Thông số
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
Đặng Quang Chính 17.06.2016 20:29:32 (permalink)
 
Tiến sĩ "Nổ" (10)

Bài trước có nói đến "sĩ khí", vậy, nghĩa của chữ này ra sao, có tầm quan trọng gì?.

Hai chữ này có thể giải thích gọn như sau: sĩ khí là tính (khí) chất của người có học (sĩ). Tính chất đó là gì?. Có ba tính chất: phú quí bất năng dâm (giàu không dâm dục) bần tiện bất năng di (nghèo không thay đổi -lập trường-) và uy vũ bất năng khuất (võ lực -uy hiếp- không khuất phục được).

Kẻ sĩ nào tuân thủ được ba điều đó còn được gọi là Đại trượng phu. Nhân đây, ta nghe thêm sự giải thích của Mạnh Tử về Đại trượng phu.

"Phú quý bất năng dâm"nghĩa là giàu sang mà không dâm... Người giàu có, lắm tiền bạc, thế lực lớn, thường chẳng biết giữ phép tắc, không chịu kiểm soát hành vi của mình, hóa thành dâm loạn. Tuy nhiên, nếu quí vị cũng ở trong hoàn cảnh giàu sang, mà không có hành vi dâm loạn, biết giữ quy củ, chất phác thực thà, thì quí vị không vi phạm luật pháp của thế gian, chẳng phạm tới luật pháp của cõi trời, cũng chẳng phạm vào luật pháp của địa ngục. Ðó là phú quý bất năng dâm.

"Bần tiện bất năng di"nghĩa là nghèo hèn mà không đổi. Người ta khi nghèo khó thì mất cả chí khí, chẳng từ một thủ đoạn nào, cốt sao mánh lới cho tinh khôn; đối với người giàu thì nịnh hót, kẻ nghèo thì khinh khi, làm những hành vi hạ tiện. Tuy nhiên, nếu quí vị nghèo nhưng chí nguyện của quí vị không đổi, quí vị xử sự với đời như một chính nhân quân tử, quang minh lỗi lạc, giữ đúng nhân cách tuyệt vời, đầy đủ chí khí, không chịu đi vào chỗ bùn nhơ. Ðó là bần tiện bất năng di.

"Uy vũ bất năng khuất"nghĩa là uy vũ không khuất phục được. Uy vũ tức là dùng thế lực. Không chịu cúi đầu tùng phục trước bất cứ một thế lực nào, một quyền lực nào, người đó là đại trượng phu.

Trong tâm của đại trượng phu xuất thế thì chẳng có giàu sang, mà cũng chẳng có nghèo hèn, chẳng có quan niệm về giai cấp, về quyền lực; quan niệm về mình về người cũng chẳng còn nữa; trong tâm chẳng còn gì, quan niệm về uy vũ chẳng có, những chuyện thế gian đã được gội sạch, chỉ còn lại là cái phong thái đội trời đạp đất, thông suốt thiên địa, trong cái hào khí triền miên, và cái thái độ chính đại quang minh đầy ắp vũ trụ. Mọi ý niệm phải trái của người với của ta đã im bặt, những chuyện dính mắc thuộc loại này không còn nữa. Vậy thì người đó còn sự hiểu biết chăng? Còn hiểu biết. Cái gì cũng hiểu biết cả có điều là họ không đi ngược lại đạo lý. Những bậc đại trượng phu ấy, họ nhờ vào cái gì vậy mà có thể"giàu sang không dâm, nghèo hèn không đổi, quyền uy không thể khuất phục"?Bởi trong tâm của họ không còn cặn bã, không có thứ gì làm vẩn đục tâm của họ» (1)

Mạnh Tử là đại biểu xuất sắc của Nho giáo thời Chiến Quốc, bên Tàu, 372–289 trước Công Nguyên. Ông là người tiếp tục sự nghiệp của Khổng Tử, phát triển chủ trương "Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh". Đạo Khổng ảnh hưởng rất mạnh tại nước ta vào thời quân chủ phong kiến, nên những Đại trượng phu lúc nào cũng muốn thể hiện chí nam nhi quân tử của mình trong cả hai phương diện văn, võ một cách xuất sắc (2)

"Trong lăng miếu ra tài lương đống
Ngoài biên thùy vạch mũi can tương"
(Nguyễn Công Trứ)

Vì thế, dân gian rất coi trọng vai trò của kẻ sĩ, qua cách đánh giá "sĩ, nông, công thương". Khổng giáo xếp hạng theo thứ tự "Quân,sư,phụ", nghĩa là thầy còn có một giá trị cao hơn là của người cha.

