Trường Phi Bảo
-
Số bài
:
2820
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 24.10.2005
- Nơi: Miền ký ức
|
RE: Chuyện Đời Tôi
-
11.09.2006 21:55:27
Lần nào nhận hoa của chàng là lần đó cả công ty điều biết, tôi thật khó xử lắm, nhưng dần dà rồi cũng quen, dù có chút dư luận, thậm chí khắp xưởng còn thêu dệt chuyện tình của tôi ví như "Lọ Lem thời đại mới", làm tôi khó lòng mà tập trung vào công việc, cứ tiến độ hiện giờ thật bất ổn, Bảo là người bạn tới phút này vẫn hiểu rõ về tôi nhất, Bảo không phản đối sự hiện diện của Thắng, tư tưởng Bảo cởi mở rất nhiều trong sự giao tế, Bảo mong tôi hạnh phúc và có một kết cuộc đẹp, không vì chuyện dĩ vãng mà dằn vặt, nhưng tuyệt đối chớ cả tin vào ai. Chính có sự tác động của Bảo, tôi bắt đầu đón nhận tình cảm nơi Thắng. Bắt đầu học cách trân trọng mọi thứ, tập cách đối diện yêu thương, nhưng khổ nỗi người ta không chịu nói năng gì cả, cứ âm thầm lặng lẽ dõi theo cuộc sống tôi, khiến tôi đâm bối rối. À...có lẽ người ta sợ tôi lại thêm một lần xua đuổi người ta, sợ tôi giận bất ngờ và cấm người ta đừng làm phiền, nhưng người ta nào biết trái tim tôi đang tập rung động vì người ta. Tôi quay lại với internet cũng bởi vì người ta thôi. Tình yêu thật lạ lùng, khi gần nhau thì lúng túng ngượng ngịu, thế mà khi chạm mặt trên máy lời nói lại trơn tru, con người cũng mạnh dạng theo từng nhịp gõ bàn phím. Ở hai đầu Enter mọi tâm ý đều có thể bày tỏ, nỗi nhớ nhung đều có thể bộc lộ. Và chàng bộc lộ tâm tư mình rất chân thành, chúng tôi thường chat với nhau vào các buổi tối, một tuần lễ tôi dành cho chàng ba ngày, còn mấy ngày khác để chàng lên kế hoạch hẹn hò. Cuộc hẹn hò đầu tiên là vào ngày 10 tháng 3. Tôi nhớ mãi cái lần hẹn hò ấy, nhớ mãi cái ánh mắt đa tình, từng cử chỉ ân cần nhã nhặn. Vì là buổi tối, vì biết tôi đi làm về chắc chưa có gì bỏ vô dạ dày, nên chàng đã chở tôi tới tiệm Phở Lệ nằm trên đường Nguyễn Trãi. Tiệm phở này khá lớn, khách lại rất đông, mà mấy cô phụ việc thì gần cả chục người. Khi chúng tôi bước vào trong tiệm, chàng chọn chiếc bàn ở ngay góc tường, vì chỉ ở góc đó là còn chỗ trống thôi, lịch sự chàng kéo nhẹ chiếc ghế mời tôi ngồi, ngoắc người phục vụ lại chàng gọi hai xuất phở tái nạm lớn, chu đáo hơn chàng soạn đủa muỗng, cho tương ớt vào chén vắt chanh, chàng thật tỉ mỉ từng chi tiết khiến tôi có cảm tưởng mình sắp trở thành đứa trẻ, và chàng là ông bố gương mẫu, so sánh ấy làm tôi không khỏi phì cười. -Em cười gì thế? Chàng hỏi, nhìn chàng môi tôi lại cười rõ nét hơn, có lẽ đây là lần đầu tôi cười với chàng. -Em cười em! -Cười em...! -Vâng, em thấy em giống đứa trẻ đang được bậc trưởng bối chăm sóc -Trời đất! - chàng kêu lên, mặt xụ xuống - em chê anh già à? -Hử - tôi há hốc mồm, Thắng đã hiểu nhầm ý tôi tai hại, nên vội khoác tay - em không có ý đó, em nghĩ mấy việc bày chén đũa này nên để em làm, anh giành làm hết em ngồi không coi sao được. -Hà tất phải câu nệ - chàng cười nụ - em chỉ cần ngồi ăn là anh vui rồi! Vừa lúc người phục vụ bê khai tới, trên khai hai tô phở bốc khói thơm phưng phức, tôi hơi có cảm giác đói, nhanh nhảu tôi tiếp tay người phục vụ bê xuống, nhưng chàng con nhanh nhảu hơn giữ chặt tay tôi. -Coi chừng phổng! Rồi chàng bê xuống luôn, cô phục vụ cười mĩm chi hành động của chàng, làm tôi đỏ mặt, lần đầu tiên lại có người đối xử đặc biệt với tôi ,vừa vui, vừa xúc động. Lần đầu tiên tôi được ăn tô phở ngon như thế, có lẽ vì tô phở đó có chứa tình cảm chàng, nên hương vị mới đậm đà. Chúng tôi rời khỏi tiệm, chàng hỏi tôi còn muốn đi đâu không? tôi không biết, ngồi sau lưng chàng chỉ biết mỗi lắc đầu, chàng ngắm