Trường Phi Bảo
-
Số bài
:
2820
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 24.10.2005
- Nơi: Miền ký ức
|
RE: Chuyện Đời Tôi
-
08.11.2005 04:19:51
Chúng tôi chọn một chỗ chính diện gần bờ sông, trời tối đen, dưới những ngọn đèn Nê-on, ánh sáng được toát ra từ những tấm biển quảng cáo hắt xuống đủ màu, dòng sông lấp lánh, đẹp như tấm dãy lụa khổng lồ uốn khúc, có một vài chiếc ca nô nằm rãi rác sát bờ, có một chiếc du thuyền bềnh bồng trôi, tiếng nhạc du dương, xung quanh tôi có từng đôi từng cặp quấn quít, trước không cảnh hài hòa, tươi mát tôi hơi ngây ngất. Nhưng rồi sực nhớ anh Thanh đang ngồi cạnh bên, tôi mới giật mình, anh Thanh đã gọi một phần kem trái dừa cho tôi, và một tách cafe nóng cho mình, tôi ngờ nghệch hỏi: -Anh gọi từ bao giờ thế? -Họ mới đem ra thôi, anh gọi từ lúc em đang mơ đó mà! Anh cười, làm tôi đỏ mặt, anh lại hỏi: -Em có biết vì sao anh tới tìm em không? Tôi hồi hộp, tôi im lặng, tôi khẽ lắc đầu. Anh tiếp: -Anh đến là để lôi cổ em tới trường, anh không thể để em nghĩ học dễ dàng như vậy được, anh muốn... Anh chợt khựng lại, anh cho tay vào túi lấy thuốc, anh đốt lửa, anh nhả khói, khói theo hơi gió bay lã lơi, tôi bấy giờ mới lên tiếng: -Anh muốn, mà anh muốn gì? -Muốn em hãy thật bình tĩnh mà sát định rõ tiếng lòng của mình. Tình Yêu thì có hàng tá, hàng trăm, hàng ngàn kiểu cách, không nhất thiết phải nằm trong một khuôn khổ nào cả. Bình à, anh nghĩ là với cái độ tuổi mới lớn, tình yêu bao giờ cũng bồng bột hết, đôi khi họ không xác định được bản thân của họ sống để làm gì? tồn tại trên đời này để mang nhiệm vụ gì? hay là chỉ yêu, được yêu là đủ... -Anh tìm em chỉ muốn nói những lời này thôi sao? -tôi ngắt ngang lời anh Thanh, tôi cảm thấy mình đang bị đột kích, tôi cong môi - em không muốn nghe, em biết bản thân em đã thật sự sai lầm, đáng lẽ em không nên bộc lộ lòng mình quá sớm. -Hay, em đã nói đúng rồi đó - Anh Thanh gõ gõ tay lên bàn, môi không ngừng nhả khói - bộc lộ quá sớm không tốt chút nào, em cần phải có thời gian mà suy gẫm, anh tin là đêm đó em chỉ nói với lòng thương mến anh, và anh cũng tin rằng sẽ có một ngày người khác sẽ nói cho em biết tình yêu là gì? dĩ nhiên không phải là anh rồi! Anh Thanh cười, lấy cây viết đang vắt túi, lật ngửa bàn tay tôi lên, anh viết, trong ánh sáng lờ mờ, tôi nhíu mày bởi dòng chữ trong tay. Vâng, dòng chữ trong lồng bàn tay một câu thơ thất ngôn (Trăm năm dễ mấy lần tao ngộ Một kiếp trần ai một mối duyên) Tôi ngước mắt nhìn anh, trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt anh ấm áp, anh chỉ vào quả dừa, mời: -Em dùng kem đi, chảy hết ra thì không ngon đâu Anh nói, và tay anh quấy điều tách cà phê, anh hớp một ngụm, tôi cũng máy móc dùng một ít kem, kem tan trong đầu lưỡi, mát lạnh, thơm phưng phức mùi dâu, mùi sữa. Anh nói: -Hai câu thơ ấy của chị Phương viết riêng cho anh -Ồ, thế à? hai câu thơ rất hay! rất ý nghĩa! -Anh biết, anh biết đều ấy từ xưa, chính vì anh biết, anh hiểu nên anh mới lấy Phương. Anh Thanh nói vội vã làm