Theo diễn giải như trên, chúng ta có thể cho rằng, chữ Đại trượng phu có lẽ có mức độ còn cao hơn là chữ "quân tử"(noble) của xã hội quân chủ phong kiến bên trời Tây. Và cũng có thể có sự cao quí hơn hoặc bằng (?) với những hiệp sĩ Samurai thời xưa của Nhật.

Nhưng, thời gian dần dần đã làm cho mẫu người lý tưởng đó bớt dần giá trị. Lý do nhiều lắm. Nhưng, dù Mạnh Tử đã nâng chủ trương "Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh" lên một tầm nhìn khác, đội ngũ sĩ phu sau này đã không còn được nhiều người giữ được cái tính cách của Bậc trượng phu, một nét đẹp gần như hoàn chỉnh của những kẻ trí thức (mà người xưa gọi là kẻ sĩ).

Cho đến đời Trần Tế Xương:
"Sĩ khí rụt rè gà phải cáo
Văn chương liều lĩnh đấm ăn xôi
"

Rồi sau ông Tú Xương, các lớp kẻ sĩ sau này càng lúc như càng tệ. Chúng ta sẽ thấy trong những bài sau, không phải cứ Tiến sĩ mới có lòng yêu nước hơn người có Cử nhân. Và cũng chưa chắc một anh binh nhì không yêu nước bằng một ông cấp Tá.

Tóm lại, đạo Khổng trong thời phong kiến, dù có điểm nào dở chăng nữa, nhưng cách đào tạo những người phục vụ cho đất nước (những cán bộ theo cách gọi ngày nay) vẫn có điểm son đáng kể. Đạo đức của kẻ sĩ ngày xưa, nếu được điền khuyết, bổ túc, thay thế một số điểm, để phù hợp với trào lưu tiến hóa của xã hội ngày nay, vẫn còn là mẫu mực để các tầng lớp lãnh đạo đất nước phải noi theo.


Đặng Quang Chính
09.04.2016
00:12



Ghi chú:
(1)  h..p://www.dharmasite.net/DaiTruongPhu.htm
(2) h..ps://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%A1nh_T%E1%BB%AD
#16
    Đặng Quang Chính 09.07.2016 15:56:17 (permalink)
    Tiến sĩ "Nổ" (11)
    (* xem ghi chú dưới cùng)


    Bài trước nêu ra nhận xét là, không phải Tiến sĩ yêu nước hơn người có bằng Cử nhân. Bài này sẽ cho ta thấy rõ điều đó hơn nữa.

    Ông Trương Đình Dzu là một chính khách có tên tuổi trong lãnh vực chính trị, vào thời kỳ trước năm 1975, tại miền Nam Việt Nam.

    Bài viết "Phế thải con người" (1) cho biết chi tiết như sau: «"Ông Dzu quê ở Bình Định, ông ra Hà Nội học Lycée Albert Sarraut rồi vào Đại học Đông Dương học luật. Tốt nghiệp ông được bổ làm tri huyện, nhưng sau vài năm lại về Cần Thơ hành nghề luật sư. Năm 1945 Trương Đình Dzu dọn lên Sài Gòn nhận làm chánh văn phòng cho Ủy Viên Cộng Hòa của Pháp là Jean Cédille khi người Pháp đổ bộ tái chiếm Nam Kỳ. Ông từng là hội trưởng của hội Rotary Club rồi thống đốc Rotary Club Đông nam Á".

    Bài viết cho biết thêm: ""Ông Dzu là một chính khách chống chiến tranh (ta có thể nói như là: một chính khách phản chiến). và là một luật sư hành nghề tại Sài Gòn. Ông là chủ tịch một tổ chức luật sư trong đó có nhiều luật sư không hành nghề luật sư, như ông Nguyễn Hữu Thọ và ông Trần Văn Khiêm; ông Thọ làm chủ tịch Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, và ông Khiêm là em của bà Trần Lệ Xuân, vợ ông Ngô Đình Nhu".