tôi qua kính chiếu hậu, tôi biết nhưng giả vờ ngó mông lung, phố xá ban đêm cũng có sức hấp dẫn của riêng nó, đẹp mê hồn với muốn sắc đèn ne-on, các cửa hiệu, siêu thị, tiệm áo cưới, thời trang làm thành phố thêm trẻ ra, chàng chở tôi chạy lòng vòng quận 5 sau đó không hiểu vì sao chàng trở đầu xe chạy về phía Tùng Thiện Vương, thẳng tiến lên cầu Nhị Thiên Đường, tôi định hỏi chàng sẽ đưa tôi đi đâu, nhưng tôi ngại hỏi vì làm thế sợ chàng nghĩ tôi hoài nghi lòng chàng, đành thôi im lặng. Chiếc xe chạy xuống chợ Bình Đăng, biết bao nhiêu chỗ chàng không dừng lại nhè ngay Karaoke Hàn Châu mà dừng, rõ khổ! tôi thú thật hết cả tâm trí vui vẻ, bởi nơi đây tôi từng đào huyệt chôn chặt mối tình mình, chàng chở tôi tới đây chẳng khác nào gợi khơi trong lòng tôi chuyện cũ xa xưa. Nhưng chàng chỉ vô tình chứ chẳng cố ý, cái chuyện cũ xa xưa tôi nào có kể cho chàng nghe đâu, chàng chỉ tình cờ tới đây, không mục đích, mà cũng chẳng chủ trương, tất cả ngoài ý muốn. -Vào thôi em! Văn Thắng giục, tôi lúng túng, ái ngại nhìn cái biển hiệu, sau đó xét nét hỏi chàng: -Phải vào đây thật à? -Anh xin lỗi! chàng tiêu nghiễu, lấp bấp nói, vội vã nói, vội vã phân trần - đáng lẽ anh phải đưa em tới một chỗ khác thơ mộng, thoáng mát, và an toàn, anh sẽ đàn và hát cho em nghe, tiếc là anh không có mang đàn theo trong lúc này, chỉ có vào trong đó mới có thể hát cho em nghe, tuyệt đối anh không có dụng ý nào khác ngoài việc hát cho em nghe. Thấy chàng hiểu lầm tới mức sâu sa quá, tôi vừa buồn cười, vừa tội nghiệp, mà cũng vừa xúc động, xúc động cho sự chân thành, trong giây phút ấy tôi chủ động nắm tay chàng kéo đi, bước chân tôi mạnh mẽ, và Ninh Tuấn đồng thời trong phút ấy là một hồi ức bốc hơi. Băng ghế salon dài, phòng rộng, một chiếc bàn to tròn đặt ở giữa, chỉ mỗi hai người thôi thì thật phí. Vả lại Văn Thắng cố tình ngồi giữ khoảng cách với tôi, chàng muốn tôi có sự an tâm về chàng, mà tôi rõ ràng cũng có chút an tâm đó chứ, nên khi nghe chàng bảo chọn nhạc tôi đã hưởng ứng ngay, tôi chọn cho mình bản "Mặt Trời Bé Con" trong khi chàng lại chọn riêng bản "Khúc Hát Đồng Quê". Chúng tôi luân phiên chọn bài hát, dường như rất tiết kiệm câu nói, chúng tôi chẳng trao đổi với nhau gì nhiều, ngoại trừ chàng mời tôi uống nước suối, ăn trái cây lạnh ra, không gian còn lại chúng tôi dành để thưởng thức giai điệu lẫn nhau. Tâm hồn chàng lúc bấy giờ một nửa đã thuộc về âm nhạc. Giọng chàng khi cất lên khiến người ta không khỏi suy gẫm về cuộc đời, về hồi ức, kỷ niệm chầm chậm hiện về trong tình yêu đánh mất, thất lạc. Chàng chọn cho mình dòng nhạc trước giải phóng, tôi chọn cho tôi dòng nhạc quê hương trữ tình, ánh mắt chàng đọng muôn nghìn giấc mơ, đôi mắt tôi ngàn ý thơ sáng loé. Cuộc đời qua cái nhìn của tầng lớp người lãng mạn là thơ, là nhạc, là tranh thủy mạc, là thiên đường của những nụ hôn "Cao Cao bên cửa sổ Có hai người hôn nhau Đường phố ơi hãy im lặng Để hai người hôn nhau Chim ơi đừng bay nhé Hoa ơi hãy tỏa hương Và cây ơi lay thật khẽ Cho đôi bạn trẻ Đón xuân về .... Ôi hạnh phúc cô đọng ấy Đơn sơ mà thắm nồng Tình yêu của người lính Lắng sâu những cháy bỏng Tạm biệt rồi vẫn đọng những nụ hôn" Tình yêu đâu chỉ có oán hờn với khổ đau, đâu phải toàn nước mắt với ly biệt, mà tình yêu cũng có lúc ngọt ngào lắm chứ, ngọt ngào như khúc hát "Mùa xuân bên cửa sổ". Văn Thắng đã mở toang cửa lòng tôi để mùa xuân tràn vào, và không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ rồi con người này có lẽ sẽ là mùa xuân cuối cùng của cuộc đời mình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2008 18:44:12 bởi Trường Phi Bảo >
|