ấy có thể kiếm được công việc bên đó khi tốt nghiệp rồi, nhưng vì đất nước nên trở về lại nơi chôn nhau cắt rún. Ông ta, như những người khác trong độ tuổi 18- 40, do ảnh hưởng luật Tổng Động viên, phải vào quân trường 6 tháng, để làm quen với đời sống quân sự. Sau đó, vì làm ở các Bộ, ngành chuyên môn, nên ông Hải được biệt phái về nhiệm sở cũ. Vào thời gian trước hay ngay ngày 30.04.75, ông đã cùng gia đình di tản ra nước ngoài. Chẳng đi tù cải tạo, gia đình chẳng phải bị bó buộc đi vùng Kinh tế mới, không bị tịch thu nhà, không có ai trong gia đình đi vượt biên ...nên ông ta phải HẬN ai?. Đó là điều đương nhiên. Nhưng, ông ta không thể đại diện cho tất cả những người tị nạn để nói rằng, CHÚNG TA không có gì phải HẬN người CS.
 
   Còn những "thông dịch viên" của ông ta nói gì khác hơn? (nói là "thông dịch" ý rằng, nói họ đã dịch sai điều ông Hải muốn nói).
   Họ nói đại ý trên các Diễn đàn rằng:
*  HẬN đã 40 năm nay rồi ...làm gì được CS?
   Không làm được nên sẽ "bắt tay" với Cộng quyền hay sao?
 
   Người Tây Tạng, hơn 50 năm nay, dưới sự cai trị sắt máu của Tàu, chưa đặt câu hỏi đó. Họ vẫn kiên trì đòi hỏi độc lập, dù là tự trị. Trong vòng 4(5) năm nay, số người Tậy Tạng tự thiêu để chống lại sự đô hộ của Tàu đã đến con số trên dưới 200 người
    Dân Do Thái tái lập đất nước họ như thế nào, phần đông chúng ta đã biết. Nói rõ ở đây hơn là, một trong những cách của họ là khủng bố. Dân Palestin, đang có tranh chấp với Do Thái, cũng dùng khủng bố. Cách họ còn hơn của cả người Do Thái, nên mới có được tình trạng hiện nay.
    Dân Liên Sô, từ 1917-1989, mới dẹp bỏ chế độ CS. Thời gian đó hơn 70 năm
 
    Mà chúng có cho "bắt tay" không?. Có lực lượng gì đâu mà chúng cho bắt. Có lực lượng như Taliban bên Afghanistan mà còn chưa được chính quyền hiện nay bên đó chấp nhận. Hai bên còn dùng dằng chưa dứt khoát hợp tác hay nói chuyện với nhau ra sao, chứ đừng nói "bắt tay". Có được làm "tay sai" của chúng thì may ra ...vì không có lực lượng gì cả. Chỉ vài ngoe loe hoe, lâu lâu họp báo, tuyên bố lúc này lúc khác, trái với chủ trương ban đầu của người sáng lập ra đảng. Phận "chim mồi" là cách diễn đạt đúng nhất!.
    Nên nhớ là: 40 năm rồi, Cộng đồng hải ngoại không làm gì để lật đổ được Cộng quyền ...nhưng ít ra, những tù nhân lương tâm ở VN,  chưa đến nỗi bị mất mạng hay giam giữ vô cớ một cách lâu dài, cũng ít nhiều nhờ sự lên tiếng của người Việt ở hải ngoại. Muốn gì hơn ...đảng Liên Minh Dân chủ của ông Hải cứ tiếp tục tranh đấu hơn nữa. Xin mời!...
 
* Ba (40)năm nữa, lớp trẻ sẽ quên ngày 30.04.
   Đúng!..Quên vì không ai nhắc nhở. Ngài Đạt Đai Lạt Ma, bấy lâu nay, khi du thuyết chổ này chổ khác, đều nhắc đến tình trạng Tây Tạng bị Tàu xâm chiếm.
 
   Phải hận Cộng quyền (một dạng tay sai của Tàu cộng) như Lê Lợi mười năm kháng chiến chống Minh, nằm gai nếm mật, mới đuổi được giặc Tàu ra khỏi bờ cõi.
   Phải hận bọn Pháp đô hộ như Phạm Hồng Thái, ném bom Sa điện. Tiếng nổ đó, vào thời gian đó không làm sụp đổ chế độ thực dân. Nhưng tiếng nổ đó kéo theo những phản kháng khác như Khởi nghĩa Yên Bái ...rồi đến năm 1945 đã làm được sự kết thúc chủ nghĩa thực dân Pháp tại Việt Nam.
 
   Nhưng, nếu nhắc nhở mà không gợi ý đến sự tranh đấu, đòi lại những gì đã mất hay không có ...hoặc nhắc nhở xuông thì dù gọi là "Quốc hận" hay "Ngày hành trình đến tự do" thì có gì là khác nhau?...Vậy, nếu đã không muốn đối kháng với Cộng quyền, đổi tên ngày đáng nhớ của phần lớn dân tị nạn CS để làm gì ...?!.
   Như thế, rõ ràng là vì muốn "bắt tay" (theo chiêu bài "hòa hợp hòa giải của Cộng quyền) nên phải tìm cách đổi tên ngày đáng nhớ đó.
 
   Tóm lại, muốn làm phận "tay sai nhỏ" cho "tay sai lớn" (Cộng quyền) để chúng dâng đất nước cho Tàu qua cái gọi là sẽ gia nhập Liên bang Cộng hòa xã hội chủ nghĩa của Tàu (trở thành một bang của Tàu, với tên chẳng hạn là Quảng Nam) cứ nói thẳng cho mọi người cùng nghe. Thật ra, về mặt chính trị, có ai làm theo cách này đâu. Dù thế nào, cách "treo đầu vịt bán thịt le le" vẫn còn kiếm được cơm, cháo!!...
 
    Về phần anh "Tay sai lớn" (Cộng quyền), như đã hỏi ở trên, có dám chống Tàu không?
    Cũng xin nhắc lại ở đây (như trên) là: đã bán cho Tàu ...hay đã cam chịu phận Thái thú thì còn chống gì nữa?!...
 
     Có người sẽ đặt câu hỏi: lực đâu mà chống chúng?.
     Đó là vòng luẩn quẩn một cách khôi hài. Nó na ná như lối: muốn có tự do mà chỉ ngữa tay xin. Hoặc muốn ăn trứng mà không cần lột vỏ ..hay đập trứng cho bể ra vậy!
 
     Nói chuyện vui ở đây mà đó là sự thật. Nếu Tàu dùng 30(40) sư đoàn để diệt 10 sư đoàn của chính quyền VN hiện tại ...rồi chúng sẽ làm gì?. Sẽ cai trị trực tiếp như thời Tây Tạng?!.. Bỏ qua đi Tám. Thời Tây Tạng cách nay 50 (60) năm rồi. Bây giờ, trong thế toàn cầu hóa ngày nay, việc không dễ như thế đâu. Hơn nữa, còn 70(80) triệu người dân Việt, chắc sẽ nằm êm chờ Tàu cho ăn đậu phụ?...
     Sức mạnh của toàn dân là kho vàng ròng của một chính phủ thật sự do dân mà ra. Khi chính quyền và toàn dân là một khối, sức mạnh của kho tàng đó, trong vài trường hợp, là vô tận. Chúng đã đốt được Trường Sơn trước kia, nay sao không thể làm việc đó?!!...
 
     Câu trả lời đơn giản là chúng không cần sử dụng việc khai thác kho tàng nơi sức mạnh của toàn dân. Chúng đã nhận được vàng, đô la nơi "ông Thầy" của chúng rồi. Cái đó không những là thực tế gần cho chúng mà chúng còn được hưởng cái thú cai trị, "ăn trên ngồi chốc" trên đầu toàn dân, trong vị thế là một Thái thú tân thời!.
 
     Chúng có thể chống đối lại bọn Tàu, nhưng vì tiền và địa vị, nên chúng không có phản ứng nào khác hơn. Nhưng, chúng né tránh, làm như lúc nào cũng vì dân vì nước. Thái độ này phù hợp với cách diễn đạt "đê hèn" (tàu của Tàu gọi là tàu "lạ" và không dám kỷ niệm các chiến sĩ đã chiến đấu chống Tàu cộng năm 1979).
     Bất cứ ai lại muốn làm "tay sai nhỏ" của bọn đê hèn đó càng xứng đáng nhận lãnh hai chữ "Đê hèn" hơn ai hết!
 
 
Đặng Quang Chính
30.05.2015
10:58

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 28.06.2015 21:42:14
Tabu

Hồi chúng tôi còn nhỏ, nhiều người không rõ nghĩa chữ này. Nói đúng hơn, có nhiều điều cấm kỵ, tuy không được người lớn nói rõ ..nhưng chính vì thế mà những điều đó trở thành một điều gì mông lung ...và cũng chính vì điều này lại làm cho những điều không được nói đến đó có tính cấm đoán gắt gao hơn.

Bây giờ, mọi việc đổi khác. Đám trẻ ngày nay tiến bộ hơn các thế hệ trước nhiều. Phần vì kiến thức con người được tích lũy mỗi lúc mỗi tăng, phần vì lớp lớn tuổi đương thời muốn chúng thích nghi được với môi trường xã hội mới.

Việc hướng dẫn về giới tính được truyền đạt ngay từ cấp 1. Rồi thêm các phương tiện truyền thông góp phần, khiến chúng ở mức độ nào đó trưởng thành rất sớm trong vấn đề tính dục. Tuổi sinh sản kéo xuống rất thấp. Nữ giới có thể sinh con vào tuổi 13(14). Cái tabu (cấm đoán) về vấn đề trai gái gần như không còn là vấn đề lớn.

Nhưng mấy hôm gần đây, tự nhiên có ông (bà) nào đó, làm như không còn sợ tabu trong vấn đề tình dục, đưa lên mạng một bài gây kích thích sự phô diễn ý kiến của những người khác. Nội dung bài, tóm ý lại, là việc kêu gọi mọi người kêu đúng tên bộ phận sinh thực của con người. Người đó "kêu gọi" đừng nói tránh né, bộ phận sinh dục của con trai cứ gọi nguyên từ của nó là "c.." và của con gái cứ gọi là "l..."

Thế là "ý kiến" đóng góp ào ào!...Họ quên đi trường hợp Hoàng Kiều Linh bị tụi gian đánh đập ngay ngoài phố. Ngay tại bên Ý. Nếu cộng lại những bài viết về hai nội dung trên, chắc những bài góp ý về cái "tabu" muôn thuở của con người có phần nhiều hơn.

"Tabu" trong chuyện tình dục được nói đến thoải mái, còn trong chính trị, có hai chữ trong thời gian gần đây được đóng khung trong trong khái niệm của chữ "tabu". Đó là chữ "Khủng bố". Hai chữ này hình như càng ngày càng bị "điều kiện hóa". Nhiều người, đoàn thể sợ hai chữ: "Khủng bố". Thật ra, nguồn gốc của hai chữ này đã có từ lâu, từ hồi con người sống thành bộ lạc. Để gây sự sợ hãi của đối phương, người bên phe này chặt đầu kẻ địch, treo tòng teng nơi bên kia có thể thấy được. Nói đâu xa, hồi còn MTGPMN, trước 75, ở miền Nam, dân quê bị chặt đầu, mổ bụng vì bọn Việt Cộng là chuyện xảy ra khắp nơi.

Do Thái lập quốc do những hành động có tính khủng bố. Palestin còn hăng hơn thế nữa, trong cuộc tranh đấu với Do Thái, giành lại lãnh thổ cho sắc dân mình. Taliban đang trên thế đòi chính phủ Afghanistan phải đối thoại với mình, cũng dùng đường lối khủng bố. Về khủng bố của bọn Hồi Giáo cực đoan IS, thế giới phương Tây kêu gọi nhau đoàn kết vì sợ cái họa bị thế lực đen này bành trướng!.

Nói hai chữ "khủng bố" đã bị điều kiện hóa, là vì tuyên bố của TT Mỹ, sau vụ bị đánh sập toàn nhà đôi năm 2011. Ông Bush đồng hóa những quốc gia không cùng chiến tuyến với Mỹ trong việc chống khủng bố là những quốc gia cùng chiến tuyến với bọn khủng bố. Từ năm đó đến ngày hôm nay, nhiều cá nhân, đoàn thể tránh đề cập đến hai chữ đó. Nói rõ là, dù chống lại kẻ địch, họ vẫn bị hai chữ đó ám ảnh, không dám nói, dám dùng đến những phương cách có tính quyết liệt, mạnh bạo. Hai chữ "khủng bố" trở thành một "tabu" mới!.

Người viết, qua nhiều bài trước đây khá lâu, không tán thành một loại "tabu" kiểu đó. Vì đã có chiến tranh (đấu tranh) giữa hai bên, ai bắn chậm thì chết. Nhóm IS không thể kêu ca là Mỹ dùng máy bay "Drone" khủng bố họ, dùng phi cơ oanh tạc vị trí đóng quân của họ. Ngược lại, các nước Tây Phương nói rằng bọn IS tàn ác quá!...vì chặt đầu, hành hình đưa lên mạng là "khủng bố". Hai bên đều lên tiếng. Nhưng, dù bên nào lên tiếng, bên kia vẫn cứ củng cố luận điệu của mình, bảo vệ mạng sống của mình. Cách giải quyết trên mặt trận chính trị có khác, nhưng kể cả trong lãnh vực này, quân sự cũng xen vào không ít.
 
Nhất là tình hình Tàu đang tiệm tiến nuốt dần VN như hiện nay. Phải diệt tay sai trước. Diệt không chỉ hiểu qua các phương cách thuần túy chính trị. Chữ "khủng bố" ở đây nhằm đánh thẳng vào những cán bộ, những tay Công an gian ác. Chữ khủng bố ở đây không được sử dụng bừa bãi, nhắm vào dân lành vô tội. Nếu đoàn thể, tổ chức, đảng phái nào làm được điều này, đó là bước đầu tạo được lòng tin nơi người dân trong nước.

Người dân, trong và ngoài nước, đã nghe nhiều về Hiệp ước Thành đô mà bọn Cộng quyền đã ký kết với nhà nước Tàu cộng, từ những năm đầu của năm 1990. Đến nay, Cộng đồng ngoài nước chưa có một bước tiến nào trong việc làm cho người dân trong nước thấy được tầm nguy hiểm của Hiệp ước đó. Đã thế, lại có những đảng phái lấy "hòa hợp, hòa giải" làm chủ trương lớn, nhưng qua lối diễn giải "hợp tác cùng Việt cộng để đánh Tàu". Có đảng lấy phương châm "đối đầu bất bạo động". Có đảng lấy phương châm "Lấy lại đất tổ không làm khổ dân" ..v..v.. Nhiều người, nhiều bài viết, đoàn thể cho rằng những cách diễn giải đường lối của những đảng lấy phương châm như thế là cố ý hay vô tình làm chậm tiến trình đối kháng (nói rõ hơn là chiến đấu) chống lại sự xâm lăng tiệm tiến của bọn giặc thù phương Bắc. Bởi ngày nào còn dung dưỡng bọn Thái thú tân thời, ngày đó tiến trình chống lại bọn Tàu còn bị đình trễ, tắt nghẽn.

Gần đây, trên sinh hoạt chính trị của Cộng đồng hải ngoại, đã có một số thay đổi đáng kể. Nhóm "Diễn Đàn Quốc Tế Của Các Phong Trào Dân Chủ VN" phát động phong trào "Diệt Cù Thị". Nhóm chính phủ Đào Minh Quân đưa danh sách các tên cán bộ ác ôn của Cộng quyền lên trang mạng các Diễn Đàn. Các việc làm này sẽ làm tăng dần uy thế của các đoàn thể đó. Nhưng, đó mới là lý thuyết. Phải làm sao các lý thuyết đó trở thành thực tế. Cũng có nghĩa là đừng sợ phải nói đến hai chữ "khủng bố" (đúng nghĩa theo cách người viết đã đề nghị ở trên). Các đoàn thể, đảng phái người Việt ở các nước phải tuân thủ luật lệ tại các nước bản xứ. Nhưng họ cộng tác với các chính phủ đó theo cách tích cực. Nghĩa là không phải các quốc gia đó đặt ra một "tabu" nào đó là chúng ta cứ nhất nhất tuân theo. Chính họ kêu ta (?) tranh đấu tại VN nên theo lối "bất tuân dân sự" ...nhưng chính họ, khi giải quyết khủng bố, họ có áp dụng theo kiểu cách đó đâu. Họ giải quyết không theo cách "đối đầu bất bạo động"!...Họ chơi bằng bom, đạn đàng hoàng. Do đó, chúng ta phải có cách làm uyển chuyển của chúng ta.

Trường hợp Hoàng Kiều Linh là một bằng chứng cụ thể. Bọn "nằm vùng" và tay sai của Cộng quyền đã hành hung một người chống Cộng ngay tại một quốc gia Tây phương, giữa ban ngày. Chúng đã phóng tay ra đến nước ngoài, làm một việc có tính "khủng bố" tinh thần người chống Cộng. Nếu ở nước ngoài, ta cứ theo kiểu "bất tuân dân sự" (đối đầu bất bạo động) để bọn côn đồ hành hung người chống Cộng, chẳng bao lâu lòng tin vào các tổ chức, đoàn thể sẽ giảm dần ..mà chính cá nhân các người chống Cộng cũng bớt dần nhuệ khí. Ở trong nước, theo lối "bất tuân dân sự" kiểu thụ động, sự việc người biểu tình bị bắt, bị đạp vào mặt ...và nhận được bài học "Tự do cái con c..." sẽ được tái hiện nhiều hơn trong tương lai.
 