    Ông Dzu đem con trai ông thoát ra ngoài số phận của những người trang lứa với cậu; 20 tuổi, David không vào quân trường, không trở thành một người lính như mọi thanh niên 20 tuổi khác -David đi Mỹ du học.

    Lo cho con được yên thân, nhưng ông Dzu không an phận; ông tham gia vào chính trường, với chủ trương chống lại cuộc chiến đấu của người Nam Việt, lúc đó đang cầm súng đối phó với cuộc xâm lược của phe Cộng Sản. Ông chủ trương hòa bình với bất cứ giá nào, ông đòi Hoa Kỳ chấm dứt không được oanh tạc Bắc Việt nữa, và đòi Nam Việt ngồi vào bàn thương thuyết với MTGPMN.

    Năm 1967 ông ra ứng cử tổng thống với phù hiệu con bồ câu hòa bình, và thất cử; người thắng cử là ông Nguyễn Văn Thiệu. Sau cuộc bầu cử, ông bị ông Thiệu bắt giam, và chỉ được tổng thống Trần Văn Hương phóng thích ngày ông Thiệu bỏ đất nước, bỏ nhân dân, chạy theo Mỹ. Nhưng ông Dzu thù ghét ông Thiệu ít hơn thù ghét Việt Cộng, vì Việt Cộng không cần biết là ông thân cộng, cứ bắt giam ông thêm 9 năm nữa, từ 1978 đến 1987. Sau ngày được phóng thích, ông Dzu khắc khoải sống thêm được 4 năm rồi nhắm mắt lìa đời trong uất hận.

    David (Trương Đình Hùng) cũng khổ vì thân cộng, mặc dù cái dại của David không liên hệ, mà cũng không giống cái dại của người cha, ông Trương Đình Dzu.

    David chuyển hai công hàm mật của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho Việt Cộng; ông nhận hai tài liệu này từ tay ông Donald Humphrey, một viên chức làm trong Bộ Ngoại Giao, và là một cựu sĩ quan Mỹ tham chiến tại Việt Nam, có vợ, con còn đang sống tại Việt Nam vào năm đó. Humphrey hy vọng đem hai tài liệu này đánh đổi việc Việt Cộng cho vợ con ông xuất ngoại sang Hoa Kỳ đoàn tụ với ông.

    Cả hai ông David và Humphrey cùng bị bắt và cùng bị truy tố. Cả hai cùng lãnh 15 năm tù, và đại sứ Đinh Bá Thi (đại diện Việt Nam Cộng Sản tại Liên Hiệp Quốc) cũng bị chính quyền Mỹ trục xuất với tư cách "một đồng lõa không bị truy tố.

    Việc ông Thi bị trục xuất đưa đến một hậu quả bất ngờ là Hà Nội nghi David là người của CIA Mỹ, tạo ra scandale để Mỹ có cớ trục xuất ông Thi. Tại Việt Nam, họ bắt vợ chồng ông Dzu và cậu con trai út đi quản chế.

    Năm 2003, ông Michael E. Tigar -luật sư biện hộ cho Trương đình Hùng- xuất bản quyển "Fighting Injustice" (Chiến Đấu Chống Bất Công), kể lại vụ án, rồi kết luận, "đã không chịu học hỏi những sai lầm tại Việt Nam, chính phủ Mỹ còn quay lại trừng phạt những người chống chính sách Việt Nam của họ. Cũng không buồn thảo luận về những vấn đề an ninh quốc gia, chính phủ chỉ ban hành luật lệ khe khắt để giữ kín mọi việc."

    Ông luật sư Tigar chủ quan nên nhận xét thiên lệch vụ án. Ông Humphrey muốn cứu vợ con là điều tốt, nhưng đánh cắp tài liệu là điều không thể chấp nhận. David Trương chuyển tài liệu đương nhiên mang tội đồng lõa.

