Trường Phi Bảo
-
Số bài
:
2820
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 24.10.2005
- Nơi: Miền ký ức
|
RE: Chuyện Đời Tôi
-
05.11.2005 19:50:20
Rồi anh em tôi chào đời, anh tôi lớn hơn tôi hai tuổi, vì là con trai đầu lòng nên được cả nhà tâng tiu lắm, ngày ấy gia đình nội còn khá giả, nên anh tôi được chiều chuộng, từ quần áo tới đồ chơi đều đầy đủ, vả lại ông ngoaị bên Pháp cũng hay gởi tiền về nên cũng ấm no, sung túc. Mùa thu, ngày 27 tháng 8 năm 1984, tôi cất tiếng khóc chào đời, mẹ cha ai cũng mừng vì tôi là con gaí, thế là tiên đồng, ngọc nữ đều đầy đủ, trong nhà đầy tiếng cười, tiếng khóc trẻ thơ. Nhưng sự chào đời của tôi đã làm thay đổi bộ mặt gia đình, ông nội làm ăn lụng baị, cha tôi thì vướng vào rượu chè, còn các chú, các dì mỗi người một hướng. Tôi giống như khắc tinh của dòng họ, và cách cư xử của dòng họ dành cho một khắc tinh là phải đem tôi đi thật xa. Thế là một cuộc xung đột giữa mẹ và gia đình chồng tranh chấp. Mẹ tôi vì thương tôi mà không đồng ý đem tôi đi gởi cho bà con, nhưng đó lệnh của ông nội, ông cho rằng nếu tôi biến mất thì phong thủy nhà cửa lại như xưa. Ba tôi cũng lâm vào tình thế khó sự, bên tình bên hiếu biết làm sao cho vẹn toàn. Giữa cảnh rối ren đó mẹ tôi đã can đảm đứng lên, mẹ thu dọn hành lý và quyết mang tôi về sống với bà ngoaị nuôi ở Phạm Thế Hiển Lúc mẹ tôi bồng tôi rời nhà chồng, có hai người con trai đau khổ, một là ba, hai là anh, ba tôi im lặng, còn anh tôi thì khóc cứ gọi mẹ tôi maĩ, trách mẹ sao không thương con, bỏ con, anh tôi trông thật đáng thương, mẹ tôi hết lời dỗ dành, mẹ bảo sẽ về thăm anh, sẽ nhớ anh nhiều lắm, vì hoàn cảnh chứ mẹ tôi nào muốn, chọn ai bỏ ai. Nhưng trong đôi mắt và sự suy nghĩ của trẻ con, đứa trẻ lên năm cái suy nghĩ bao giờ cũng non nớt chưa thành hình, nhưng anh tôi đã biết căm ghét tôi lại là sự thật. Đó cũng là lý do chính đáng mà anh em chúng tôi tới giờ vẫn không hạp nhau. Cuộc hành trình của mẹ con tôi đầy gian nan, và vất vả, chịu nhiều thiệt thoì, sống trong nghèo túng và thiếu thốn. Ba tôi vẫn thường xuyên ghé thăm, rồi ngủ lại nhà bà ngoaị, mẹ tôi vẫn hay lẻn về nhà bà nội, tằn tiện tiền bạc mẹ dành dụm mua quà bánh cho anh. Thời gian trôi qua, tôi lên baỷ, độ tuổi tới trường, tôi không giống như những đứa trẻ khác mỗi lần nghe đến trường là sợ, trái lại tôi tới trường bằng cả niềm hạnh phúc. Chính giữa cái ngày tôi bước chân vào ngưỡng cửa tiểu học thì mẹ tôi nhận được bức thư của ông nội, từ tay ba tôi, trong thư ông viết là đã hối hận và ăn năn, ông muốn được nhìn thấy cháu gaí, và mong mẹ hãy bỏ qua tất cả, cho gia đình, chồng con còn sum họp, đoàn tụ. Mẹ tôi vẫn còn giận ông nội, nhưng nghĩ còn có anh tôi, còn ba tôi nên nén thương tổn, uất nghẹn mà quay trở về. Lần đầu tiên tôi bước về một ngôi nhà lớn, có lầu cao, có cửa rộng, khác hẳn với nhà bà ngoaị nuôi vách lá nghèo nàn, nền tráng xi