Câu hỏi được đặt ở đây là: Đợi đến ngày nào chúng ta có thể hỗ trợ cho đồng bào chúng ta trong nước, làm được việc tương tự, nhắm thẳng đến những bọn cán bộ ác ôn của Cộng quyền?!...


Đặng Quang Chính
27.06.2015
23:57

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 03.01.2016 17:23:36
Những nhận xét dễ thấy...?


Trong cuộc tranh đấu chung, nhận xét về những cá nhân và nhóm, hội là một nhận xét rất quan trọng. Nhất là những nhân vật đó đứng đầu các nhóm, hội chống Cộng

Một ông Nguyễn Hữu Thắng bên Đức, nhận xét về ông Nguyễn Xuân Vinh như sau (1): "Còn ngày nay, thì chính ông Nguyễn Xuân Vinh đã thay mặt "đồng minh" để kiêm nhiệm luôn cả hai cái chức: Vừa là "cán bộ quản giáo" và cũng vừa là "cán bộ quản chế", để một lần nữa, các Chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa bị cột tay, trói chân, để cho họ phải sống trong những tháng ngày ảo vọng, mà chờ cho đến ngày phải chết già, mà không cho họ được làm được một điều gì để đóng góp vào công cuộc giải cứu đồng bào tại quốc nội, đồng thời để giành lại sự toàn vẹn lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam"

Ông Bằng Phong Đặng Văn Âu, có bài viết nêu ra những câu hỏi về ông Nguyễn Hữu Nghĩa - cha đẻ ra đảng Việt Tân - như sau (2): "Tôi nghe nhiều nguồn tin, trong đó có nguồn tin từ luật sư Nguyễn văn Chức, nhà báo Cao Thế Dung, anh là cháu của Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Đảng Cộng Sản. Họ bảo anh là cán bộ cộng sản được gửi ra nước ngoài để triệt hạ Mặt Trận Hoàng Cơ Minh. Riêng tôi thì không, bởi vì trong cuộc nội chiến VN, gia đình nào cũng có người ở phía bên này hoặc ở phía bên kia. Tôi chỉ theo dõi, quan sát hành động của đối tượng để đánh giá mà thôi. Vả lại, tôi rất không ưa sự chụp mũ vô căn cứ..."

Trong “Hồi Ký Một Đời Người”, cụ Phạm Ngọc Lũy đã đề cập đến Nguyễn Xuân Nghĩa như sau:
- Người có nhiều sáng kiến nhất về Đại Hội (Chính Nghĩa) là Phạm Dương Hiển, cũng là người giới thiệu Nguyễn Xuân Nghĩa từ San Francisco sang giúp Đại Hội. (tr. 110)
- Sau Đại Hội, Hoàng Cơ Minh đã lấy lại sức, không còn bị sốt rét như hôm tới Virginia, cho biết sẽ để Nghĩa giữ chức vụ Tuyên Vận. Quả thực, sau khi nghe lời này, tôi toát mồ hôi. Trực giác đã giúp tôi nhận ra có cái gì bất thường….( tr.120 )

Khi Hoàng Cơ Minh cho biết đưa Nghĩa vào chức vụ Ủy Viên Tuyên Huấn, tôi (BP Đặng Văn Âu) đã nói:“ Nghĩa đã ở lại với CS năm năm, nên cần một thời gian để hiểu Nghĩa, để tìm hiểu công việc Nghĩa đã làm khi ở lại Sài Gòn. Nghĩa có rất nhiều khả năng, làm việc thâu đêm suốt sáng không biết mệt… nhưng càng tài giỏi bao nhiêu, một khi gây tai hại thì tai hại sẽ to lớn không lường được. Giữ một nhiệm vụ có ảnh hưởng đến sinh mệnh MT thì cần phải đắn đo, suy nghĩ…”. 

Cũng ông Âu, cho biết thêm như sau: "...Trong bài “Ba Cuộc Phỏng Vấn Và Hai Năm Phóng Vấn”, anh Nghĩa tiết lộ anh biết ông Minh chết ba năm sau ngày gặp gỡ lần đầu. Ông Minh chết, anh Nghĩa cùng một lúc đảm nhiệm chức vụ Tuyên vận và Kế hoạch, tức anh Nghĩa là đầu não (Mastermind) quyết định mọi chuyện, đúng không? và "...Thành phần lãnh đạo vừa không có khả năng, vừa tồi cho nên anh Nghĩa thao túng thế nào cũng được, là phải! Hai nhân vật Phạm văn Liễu, Phạm Ngọc Lũy được coi là “lão thành” bị anh đá văng ra khỏi tổ chức mà chỉ biết cười đau khóc hận bằng hai tập hồi ký dày cộm thì ai nấy đều nhìn nhận anh nguy hiểm thật! Giống như năm nào Tiến sĩ Nguyễn văn Hảo đã nói về anh ở Paris".

Một hôm tôi (ông Âu) hỏi luật sư Chức:Anh có biết tại sao Nguyễn Xuân Nghĩa là “Mastermind” trong Mặt Trận, cha đẻ ra Việt Tân mà lại giao cho Nguyễn Kim Huờn làm Chủ tịch, rồi bỏ Việt Tân để nhảy sang lãnh vực truyền thông?” Ông Chức đáp bằng tiếng Pháp: “Sa mission est accomplie” (Sứ mạng của anh ta hoàn tất).Câu trả lời của luật sư Chức khiến tôi nghĩ ngợi nhiều lắm. Tốt nghiệp ở Pháp về, anh làm việc với Phó Thủ tướng Nguyễn văn Hảo đặc trách kinh tế. Khi Miền Nam rơi vào tay cộng sản, ông Hảo chẳng những không tìm cách ra nước ngoài, nhất định ở lại và cố giữ cho bằng được 16 tấn vàng để tâng công với cộng sản. Có phải anh Nghĩa được người phía bên kia móc nối để dụ Nguyễn văn Hảo ở lại?

Tôi tin anh Nghĩa không phải là cộng sản, vì anh là tay chơi điệu nghệ: rành uống rượu ngon, mặc áo quần đẹp và thích thưởng thức giọng “ténor” từ những tiếng hát “vượt thời gian” réo rắc bên tai mình. Nhưng căn cứ những gì anh đã hành động từ khi anh gia nhập Mặt Trận, anh đẻ ra Việt Tân làm tan biến NIỀM TIN vào chính nghĩa phục quốc..."

Xem ông Âu viết đến đây, không ai lại có thể không thêm ý kiến của mình vào. Các lãnh tụ lớn của CS, dù từ Lenin đến hiện nay là Putin, trong đó có Mao Trạch Đông, Hồ chí Minh..v.v...có anh nào là dở trong mấy món tứ đổ tường.?. Nhưng phần (2) của câu nói trên hoàn toàn đúng.

Đó là: "...Nhưng căn cứ những gì anh đã hành động từ khi anh gia nhập Mặt Trận, anh đẻ ra Việt Tân làm tan biến NIỀM TIN vào chính nghĩa phục quốc...".

Tay sai của Cộng quyền tại hải ngoại có nhiều cấp độ khác nhau. Từ những người đăng bài rủa xả những người có tinh thần chống Cộng -bằng mọi từ ngữ của dân côn đồ -ở trong nước, bọn côn đồ chận đánh những thành phần đối kháng- hoặc đăng những bài "chó cán xe, xe cán chó" để đầy ngập trang mạng, khiến ai cũng không muốn theo dõi tin tức trên Diễn đàn... đến những kẻ chửi HCM dữ dằn; tất cả chỉ là đàn em của nhóm người đưa ra chiêu bài "BẤT BẠO ĐỘNG" để cầm chân người Việt hải ngoại, trong công cuộc tranh đấu loại trừ bọn tay sai Thái thú tân thời ở VN. Thêm vào đó, có những nhóm người ra rả kêu "hòa hợp, hòa giải"...rồi "liên minh" hay "liên kết" với Cộng quyền. Đáng kể nhất là bọn lập đảng, để kêu gọi, đại ý "Hãy suy tính thật kỹ...đừng làm gì để đất nước chịu thêm nhiều tai ương...". Bọn này hay thật!. Chúng muốn đất nước nguyên trạng như hiện nay (vì chẳng ai đánh phá bọn Cộng quyền) để khi bọn này bán cho Tàu, sẽ được giá hời (!)...và chúng có thêm chút xương để gặm. Còn đất nước, dân tộc chìm vào 1.000 năm tăm tối, điều đó chúng chẳng có một chút mảy may quan tâm.

Chưa nói đến việc người hải ngoại sẽ làm được gì cho đồng bào trong nước, chúng ta chỉ cần họ nhận được đâu là kẻ làm lợi cho CS, đó cũng là đòn chí tử đánh sập NGHỊ QUYẾT 36 của Cộng quyền!




Đặng Quang Chính
01.01.2016
16:52



(1)  https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/b/message?sMid=6&fid=Inbox&sort=date&order=down&startMid=0&filterBy=&.rand=551325597&midIndex=6&mid=2_0_0_1_519813330_AArFCmoAABD3VoZbnwyeeEcl7OE&fromId
=
(2) https://sg-mg61.mail.yaho...5U&.rand=474501190
 

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 28.02.2016 01:35:45
 
Lại ông "Tiến sĩ"

Bài này tiếp ý của bài viết trước, tựa "Ba phải".

Lại ông Tiến sĩ (tác giả tự ghi -người viết không biết gì về ông Tiến sĩ này) có viết một đoạn ngắn, tựa là "Thân chúc một năm mới Bính Thân sức khoẻ và nhiều thành công (Thaison Nguyen <jthaison.nguyen@gmail.com).

Ông ấy viết: 
"Dê khôn ăn lộc ngoảnh về Tây ! (sắp qua)
Lủ khỉ ôm con ngồi mếu máo "(sắp đến)
= ai chơi trò khỉ bất chánh sẽ có chuyện buồn trong năm Khỉ // 2016
(Sấm Trạng Trình )

Tin tưởng và đồng tâm hành động cho quê hương sớm được an bình,nhân ái và trăm họ sớm được phát triển bình đẳng và vững bền trong một đất nước Việt Nam Thái hòa Minh châu trời đông !

GS NGUYỄN Thái Sơn

-------------------------

Trong bài viết trước (Ba phải) tôi không ý kiến gì, chỉ hỏi ý kiến của mọi người. Bài này, tôi có những nhận xét "nhà quê" -không phải của một ông Tiến sĩ- như sau.

- Ông Sơn dùng chữ "ai" khá khéo ở đây, vì chữ này có thể ám chỉ một cá nhân hay một tập thể (hội đoàn, đảng phái). Nhưng ý đồ này không chuẩn lắm, bởi chữ "lũ khỉ" trong bài Sấm Trạng trình rõ ý là chỉ một nhóm, bầy. 
- Cá nhân nào làm chuyện "khỉ" sẽ gặp chuyện buồn là việc đương nhiên, không phải là ý muốn nói của Trạng Trình. Các bài Sấm của Trạng Trình thường để cập đến những biến cố, những khúc quanh lịch sử của cả dân tộc. 
- Hơn nữa, nội dung của phần viết dưới khiến người đọc không thể đặt những dấu hỏi (nghi vấn) về ẩn ý của ông Tiến sĩ
* tin tưởng. Ai tin tưởng. Ông Sơn...?
* Ông tin thì kệ xác ông, nhưng ông kêu mọi người cùng một lòng với ông để làm gì..?
* Để "trăm họ được phát triển bình đẳng" nghe như có hơi hám tư tưởng một cộng đồng theo đường lối Xã hội chủ nghĩa.

Dĩ nhiên, mọi người đều có quyền tin tưởng theo suy nghĩ riêng của mình, quyền kêu gọi mọi người cùng mình làm một việc gì đó... nhưng chắc chắn cái chuyện "phát triển bình đẳng" như ý của Các Mác, Lê Nin là chuyện không ai muốn. Họ càng không muốn đất nước được "an bình" trong vòng tay của Đại Hán (sẽ sát nhập thành bang, tỉnh của Tàu đỏ, theo như Hiệp ước Thành đô đã ký kết vào năm 1990 giữa Tàu đỏ và bọn cầm quyền CSVN vào thời điểm đó (được bọn lãnh đạo tiếp theo, nổi tiếp làm những sự việc để Hiệp ước đó được hoàn thành vào những năm sau năm 2020... và sau đó nữa). Họ chấp nhận tiếp tục chiến đấu chống lại kẻ thù truyền kiếp Tàu đỏ... và trước nhất, chấp nhận sự rối loạn trong nước, vì chống lại kẻ nội thù là bọn Thái thú tân thời.

Những tập thể, nhóm đảng (chẳng hạn tập thể lãnh đạo hiện nay tại Ba Đình) nếu tiếp tục làm "Trò khỉ" chắc sẽ gặp chuyện buồn trong tương lai. Đó là mong muốn của người dân Việt trong và ngoài nước.


Đặng Quang Chính
07.02.2016
08:18

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 20.03.2016 14:47:17
Tiến sĩ "nổ" (1)

Một ông Dõan Mạnh Dũng nào đó ở VN viết một bài có tựa nghe cũng hay (chưa nói nội dung ở đây). Ông Phạm Gia Minh nào đó, cũng ở VN "đưa banh"... và ông Tiến Sĩ Nguyễn Thái Sơn (bên trời Tây) "tiêu" một trái banh ra ngoài rìa bàn bóng.


--------------------------------------------------------

2016-02-08 11:34 GMT+01:00 Minh Pham Gia <phamgiaminhvn@gmail.com>:

Mừng xuân Bính Thân, Việt Nam cần một thể chế thích hợp để phát triển!

Posted by adminbasam on 08/02/2016

--------------------------------------------------------

Kinh Tế Biển
Doãn Mạnh Dũng
8-12-2016

Chuẩn bị đón giao thừa, thuyền trưởng Phủ Khoái mở rượu mời tôi với suy tư về chiếc la bàn. Người Trung Quốc phát minh ra chiếc la bàn, nhưng không thể sử dụng cho những hải trình vượt đại dương. Người Châu Âu với “Tài nguyên trí tuệ” chỉ đặt chiếc la bàn Trung Quốc trên những “cát đăng” là có thể bức phá vượt qua cửa Gibraltar thóat sự giới hạn của Địa Trung Hải. Nhờ những “cát đăng” này mà la bàn luôn luôn chỉ đúng hướng về phương Bắc, dù sóng to, gió lớn. Đó là một cuộc cách mạng trong kỹ thuật của ngành hàng hài thế giới. 

Người Việt Nam hôm nay đã có vịnh Vân Phong, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa biết sử dụng như thế nào?

Trên phương diện lý thuyết, mọi sản phẩm hàng hóa hay dịch vụ đều phải dựa vào ba yếu tố: Lao động cơ bắp, lao động trí tuệ và tài nguyên thiên nhiên. Trong đó lao động trí tuệ là yếu tố quyết định. Nhưng với các nước đang phát triển, lao động trí tuệ cần ưu tiên cho việc sử dụng hiệu quả tài nguyên thiên nhiên để tăng doanh thu là chiến lược quan trọng nhất.

Xưa, nước Anh khi mở rộng thương mại, thì hệ thống các cảng nước Anh là vùng phồn vinh nhất. Nhưng khi cả châu Âu cùng mở cửa thì Rốt-tec-đam của Hòa Lan từng bước thay thế Luân- đôn nhờ ưu thế về vị trí địa lý.

Ở Châu Á, Tân Gia Ba sớm phát triển nhờ giữ vai trò trung chuyển trong cuộc chiến của Mỹ tại Đông Dương. Nhưng khi cả Đông Nam Á cùng hợp tác phát triển, thì vai trò của vịnh Vân Phong sẽ là chiếc bánh hấp dẩn cho các nhà đầu tư dịch vụ cảng.

Việc tổ chức cảng trung chuyển tại vịnh Vân Phong là một chiến lược mang tính cơ bản cho sự thay đổi cơ cấu nền kinh tế của Việt Nam. Đây là chiến lược,”kéo chợ về đồng làng” để tiêu thụ sản phẩm của Việt Nam. Nó không chỉ tạo ra rất nhiều việc làm cho những lao động không đòi hỏi kỹ năng cao mà còn kích thích các ngành nghề khác cùng phát triển.

Rất tiếc Đại Hội Đảng XII đã không đề cập đến chiến lược phát triển vịnh Vân Phong!

Việt Nam tự hào có mỏ than ở Quảng Ninh, mỏ dầu và khí đốt ở biển Đông. Nhưng Việt Nam đã phải bắt đầu nhập than. Còn các mỏ dầu thì có giới hạn. Người dân Việt Nam hiện nay phải mua xăng dầu theo giá thị trường thế giới. Việc hình thành ngày càng nhiều nhà máy nhiệt điện chạy than là nguy cơ hình thành quả bom về môi trường như các thành phố lớn của Trung Quốc.

Việt Nam với dòng hải lưu một chiều theo hướng bắc -nam kéo dài 1000 km từ Hòn La – Quảng Bình đến Mũi Kê Gà- Bình Thuận , hòan tòan nằm trong vùng lảnh hải Việt Nam với độ sâu khoãng từ 10 m đến 30 m là một nguồn năng lượng lớn và vô cùng hiếm có trên thế giới. Đây là cơ sở để điện khí hóa Việt Nam và xuất khẩu.

Rất tiếc Đại hội Đảng XII đã không đề cập đến chiến lược sử dụng nguồn năng lượng sạch và vô cùng phong phú này!