    Ông David Trương vừa từ trần hôm 26 tháng Sáu 2014 tại Penang, Mã Lai, hưởng thọ 68 tuổi; ông chết vì bệnh ung thư.

    Nữ luật sư Monique Trương Miller nói về cái chết của người em trai (David Trương) của bà như sau: "Em tôi coi cuộc đời của nó là một vụ án chính trị, và nó chỉ là một con chốt bé nhỏ trên bàn cờ mà các lãnh tụ cường quốc so tài với nhau để hoàn thành mục đích chính trị của họ."

    Theo ông Thịnh, tác giả bài viết: "Phế thải con người" cho rằng, góc nhìn này của bà ấy cũng hoàn toàn sai. Ông Hùng bị bắt, bị tù, bị "mời" ra khỏi lãnh thổ Hoa Kỳ không do quyết định của một lãnh tụ chính trị nào cả; ông ta tự tạo ra tất cả những điều đó, bằng cách tự tay và tự ý cầm tài liệu mật của Hoa Kỳ trao cho Việt Cộng.

    Qua đây, chúng ta thấy rằng, lịch sử là sự ghi nhận những sự thật của những sự thật...vì, đôi khi cái sự thật sau cùng là kết quả của những che đậy, vùi lấp những sự thật xảy ra trước đó. Có nhiều minh chứng về điều này. Mao Trạch Đông, nhờ có Đặng Tiểu Bình vực kinh tế của nước Tàu đi lên ..nên Mao đã trở thành một thần tượng của dân Tàu. Nếu bọn hậu duệ của Hồ Chí Minh (hiện nay là Dũng, Trọng rồi sau này là con cháu của Dũng, Trọng) cứ mãi duy trì được chế độ của họ chừng hai, ba thế hệ nữa, HCM bấy giờ không chừng cũng có sự tôn sùng như dân Tàu sùng kính Mao Trạch Đông. Chuyện lâu dài chưa biết đến đâu, nhưng hiện nay bọn cầm quyền đã cho phép đưa tượng HCM vào thờ tại các chùa ở VN.

    Do đó, khi Gs Trịnh Vân Thanh nhận xét về ông Tôn Thọ Tường (2) cũng không hoàn toàn đúng lắm. Bởi, không gian và thời gian của một sự kiện có tầm quan trọng riêng của nó; vì những nhận xét về một sự kiện lịch sử, chính trị, nếu xét ngay không lâu khi sự kiện vừa xảy ra, tính chính xác có thể cao hơn; nhưng cũng có thể vẫn là chưa đúng mức.



    Đặng Quang Chính
    14.04.2016
    23.45




    Ghi chú:
    * Bài viết này không theo diễn trình đã định
    - Gửi đăng để không mất thời gian tính
    - Sẽ sắp xếp lại diễn trình vào lúc sau cùng.

    (1) Nguyễn đạt Thịnh
     https://mail.google.com/mail/#inbox/15412e4eeda0e5f6

    (2) Tiến sĩ "Nổ" 8
    #17
      Đặng Quang Chính 21.06.2017 21:19:06 (permalink)

      Hai sự kiện, một mục tiêu
      Hai cách làm phối hợp
       
       
      Có hai sự kiện thời sự chính trị xảy ra gần đây đáng để chúng ta lưu ý. Một xảy ra tại Venezuela và tại Việt Nam.
       