măng, vật dụng toàn gỗ tre. Ở đây thì nền lót gạch bông, vật dụng bằng nhôm, đồ dùng bằng sành, sứ, kiểu cọ đủ cả, nhưng sao tôi chẳng cảm nhận được sự thân thương ấm áp, mà trong lòng lúc nào cũng quay quắt nhớ về căn nhà vách lá cột xiêu, nhớ ngoaị, nhớ các buổi cơm dung dị không thịt cá, chỉ tương chao, nhớ đến phát khóc, những ngày đầu tôi cứ khóc vì nhớ, cứ đòi quay về với ngoaị, mặc mọi người dỗ ngọt, dụ dỗ cũng không làm dịu cái nhớ ở lòng tôi Bản tánh trẻ con là bản tánh mau quên, vô tư, sống lâu thì sẽ quen, nên chỉ vài tháng sinh hoạt, làm quen môi trường mới, gặp bạn bè đồng trang lứa chơi chung, nên tôi không còn đòi về với ngoaị nữa. Tôi tập thích nghi với cuộc sống, và cuộc sống cũng vì tôi mà mỉm cười. Tôi vô tư với caí thế giới của trẻ con, đâu hay biết sự vô tư của mình lại là cái gai trong đôi mắt người anh trai Anh em tôi cứ cãi vã suốt, dù không có chuyện gì anh ấy cũng cố gây chuyện cãi vã, chọc cho tôi khóc thét lên thì anh ấy cười đắc ý, anh ấy nghênh ngang ỷ có ông nội bênh vực nên mỗi khi có dịp thuận tiện là cứ ăn hiếp tôi không thương tiếc, có lần anh ấy làm tôi khóc, bị ba thấy, ba đánh đòn đau anh, anh cắn răng chịu đựng, rồi đợi ba đi vắng anh ấy trút hết con giận lên tôi Trẻ con thường không thù dai như người lớn, mọi chuyện rồi cũng ổn, anh tôi lên cấp hai là học sinh giỏi nên lo học hơn là chơi, anh chẳng còn thời gian nào mà phá rối tôi nữa. Anh càng giỏi thì tôi càng dỡ, đó là sự tương phản trong nhà chúng tôi. Anh càng sáng chói bao nhiêu về thành tích bằng khen, thì tôi càng lu mơ vì học kém, vụng về và hay lơ đễnh. Anh tôi càng khỏe mạnh như chim tung cánh, càng vươn cao trên bầu trời. Trái lại tôi sức khỏe yếu, hay đau bệnh, lúc nào cũng ra dáng tiểu thư, cũng cần phải được chăm sóc, bảo vệ. Năm lên tám tôi bị sốt bại liệt hai chân, cha mẹ chạy chữa khỏi bệnh. Năm lên chín, mẹ tôi hạ sanh một tiểu công chúa. Thì năm lên mười gần thi tốt nghiệp tiểu học tôi bị sốt xuất huyết, tưởng không qua khỏi thì nhờ trời gia hộ nên tôi lại tiếp tục sống. Rồi mỗi khi trời trái gió, nhất là mùa đông tôi hay bệnh phong thấp, thỉnh thoảng bệnh thiếu máu lại xuất hiện dày vò tôi. Mẹ tôi đi mua tử vi cho tôi, thì trong tử vi bảo số tôi đoản mệnh...Rốt cuộc tuổi thơ tôi vui ít buồn nhiều, không êm đềm bằng phẳng, nhưng bù lại tôi có năng khiếu, tôi vẽ rất đẹp, tôi khéo tay có thể tự làm ra đồ chơi cho mình...tới khi hiểu chuyện, biết mơ mộng, yêu đương...tôi mười lăm biết làm thơ tình, muời sáu đam mê tiểu thuyết nên bắt chước người ta viết văn, câu chuyện tôi viết chẳng có độc giả, chẳng lời phê bình, chỉ có tôi một mình tự viết, tự đọc, thành thử tôi thất baị. văn tôi viết chẳng có hồn, đơn giản và ấu trĩ. Nhưng tôi luôn nỗ lực và cố gắng, mong sao đi trọn vẹn con đường mình đã chọn. Thế thôi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2008 13:48:52 bởi Trường Phi Bảo >
|