Đồng bằng Sông Cửu Long (ĐBSCL) là trung tâm nông thủy sản Việt Nam có nhu cầu vận chuyển khối lượng hàng hóa rất lớn bằng đường sông trong nội địa và bằng đường biển trong xuất khẩu hay đưa ra miền Bắc hoặc miền Trung. Hiện nay đến 70-80 % hàng hóa ĐBSCL là phải chuyển tải qua Tp HCM. Vì vậy việc sớm hình thành cảng cửa ngõ Trần Đề là chiến lược không chỉ có lợi cho ĐBSCL mà cả cho Kampuchia.

Và rất tiếc Đại hội Đảng XII đã không đề cập đến chiến lược sử dụng cảng Trần Đề.

Với tinh thần Hội nhập kinh tế quốc tế, tham gia TPP, Đảng và Chính phủ cần có sự đối thoại để biến những ý tưởng trên thành lợi ích thiết thực cho người dân.

Việt Nam đã có đủ “Tài nguyên thiên nhiên” và cả “Tài nguyên trí tuệ”, vấn đề còn lại là Việt Nam cần một thể chế thích hợp để phát triển!


KS Doãn Mạnh Dũng

-------------------------------------------------------

Thaison Nguyen jthaison.nguyen@gmail.com [chinhnghia] <chinhnghia@ yahoogroups.com>

To: [email=BTGVQHVN-1@yahoogroups.com]BTGVQHVN-1@yahoogroups.com[/email] die ndanCAODAITESTAMENT catbui2011[link=mailto:CDNVQGHK_DDTV@yahoogroups.comchantroithamlang]CDNVQGHK_DDTV@yahoogroups.comchantroithamlang[/link]2012@ yahoogroups.com and 2 more...

Feb 8 at 11:57 PM


Đầu năm khai bút : YES,WE HAVE A GREAT DREAM FOR VIETNAM TO BECOME A SEA POWER WITHIN 25 YEARS Chúng tôi nuôi giấcmộng lớn cho Việt Nam: Trở thành Cường quốc Hàng hải trong 25 năm tới vì hạnh phúc của dân tộc và Thái hoà của Châu Á / Thái Bình Dương !

Rất tâm đắc với bài viết của KS Doãn Mạnh Dũng và cảm ơn đã cho tôi cơ hội đầu năm để sơ lượ thỗ lộ một Giấc mơ !

Đầu năm khai bút về địa chính trị là điều tôi thích thú nhất,đặc biệt về đề tài Biển Đông (Eastern SeaBoard): Thứ nhất,không phải vì đó là ngành chuyên môn của tôi nhưng vì Biển đông là TƯƠNG LAI của Vìệt Nam : hiện tại,sau cuộc nam tiến thành công,dân tộc ta không còn lối phát triển rông ra ngoài nào khác là Biển đông và quá khứ của duyên hải cũng như tương lai cho nước ta nhiều lợi thế : 

-quá khứ: sơ lược,từ thế kỷ thứ 2, nhờ chế độ gió mùa,vương quốc Phù nam (Óc eo),rồi từ thế kỷ thứ 7 đến thế kỷ thừ 16,các tiểu vương quốc Chằm đã tung hoành dọc ngang Biển đông và giàu có nhờ thương mại đường biển đến tận Nam dương,Ấn độ và có thể còn xa hơn về hướng tây và về phiá bắc ;đến tận Trung Hoa,Đài Loan,Nhật bản...chứng tỏ duyên hải của ta thuận lợii cho hải thương trong vùng Biển đông và xa hơn nửa về TBD và Ấn độ Dương

- Hiện tại : Đòi hỏi bành trướng ra ngoài,nhu cầu bảo vệ Biển đông chống ngoại xâm bắt buộc dân tộc ta phải phát triển vùng duyên hải, may thay, nước ta hiện đã ký kết nhiều hiệp ước hợp tác ngoại thương và đầu tư ...quan yếu trong vùng BĐ/TBD: với CĐ ĐNA, TPP, với Nam hàn,Nhật bản,Nga...buộc nước ta/cho nước ta cơ hội ngàn vàng để phát triền Eastern Sea Board BĐ với một đại kế hoạch đa phương và đa diện nhằm biến Việt nam thành một CƯỜNG QUỐC HÀNG HẢI,giống Anh quốc và Hoà Lan ngày xưa; lấy trọng tâm là BĐ,làm nước trung chuyển giao thương giữa ĐNA lục địa và ĐNA hải dương và,với TPP và các thương ước với Nam hàn,Nhật bản, Đài loan,TQ, Nga...vươn ra TBD sang tận Úc và Mỹ châu và qua Ấn độ dương vươn tới Ấn độ,Phi châu,Trung Đông và Âu châu ! 

Yes We Have a dream ! and a Great Dream for Vietnam / Oui, Nous avons un grand Rêve pour Vietnam: Một cường quốc hàng hải tại BĐ and Yes, We Can ! Oui, Nous en avons la capacité !

Đúng thế,nếu lãnh đạo Việt Nam có tầm cở và đại canh tân cơ chế như KS Doãn Mạnh Dũng kỳ vọng !

Trên thực địa chúng tacó nhiều vịnh và cảng nước sâu từ Hải phòng vào Hà Tỉnh,Quảng Bình,HuéĐà nẳng-Quảng nam,Qui nhơn Bình đ(inh,và Cam Ranh Ba ngòi,xuyên suốt xuống Vủng tàu,Côn đảo và Phú quốc !

Chúng tôi biêt nhà nước cũng có một đề án phát triển BĐ nhưng với thể chế nặng nề,gò bó hiên nay,với thảm bại của hai tập đoàn lớn Vinashine và Vinalines, chúng tôi nhận thấy chính quyền thiếu khả năng và tâm cở để có thể thực hiện giấc mơ thiên niên kỷ của dân tộc : Việt nam cường quốc hàng hải trong 25 năm tới vì dân tộc Việt đã quá đau thương, vì Cộng đồng ĐNA và vì hoà bình và thịnh vượng-THÁIHOẦ cho CA/TBD/AĐD, một loại PAX INDO PACIFICA mà CĐ/Liên Hiệp ĐNA là thành tố trung ương !

Vì thế chúng ta phải dốc lòng,cùng CĐ ĐNA và với sự hợp tác tích cực của các quốc gia bạn như Mỹ & đồng minh,Nga,Ấn độ,Liên Âu. ..bảo vệ chủ quyền và quyền chủ quyền trên BĐ như Trạng Trình,một nhà Đại tiên tri và thuỹ tổ của ngành địa chính trị học Việt Nam đã từng kêu gọi,từ hơn 500 trước:

Biển đông vạn dặm dang tay giữ !
Vạn đại cực nam vững trị bình !


(trích từ Bạch Vân thi tập" Cự ngao đái sơn )


Paris,Nguyên đán Bính Thân 08/2/2016.

GS NGUYỄN Thái Sơn
Cố vấn Viện Địa chính trị Paris AGP.

------------------------------ ----------------------

KS Doãn Mạnh Dũng là ai, chúng tôi ở nước ngoài nên không biết. Nhưng, dù ông này có được như Tiến Sĩ Doanh (từng là cố vấn cho Võ Văn Kiệt) thì vấn đề góp ý, các ông cứ việc góp ý. Chẳng hạn, ông Doanh, vừa rồi, sau Đại Hội Đảng CSVN, khi được phỏng vấn, chỉ trả lời chung chung.

Chúng tôi, chẳng mong gì hơn nơi các ông. Nhưng, ông Dũng, chỉ cần kết luận như dưới đây là đã nói nhiều quá rồi!. Người hiểu được, hiểu ngay vấn đề. Còn người không hiểu cũng chỉ thấy cái "râu ria"...

"Việt Nam đã có đủ “Tài nguyên thiên nhiên” và cả “Tài nguyên trí tuệ”, vấn đề còn lại là Việt Nam cần một thể chế thích hợp để phát triển!"(ông Dũng)

"Cơ chế thích hợp" là gì?. Có phải là quốc sách tham nhũng từ trên xuống dưới?. Quốc sách tham nhũng là do đường lối độc đảng chứ do đâu mà ra. Độc đảng mà lại là đảng CS thì chỉ có vứt bỏ nó đi mà thôi!


Đặng Quang Chính
19.02.2016
17:16


Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 06.04.2016 23:18:10
 
Tiến sĩ "Nổ" (2)

Ông Ks Doãn Mạnh Dũng ở trong nước, với kiến thức của ông, có thể không sai ... nhưng hơi chậm tiến.
 
Thật vậy, nếu ông nêu một vài kiến thức đó theo lối như vẽ cây, với lá cành xum xuê để nói lên một thực trạng gốc đau buồn (cần một thể chế thích hợp để phát triển) thì điều này chúng ta nên có lời khen ngợi! (bởi ông ấy nằm trong vòng kềm tỏa của một chính quyền độc đoán)

Nói là "chậm tiến" bởi (1) Tàu đang xây một đường xe lửa cao tốc xuyên qua Miến Điện, ra đến Ấn Độ Dương (2) Tàu đang giúp Miên phát triển cảng Shihanouk để nếu cần, chuyển hàng hóa từ Tàu, theo đường bộ đến cảng này (3) Tàu đã "mua" đứt Hoàng Sa, Trường Sa ...và đang trang bị những pháo đài "nổi" đó, xem như những cửa khẩu, chặn đường tàu bè các nước, muốn đi vòng từ Thái Bình Dương đến Ấn độ Dương, theo con đường ngắn nhất.

Xem qua tình trạng "Cửa khẩu biển" của Tàu, với cái nhìn của một Trung tướng trong nước -Nguyễn Quốc Thước- chúng ta sẽ thấy kiến thức "chậm tiến" của ông Doãn Mạnh Dũng ra sao.

"Năm 1988, khi chúng ta vẫn đang phải tập trung phòng thủ và đối diện với các xung đột lãnh thổ khu vực biên giới phía Bắc, thì Trung Quốc lại dùng hải quân đánh chiếm trái phép 6 đơn vị đảo của chúng ta ở Trường Sa".

Ông ấy nói thêm: "Cho nên, nếu mất Trường Sa, Hoàng Sa, nếu để Trung Quốc thực hiện thành công mưu đồ “đường 9 đoạn”, chúng ta chỉ còn vùng lãnh hải 20 hải lý. Vậy Việt Nam lại xem như một quốc gia biển mà lại không có biển. Đó cũng là âm mưu thâm hiểm mà Bắc Kinh hướng đến».
(Link: https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/launch?.rand=cvnbbv25lt7ta#9004708725)

Và điều quan trọng nhất là: dù bọn lãnh đạo hiện nay thấy được tất cả những gì mà bài viết của Ks Doãn Mạnh Dũng viết ra, chúng chỉ làm khi thấy rằng, chúng là "nhóm lợi ích" được hưởng những quyền lợi nhiều nhất, khi thực hiện những công trình đó.
(xem thêm: "Nhát", trong Diễn đàn, mục "Xã hội chính trị", phần "Việt Nam"). Từ những năm 1990, qua một số người trong nhóm "Việt kiều yêu nước Canada", họ đã muốn biến Phú Quốc thành một Trung tâm tài chánh ngoài khơi, kiểu Bermuda, nhưng không thành công. Thật ra, đó cũng chẳng phải là ý kiến của riêng nhóm này. Bởi tập đoàn tư bản quốc tế, sắp phải rời Hồng Kông năm 1997 -giao lại cho Tàu- nên tập đoàn đó có ý đầu tư tại Phú Quốc)
(Link:
http://www.tvvn.org/forums/threads/t%E1%BA%ADn-g%E1%BB%91c-v%E1%BA%A5n-%C4%91%E1%BB%81.45140/).

Như nói trên, một ông Ks Dũng trong nước, nếu không vì kiến thức "chậm tiến" mà để khéo léo nói lên sự đối nghịch với nhà nước -nếu không muốn nói là ông ta muốn mọi người, mọi giới thấy được nhu cầu phải quăng vào sọt rác cái đảng hiện đang cầm quyền hiện nay tại VN- thì đấy là điều chúng ta khen ngợi!

Còn ngược lại, chúng ta không có gì để khen ngợi. Nhưng, tại sao lại gọi là Tiến sĩ "nổ".

Cách gọi đó dùng cho ông Tiến sĩ ngoài nước, Nguyễn Thái Sơn. Bài viết sau sẽ nói rõ hơn.


Đặng Quang Chính

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 10.04.2016 23:01:56
Tiến sĩ "Nổ" (3)
(Xem bắt đầu từ bài Tiến sĩ "Nổ", cùng blogg, ngày 19.02.16)


Để phân biệt ý của tác giả (màu đỏ) và nhận xét của người viết (màu xanh).

Mở bài, ông Sơn viết:"Đầu năm khai bút : YES,WE HAVE A GREAT DREAM FOR VIETNAM TO BECOME A SEA POWER WITHIN 25 YEARS. Chúng tôi nuôi giấc mộng lớn cho Việt Nam: Trở thành Cường quốc Hàng hải trong 25 năm tới vì hạnh phúc của dân tộc và Thái hoà của Châu Á / Thái Bình Dương!"

- "Chúng tôi" là ông Sơn và chính quyền CSVN ?
- Ông Sơn nghĩ là độc giả không hiểu tiếng Anh nên đã dịch và hứng chí thêm vào: "vì hạnh phúc của dân tộc". Nghe như tựa đề của mấy anh "đỉnh cao VN", CHXHCNVN "độc lập, tự do, hạnh phúc".
- "Thái hòa Châu Á". Ôi chao! giấc mộng của ông như giấc mộng "Châu á thịnh trị" thời Nhật Bản gây chiến tranh thời Thế chiến thứ hai.

Ông Sơn cho là: "Biển Đông là tương lai của VN"

Bài "Tiến sĩ "Nổ" (2) đã nói sự chậm tiến về kiến thức ở điểm này rồi.

Sau khi đưa ra kiến thức của mình về Biển Đông trong quá khứ và hiện tại, ông ấy viết tiếp: "Yes We Have a dream ! and a Great Dream for Vietnam / Oui, Nous avons un grand Rêve pour Vietnam: Một cường quốc hàng hải tại BĐ and Yes, We Can ! Oui, Nous en avons la capacité !

- Ghê thật!. Ông Tiến sĩ biết đến những hai thứ ngôn ngữ, Anh và Pháp

Chúng tôi biêt nhà nước cũng có một đề án phát triển BĐ nhưng với thể chế nặng nề,gò bó hiên nay,với thảm bại của hai tập đoàn lớn Vinashine và Vinalines, chúng tôi nhận thấy chính quyền thiếu khả năng và tâm cở để có thể thực hiện giấc mơ thiên niên kỷ của dân tộc : Việt nam cường quốc hàng hải trong 25 năm tới vì dân tộc Việt đã quá đau thương, vì Cộng đồng ĐNA và vì hoà bình và thịnh vượng-THÁIHOẦ cho CA/TBD/AĐD, một loại PAX INDO PACIFICA mà CĐ/Liên Hiệp ĐNA là thành tố trung ương !

- Vinashine và Vinalines thất bại không phải vì thể chế nặng nề, gò bó ...như ông nghĩ đâu, ông ạ!. Hai chương trình đó hỏng toẹt vì tệ nạn tham nhũng mà ông không biết sao?. Ông ngây thơ thật ...hay muốn chạy tội của tập đoàn lợi ích nhà nước CS?
- Ông viết tiếng Việt khá lủng củng làm người đọc cứ tưởng vì quá đau thương nên VN sẽ trở thành cường quốc hàng hải trong 25 năm tới. Đã thế còn dùng những nhóm chữ như CA/TBD/AĐD, (Châu Á/Thái Bình Dương/Ấn Độ Dương) một loại PAX INDO PACIFICA

Vì thế chúng ta phải dốc lòng,cùng CĐ ĐNA và với sự hợp tác tích cực của các quốc gia bạn như Mỹ & đồng minh,Nga,Ấn độ,Liên Âu. ..bảo vệ chủ quyền và quyền chủ quyền trên BĐ...

Ông viết làm như ông đang làm việc trong chính quyền đảng CS. Bọn CS xem trí thức như là "cục phân", nghĩa là sẽ không dùng đến những trí thức như các ông đâu (không phải là đảng viên). Nếu có dùng, cũng chỉ để làm cảnh, để làm tay sai của chúng mà thôi. Nếu ông đã là Cố vấn của Viện Địa chính trị Paris AGP nào đó ở nước ngoài; thế là cũng tốt. Đừng mơ chuyện "Áo gấm về làng" như ông Nguyễn Cao Kỳ và Phạm Duy.


Đặng Quang Chính
04.03.2016
09:58




Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 17.04.2016 00:06:44
Tiến sĩ "Nổ" (4)
(Xem bắt đầu từ bài Tiến sĩ "Nổ", cùng blogg, ngày 19.02.16)


Một bài viết của Nguyễn Tuấn, tựa "Dốt hay khoe", nói rõ hơn về tính cách của những ông Tiến sĩ (1).

Trong bài viết này, tôi chỉ tóm tắt nội dung của bài viết đó mà thôi.
"...Họ thường dùng danh xưng với những động cơ sau đây:
1) Nuôi dưỡng niềm kiêu hãnh cá nhân
2)Một hình thức tự quảng cáo
3) Mong muốn được người khác kính trọng
4) Gây chú ý
5) Khao khát quyền lực và trần tục. Một nghiên cứu ở Mễ Tây Cơ cho thấy rất nhiều chính trị gia không có văn bằng tiến sĩ nhưng họ vẫn tìm cách mua danh xưng "Dr" bằng cách "tranh thủ" hay vận động để được một đại học nào đó cấp cho bằng "tiến sĩ danh dự"(honour doctor). Với danh xưng này, họ rất dễ thu hút cảm tình của cử tri và có cơ may đắc cử hơn những người không có danh xưng. Tình trạng này cũng giống như ở VN, nơi mà các quan chức rất thích có "tiến sĩ" trước tên họ.