      Tại Venezuela, sau nhiều lần biểu tình, có lúc đến cả 100.000 người, đang có dấu hiệu tiến đến một cuộc bầu cử mới. Đó là điều mà chính quyền hiện tại ở nước này, lâu nay không muốn thực hiện; bởi nếu việc đó xảy ra cũng đồng nghĩa với sự ra đi của chính quyền hiện tại.
      Lý do: đất nước có nguồn tài nguyên dầu mỏ mà kinh tế cả ba năm qua suy sụp. Người dân cần sự thay đổi qua một cuộc bầu cử...nhưng chính quyền không dám thực hiện điều đó.
      Diễn tiến: *cả hàng trăm ngàn người tham gia biểu tình *người thống lĩnh biểu tình vẫn chưa bị bắt -gần đây, người biểu tình có cả mặt nạ chống hơi cay *hình ảnh trên đài truyền hình Euronews cho thấy có người biểu tình vừa mang mặt nạ, vừa cầm trong tay một quả lựu đạn.
      Kết quả: một số bài đăng trang mạng VN (tại hải ngoại) cho rằng cuộc CM đã thành công. Bản tin hôm nay trên đài truyền hình Euronews cho thấy, chính quyền Venezuela đã bãi chức 4 vị tướng lãnh quân đội. Có thể nhóm lãnh đạo sợ một cuộc đảo chánh trong quân đội, nhằm ủng hộ biểu tình. Ngoài ra, chưa có điều gì khác
      Tại Việt Nam: *dân oan khiếu kiện cả hàng chục năm nay *Sau khi Tàu đưa giàn khoan đến biển Đông, sự áp chế ngư dân VN càng lúc càng gay gắt hơn *vụ Formosa kéo dài cả hơn năm rồi * các cuộc biểu tình xảy ra.
      Diễn tiến
      * cá nhân:
        - Đồn công an Vĩnh Long cắt cổ anh Nguyễn Hữu Tấn 04.05.2017
        - Bắt Hoàng Đức Bình                                                    15.05 tại Nghệ An
        - Bắt Vương Văn Thả, giáo phái Hòa Hảo                        18.05
        - Đe dọa Lm. Nguyễn Đình Thục, giáo xứ Song Ngọc
      * Tập thể
        - Dân Đồng Tâm bắt 38 cảnh sát cơ động. Nguyễn Đức Chung, đại diện chính quyền, ngày 22.04.17, cam kết không truy tố hình sự những người liên quan đến việc bắt giữ đó.
        - Dân Quảng Bình, ngày 16.06.2017, bao vây UBND xã Quảng Lộc, yêu cầu làm rõ việc bồi thường Formosa.
        - Giáo xứ Song Ngọc bị hàng trăm côn đồ cầm gậy gộc, mã tấu và gạch đá bao vây.
      Kết quả:
        - Từ những vụ việc cá nhân cho đến tập thể lớn của người dân, tất cả đã bị bọn cầm quyền, qua việc dùng lực lượng cơ động CA, đến cả bọn côn đồ không mặc sắc phục, đàn áp tối đa. Những tập thể còn bị chúng trở mặt,
          không tôn trọng luật pháp, lời hứa (Nguyễn Đức Chung)..nói chi những cá nhân trong tay chúng, nằm đơn độc trong nhà tù (nhiều trường hợp người thân của người bị bắt không được biết người nhà bị chúng giam ở đâu)  
        - Bọn cầm quyền không dùng luật do chúng ban bố mà dùng "luật rừng" áp dụng trong việc đối phó với người dân.
        - Bọn cầm quyền còn có dự luật bắt buộc luật sư phải tố cáo thân chủ khi nghi họ có tội đối kháng với nhà nước.
       
      Tóm lại, "đừng nghe những gì CS nói mà hãy nhìn những gì CS làm" là câu nói không những vẫn còn ứng dụng cho đến giờ phút này...mà cho đến khi chính quyền CS sụp đổ.
       