tôi ngẩn cả người, tôi hỏi: -Tại sao? -Vì anh thật sự yêu Phương. Anh nhớ lúc tụi anh còn là sinh viên, nhà anh nghèo lắm, Phương lại là con gái nhà giàu, xinh đẹp, dễ thương nên xung quanh Phương lúc nào cũng có bọn con trai nhà giàu vây quanh, đeo đuổi, nhưng Phương nào có chịu, có ưng. Phương lại thích chọn anh, Phương không chê anh nghèo, mặc cho gia đình và các bạn nữ cùng ban phản đối Phương vẫn cứ chọn anh, một người học kém lên được đại học như anh cũng khan hiếm, Phương thì học rất giỏi, cô ấy bỏ ra nhiều thời gian dạy anh học từng phương trình, từng định luật, nhưng năm đó anh lại thi hỏng, nhà lại nghèo nên đành nghĩ ngang, cứ ngỡ Phương sẽ bỏ mặc anh, nhưng không cô ấy vẫn đến bên anh, vẫn giúp đỡ anh, cô ấy còn nhờ ba của mình đưa anh vào cơ quan của ba cô ấy làm, ba cô ấy vì thương con nên chấp nhận anh, mẹ cô ấy có phản đối nhưng rồi cũng mềm lòng. Anh, em biết đó đàn ông hay tự ti, không bao giờ muốn lệ thuộc vào phụ nữ, huống chi sự giúp đỡ của cô ấy quá lớn, anh cảm thấy mặc cảm, anh đã từng muốn vứt bỏ tất cả, và quyết bỏ đi thật xa, nhưng cô ấy đã giữ trái tim anh lại. Chính xác Phương đã làm cho anh nhận ra cái mà anh không thể thiếu là tình yêu của Phương. Phương đã đề câu thơ này trong lúc anh muốn chạy trốn. Tôi vừa ăn kem, vừa dõi theo câu chuyện của anh, tôi thấy tình yêu thật ly kỳ, tình yêu thật bao la, to tát hơn tôi tưởng, tình yêu trong tiểu thuyết tôi viết chỉ là thứ tình vụn của trẻ con, anh Thanh tiếp: -Anh thu xếp hành lý định về Hà Nội, quê anh ở ngoài ấy, thì Phương đã kịp tới ngăn anh, cô ấy đã gục lên vai anh mà khóc, cô ấy bảo có thần giao cách cảm với anh, cô ấy biết là anh sẽ bỏ đi, nếu không tới giữ chặt anh, coi như không còn dịp gặp anh, cô ấy đã ghi câu thơ ấy cũng trên bàn tay anh (Trăm năm dễ mấy lần tao ngộ, một kiếp trần ai một mối duyên) lúc ấy anh mới hiểu được tình cảm của mình dành cho Phương, anh thấy mình thật ngu ngốc Tôi xúc động mạnh, và không kiềm lòng được, nước mắt ứa ra. Anh Thanh vội thọc sâu tay vào túi tìm kiếm, anh lấy khăn giấy ra chậm nước mắt cho tôi -Câu chuyện của anh làm em khóc à? Tôi gật đầu: -Dạ, em không ngờ tình yêu hai người lại tuyệt vời như thế? có lẽ em phải suy nghĩ kỷ về tình cảm của mình, em sẽ trở lại lớp, và anh vẫn còn muốn làm anh em với em chứ? Anh Thanh cười, khuôn mặt anh lộ rõ sự sung sướng -Tất nhiên rồi cô nhóc, anh không ngờ em quyết định nhanh chóng như vậy! Tôi so vai, cười: -Em mong rằng em chỉ mến anh thôi! Thâm tâm tôi lúc này mới biết được giữa mến thương và yêu đương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chúng tôi ngồi thêm một ít thời gian nữa, chúng tôi còn nói với nhau rất nhiều thứ, anh Thanh bảo từ ngày lớp vắng tôi, anh không còn ai để bình luận nữa, mọi người ai cũng mong tôi quay lại, anh Thanh thú vị khi nhắc tới Bảo, anh nói Bảo thật đáng yêu, ở Bảo có nhiều cái huyễn hoặc, mà cuộc sống đời thường hiếm khi tìm thấy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2008 23:08:41 bởi Trường Phi Bảo >
|