Trên là ý kiến của tác giả. Nhân đây người viết nói thêm. Ông "tổ" của đảng CS quốc tế (Lê Nin) biết rằng, để chiêu dụ dễ dàng giới nông, công dân, không gì bằng lấy vô sản và vô kiến thức để câu họ. Chỉ có những người này mới có lòng nhiệt huyết, tính năng nổ triệt để. Khi cuộc CM đã thành công, họ sẽ lấy lại vai trò của người trí thức (những người đã chứng tỏ trung kiên với đảng khi còn trong thời gian hoạt động chìm) để thúc đẩy công việc chung đi tới. Và lúc đó, nếu không phải là trí thức "cũ"(trước CM)...các đảng viên được cơ cấu (người của phe ta -phe đang cầm quyền- sẽ lấy bằng cấp bằng nhiều cách khác nhau. Chẳng hạn, tại VN, Nguyễn Tấn Dũng, có học tại trường nào đâu mà cũng có bằng Cử nhân Luật (?). Trương Tấn Sang, trước 75 là sinh viên năm đầu đại học Khoa học. Sau 75, có thì giờ đâu để học mà cũng có bằng đại học như Dũng.

Có bài viết nào đó trước đây, đề cập đến những vụ phanh phui tại VN, ông Viện trưởng, Thứ trưởng này, kia...mua bằng cấp ở đại học nước ngoài. Bằng tiến sĩ được mua với giá khoảng 17.000 đô.

6) Quảng bá thái độ "elite", thái độ kẻ cả, hoặc thái độ toàn trị.
 
Ở gần đoạn cuối, Nguyễn Tuấn lấy tiêu đề "Tiến sĩ giấy", chính là muốn nói đến những ông tiến sĩ mua bằng qua lối học hàm thụ, thời gian chưa đến một tháng. Ông ta nói rõ thêm: "Ở VN, tôi thấy trong các hội nghị, những tước hiệu, chức vụ và học vị đều được liệt kê trước tên người diễn giả, chẳng khác gì một bản lý lịch bằng cấp và chức danh!.

Ông tiến sĩ "nổ" mà người viết đề cập từ bài đầu, không là ông "tiến sĩ giấy" (Hy vọng thế!. Tuy nhiên, tra Google chưa thấy),. Cũng mong ông thật sự là Cố vấn cho một cơ quan nào đó ở Pháp. Nhưng, tiếng Việt ông hơi kém, có lẽ ông đã từ lâu, rời VN trước năm 1975 (2). Điều đó tạm châm chế. Nhưng ngành chuyên môn của ông ta là Địa chính trị, mà dùng bài của một ông kỹ sư trong nước... lại dùng không đúng cách (kiến thức của ông Dũng đã hơi chậm tiến -vì ông này ở trong nước(?)-). Ông Sơn xưng là Cố vấn cho Viện địa chính trị Paris AGB mà không thể biết bài ông Dũng muốn nói gì!

Thế mà ông Sơn lại dùng những nhóm chữ "dao to búa lớn" kiểu của ông Mục sư người Mỹ Luther King (Yes, we have a great dream...). hay ông Sơn này chịu ảnh hưởng các bài viết của Trần Dân Tiên, T.Lan qua sách "Vừa đi vừa kể chuyện"(tác giả thật là ông Hồ). Trong sách, nói về một cuốn sách khác, "Đường Kách mệnh" thì phải (?), ông Hồ tự thuật (qua lời TD.Tiên hay T.Lan) rằng, khi đọc xong luận điểm của đảng CS Pháp, ông Hồ đã la lớn, ý rằng, ta đã tìm thấy con đường cứu nước!.

Đúng là thực, giả lẫn lộn. Mà dù có là tiến sĩ thật, nhưng những người thật đó, biết dùng năng lực thực của mình để phục vụ cho một chính quyền thực sự vì dân, thì chắc chắn nước nhà sẽ có ngày thực sự tiến mạnh trên con đường văn minh, có thể sánh vai cùng các nước khác trên thế giới. Còn làm ngược lại, chịu làm tay sai cho bọn cường quyền bán nước, thì tiến sĩ thật cũng chỉ là một loại "tiến sĩ giấy", để bọn cầm quyền dùng như một miếng giấy lau tay mà thôi!


Đặng Quang Chính
07.03.2016
17:59



Ghi chú:
(1) http://
  www.tvvn.org/dot-hay-khoe-nguyen-tuan
(2) Một câu của Nguyễn Thái Sơn, viết về một bài viết khác, được ghi nhận như sau:

Có một vài nhận xét và ý kiến đàng theo giỏi.

Nguyễn Thái Sơn.
(h..ps://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/launch?.rand=1u7km5ar2h7ej#6918984950)

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 23.04.2016 13:18:11
Tiến sĩ "Nổ"  (5)

Thời xưa, có Tiến sĩ "nổ" không?

Người đỗ Trạng nguyên nói riêng và đỗ tiến sĩ nói chung phải vượt qua 3 kỳ thi: thi hương, thi hội và thi đình nên không có vụ Tiến sĩ "giấy" nên cũng chẳng có Tiến sĩ "Nổ".

Nhưng, các ông Tiến sĩ đó chẳng giúp được gì nhiều cho đất nước và dân tộc. Tựu trung, vì cái học của họ là từ chương. Phần nhiều được xác hạch qua thi phú ...và nội dung của những bài thi nhằm nói lên tinh thần trung quân nhiều hơn.

Cho đến năm 1840, bọn vương quyền, với những tay thi bá tiếng tăm của cố đô văn vật, những bậc công hầu khanh tướng, cùng những người được gọi là kẻ sĩ vẫn còn đắm chìm trong thơ văn, lập nên thi xã, để cùng nhau ca ngợi, khen thưởng thơ tứ của nhau. Mặc dầu vua Tự Đức đã khen ngợi thi xã:
''Văn như Siêu Quát vô tiền Hán
Thi đáo Tùng Tuy thất thịnh Đường''

Nhưng, với Cao Bá Quát, khi đọc xong thơ của nhóm này, đãlắc đầu, bịt mũi và ngâm hai câu thơ sau:
Ngán cho cái mũi vô duyên,
Câu thơ thi xã, con thuyền Nghệ An.

Còn lời chê bai nào nặng nề hơn nữa, khi ví thơ của họ có mùi của một vùng đất mắm tôm dưa muối suốt đời thì hay ho gì mà phân bua bày biện!

Phải đây là một Tiến sĩ "Nổ"?......Một bài viết về Cao Bá Quát không dùng chữ này mà lại dùng chữ "Ngạo"!.

Bài viết đó diễn ý như sau: "Phải chăng đó là âm vang của thiên tài sinh ra để ngạo? Ngạo để biếm đời, ngạo để khinh thường hay ngạo để nói lên lòng kiêu hãnh; vì nỗi tuyệt vọng mà sinh ra miệt thị đời; chẳng qua ức mà sinh ra ngạo - to be contemptuos/ méprisant/ non-comparution - Chân tình mà nhận ra rằng: ngạo mạn là hào phóng của con người bất cần, bất-khả-tư-nghị để giải thoát một chân như hiện hữu – éclaircie de l’être/to be enlightened. Đó là cái gì khác biệt cho một cái nhìn khác biệt về Cao Bá Quát; chính sự cớ đó đã đưa tới cách ly, có thể không còn hiển hiện mà đành chấp nhận sự căng phồng, bôi bác, chà đạp, hủy bỏ - La différence va si loin que de son fait la possibilité de connaitre ce qu’elle sépare est éteinte, abolie (Andre Préau) (1).

"Kẻ kiêu ngạo đó, vào năm 1854, đã theo phong trào cựu Lê để dấy binh ở Mỹ Lương. Đó có phải là một phản kháng cuối đường, được tìm thấy qua những gì kêu ngạo đời, vì đời nuôi dưỡng bất công, hủ hóa, ngay cả triều thần đang rơi vào cõi u minh" ?!...

Ba năm ngồi tù vì tội ngạo, tội nghịch, nhưng khí tiết ‘nhà nho’ không vì thế mà khiếm nhược, vẫn ngạo nghễ để chưởi vào mặt đám quan liêu, xua nịnh, hoạt đầu để nhũng lạm, bênh vực kẻ yếm thế và tình người cao cả; đọc bài ''Tài tử đa cùng phú'' tưởng là lời lẽ bông đùa nhưng trong đó chứa một nội thức phản kháng”. Bài viết trên cho biết tiếp.

Cái cao ngạo đó, do "Cao tiên sinh học giỏi lại hay chữ, cốt cách uyên thâm của giòng dõi để lại, một trí tuệ vượt bực khi ở tuổi thiếu thời, thì đủ thấy được cái chất hào khí ngang tàng, ngỗ nghịch của một con người..."(?)....hay con người ấy bị nhốt, bị quản thúc, bị đày...vì "cái chất hào khí ngang tàng, ngỗ nghịch của một con người thấy được cuộc đời giữa hư và thực, giữa mộng và ảo thì làm sao kẻ sĩ nguôi ngoai với tình huống… một tình huống phải phản ứng "để xoa dịu nỗi đau trước hoàn cảnh xã hội, trước hoàn cảnh cố hữu của thần và quân như trói buộc"(?).

Tháng chạp năm 1854 Cao Bá Quát(*) bị bắt. Tự Đức ra lệnh chém đầu và tru di tam tộc. Người anh Cao Bá Đạt tự tử trên đường giải về Kinh. Cao Bá Nhạ con Đạt phanh phui nơi ẩn trốn bị bắt và đày lên sơn cước. Sau chết ở đó” (2).

Sử Việt ghi lại như sau: Tháng 8 năm 1858, quân viễn chinh Pháp cùng Tây Ban Nha bộ tấn công vào cảng Đà Nẵng và sau đó rút vào xâm chiếm Sài Gòn. Tháng 6 năm 1862, vua Tự Đức ký hiệp ước nhượng ba tỉnh miền Đông cho Pháp. Năm 1867, Pháp chiếm nốt ba tỉnh miền Tây kế tiếp để tạo thành một lãnh thổ thuộc địa Cochinchine (Nam kỳ) (3)

Nếu cái cao ngạo (Nổ) của một kẻ sĩ, không những vì có tài nhưng chẳng được trọng dụng, mà còn vì đau lòng trước thời cuộc; trước bọn triều đình và quan lại chỉ biết trau chuốt thơ văn, chỉ biết vinh thân, phì da, hả hê trước đau khổ của nhân dân và chẳng quan tâm đến cảnh đất nước sẽ bị lọt vào tay ngoại nhân...thì cái cao ngạo đó sẽ mãi được người đời tán tụng!

Cái học vị của một người chưa hẳn làm nên nhân cách của người đó. Trường hợp của Nguyễn Trường Tộ cũng đáng để chúng ta theo dõi, tìm hiểu.


Đặng Quang Chính
14.03.2016
05:38



Ghi chú:
(1) (h..p://tonvinhvanhoadoc.vn/van-hoc-viet-nam/doi-song-van-hoc/7039-cao-ba-quat-ngao-vi-that-chi-hay-ngao-vi-phan-no-.html
(2) Trong link trên

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 30.04.2016 05:21:33
 
Tiến sĩ "Nổ" (6)

Trường hợp Nguyễn Trường Tộ khá đặc biệt vì ông không phải là một khoa bảng ...nhưng, chúng ta có thể nói đó là một người có kiến thức đúng nghĩa.

«Ông thông minh, học giỏi, nên được truyền tụng là "Trạng Tộ". Thế nhưng, ông không đỗ đạt gì, có thể vì ông là người Công giáo nên không được đi thi, hoặc là ông không muốn đi theo con đường khoa cử» (1)

Ông không là Tiến sĩ, nhưng tầm nhìn của ông rất xa khi nhận thức được bối cảnh và khuynh hướng vận động chung của thế giới thời bấy giờ, Nguyễn Trường Tộ có những nhận định:

«Ngày nay các nước phương Tây đã bao chiếm suốt từ Tây Nam cho đến Đông Bắc, toàn lãnh thổ châu Phi cho tới Thiên Phương, Thiên Trúc, Miến Điện, Xiêm La, Tô Môn Đáp Lạp, Trảo Oa, Lữ Tống, Cao Ly, Nhật Bản, Trung Quốc và các đảo ở ngoài biển, kể cả Tây châu, không đâu là không bị chẹn họng bám lưng. Nước Nga thì từ Tây Bắc đến Đông Nam gồm tất cả các nước Đại Uyển, Cốt Lợi Cán, Mông Cổ và các xứ ở Bắc Mãn Châu, không đâu là không chiếm đất và nô dịch dân những nơi đó. Ở trên lục địa, tất cả những chỗ nào có xe thuyền đi đến, con người đi qua, mặt trời, mặt trăng soi chiếu, sương mù thấm đọng thì người Âu đều đặt chân đến, như tằm ăn cá nuốt, ở đâu thuận với họ thì phúc, chỗ nào trái với họ thì họa; ai hòa với họ thì được yên, ai cự lại thì dùng binh lực giao tranh; trong thiên hạ không ai dám kháng cự lại họ. Song tất cả đều không được phúc đáp. Đầu năm 1864, ông lại gửi cho đại thần Trần Tiễn Thành một bản điều trần nữa (hiện thất lạc) để thuyết phục Triều đình Huế nên tạm hòa với Pháp và mở rộng bang giao» (2).

Được thế, nhờ ông biết tiếng Pháp. Trong bài "Trần tình" (viết xong ngày 7 tháng 5 năm 1863), Nguyễn Trường Tộ phân trần rằng: lúc bắt đầu khởi hấn (đầu năm 1859, tức lúc quân Pháp chuẩn bị tấn côngthành Gia Định), quân Pháp có mời ông cộng tác, nhưng ông một mực từ chối. Sau khi Đại đồn Chí Hòa thất thủ (tháng 2 năm 1861), ông thấy rằng phải tạm hòa theo đề nghị của Pháp, để dưỡng quân và củng cố lực lượng. Chính vì thế mà Nguyễn Trường Tộ đã nhận làm từ dịch cho Pháp để mong góp phần vào việc hòa đàm.

"Sau khi thôi việc, Nguyễn Trường Tộ đã dồn hết tâm trí vào việc thảo kế hoạch giúp nước. Nhờ sự hiểu biết sâu rộng về các phương diệnchính trị, kinh tế, văn hóa, khoa học kỹ thuật... đến đầu tháng 5 năm 1863, thì ông đã thảo xong 3 bản điều trần gửi lên Triều đình Huế là: "Tế cấp luận", "Giáo môn luận" và "Thiên hạ phân hợp đại thế luận"(3)

Nguyễn Trường Tộ đã gửi liên tiếp ba bản điều trần cho đại thần Trần Tiễn Thành, và hai bản điều trần cho đại thần Phạm Phú Thứ, để nhờ đưa các vấn đề quan trọng lên vua và Triều đình. Hai văn bản gửi cho ông Thứ, vì chưa tìm thấy nên không rõ nội dung. Còn ba văn bản gởi cho ông Thành, thì có thể là các bài: "Góp ý về việc mua và đóng thuyền máy" (cuối 1864), "Góp ý về việc đào tạo người điều khiển và sửa chữa thuyền máy" (tháng 2, 1865) và "Khai hoang từ" (tháng 2, 1866) (4)

Cũng trong thời gian trên, tại nước Nhật đã có sự thay đổi rộng lớn thời Minh Trị Thiên Hoàng (3 tháng 11 năm 1852 – 30 tháng 7 năm 1912).

Từ sự thay đổi trong thời gian đó, Nhật Bản đã dần dần trở thành một cường quốc ở Châu Á. Cũng chính từ sự canh tân đất nước như thế, dù bại trận sau thế chiến thứ hai, ngày nay Nhật vẫn là một trong những cường quốc trên thế giới, ít ra về mặt kinh tế.

Thật ra, tuy sự canh tân được mang tên ông vua Nhật bản, nhưng bối cảnh lịch sử và sự đóng góp của giới quan lại (nhất là của giới trí thức) trước thời Minh Trị, có phần đóng góp quan trọng hơn. Năm 1854, Matthew C. Perry lại mang một hạm đội 9 chiếc tàu chiến, bắt chính quyền Mạc phủ ký một hiệp định buôn bán bất bình đẳng, nhưng chế độ Mạc Phủ trước đó 200 năm, tuy bài ngoại, nhưng vẫn còn giao thương với một số các nước Tây Phương; đặc biệt là Hòa Lan.

Tình trạng Việt Nam lại trái ngược như thế. Việc cấm đạo Thiên chúa khá gắt gao và tuy cũng biết đến các nước Tây Phương khác, nhưng chính sách bế quan tỏa cảng gay gắt hơn nhiều. Đã thế, những đóng góp canh tân, chẳng hạn như trường hợp của Nguyễn Trường Tộ, không được sự quan tâm của triều đình. 