      Từ những kết quả của những cuộc đấu tranh không đem lại quá nhiều khích lệ đó, chúng ta có thể thấy được những gì?
      - Mục tiêu của người dân Venezuela rất rõ rệt: kinh tế suy yếu, phải có cuộc bầu cử để có chính quyền mới khả dĩ đem lại một nền kinh tế khả quan hơn.
        Mục tiêu của chúng ta không RÕ RỆT (người dân có thấy là chính thể này, do bầu cử gian trá, không thực sự đại diện cho họ...?). Hay tính cách không đại diện thật sự đó chỉ là cái nhìn của người Việt ở hải ngoại...Đây không phải là câu hỏi bâng quơ!
      - Mục tiêu bị phân tán trong khi khả năng vận động quần chúng không lớn. Trước mắt, các giáo xứ có khả năng đó, nhưng khả năng này còn bị cấp cao ở mức Tổng Giám Mục hạn chế. Vì thế, không tình cờ bọn chính quyền đã cử người qua Roma, mỗi khi có một sự kiện liên quan đến những cuộc vận động của các L.mục. Như vụ vận động của Lm. Đặng Hữu Nam, khi cùng với giáo dân kéo đến Formosa. Bọn cảnh sát cơ động đã bỏ chạy. Đoàn người biểu tình sau đó đã kéo ra về, không tạo một sự đốt, phá nào đối với nhà máy đó cả. Đó là cuộc biểu dương khí thế tạo nhiều phấn khởi cho đồng bào trong nước. Có người gọi đó là cuộc diễn tập; có lẽ ngụ ý là, giáo xứ ngoài đó, những nơi khác, khi cần, có thể có những cuộc vận động tương tự. Ở nước ngoài, nhiều người trong mong vào việc, có lúc, trong tương lai, nhà máy này sẽ bị người dân "bứng" ra khỏi Hà Tĩnh. 
        Người ta hy vọng lời kêu gọi của Lm. Nguyễn văn Lý và những cuộc biểu tình tại các giáo xứ, quanh địa giới và sự kiện Formosa là một cuộc phối hợp có tính toán. Nhưng, thực tế cho thấy không phải là như vậy!
       
        Những mong muốn đó khó thành sự thật. Thời gian đã trả lời. Lm.Đặng Hữu Nam bị chúng dọa giết. Dân Đồng Tâm bị chúng khởi tố hình sự!...
      - Tình thế có cần thiết để những lãnh đạo các cuộc biểu tình phải chấp nhận bị bắt?!... Chẳng hạn vụ Hoàng Đức Bình. Bọn "lãnh đạo" nhóm "nằm vùng" tại VN, trước 1975, đều giấu mặt. Có trường hợp mãi sau năm 1975 rất lâu mới được báo chí của chúng nêu tên tuổi.
        Trong Youtube của Người Buôn Gió, 16.05.2017, đã cho thấy một sự vụng về (cố ý...?!) của tập thể đồng bào Diễn Châu. Họ kéo đến trụ sở CA đòi thả anh Bình.
        Trong Youtube đó  (hoặc những Youtube liên quan), người xem, nếu tinh ý, thấy rằng, cuộc biểu tình đã đươc tổ chức khá chu đáo. Người hô khẩu hiệu ngắn gọn, rất dễ cho người dân hô to trả lời một cách đồng loạt. Sự đồng loạt tạo khí thế rất mạnh. Còn đang phân vân, không biết tình hình đó hoàn toàn do người dân tự phát, người xem thấy một cô gái, hô khẩu hiệu bằng loa phóng thanh cầm tay.
        Cô gái nhuộm tóc vàng, đeo thánh giá trước ngực, hô khẩu hiệu rất nhịp nhàng. Nói là vô ý...đó cũng là cớ để bọn phản tuyên truyền của ngành CS sử dụng như bằng chứng, cho rằng, tất cả những gì người dân phẫn nộ là do "thế lực diễn biến hòa bình" ở nước ngoài giựt dây!
       