«Nhưng sau khi đệ trình lên cách giải quyết, thì không được thi hành nên ông có lẽ chán nản, và xin về Nghệ An (ngày 10 tháng 4 năm 1866) [20]. Trong bức thư gửi Trần Tiễn Thành (viết từ Nghệ An đề ngày 15 tháng 6 năm 1866), thì tâm trạng của ông lúc bấy giờ khá u uất. Một phần vì ông nóng lòng việc canh tân đất nước, một phần vì thấy vua và một số quan lại bảo thủ hãy còn nghi kỵ mình» (5)

Tuy nhiên, công cuộc vận động của ông vẫn được duy trì một cách nhẫn nại, cho đến năm 1871. Ông mất đột ngột vào năm mới 41 tuổi.

Hòa ước Giáp Thân 1884 hay còn có tên là Hòa ước Patenôtre (Pa-tơ-nốt), là hòa ước cuối cùng nhà Nguyễn ký với thực dân Pháp vào ngày 6 tháng 6 năm 1884 tại kinh đô Huế. Điều 19. Các điều ước quốc tế hiện nay sẽ thay thế các điều ước được ký kết ngày 15 tháng 3, ngày 31 tháng 8 và 23 tháng 11 năm 1874 (6). Với Hòa ước này, Việt Nam càng lúc càng chịu sự đô hộ nặng nề hơn của Pháp. Với Hòa ước này, Việt Nam càng lúc càng chịu sự đô hộ nặng nề hơn của Pháp.

Một trí thức vì căm phẫn với triều đình, tìm cách chống lại nhà vua đến nỗi bị xử chết (Cao Bá Quát) đến một trí thức (dù không bằng cấp cao) nhưng quan tâm đến vận mệnh của đất nước nên đã tìm đủ cách để triều đình làm một cuộc thay đổi, cho kịp đà phát triển ...mỗi người một cách thế; nhưng nói cho cùng, đó mới chính là thái độ rất đáng được kính trọng của kẻ sĩ. Còn những Tiến sĩ "Nổ" thời buổi ngày nay, không biết có xứng danh là một kẻ sĩ, hiểu theo cách như hai trường hợp được kể đến như thế không?!...



Đặng Quang Chính
19.03.2016
09:15



Ghi chú:
(1)  https://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng_T%E1%BB%99
(2) Link trên
(3) Link trên
(4) Cũng Link trên
(5) https://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng_T%E1%BB%99
(6) https://vi.wikipedia.org/...3%A1p_Th%C3%A2n_(1884)

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 06.05.2016 13:57:15
 
Tiến sĩ "Nổ"(7)
(Xem từ bài Tiến sĩ "Nổ" (1), cùng blogg, ngày 19.02.2016)

Tiếng Việt phong phú nhưng đôi lúc không rõ mức độ cao thấp khác nhau nơi ngữ nghĩa của các chữ đó.

Để diễn tả một điều không đúng sự thật, ta có thể dùng: nói cuội, dóc, dối, điêu (ngoa), láo, phét, xạo ...v..v.. Ba chữ sau gây người nghe cảm tưởng tiêu cực hơn. Nhất là từ "xạo", khiến người nghe nhớ tới nhóm câu: "Xạo hết chổ nói" (XHCN)

Chúng ta nghe một người kể lại một câu chuyện... và rồi, chúng ta xem nội dung câu chuyện có hợp với tựa đề không. Và tựa đó có thể được thay thế bởi các chữ nêu trên hay không ...( dóc, láo, xạo...)


------------------------------------------------------

Bệnh Nổ Ở Mỹ Rất Thịnh Hành?

Tự dưng , nghe nói "nổ dzăng miểng" thì có lẽ ai cũng hơi giật mình, nhưng nghĩ lại, thì chuyện "nổ" trong nước Mẽo này là chuyện dài "nhân dân tự dệ".

Hôm rồi, "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" nên mới được nhìn thấy một tấm "bi-di-nít cạc" (business card) của một vị ở đâu tuốt bên Tếch-xịt (Texas), ghi chép rất lộng lẫy: "Tiến Sĩ Nguyễn Văn Tuyến, chuyên viên Thuế Vụ". Người đọc rất lấy làm khâm phục vì ít khi có vị tiến sĩ nào chê "dóp" của các cơ quan chính phủ hay tư nhân mà đi làm thuế lui cui một mình. Chừng đến khi đọc kỹ lại mới biết ngài Tiến Sĩ có tới mấy cái bi-di-nít-cạc lận! Cái thì đề "chuyên viên địa ốc", tờ thì viết "chuyên viên bảo hiểm xe, nhà, động đất..."

Hóa ra lại một ngài Tiến-Sĩ-Nổ nữa, giống như một vị khoe có mấy cái bằng tiến sĩ ở Cali, nhưng nghe người ta đồn thì ngài nói tiếng Anh như mấy ông phương Bắc mới qua An Nam bán đồ lạc xoong: "Ai... lồ lồng, lồ nhôm, lồ sắc, lồng hồ, dàng dụng, bạc dụng bán hôn?". Cách phát âm y hệt như một chàng sửa xe, lúc nào cũng khoe có bằng Master of Mechanic! Ngay trên tấm thiệp đề tên tiệm sửa xe, chàng đề sau tên chàng một chữ M.A thủ đắc cái giấy Thạc Sĩ thật lớn, trông oai khiếp!



Rồi mấy văn phòng bảo hiểm xe hơi & kế toán khai thuế cũng thấy bằng tiến sĩ luật , văn phòng bảo lãnh thân nhân đi du lịch cũng do một ông tiến sĩ cai quản. Tạ ơn Trời, người Việt di tản tài năng thiên phú, lấy bằng tiến sĩ dễ như ăn ớt vậy!


Nhưng sao lại có người cho rằng mấy ông tiến sĩ đó là "Tiến Sĩ Nổ"?
Vậy thì bệnh "Nổ" phát sinh ở đâu ra?

Hình như sau khi sang Mỹ, khí hậu thay đổi, từ miền nhiệt đới qua xứ lạnh, dễ bị lạnh cẳng; hoàn cảnh đổi thay, ông hóa thằng, thằng hóa ra ông, nhiều người di tản phải nổ đùng đùng để hâm nóng cơ thể lên hay sao ấy, nên đi đâu cũng nghe tiếng nổ? Vừa mới gặp nhau lần đầu đã vội vã khoe "nhà tôi rộng cả mấy héc-ta..", hoặc "nhà tôi trị giá trên ba bốn trăm, bạc triệu đã trả off rồi" Con cái thì ra trường bác sĩ, kỹ sư như kiến.

Cậu nào, cô nào cũng làm cả hai ba trăm ngàn một năm. Vài vị ca tụng con mình làm "hai trăm đô một giờ" và thở dài mấy hơi làm như vẫn còn ít lương quá. Các cô tiểu thư, theo lời của các vị làm cha mẹ, đều lấy bằng hoa hậu hết. Cô nào cũng cả chục chàng theo. Người nghe, ai cũng khoan khoái vì dân tộc mình giỏi giang, văn chương chữ nghĩa cùng mình, hầu như không có ai làm việc loại lao động mà người Mỹ gọi là "cổ xanh" (blue collar) cả. Lại cũng hân hoan vì cha mẹ nào cũng bái phục con sát đất, không còn cảnh "cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy" nữa.

Đến thăm mấy ông bi-di-nít thì nghe tán dương" căn phòng này rộng mười mấy ngàn que-phít (square feet)" (có khi rộng đến vài chục ngàn que-phít) mặc dầu chỉ cần vài người khách hàng là cửa tiệm có mòi chết đứng vì không chỗ đặt chân. Hôm nọ, gặp một chàng khoe nhà có nuôi gà nòi, người nghe mới buột miệng hỏi: "Ủa , ở thành phố mà nuôi gà được sao?".

Chàng bèn hất hơi cao cái cằm lên một tí và nhìn người hỏi với một cái nhìn thương hại: "Nhà tôi tuy ở phố nhưng dư điều kiện nuôi gà." Ngừng một hai giây cho câu nói thấm vào hồn người nghe, chàng mới tiếp: "Nhà tôi những mấy ác cơ (acre) lận! Mà nhà rộng mấy ác cơ là có điều kiện nuôi gà." Một chủ nhân ông ở xứ Thung Lũng hoa vàng, có cái biệt thự trên đỉnh đồi, có hai đường đi lên đi xuống khác nhau, muốn hù người bạn Hát Ô mới sang trong một bữa tiệc họp mặt, rút cái rê-đít cà ra dí dí vào mắt chàng Hát Ô:

"Biết cái gì đây không? Cái này là cạc vàng, gôn cạc đấy, trị giá hai trăm ngàn trở lên, tiền đấy, muốn xài lúc nào cũng được. Anh phải ở đây hai mươi năm và đi làm lương cao mới được nhà băng nó tặng cái cạc này!"

Vừa mới qua Mỹ, chân ướt chân ráo, đi làm có mấy tít một giờ, chàng Hát Ô nghe nói cả trăm ngàn thì đớ lưỡi, nể nang quá, vì chắc mẩm đời mình tàn tạ rồi, làm gì có cơ hội có cái thẻ đó. Lại gặp một ông chủ tiệm phở ăn mặc rất sang trọng. Ông chủ ngắm nghía cái cà-là-vạt mác Good-Will của chàng Hát Ô một cách tội nghiệp, rồi tự móc cái ca-la-hoách của ông ra mà dứ dứ vào người đối diện, hỏi:"Anh biết cái tai này của tôi bao nhiêu tiền không? Của Ý đấy! Gioọc Dô Ạc Ma Ni (Giorgio Armani) đấy!" Nghe mấy chữ "Gioọc Dô, Gioọc ra" được phát âm một cách trầm trọng, chàng Hát Ô ú ớ, mặt cứ nghệt ra, vẻ Cả Đẫn rõ rệt. Ông chủ tiệm phở đợi một lúc rồi mới phán:"Trên năm trăm đô đấy, chưa kể thuế!". Những tiếng mấy trăm đô cùng mùi phở ở trên người ông bay ra làm chàng Cả Đẫn lảo đảo. Chưa hết, ông lại nổ thêm một quả cho chàng lăn đùng ra: "Anh biết không, tôi có lệ là cứ mỗi năm, đúng tháng Tết và tháng hè, đến Bun-lóc (Bullocks) để mua một bộ vét, bất kể giá cả, và cũng không cần mặc làm gì. Ngoài ra, nếu có họp hội gì long trọng, tôi phải còm măng một bộ khác. Hãng Bun-Lóc biết thế, nên cứ ra một kiểu mới nào, lại gửi đến nhà tôi. Bây giờ, nhà tôi toàn đồ vét, mang ra bán cũng mất một thời gian!". Lấy ngón tay chỉ vào cái huy hiệu con ngựa đang co cẳng mầu xanh trên ngực áo sơ mi, ông thở dài, nhún vai: "Hồi này thú thật với anh, kinh tế xuống, chỉ dám mua cái áo này có vài trăm thôi".

Hãi hùng quá! Chủ một tiệm phở mà oai như vậy, thì chủ một khách sạn còn kinh khiếp bao nhiêu! Một anh bạn trẻ khác, thấy dân mới qua đi đôi giầy có mười lăm tì ở Payless Shoe Source, thì tự tụt giầy mình ra, giơ lên cao, ngắm nghía: "Đôi giầy Bali của Ý này sơ sơ có ba xín thôi, đi vào đã như đi trên mây vậy!". Người tuổi trẻ này lái một chiếc xe Xêlicà (Celica) mới toanh, được năm tháng thì phải năn nỉ một tên bạn khác xài giùm chiếc xe này cho khỏi bị "tâu", vì lương tháng không đủ cho chàng uống cà phê, sau khi đóng tiền xe, tiền bảo hiểm, tiền share phòng… Chàng đành chịu mất toi tiền deposit khi mua xe, còn hơn bị tâu (tow) xe và bét rê-đít (bad credit). Bạn chàng, một người thích chơi nổ khác thì mua cái xe Mẹc Xê Đì (Mercedez), nhưng chỉ khi nào đi lấy le thì mới dám chạy, còn thường thì chàng cho đậu ở gara, vì không có tiền đổ xăng!

Với các nàng, thì lại có lối nổ khác. Một bà chủ tiệm "neo" (nail) tre trẻ, vẻ mặt rất căng thẳng, thì thầm với cô bạn: "Tối nay, em phải "oọc đơ" trước ở tiệm Noọc-xơrom (Nordstrom) ép chàng vào lề. Chàng xuống xe, hỏi chị muốn gì, chị liền cười tình với chàng rồi rủ chàng vào khách sạn!". Trong một tiệm bán tạp hóa, một nữ sĩ caraokê đứng hát tỉ tê vài lời rất ướt át, mặc cho các khách hàng khác, cả nam cả nữ, đứng ngẩn người ra nhìn. Chừng như hát cũng chưa đủ đô, nữ sĩ nói một hơi với mấy cô bán hàng:

"Em biết không, tuần nào chị cũng được mời đi hát ở mấy tiệc cưới rồi hội đoàn. Mỗi lần chị hát, người ta cứ ngẩn người ra mà vỗ tay." "Mà chị hay hát bài gì ?" "Chị ấy à, nhạc tủ của chị là Trịnh công Sơn. Chị hát không thua gì Khánh Ly!" Người nghe cứ tưởng tượng rằng giọng Khánh Ly mà xêm-xêm giọng chị, chắc nhạc Trịnh Công Sơn đã yểu tử tự hồi nẫm rồi.

Một vài bà phu nhân, từ xửa xưa vốn học sinh, rồi lên xe hoa về nhà chồng, nay bon chen vào chốn cộng đồng, cũng "nổ" lên bằng bộ đồ nhà binh bóng loáng, đi giầy bốt-đờ-sô cồm cộp, rồi chào tay cũng oanh oanh liệt liệt. Mà chào tay cũng đúng cách lắm, nhìn xa, tưởng ít nhất cũng mang ba hoa bạc… Hỏi ra, mới biết chồng bà cũng chưa có ngày nào biết " ắc ê nơi quân trường" như lời Dương Hùng Cường ta thán trong phim "Người Tình Không Chân Dung" ngày xưa.

Đi thăm mấy vị cựu quân nhân, công chức thì thấy cứ tự động thăng quan tiến chứcầm ầm. Trung Sĩ y tá thành trung tá y sĩ, hạ sĩ thành thiếu úy, nhân viên thường thành giám đốc, vừa mới xong thực tập cũng oanh oách vênh mặt trưởng ty, ... Người viết có dịp quen với một ông thiếu tá Cảnh Sát Đặc Biệt một thời gian lâu, mãi sau mới biết ngài thiếu tá cũng là Cảnh Sát Đặc Biệt thứ thiệt, nhưng chức vụ cuối của ngài là "Hạ Sĩ Tài Xế!" của một vị thiếu tá khác! Trong nhiều cuộc lễ lạc, mấy ngài vốn chuyên viên "văn phòng tứ bảo" biến thành Biệt Động Quân họăc Nhẩy Dù hết (hình như họ cho là các Sư Đoàn Bộ Binh không đánh giặc hay sao ấy?).

Ai cũng mặc rằn ri cho oai. Nhưng, thật ra, mấy cái nổ trên chỉ là pháo tép thôi, chưa có "dzăng" miểng vào mặt người đối diện bằng khi một người bạn cho biết anh ta là vị tổng tư lệnh có 15000 quân hiện đang đóng tại biên giới Thái Lan, không phải ở biên giới Lào Việt, cách xa biên giới mình cả mấy giờ chim bay! Tưởng tượng chỉ cần tiền nuôi ăn cho 15000 lính đó cũng đủ ná thở, chưa kể quân trang quân dụng, vũ khí, đạn dược... Rồi doanh trại cho 15000 người đó, chắc tiền điện, tiền nước, tiền phôn cũng khùng luôn! Chưa kể tiền làm vệ sinh cho hàng ngàn cái toa lét nữa! Cha chả, 15000 người không phải là con số nhỏ, làm sao chính phủ Thái Lan lại không biết cà ? Rồi tập trận, huấn luyện ở đâu ? Hễ có tập trận phải có tiếng nổ, mà nổ thì dân chúng quanh vùng phải nghe, Việt Cộng phải thấy, vậy mà không ai lên tiếng phản đối gì cả ! Bộ có phép thần thông đi mây về gió, phi thân trên mái nhà, hay phù phép gì mà những mấy sư đoàn đó không ai nhìn thấy hết? Trong sinh hoạt chính trị, lại còn một lô những bộ trưởng, thủ tướng, có cả đài phát thanh, đi đâu cũng có cận vệ (cũng may chưa có tổng thống!)

Những chức vụ vô thưởng vô phạt như Trưởng một hội ái hữu học sinh hay hội đồng hương cũng đều mang danh hiệu "chủ tịch". Có lẽ danh xưng "Hội Trưởng" nghe không nổ bằng danh xưng "chủ tịch" nên ai cũng đua nhau làm "chủ ", hay tại vì đã ngấm trong tim, câu "Chủ Tịch *** vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp chúng ta" nên nhiều nguời cũng mong được điền tên mình vào câu đó để thành chủ tịch vĩ đại. Số lượng chủ tịch đông đến nỗi nếu đi chợ thì sẽ gặp chủ tịch nhiều hơn là hội viên! Và cũng từ đó mà tranh chấp nhau, thanh toán nhau tơi tả. Thông cáo, thông báo được phân phát như bươm bướm. Truyền thông, truyền thanh biến thành dụng cụ nổ tan xác nhau trong mỗi mùa bầu cử.Chẳng cần phải có đạo đức nghề nghiệp như xứ Mẽo gì xấc cả. Năm nay 2016 có tranh cử dân biểu tiểu bang đơn vị 27, nghị viên khu vực 2,4,6,8,10 San Jose, thế nào bà con làng trên xóm dưới lại nghe những tiếng nổ banh xác như cây thông bị cháy vì xác pháo trong khu thương mại trên đường xì to ri.

Tình đồng hương, tình đồng môn, tình di tản, tình đồng đội bị nhạt đi, thay vào đó là sự tiêu diệt lẫn nhau một cách đau đớn.Đủ loại đạn nổ chụp HE của pháo binh bắn ra kinh hoàng. Cùng chống Cộng, nhưng không chung đường lối, không chung chủ tịch là một bên biến thành Cộng Sản trước, rồi bên kia biến thành "ăng ten" sau. Cùng đồng môn một trường có tới nhiều năm học chung, lại chia hai, xé ba, rồi đâm đơn kiện nhau, dành chức chủ tịch, đến nỗi người Mỹ họ nghi ngờ tuốt luốt và cho là cộng đồng Việt phân hóa trầm trọng. Vì là bệnh chia rẽ di truyền bản chất trăm con bị chia ra 50 mươi theo cha xuống biển, 50 theo mẹ lên núi.

Chính quyền địa phương San Jose và các dân cử địa phương có thể vì đó mà giảm những chương trình phúc lợi cho cộng đồng, bớt "dóp" cho người Việt, không cần lắng nghe tiếng nói trung thực của ngưới Việt, có thể có kỳ thị sắc tộc với người Việt…nên suốt bao nhiêu năm mà không có lấy một cái trung tâm sinh hoạt. Nhưng nhiều kẻ lại thích đội đĩa các ông tay bà đầm dân cử Huê Kỳ kiếm tí phân…


Những chương trình lớn như kêu gọi Nhân Quyền cho Việt Nam, giải thể chế độ độc tài, bất công, nhũng lạm của Cộng Sản tại quê nhà đã bị mất đi một phần hữu hiệu. Các chính khách, chính quyền bản xứ nếu muốn tiếp tay với cộng đồng để chống Cộng cũng ngần ngại không biết liên lạc với bên nào mà không bị nổ chết chùm do đó họ cũng đánh bài "lờ" cho chắc ăn.

Chung quy cũng là tại tính ham "nổ", hám danh! Ô hô! Ai tai! Đau đớn thay và tức tưởi thay! Biết đến bao giờ người mình mới bớt "nổ" và sống hiền hòa như những ngày giản dị năm xưa, để danh dự của người Việt Nam mình được thật sự tôn trọng, để công cuộc đòi Tự Do, Dân Chủ cho dân mình được thành công?

 
----------------------------------------
Xem xong bài trên, nếu chúng ta thay tựa thành: "Bệnh Xạo Ở Mỹ Rất Thịnh Hành?, nghe như không "nổ" bằng chữ mà tác giả đã dùng!. Nhưng, nếu ta viết: "Bệnh xạo ở VN rất thịnh hành", nghe cũng không "nổ" lắm ...nhưng chắc mọi người sẽ đồng tình. Bởi bệnh "xạo" ở VN hết chổ nói (XHCN), xạo từ Tổng bí thứ đến Thủ tướng ...từ quan lớn đến quan nhỏ. Nhà nước lúc nào cũng huênh hoang là "đỉnh cao trí tuệ" mà 40 năm qua, không làm được gì ra hồn. Còn lâu mới đuổi kịp Thái Lan. Nhưng "nổ" cũng khiếp lắm. Cái gì cũng nhất. Tòa nhà cao nhất thế giới, bánh tét lớn nhất, tượng đài cao và tốn tiền nhất ..v..v.. Thực chất, ngân sách thâm thủng. Nếu không có nguồn tài chánh của người Việt hải ngoại, của khối người đi làm công (được gọi là hợp tác lao động), có lẽ đã"chết" từ lâu rồi!. Không những thế, còn dối gạt người dân một cách bỉ ổi, chẳng hạn, tàu cá của ngư dân VN bị tàu của Tàu đâm nát được diễn tả là "bị tàu lạ đụng"!...

Bao giờ chính quyền ở VN không còn «ác với dân, hèn với giặc", không còn "xạo", không còn "nổ"; ngày ấy, may ra, đất nước mới có cơ hội phát triển đúng nghĩa.


Đặng Quang Chính

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 14.05.2016 05:08:25
Tiến sĩ "Nổ" (8)
(Bắt đầu với bài Tiến sĩ "Nổ" ngày 19.02 và đặc biệt với bài ngày 19.03.16)

Từ hai ông khoa bảng Cao Bá Quát và Nguyễn Trường Tộ, theo thời gian, có hai ông trí thức khác cũng là một tấm gương để ta suy xét. Ông Ông Phan Văn Trị và Ông Tôn Thọ Tường.

Phan Văn Trị (1830 – 1910); là một nhà thơ Việt Nam trong thời kỳ đầu kháng Pháp của dân tộc Việt (1). Ông sinh năm Canh Dần (1830) tại thôn Hưng Thạnh, huyện Bảo An, phủ Hoằng An, trấn Vĩnh Thanh (nay là xã Thạnh Phú Đông, huyện Giồng Trôm tỉnh Bến Tre).

Khoa thi Hương năm Tự Đức thứ 3 (Kỷ Dậu, 1849), ông đỗ thứ 10 trên 17 Cử nhân. Năm ấy, ông vừa tròn 19 tuổi. Với tài học đó, Cử Trị có thể ra làm quan, nhưng buồn vì thời cuộc cứ rối ren... ông không ra làm quan, mà về sống đạm bạc bằng việc dạy học ở làng Bình Cách (nay thuộc thị xã Tân An, tỉnh Long An). Sau, ông tị địa về Vĩnh Long, rồi về Phong Điền (Cần Thơ). Ở đó, ông dạy học, bốc thuốc và làm thơ...

Trước khi thực dân Pháp đến, Phan Văn Trị thường vịnh cảnh, vịnh vật để bày tỏ chí hướng, ước muốn giúp đời, cứu dân hoặc để phê phán những người bất tài, hám danh. Đến khi quân Pháp chiếm đóng Nam Kỳ, ông làm thơ yêu nước.

Trong khi đó, một danh sĩ người Công Giáo, Tôn Thọ Tường (1825 - 1877) lại cộng tác với thực dân Pháp. Năm 1862, Pháp chiếm ba tỉnh miền Đông Nam Kỳ, ông Tôn Thọ Tường được chính quyền mới mời ra nhận chức tri phủ Tân Bình, nên được người đời gọi là Phủ Ba Tường. Đô đốc Bonard muốn dùng ông dùng uy tín của mình để dụ hàng Trương Định, nhưng không thành công. Năm 1863, ông được cử làm ký lục trong phái bộ của Phan Thanh Giản sang Pháp và Tây Ban Nha. Năm 1867, ông được nhà cầm quyền Pháp phái về Ba Tri (Bến Tre) để dụ hàng nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu cùng hai người con Phan Thanh Giản là Phan Tôn và Phan Liêm, nhưng thất bại. Năm 1871, ông được thăng đốc phủ sứ.

Ông Tường bị nhiều trí thức người Việt chỉ trích mạnh mẽ (2). Bị dư luận lên án gay gắt. Tôn Thọ Tường làm bài thơ "Từ Thứ quy Tào" để ngụy biện, chống đỡ cho hành động phản dân hại nước của y.

Thảo đâu dám sánh kẻ cày voi,*
Muối xát lòng ai, nấy mặn mòi.
Ở Hán hãy còn nhiều cột cả,
Về Tào chi sá một cây còi !
Bâng khuâng nhớ mẹ khôn nâng chén,
Bịn rịn trông vua biếng giở roi.
Chẳng đặng khôn Lưu đành dại Ngụy,
Thân này xin gác ngoại vòng thoi! (3)

Phan Văn Trị công kích luận điệu của Tường bằng bài thơ "Hát bội".

Đứa mắc ghẻ ruồi, đứa lác voi, 
Bao nhiêu xiêm áo cũng trơ mòi. 
Người trung mặt đỏ đôi tròng bạc, 
Đứa nịnh râu đen mấy sợi còi. 
Trên trính có nhà còn lợp lọng, 
Dưới chân không ngựa lại giơ roi. 
Hèn chi chúng nói bội là bạc, 
Bôi mặt đánh nhau cú lại thoi (4)

Tôn Thọ Tường làm 10 bài thơ liên hoàn tự thuật, tán dương sức mạnh vật chất của thực dân, cho rằng lực lượng kháng chiến non kém khó mà địch nổi, và trong thực tế cuộc kháng chiến đang lâm vào cảnh bi thảm. Cho nên người trí thức khôn ngoan là phải biết tùy thời mà ở.

Họa lại những bài thơ ấy, Phan Văn Trị đã mắng Tôn Thọ Tường bằng những lập luận sắc sảo, bằng những hình tượng độc đáo.

Hai ông đều là kẻ sĩ (trí thức thời Nguyễn) nhưng có hai khuynh hướng khác nhau. Một ông được xem như là người yêu nước, ông kia được xem như kẻ phản dân, hại nước, vì đã cộng tác với quân thù.

Nhưng, vào năm 1966, GS. Trịnh Vân Thanh, có nêu lên một nhận xét khá công tâm hơn «Với một tâm trạng đau khổ, luôn bị dằn dặt của Tôn Thọ Tường, chúng ta thấy ông không phải là người đánh mất cả lương tri. Việc vận động với người Pháp để xin ân xá cho Bùi Hữu Nghĩa, nhẫn nhục nhận lấy những lời thóa mạ, nguyền rủa của Phan Văn Trị, Huỳnh Mẫn Đạt, Lê Quang Chiểu...mà không tìm cách trả thù hay ám hại, chứng tỏ Tường vẫn còn biết trọng nho phong, sĩ khí...» (5).

Sự nhận xét của GS. Trịnh Vân Thanh có phần châm chước, vì hơn 100 năm qua, hoàn cảnh xã hội đã thay đổi nên sự gạn lọc của thời gian đã làm mất đi tính chiến đấu của sự việc (nói theo cách diễn giải tại VN hiện nay).

Không gian và thời gian của một sự kiện có tầm quan trọng riêng của nó vì những nhận xét về một sự kiện lịch sử, chính trị, nếu xét ngay không lâu khi sự kiện vừa xảy ra, tính chính xác có thể cao hơn; nhưng cũng có thể vẫn là chưa đúng mức. Điều này sẽ rõ hơn qua các mẫu dẫn chứng khác, được nói đến trong những bài sắp tới.


Đặng Quang Chính
28.03.2016
00:03


Ghi chú:
(1) https://vi.wikipedia.org/...n_V%C4%83n_Tr%E1%BB%8B
(2) https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%B4n_Th%E1%BB%8D_T%C6%B0%E1%BB%9Dng
* Vua Thuấn đi cày bằng voi
(3) http://sachhiem.net/VANHOC/LyTranLeNguyen.php
(4) http://www.thivien.net/Phan-V%C4%83n-Tr%E1%BB%8B/V%E1%BB%8Bnh-h%C3%A1t-b%E1%BB%99i/poem-IOe3fohMpEXetvGfuCN2Sg
(5) https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%B4n_Th%E1%BB%8D_T%C6%B0%E1%BB%9Dng


Xem thêm "Nhìn lại cuộc bút chiến của PHAN VĂN TRỊ và TÔN THỌ TƯỜNG"
(h..p://   www.vanchuongviet.org/index.php?comp=tacpham&action=detail&id=6466
)

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 17.05.2016 03:18:51
Tiến sĩ "Nổ" (9)
(* xem giải thích dưới cùng)

Gần đây, trường hợp của Tiến sĩ Cù huy Hà Vũ, gây nên một số quan tâm trên Diễn đàn. Dĩ nhiên, một câu chuyện thường tình nào đó, cũng thường có ba khuynh hướng chung: chống, ủng hộ và chưa có ý kiến (có người dùng là: KHÔNG có ý kiến).

Khi ông Hà Vũ rời khỏi VN, qua đến Mỹ, đã có nhiều tin đồn đoán khác nhau. Nhưng, mới đây, sau đám tang GS Nguyễn Ngọc Bích, qua bài viết của ông Vũ, được người ta nhận xét về ông Vũ như sau:

1) Cái nhìn của người Việt ở nước ngoài
(Người viết tóm ý, xem nguyên văn trong (a))

Chân tướng: 
- Hà Vũ đến giờ này vẫn một lòng trung thành với Cộng sản Bắc Việt, reo mừng thán phục tên Trọng « Lú » đã hạ bệ được Nguyễn tấn Dũng mà y đã vác đơn đi kiện ( củ khoai).
- Đến bây giờ y còn ngoan cố và mù quáng phủ nhận CS Bắc Việt đã xâm lăng VNCH, với sự hổ trợ toàn diện của khối CS quốc tế.

Khả năng và học vị:
- Nếu có học vị tiến sĩ Luật Ở Pháp thì đây là trường hợp một trường đại học Pháp (trường Sorbonne trong nội vụ hay cộng tác với các trường ngoại quốc) cấp một học vị dành cho người ngoại quốc đã có một văn bằng của nước họ sau khi soạn và trình một luận án tiến sĩ tại trường đại học Pháp.

Họ Cù có thể có bằng tiến sĩ Luật Việt Cọng (!), xin và được trình luận án tiến sĩ ở Pháp theo một thủ tục đặc biệt dành cho người ngoại quốc, hoàn toàn khác với thủ tục học trình của sinh viên người Pháp, khó hơn trăm lần.
Sinh viên người Phápphải có bằng Master + 3 năm D1, D2, D3 soạn luận án với một hoặc hai giáo sư Pháp hường dẩn và trình luận án, được hay không được hội đồng giám khảo chấm đậu hay hỏng.

Thuê làm luận án là chuyện thường xảy ra đối với các thí sinh ngoại quốc chỉ học chương trình và ngôn ngữ của nước họ.

Cần lưu ý : đối với các thí sinh người Việt sang Pháp soạn thi tiến sĩ Luật (Doctorat en Droit) và thạc sĩ (b) Luật hoặc Y khoa (Agrégation en Droit ou Médecine ) từ 1955 trở về trước, khi các trường Đại Học Hà Nội và Sài Gòn thống thuộc Giáo Dục đại Học Pháp với các Khoa trưởng và nhiều giáo sư Pháp giảng dạy theo chương trình Pháp hẳn nhiên, thì các thí sinh này phải soạn thi như thí sinh người Pháp.

Đối với Việt Cọng sau 1975, vì muốn lấy lòng bọn chúng nên chính phủ Pháp dành nhiều ưu đãi đặc biệt cho chúng trong nhiều lãnh vực : ủy viên bộ Chính Trị VC Lê Đức Thọ, đại tướng bộ trưởng Quốc Phòng VC Phùng Quang Thanh đều được nhận điều trị trong các bệnh viện ưu hạng của Pháp.

Nhưng, cũng dễ kiểm soát việc khai bằng và học vị; chẳng hạn, chỉ cần họ Cù làm một bài luận Pháp văn cấp trung học ( cố nhiên làm trước một giám thị chứ không phải làm tại nhà !) hoặc đối thoại bằng tiếng Pháp về bất cứ một đề tài nào thì rõ thiên tài của y.

Họ Cù « giỏi » đến mức như ông ta kể trong khi nhắc đến giao tình của ông với cố giáo sư NguyễnNgọc Bích rằng, dù mới học chương trình tiếng Anh dành cho người ngoại quốc mới đến Mỹ (ESL), ông Cù đã trả lời ngon lành với người phỏng vấn Mỹ trong khi GS Bích ngồi cạnh ông để thông ngôn ngủ yên. 

2) Cái nhìn của người Việt ở trong nước
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) trong bài "Mỹ đã lầm khi đưa Cù sang đây" (c) viết, “Nếu như nhạc sĩ Lam Phương “đã lầm khi đưa em sang đây”, thì “rõ ràng chứ còn gì nữa”: người Mỹ đã lầm khi đưa Cù sang đấy.”

Đó là nhận định của Bá tước Đờ Ba-le về Cù Huy Hà Vũ sau khi nhà quý tộc gốc Tây bị mấy lần văng miểng nổ của ông Tiến sĩ họ Cù.

Ai cũng biết lý do Mỹ đưa Cù Huy Hà Vũ sang đấy là để cứu anh con của nhà “khai quốc công thần” cộng sản Cù Huy Cận ra khỏi nhà tù của chế độ bố mình dựng nên. Ấy thế mà Cù ta lại huếnh hoáng rằng Chính phủ Mỹ “mời tôi sang Mỹ” để thế nọ thế kia (*).

Vụ nổ thứ hai là Cù ta “khám phá kinh khủng” rằng “Nguyễn Tấn Dũng là điệp viên chiến lược của Trung Quốc với nhiệm vụ “chui sâu leo cao” trong bộ máy quyền lực của Việt Nam nội ứng cho kế hoạch từng bước thôn tính Việt Nam của Trung Quốc” (*), dựa vào bằng chứng là “Nguyễn Tấn Dũng nói chuyện trực tiếp với người Trung Quốc mà không cần phiên dịch” (*)

Qua hai lần bị Cu Cù nổ văng miểng này, Bá tước bỗng dưng muốn khóc vì xấu hổ với Bá tước phu nhân, dân Hải Phòng. Họ Cù này đâu phải là dân cù lần vô học, mà là có bằng Tiến sĩ. Tiến sĩ cũng có ba bảy tiến sĩ, như hạng Tiến sĩ Chính trị học chuyên ngành xây dựng đảng, thì không nói làm gì vì ngài Tiến sĩ bảo xây dựng CNXH mà chưa biết hết thế kỷ mặt mày nó giống con ngao hay con vẹm, đàng này là Tiến sĩ Luật do nước Pháp đào tạo mới đau.