      Với những dấu hiệu đó, một vài chấn chỉnh sau may ra làm tình thế trong tương lai có thể khác đi.
      - Câu hỏi là chính quyền CS hiện nay tại VN có chính danh như phần đông suy nghĩ của người dân không?
        Đó KHÔNG phải là câu hỏi bâng quơ.
        Chưa nhìn vào tình hình trong nước. Cứ xem trên trang mạng của người Việt ở nước ngoài, chúng ta có ngay nhận định đó. Phần nhiều bài viết, do tráo trở trong nội dung, khiến người đọc có cảm tưởng chính quyền trước năm 75, ở trong Nam, là bù nhìn của Mỹ. Phần nhiều bài viết khai thác hiềm khích tôn giáo, nhất là giữa Phật và Công giáo, với những sự kiện quá khứ, không cần thiết cho sự đoàn kết hiện nay.
        Chuyện hiện giờ, trước mắt, là "đảng CS phải bị đào thải" (có lý luận buồn cười được các bài viết đăng tải trên mạng là, chúng nó còn có tên là CS đâu!...). Dù tên gì (độc tài toàn trị, độc tài lai căng giữa cái chúng gọi là XHCN và cái "đuôi" theo kinh tế tư bản..v..v..) hễ chúng còn bán tài nguyên quốc gia, còn làm giàu trên xương máu của người dân, còn nhượng lãnh địa, lãnh hải cho Tàu...là chúng ta còn tranh đấu chống lại chúng đến cùng!
      - Đừng trông mong hoàn toàn vào Internet. Dân thành phố đã được cài đặt hệ thống này, nhưng bao nhiêu phần trăm theo dõi các tin tức thời sự liên quan đến tình hình nước nhà ??!...
        Hơn nữa, chúng ta có mạng lưới Internet, chúng cũng có chứ có thua gì chúng ta. Mạng của chúng còn tốt hơn của chúng ta. Bởi, cứ xem trang Yahoo, chỉ một trang chứa được khoảng giỏi lắm 40(50) bài viết thì chắc có đến 35(45) bài viết được khai thác về các đề tài "nhảm nhí" đã nêu trên. Và, trong 35(45) bài đó, thật ra có khi chỉ đề cập đến 4(5) chủ đề; ngoài ra, đều có cùng nội dung (nhưng được gửi lên mạng nhiều lần!)
       - Đi với ma mà mặc áo cà sa, không chết cũng bị thương.
         Bọn ma với đặc trưng: tàn ác + láo khoét+ gian xảo mà chúng ta đối xử với chúng theo lối thầy tu với bọn bất lương (không đạo giáo) thì sẽ ra sao?. Cũng được. Nếu ta có thời gian đủ lâu để cảm hóa chúng được. Nhưng, tình thế hiện nay, theo Mật ước Thành đô, chỉ còn vài ba năm nữa. Du di thời gian này cũng giỏi lắm là 5 năm nữa (!)...mà thôi.
       
      Ai cũng muốn tình hình hiện nay đổi khác. Càng sớm càng tốt!. Nhưng, nếu đã nhanh được...thời gian 42 năm qua cũng đủ để thực hiện điều mong muốn đó. Bây giờ, ai cũng muốn xảy ra lần nữa việc Lm. Đặng Hữu Nam cùng giáo dân, kéo đến Formosa để thị uy...và "bứng" chúng khi chúng còn muốn ở lì. Ai cũng muốn vụ Đồng Tâm khác xảy ra tại những nơi mà chúng còn lộng hành, uy hiếp cướp đất của dân...Nhưng, điều cần là thực lực!.
       
        Không nói chuyện lớn lao như thế, ta cứ du kích đánh hoài như sau, tình thế chắc chắn sẽ thay đổi.
       - rải báo "rơi" tại các địa điểm trong thành phố lớn. Dĩ nhiên, có được trang mạng mang tiếng chiến đấu hẳn hoi  (thanh lọc những bài vở không phù hợp) có thể đưa tin tranh đấu thật cập nhật càng tốt.
       - Bọn "ác ôn" phải có ngay bài học. Chẳng hạn, bọn CA đã cắt cổ Nguyễn Hữu Tấn. Chưa làm được thế, cứ quăng phân, nước thải, dầu nhớt và những lời cảnh cáo vào trước nhà của tên ác ôn đó.
       
         Cách làm du kích, do nhiều người góp ý, sẽ còn nhiều hơn thế. Cứ làm như thế đi. Nếu đánh lớn mà thành công thì đương nhiên thôi dùng du kích. Nhưng, đánh du kích dằng dai mà cứ luôn thành công thì có ngày ta sẽ đánh lớn chắc thắng!. Du kích sẽ là đoản kiếm của chúng ta.
       
         Tóm lại, đi với ma mặc áo giấy. Chúng dùng mã tấu và dao găm để giết ta. Ta sẽ dùng trường thương và đoản kiếm để đấu với chúng. Nếu ta phối hợp được hai cách đánh đó, ta sẽ thắng. Lấy câu chuyện sau để kết luận bài viết này là: ai biết dùng Song Thủ Hỗ Bác sẽ là kẻ vô địch trong thiên hạ! (***)
       

       
      Đặng Quang Chính
      21.06.2017
      14:43
       

       
       
       
      Ghi chú:
      *** http://vietkiemhiep.blogspot.no/2015/04/song-thu-ho-bac.html
       
      #18
        Đặng Quang Chính 23.07.2017 17:08:08 (permalink)
        Hai tấm huy chương
        Hai sự kiện, một nội dung

         


        Trước khi đến dự Hội Nghị G20, Tập Cẩm Bình, vua Tàu, đã đến Liên Sô. Trước khi đến G20, Donal Trump, đã nhốt hai người Tàu, đóng cửa hai công ty của quốc gia này.