Bá tước Đờ Ba-le không tin một người có bằng Tiến sĩ Luật của Pháp cấp lại “thuộc diện” ăn nói hồ đồ, nổ bạt mạng như Cù Huy Hà Vũ, bèn vì danh dự của tổ quốc và danh dự của bản thân trước mặt vợ con, Bá tước gọi Điện thoại trực tiếp Bộ trưởng Giáo dục Pháp hỏi cho ra lẽ thì được trả lời, “người thật việc thật”, đúng là Cù Huy Hà Vũ có học ở Trường Sorbonne và đậu bằng Tiến sĩ Luật.

Khi được biết chính xác Cù Huy Hà Vũ là Tiến sĩ Luật thứ thiệt, Bá tước nêu thắc mắc như trên với ông Bộ trưởng Giáo dục Pháp, thì được trả lời: “Cù Huy Hà Vũ có bằng Tiến sĩ Luật hồi đó, nhưng nay thì hắn ta là Tiến sĩ Tâm thần, tức là một kẻ bị bệnh tâm thần cỡ Tiến sĩ”.

Nghe đến đó, Bá tước thở dài một tiếng, thương cho nước Mỹ đã lầm khi đưa Cù sang đấy. Cho nó vừa nổ vừa quậy công dân Mỹ gốc Việt vì đồng hương đã phải chạy mặt CS, lại thấy trước mặt họ, họ Cù vừa chạy vừa lạy CS.

Thôi rồi!...cả đất nước xem chừng như giống bài thơ dưới đây:

Bác Tôn chết phải giờ trùng
Nên con cháu Bác khùng khùng điên điên
Bác Hồ chết được giờ thiêng
Nên con cháu Bác điên điên khùng khùng
Thương thay các bậc Vua Hùng
Sinh ra một lũ nửa khùng nửa điên
Thằng khôn thì đã vượt biên
Thằng khùng ở lại, thằng điên nắm quyền
Cho nên dân khổ triền-miên

Thằng khôn đã vượt biên mà lại mắc tâm thần thì còn gì để nói nữa !

Không biết chừng, có người, sau khi xem những bài viết với đề tài "Tiến sĩ Nổ" lại cho rằng, người viết chắc cũng không bình thường, vì cứ viết mãi về những thằng có học (mà không có sĩ khí!)...để làm mất thì giờ của chính đương sự!


Đặng Quang Chính
02.04.2016
12:34


Ghi chú:
* Bài này không nằm trong trình tự sắp xếp của người viết.
Bài được đăng để nội dung không mất thời gian tính và hơn nữa, đưa ra một hình ảnh cụ thể.

(a) (https://mg.mail.yahoo.com/neo/launch?.rand=7jod0lh848bpm#1912059214)
(b) Thạc sĩ Y Khoa và Luật Khoa ở Pháp dạy đại học trong lúc các Thạc sĩ các môn khác như Toán, văn chương, chỉ dạy trung học dù được đào tạo rất khó khăn ở trường Cao đẳng Sư phạm nổi tiếng (École Normale Supérieure).
(c) https://mg.mail.yahoo.com...nen8sc0cjbj#4694483754

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 17.06.2016 20:29:32
 
Tiến sĩ "Nổ" (10)

Bài trước có nói đến "sĩ khí", vậy, nghĩa của chữ này ra sao, có tầm quan trọng gì?.

Hai chữ này có thể giải thích gọn như sau: sĩ khí là tính (khí) chất của người có học (sĩ). Tính chất đó là gì?. Có ba tính chất: phú quí bất năng dâm (giàu không dâm dục) bần tiện bất năng di (nghèo không thay đổi -lập trường-) và uy vũ bất năng khuất (võ lực -uy hiếp- không khuất phục được).

Kẻ sĩ nào tuân thủ được ba điều đó còn được gọi là Đại trượng phu. Nhân đây, ta nghe thêm sự giải thích của Mạnh Tử về Đại trượng phu.

"Phú quý bất năng dâm"nghĩa là giàu sang mà không dâm... Người giàu có, lắm tiền bạc, thế lực lớn, thường chẳng biết giữ phép tắc, không chịu kiểm soát hành vi của mình, hóa thành dâm loạn. Tuy nhiên, nếu quí vị cũng ở trong hoàn cảnh giàu sang, mà không có hành vi dâm loạn, biết giữ quy củ, chất phác thực thà, thì quí vị không vi phạm luật pháp của thế gian, chẳng phạm tới luật pháp của cõi trời, cũng chẳng phạm vào luật pháp của địa ngục. Ðó là phú quý bất năng dâm.

"Bần tiện bất năng di"nghĩa là nghèo hèn mà không đổi. Người ta khi nghèo khó thì mất cả chí khí, chẳng từ một thủ đoạn nào, cốt sao mánh lới cho tinh khôn; đối với người giàu thì nịnh hót, kẻ nghèo thì khinh khi, làm những hành vi hạ tiện. Tuy nhiên, nếu quí vị nghèo nhưng chí nguyện của quí vị không đổi, quí vị xử sự với đời như một chính nhân quân tử, quang minh lỗi lạc, giữ đúng nhân cách tuyệt vời, đầy đủ chí khí, không chịu đi vào chỗ bùn nhơ. Ðó là bần tiện bất năng di.

"Uy vũ bất năng khuất"nghĩa là uy vũ không khuất phục được. Uy vũ tức là dùng thế lực. Không chịu cúi đầu tùng phục trước bất cứ một thế lực nào, một quyền lực nào, người đó là đại trượng phu.

Trong tâm của đại trượng phu xuất thế thì chẳng có giàu sang, mà cũng chẳng có nghèo hèn, chẳng có quan niệm về giai cấp, về quyền lực; quan niệm về mình về người cũng chẳng còn nữa; trong tâm chẳng còn gì, quan niệm về uy vũ chẳng có, những chuyện thế gian đã được gội sạch, chỉ còn lại là cái phong thái đội trời đạp đất, thông suốt thiên địa, trong cái hào khí triền miên, và cái thái độ chính đại quang minh đầy ắp vũ trụ. Mọi ý niệm phải trái của người với của ta đã im bặt, những chuyện dính mắc thuộc loại này không còn nữa. Vậy thì người đó còn sự hiểu biết chăng? Còn hiểu biết. Cái gì cũng hiểu biết cả có điều là họ không đi ngược lại đạo lý. Những bậc đại trượng phu ấy, họ nhờ vào cái gì vậy mà có thể"giàu sang không dâm, nghèo hèn không đổi, quyền uy không thể khuất phục"?Bởi trong tâm của họ không còn cặn bã, không có thứ gì làm vẩn đục tâm của họ» (1)

Mạnh Tử là đại biểu xuất sắc của Nho giáo thời Chiến Quốc, bên Tàu, 372–289 trước Công Nguyên. Ông là người tiếp tục sự nghiệp của Khổng Tử, phát triển chủ trương "Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh". Đạo Khổng ảnh hưởng rất mạnh tại nước ta vào thời quân chủ phong kiến, nên những Đại trượng phu lúc nào cũng muốn thể hiện chí nam nhi quân tử của mình trong cả hai phương diện văn, võ một cách xuất sắc (2)

"Trong lăng miếu ra tài lương đống
Ngoài biên thùy vạch mũi can tương"
(Nguyễn Công Trứ)

Vì thế, dân gian rất coi trọng vai trò của kẻ sĩ, qua cách đánh giá "sĩ, nông, công thương". Khổng giáo xếp hạng theo thứ tự "Quân,sư,phụ", nghĩa là thầy còn có một giá trị cao hơn là của người cha.

Theo diễn giải như trên, chúng ta có thể cho rằng, chữ Đại trượng phu có lẽ có mức độ còn cao hơn là chữ "quân tử"(noble) của xã hội quân chủ phong kiến bên trời Tây. Và cũng có thể có sự cao quí hơn hoặc bằng (?) với những hiệp sĩ Samurai thời xưa của Nhật.

Nhưng, thời gian dần dần đã làm cho mẫu người lý tưởng đó bớt dần giá trị. Lý do nhiều lắm. Nhưng, dù Mạnh Tử đã nâng chủ trương "Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh" lên một tầm nhìn khác, đội ngũ sĩ phu sau này đã không còn được nhiều người giữ được cái tính cách của Bậc trượng phu, một nét đẹp gần như hoàn chỉnh của những kẻ trí thức (mà người xưa gọi là kẻ sĩ).

Cho đến đời Trần Tế Xương:
"Sĩ khí rụt rè gà phải cáo
Văn chương liều lĩnh đấm ăn xôi
"

Rồi sau ông Tú Xương, các lớp kẻ sĩ sau này càng lúc như càng tệ. Chúng ta sẽ thấy trong những bài sau, không phải cứ Tiến sĩ mới có lòng yêu nước hơn người có Cử nhân. Và cũng chưa chắc một anh binh nhì không yêu nước bằng một ông cấp Tá.

Tóm lại, đạo Khổng trong thời phong kiến, dù có điểm nào dở chăng nữa, nhưng cách đào tạo những người phục vụ cho đất nước (những cán bộ theo cách gọi ngày nay) vẫn có điểm son đáng kể. Đạo đức của kẻ sĩ ngày xưa, nếu được điền khuyết, bổ túc, thay thế một số điểm, để phù hợp với trào lưu tiến hóa của xã hội ngày nay, vẫn còn là mẫu mực để các tầng lớp lãnh đạo đất nước phải noi theo.


Đặng Quang Chính
09.04.2016
00:12



Ghi chú:
(1)  h..p://www.dharmasite.net/DaiTruongPhu.htm
(2) h..ps://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%A1nh_T%E1%BB%AD

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 09.07.2016 15:56:17
Tiến sĩ "Nổ" (11)
(* xem ghi chú dưới cùng)


Bài trước nêu ra nhận xét là, không phải Tiến sĩ yêu nước hơn người có bằng Cử nhân. Bài này sẽ cho ta thấy rõ điều đó hơn nữa.

Ông Trương Đình Dzu là một chính khách có tên tuổi trong lãnh vực chính trị, vào thời kỳ trước năm 1975, tại miền Nam Việt Nam.

Bài viết "Phế thải con người" (1) cho biết chi tiết như sau: «"Ông Dzu quê ở Bình Định, ông ra Hà Nội học Lycée Albert Sarraut rồi vào Đại học Đông Dương học luật. Tốt nghiệp ông được bổ làm tri huyện, nhưng sau vài năm lại về Cần Thơ hành nghề luật sư. Năm 1945 Trương Đình Dzu dọn lên Sài Gòn nhận làm chánh văn phòng cho Ủy Viên Cộng Hòa của Pháp là Jean Cédille khi người Pháp đổ bộ tái chiếm Nam Kỳ. Ông từng là hội trưởng của hội Rotary Club rồi thống đốc Rotary Club Đông nam Á".

Bài viết cho biết thêm: ""Ông Dzu là một chính khách chống chiến tranh (ta có thể nói như là: một chính khách phản chiến). và là một luật sư hành nghề tại Sài Gòn. Ông là chủ tịch một tổ chức luật sư trong đó có nhiều luật sư không hành nghề luật sư, như ông Nguyễn Hữu Thọ và ông Trần Văn Khiêm; ông Thọ làm chủ tịch Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, và ông Khiêm là em của bà Trần Lệ Xuân, vợ ông Ngô Đình Nhu".

Ông Dzu đem con trai ông thoát ra ngoài số phận của những người trang lứa với cậu; 20 tuổi, David không vào quân trường, không trở thành một người lính như mọi thanh niên 20 tuổi khác -David đi Mỹ du học.

Lo cho con được yên thân, nhưng ông Dzu không an phận; ông tham gia vào chính trường, với chủ trương chống lại cuộc chiến đấu của người Nam Việt, lúc đó đang cầm súng đối phó với cuộc xâm lược của phe Cộng Sản. Ông chủ trương hòa bình với bất cứ giá nào, ông đòi Hoa Kỳ chấm dứt không được oanh tạc Bắc Việt nữa, và đòi Nam Việt ngồi vào bàn thương thuyết với MTGPMN.

Năm 1967 ông ra ứng cử tổng thống với phù hiệu con bồ câu hòa bình, và thất cử; người thắng cử là ông Nguyễn Văn Thiệu. Sau cuộc bầu cử, ông bị ông Thiệu bắt giam, và chỉ được tổng thống Trần Văn Hương phóng thích ngày ông Thiệu bỏ đất nước, bỏ nhân dân, chạy theo Mỹ. Nhưng ông Dzu thù ghét ông Thiệu ít hơn thù ghét Việt Cộng, vì Việt Cộng không cần biết là ông thân cộng, cứ bắt giam ông thêm 9 năm nữa, từ 1978 đến 1987. Sau ngày được phóng thích, ông Dzu khắc khoải sống thêm được 4 năm rồi nhắm mắt lìa đời trong uất hận.

David (Trương Đình Hùng) cũng khổ vì thân cộng, mặc dù cái dại của David không liên hệ, mà cũng không giống cái dại của người cha, ông Trương Đình Dzu.

David chuyển hai công hàm mật của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho Việt Cộng; ông nhận hai tài liệu này từ tay ông Donald Humphrey, một viên chức làm trong Bộ Ngoại Giao, và là một cựu sĩ quan Mỹ tham chiến tại Việt Nam, có vợ, con còn đang sống tại Việt Nam vào năm đó. Humphrey hy vọng đem hai tài liệu này đánh đổi việc Việt Cộng cho vợ con ông xuất ngoại sang Hoa Kỳ đoàn tụ với ông.

Cả hai ông David và Humphrey cùng bị bắt và cùng bị truy tố. Cả hai cùng lãnh 15 năm tù, và đại sứ Đinh Bá Thi (đại diện Việt Nam Cộng Sản tại Liên Hiệp Quốc) cũng bị chính quyền Mỹ trục xuất với tư cách "một đồng lõa không bị truy tố.

Việc ông Thi bị trục xuất đưa đến một hậu quả bất ngờ là Hà Nội nghi David là người của CIA Mỹ, tạo ra scandale để Mỹ có cớ trục xuất ông Thi. Tại Việt Nam, họ bắt vợ chồng ông Dzu và cậu con trai út đi quản chế.

Năm 2003, ông Michael E. Tigar -luật sư biện hộ cho Trương đình Hùng- xuất bản quyển "Fighting Injustice" (Chiến Đấu Chống Bất Công), kể lại vụ án, rồi kết luận, "đã không chịu học hỏi những sai lầm tại Việt Nam, chính phủ Mỹ còn quay lại trừng phạt những người chống chính sách Việt Nam của họ. Cũng không buồn thảo luận về những vấn đề an ninh quốc gia, chính phủ chỉ ban hành luật lệ khe khắt để giữ kín mọi việc."

Ông luật sư Tigar chủ quan nên nhận xét thiên lệch vụ án. Ông Humphrey muốn cứu vợ con là điều tốt, nhưng đánh cắp tài liệu là điều không thể chấp nhận. David Trương chuyển tài liệu đương nhiên mang tội đồng lõa.

Ông David Trương vừa từ trần hôm 26 tháng Sáu 2014 tại Penang, Mã Lai, hưởng thọ 68 tuổi; ông chết vì bệnh ung thư.

Nữ luật sư Monique Trương Miller nói về cái chết của người em trai (David Trương) của bà như sau: "Em tôi coi cuộc đời của nó là một vụ án chính trị, và nó chỉ là một con chốt bé nhỏ trên bàn cờ mà các lãnh tụ cường quốc so tài với nhau để hoàn thành mục đích chính trị của họ."

Theo ông Thịnh, tác giả bài viết: "Phế thải con người" cho rằng, góc nhìn này của bà ấy cũng hoàn toàn sai. Ông Hùng bị bắt, bị tù, bị "mời" ra khỏi lãnh thổ Hoa Kỳ không do quyết định của một lãnh tụ chính trị nào cả; ông ta tự tạo ra tất cả những điều đó, bằng cách tự tay và tự ý cầm tài liệu mật của Hoa Kỳ trao cho Việt Cộng.

Qua đây, chúng ta thấy rằng, lịch sử là sự ghi nhận những sự thật của những sự thật...vì, đôi khi cái sự thật sau cùng là kết quả của những che đậy, vùi lấp những sự thật xảy ra trước đó. Có nhiều minh chứng về điều này. Mao Trạch Đông, nhờ có Đặng Tiểu Bình vực kinh tế của nước Tàu đi lên ..nên Mao đã trở thành một thần tượng của dân Tàu. Nếu bọn hậu duệ của Hồ Chí Minh (hiện nay là Dũng, Trọng rồi sau này là con cháu của Dũng, Trọng) cứ mãi duy trì được chế độ của họ chừng hai, ba thế hệ nữa, HCM bấy giờ không chừng cũng có sự tôn sùng như dân Tàu sùng kính Mao Trạch Đông. Chuyện lâu dài chưa biết đến đâu, nhưng hiện nay bọn cầm quyền đã cho phép đưa tượng HCM vào thờ tại các chùa ở VN.

Do đó, khi Gs Trịnh Vân Thanh nhận xét về ông Tôn Thọ Tường (2) cũng không hoàn toàn đúng lắm. Bởi, không gian và thời gian của một sự kiện có tầm quan trọng riêng của nó; vì những nhận xét về một sự kiện lịch sử, chính trị, nếu xét ngay không lâu khi sự kiện vừa xảy ra, tính chính xác có thể cao hơn; nhưng cũng có thể vẫn là chưa đúng mức.



Đặng Quang Chính
14.04.2016
23.45




Ghi chú:
* Bài viết này không theo diễn trình đã định
- Gửi đăng để không mất thời gian tính
- Sẽ sắp xếp lại diễn trình vào lúc sau cùng.

(1) Nguyễn đạt Thịnh
 https://mail.google.com/mail/#inbox/15412e4eeda0e5f6

(2) Tiến sĩ "Nổ" 8

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 21.06.2017 21:19:06

Hai sự kiện, một mục tiêu
Hai cách làm phối hợp
 
 
Có hai sự kiện thời sự chính trị xảy ra gần đây đáng để chúng ta lưu ý. Một xảy ra tại Venezuela và tại Việt Nam.
 
Tại Venezuela, sau nhiều lần biểu tình, có lúc đến cả 100.000 người, đang có dấu hiệu tiến đến một cuộc bầu cử mới. Đó là điều mà chính quyền hiện tại ở nước này, lâu nay không muốn thực hiện; bởi nếu việc đó xảy ra cũng đồng nghĩa với sự ra đi của chính quyền hiện tại.
Lý do: đất nước có nguồn tài nguyên dầu mỏ mà kinh tế cả ba năm qua suy sụp. Người dân cần sự thay đổi qua một cuộc bầu cử...nhưng chính quyền không dám thực hiện điều đó.
Diễn tiến: *cả hàng trăm ngàn người tham gia biểu tình *người thống lĩnh biểu tình vẫn chưa bị bắt -gần đây, người biểu tình có cả mặt nạ chống hơi cay *hình ảnh trên đài truyền hình Euronews cho thấy có người biểu tình vừa mang mặt nạ, vừa cầm trong tay một quả lựu đạn.
Kết quả: một số bài đăng trang mạng VN (tại hải ngoại) cho rằng cuộc CM đã thành công. Bản tin hôm nay trên đài truyền hình Euronews cho thấy, chính quyền Venezuela đã bãi chức 4 vị tướng lãnh quân đội. Có thể nhóm lãnh đạo sợ một cuộc đảo chánh trong quân đội, nhằm ủng hộ biểu tình. Ngoài ra, chưa có điều gì khác
Tại Việt Nam: *dân oan khiếu kiện cả hàng chục năm nay *Sau khi Tàu đưa giàn khoan đến biển Đông, sự áp chế ngư dân VN càng lúc càng gay gắt hơn *vụ Formosa kéo dài cả hơn năm rồi * các cuộc biểu tình xảy ra.
Diễn tiến
* cá nhân:
  - Đồn công an Vĩnh Long cắt cổ anh Nguyễn Hữu Tấn 04.05.2017
  - Bắt Hoàng Đức Bình                                                    15.05 tại Nghệ An
  - Bắt Vương Văn Thả, giáo phái Hòa Hảo                        18.05
  - Đe dọa Lm. Nguyễn Đình Thục, giáo xứ Song Ngọc
* Tập thể
  - Dân Đồng Tâm bắt 38 cảnh sát cơ động. Nguyễn Đức Chung, đại diện chính quyền, ngày 22.04.17, cam kết không truy tố hình sự những người liên quan đến việc bắt giữ đó.
  - Dân Quảng Bình, ngày 16.06.2017, bao vây UBND xã Quảng Lộc, yêu cầu làm rõ việc bồi thường Formosa.
  - Giáo xứ Song Ngọc bị hàng trăm côn đồ cầm gậy gộc, mã tấu và gạch đá bao vây.
Kết quả:
  - Từ những vụ việc cá nhân cho đến tập thể lớn của người dân, tất cả đã bị bọn cầm quyền, qua việc dùng lực lượng cơ động CA, đến cả bọn côn đồ không mặc sắc phục, đàn áp tối đa. Những tập thể còn bị chúng trở mặt,
    không tôn trọng luật pháp, lời hứa (Nguyễn Đức Chung)..nói chi những cá nhân trong tay chúng, nằm đơn độc trong nhà tù (nhiều trường hợp người thân của người bị bắt không được biết người nhà bị chúng giam ở đâu)  
  - Bọn cầm quyền không dùng luật do chúng ban bố mà dùng "luật rừng" áp dụng trong việc đối phó với người dân.
  - Bọn cầm quyền còn có dự luật bắt buộc luật sư phải tố cáo thân chủ khi nghi họ có tội đối kháng với nhà nước.
 
Tóm lại, "đừng nghe những gì CS nói mà hãy nhìn những gì CS làm" là câu nói không những vẫn còn ứng dụng cho đến giờ phút này...mà cho đến khi chính quyền CS sụp đổ.
 
Từ những kết quả của những cuộc đấu tranh không đem lại quá nhiều khích lệ đó, chúng ta có thể thấy được những gì?
- Mục tiêu của người dân Venezuela rất rõ rệt: kinh tế suy yếu, phải có cuộc bầu cử để có chính quyền mới khả dĩ đem lại một nền kinh tế khả quan hơn.
  Mục tiêu của chúng ta không RÕ RỆT (người dân có thấy là chính thể này, do bầu cử gian trá, không thực sự đại diện cho họ...?). Hay tính cách không đại diện thật sự đó chỉ là cái nhìn của người Việt ở hải ngoại...Đây không phải là câu hỏi bâng quơ!
- Mục tiêu bị phân tán trong khi khả năng vận động quần chúng không lớn. Trước mắt, các giáo xứ có khả năng đó, nhưng khả năng này còn bị cấp cao ở mức Tổng Giám Mục hạn chế. Vì thế, không tình cờ bọn chính quyền đã cử người qua Roma, mỗi khi có một sự kiện liên quan đến những cuộc vận động của các L.mục. Như vụ vận động của Lm. Đặng Hữu Nam, khi cùng với giáo dân kéo đến Formosa. Bọn cảnh sát cơ động đã bỏ chạy. Đoàn người biểu tình sau đó đã kéo ra về, không tạo một sự đốt, phá nào đối với nhà máy đó cả. Đó là cuộc biểu dương khí thế tạo nhiều phấn khởi cho đồng bào trong nước. Có người gọi đó là cuộc diễn tập; có lẽ ngụ ý là, giáo xứ ngoài đó, những nơi khác, khi cần, có thể có những cuộc vận động tương tự. Ở nước ngoài, nhiều người trong mong vào việc, có lúc, trong tương lai, nhà máy này sẽ bị người dân "bứng" ra khỏi Hà Tĩnh. 
  Người ta hy vọng lời kêu gọi của Lm. Nguyễn văn Lý và những cuộc biểu tình tại các giáo xứ, quanh địa giới và sự kiện Formosa là một cuộc phối hợp có tính toán. Nhưng, thực tế cho thấy không phải là như vậy!
 
  Những mong muốn đó khó thành sự thật. Thời gian đã trả lời. Lm.Đặng Hữu Nam bị chúng dọa giết. Dân Đồng Tâm bị chúng khởi tố hình sự!...
- Tình thế có cần thiết để những lãnh đạo các cuộc biểu tình phải chấp nhận bị bắt?!... Chẳng hạn vụ Hoàng Đức Bình. Bọn "lãnh đạo" nhóm "nằm vùng" tại VN, trước 1975, đều giấu mặt. Có trường hợp mãi sau năm 1975 rất lâu mới được báo chí của chúng nêu tên tuổi.
  Trong Youtube của Người Buôn Gió, 16.05.2017, đã cho thấy một sự vụng về (cố ý...?!) của tập thể đồng bào Diễn Châu. Họ kéo đến trụ sở CA đòi thả anh Bình.
  Trong Youtube đó  (hoặc những Youtube liên quan), người xem, nếu tinh ý, thấy rằng, cuộc biểu tình đã đươc tổ chức khá chu đáo. Người hô khẩu hiệu ngắn gọn, rất dễ cho người dân hô to trả lời một cách đồng loạt. Sự đồng loạt tạo khí thế rất mạnh. Còn đang phân vân, không biết tình hình đó hoàn toàn do người dân tự phát, người xem thấy một cô gái, hô khẩu hiệu bằng loa phóng thanh cầm tay.
  Cô gái nhuộm tóc vàng, đeo thánh giá trước ngực, hô khẩu hiệu rất nhịp nhàng. Nói là vô ý...đó cũng là cớ để bọn phản tuyên truyền của ngành CS sử dụng như bằng chứng, cho rằng, tất cả những gì người dân phẫn nộ là do "thế lực diễn biến hòa bình" ở nước ngoài giựt dây!
 
Với những dấu hiệu đó, một vài chấn chỉnh sau may ra làm tình thế trong tương lai có thể khác đi.
- Câu hỏi là chính quyền CS hiện nay tại VN có chính danh như phần đông suy nghĩ của người dân không?
  Đó KHÔNG phải là câu hỏi bâng quơ.
  Chưa nhìn vào tình hình trong nước. Cứ xem trên trang mạng của người Việt ở nước ngoài, chúng ta có ngay nhận định đó. Phần nhiều bài viết, do tráo trở trong nội dung, khiến người đọc có cảm tưởng chính quyền trước năm 75, ở trong Nam, là bù nhìn của Mỹ. Phần nhiều bài viết khai thác hiềm khích tôn giáo, nhất là giữa Phật và Công giáo, với những sự kiện quá khứ, không cần thiết cho sự đoàn kết hiện nay.
  Chuyện hiện giờ, trước mắt, là "đảng CS phải bị đào thải" (có lý luận buồn cười được các bài viết đăng tải trên mạng là, chúng nó còn có tên là CS đâu!...). Dù tên gì (độc tài toàn trị, độc tài lai căng giữa cái chúng gọi là XHCN và cái "đuôi" theo kinh tế tư bản..v..v..) hễ chúng còn bán tài nguyên quốc gia, còn làm giàu trên xương máu của người dân, còn nhượng lãnh địa, lãnh hải cho Tàu...là chúng ta còn tranh đấu chống lại chúng đến cùng!
- Đừng trông mong hoàn toàn vào Internet. Dân thành phố đã được cài đặt hệ thống này, nhưng bao nhiêu phần trăm theo dõi các tin tức thời sự liên quan đến tình hình nước nhà ??!...
  Hơn nữa, chúng ta có mạng lưới Internet, chúng cũng có chứ có thua gì chúng ta. Mạng của chúng còn tốt hơn của chúng ta. Bởi, cứ xem trang Yahoo, chỉ một trang chứa được khoảng giỏi lắm 40(50) bài viết thì chắc có đến 35(45) bài viết được khai thác về các đề tài "nhảm nhí" đã nêu trên. Và, trong 35(45) bài đó, thật ra có khi chỉ đề cập đến 4(5) chủ đề; ngoài ra, đều có cùng nội dung (nhưng được gửi lên mạng nhiều lần!)
 - Đi với ma mà mặc áo cà sa, không chết cũng bị thương.
   Bọn ma với đặc trưng: tàn ác + láo khoét+ gian xảo mà chúng ta đối xử với chúng theo lối thầy tu với bọn bất lương (không đạo giáo) thì sẽ ra sao?. Cũng được. Nếu ta có thời gian đủ lâu để cảm hóa chúng được. Nhưng, tình thế hiện nay, theo Mật ước Thành đô, chỉ còn vài ba năm nữa. Du di thời gian này cũng giỏi lắm là 5 năm nữa (!)...mà thôi.
 
Ai cũng muốn tình hình hiện nay đổi khác. Càng sớm càng tốt!. Nhưng, nếu đã nhanh được...thời gian 42 năm qua cũng đủ để thực hiện điều mong muốn đó. Bây giờ, ai cũng muốn xảy ra lần nữa việc Lm. Đặng Hữu Nam cùng giáo dân, kéo đến Formosa để thị uy...và "bứng" chúng khi chúng còn muốn ở lì. Ai cũng muốn vụ Đồng Tâm khác xảy ra tại những nơi mà chúng còn lộng hành, uy hiếp cướp đất của dân...Nhưng, điều cần là thực lực!.
 
  Không nói chuyện lớn lao như thế, ta cứ du kích đánh hoài như sau, tình thế chắc chắn sẽ thay đổi.
 - rải báo "rơi" tại các địa điểm trong thành phố lớn. Dĩ nhiên, có được trang mạng mang tiếng chiến đấu hẳn hoi  (thanh lọc những bài vở không phù hợp) có thể đưa tin tranh đấu thật cập nhật càng tốt.
 - Bọn "ác ôn" phải có ngay bài học. Chẳng hạn, bọn CA đã cắt cổ Nguyễn Hữu Tấn. Chưa làm được thế, cứ quăng phân, nước thải, dầu nhớt và những lời cảnh cáo vào trước nhà của tên ác ôn đó.
 
   Cách làm du kích, do nhiều người góp ý, sẽ còn nhiều hơn thế. Cứ làm như thế đi. Nếu đánh lớn mà thành công thì đương nhiên thôi dùng du kích. Nhưng, đánh du kích dằng dai mà cứ luôn thành công thì có ngày ta sẽ đánh lớn chắc thắng!. Du kích sẽ là đoản kiếm của chúng ta.
 
   Tóm lại, đi với ma mặc áo giấy. Chúng dùng mã tấu và dao găm để giết ta. Ta sẽ dùng trường thương và đoản kiếm để đấu với chúng. Nếu ta phối hợp được hai cách đánh đó, ta sẽ thắng. Lấy câu chuyện sau để kết luận bài viết này là: ai biết dùng Song Thủ Hỗ Bác sẽ là kẻ vô địch trong thiên hạ! (***)
 

 
Đặng Quang Chính
21.06.2017
14:43
 

 
 
 
Ghi chú:
*** http://vietkiemhiep.blogspot.no/2015/04/song-thu-ho-bac.html
 

Đặng Quang Chính
  • Số bài : 1018
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.10.2011
Re:Thông số - 23.07.2017 17:08:08
Hai tấm huy chương
Hai sự kiện, một nội dung

 


Trước khi đến dự Hội Nghị G20, Tập Cẩm Bình, vua Tàu, đã đến Liên Sô. Trước khi đến G20, Donal Trump, đã nhốt hai người Tàu, đóng cửa hai công ty của quốc gia này.

Ngày 29/6, Tòa Án Nhân Dân tỉnh Khánh Hòa tuyên án 10 năm tù cho blogger Mẹ Nấm, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh theo tội “tuyên truyền chống phá nhà nước” tại phiên tòa xét xử sơ thẩm ngày (1)

Luật sư bất đồng chính kiến Lê Công Định bày tỏ phẫn nộ trên Facebook:Không phải chế độ này có thể tồn tại thêm ít nhất 9 năm nữa để có thể giam cầm chị Mẹ Nấm hay không, mà chắc chắn trong cuộc đời của mình, chị sẽ có dịp nhìn thấy sự cáo chung của chế độ đã kết án chị”(1)

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh được Tổ Chức Theo Dõi Nhân Quyền trao giải Hellman Hammett năm 2010 dành cho những người cầm bút bảo vệ tự do ngôn luận (1)

Năm 2015, Tổ Chức Bảo Vệ Quyền Dân Sự trao cho cô Giải Thưởng Của Năm. Tháng Ba năm 2017, cô được nhận giải Những Người Phụ Nữ Quốc Tế Can đảm của Bộ Ngoại Giao Hoa kỳ.

“Bộ Ngoại Giao Mỹ và Đệ Nhất Phu Nhân Melania Trump đã từng tôn vinh blogger Mẹ Nấm vì là người phụ nữ dũng cảm”(1)

Tóm lại, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã có được tấm huy chương khá cao quý của nước ngoài. Ông Greg Rushford, một nhà báo độc lập người Mỹ, nhận xét với BBC sau phiên tòa: "Bộ Ngoại Giao Mỹ và Đệ Nhất Phu Nhân Melania Trump đã từng tôn vinh blogger Mẹ Nấm vì là người phụ nữ dũng cảm” và ông này còn hăng hái thêm rằng:" “Tôi thấy Tổng Thống Donald Trump cũng nên phát biểu phản đối sự bất công này”.

Nhưng, ông Trump đâu có "hưỡn" để làm việc theo mong muốn của ông ta, vì ông Trump còn phải lo đối phó với Hội Nghị G20, tại Hamburg, Đức Quốc.

Lưu Hiểu Ba, học giả Trung Quốc, người bất đồng chính kiến của nước này, sau khi được loan báo nhận giải Nobel Hòa Bình của nước Na Uy, đã bị chính quyền Tàu Cộng bắt giữ, không cho đi nhận giải.

Mới đây, Lưu Hiểu Ba được thả ra để điều trị ung thư gan. Bà thủ tướng Na Uy đã gặp Tập Cẩm Bình tại Bắc Kinh, nhưng cũng không đả động gì đến trường hợp của nhà học giả đoạt giải Nobel này.

Lý do của ông Trump cũng như của bà thủ tướng Na Uy cũng giống nhau: Phải lo cho quyền lợi của đất nước họ trước. Trách gì tổng thống Mỹ, Clinton, khi tranh cử tổng thống đã kết án vụ Tàu đàn áp Thiên An Môn. Nhưng, sau khi đắc cử, chẳng bao lâu sau, chính ông tổng thống này đã bãi bỏ cấm vận với Tàu. Cũng chẳng khác gì bà thủ tướng Na Uy, vì mới hàn gắn ngoại giao với Tàu để mong có một thị trường tiêu thụ cho Na Uy nên đã làm lơ với vấn đề nhân quyền.

Đúng là: "Có thực mới vực được đạo"!
 


Đặng Quang Chính
08.07.2017
22:11




(1) h..ps://mg.mail.yahoo.com/neo/launch?.rand=38m68i2dru4rq