        Ngày 29/6, Tòa Án Nhân Dân tỉnh Khánh Hòa tuyên án 10 năm tù cho blogger Mẹ Nấm, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh theo tội “tuyên truyền chống phá nhà nước” tại phiên tòa xét xử sơ thẩm ngày (1)

        Luật sư bất đồng chính kiến Lê Công Định bày tỏ phẫn nộ trên Facebook:Không phải chế độ này có thể tồn tại thêm ít nhất 9 năm nữa để có thể giam cầm chị Mẹ Nấm hay không, mà chắc chắn trong cuộc đời của mình, chị sẽ có dịp nhìn thấy sự cáo chung của chế độ đã kết án chị”(1)

        Nguyễn Ngọc Như Quỳnh được Tổ Chức Theo Dõi Nhân Quyền trao giải Hellman Hammett năm 2010 dành cho những người cầm bút bảo vệ tự do ngôn luận (1)

        Năm 2015, Tổ Chức Bảo Vệ Quyền Dân Sự trao cho cô Giải Thưởng Của Năm. Tháng Ba năm 2017, cô được nhận giải Những Người Phụ Nữ Quốc Tế Can đảm của Bộ Ngoại Giao Hoa kỳ.

        “Bộ Ngoại Giao Mỹ và Đệ Nhất Phu Nhân Melania Trump đã từng tôn vinh blogger Mẹ Nấm vì là người phụ nữ dũng cảm”(1)

        Tóm lại, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã có được tấm huy chương khá cao quý của nước ngoài. Ông Greg Rushford, một nhà báo độc lập người Mỹ, nhận xét với BBC sau phiên tòa: "Bộ Ngoại Giao Mỹ và Đệ Nhất Phu Nhân Melania Trump đã từng tôn vinh blogger Mẹ Nấm vì là người phụ nữ dũng cảm” và ông này còn hăng hái thêm rằng:" “Tôi thấy Tổng Thống Donald Trump cũng nên phát biểu phản đối sự bất công này”.

        Nhưng, ông Trump đâu có "hưỡn" để làm việc theo mong muốn của ông ta, vì ông Trump còn phải lo đối phó với Hội Nghị G20, tại Hamburg, Đức Quốc.

        Lưu Hiểu Ba, học giả Trung Quốc, người bất đồng chính kiến của nước này, sau khi được loan báo nhận giải Nobel Hòa Bình của nước Na Uy, đã bị chính quyền Tàu Cộng bắt giữ, không cho đi nhận giải.

        Mới đây, Lưu Hiểu Ba được thả ra để điều trị ung thư gan. Bà thủ tướng Na Uy đã gặp Tập Cẩm Bình tại Bắc Kinh, nhưng cũng không đả động gì đến trường hợp của nhà học giả đoạt giải Nobel này.

        Lý do của ông Trump cũng như của bà thủ tướng Na Uy cũng giống nhau: Phải lo cho quyền lợi của đất nước họ trước. Trách gì tổng thống Mỹ, Clinton, khi tranh cử tổng thống đã kết án vụ Tàu đàn áp Thiên An Môn. Nhưng, sau khi đắc cử, chẳng bao lâu sau, chính ông tổng thống này đã bãi bỏ cấm vận với Tàu. Cũng chẳng khác gì bà thủ tướng Na Uy, vì mới hàn gắn ngoại giao với Tàu để mong có một thị trường tiêu thụ cho Na Uy nên đã làm lơ với vấn đề nhân quyền.

        Đúng là: "Có thực mới vực được đạo"!
         


        Đặng Quang Chính
        08.07.2017
        22:11




        (1) h..ps://mg.mail.yahoo.com/neo/launch?.rand=38m68i2dru4rq
        #19
          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9