Có một Thầy dạy Toán
Cứ luôn mồm nói ghét nhất môn Văn ?
Thế rồi cớ sự phải chăng
Có Cô giáo trẻ dạy Văn về trường
Anh chàng để ý...vấn vương
Muốn bày tâm sự đôi đường cùng ai
Cho nên cố gắng đêm ngày
Luyện bao câu chữ thành bài thơ - yêu.
Ông Toán tập tành dệt mộng mơ
Cố công xây dựng một lầu thơ
Ai ngờ công cóc trên bờ cát
Nên Toán lơ ngơ - mãi thẩn thờ...
Cô Văn hiền lành dễ thương
Hàng ngày bình thản đến trường thẩn thơ
Thả hồn mơ mộng vu vơ...
Chẳng buồn để ý...lầu thơ...ông Thầy ?
Nhưng dẫu sao thì dạy cùng trường rồi cũng có lúc quen biết nhau thôi.
Một hôm Thầy Toán làm gan:
Nói gần rồi lại nói xa
Nói qua nói lại…
Chẳng là cái chi
Cô Văn tủm tỉm cười khì
Hỏi ông Thầy Toán " Cộng..." thì...là sao ?
Văn_Toán ?
Văn hỏi Toán: một cộng một bằng mấy ?
Toán thản nhiên: Ừ ! Một cộng…- bằng hai.
Văn mĩm cười: Như vậy là sai
Một cộng một - sẽ là bất tận.
Thì đó...
Từ nhân gian bắt đầu cuộc sống
Chỉ Adam với lại Eva
Bây giờ thì thật quá là là...
Đông cho đến muốn gần ngộp thở.
Văn hỏi Toán: Tình là gì thế hở ?
Toán trả lời: Thì là những yêu thương
Là yêu thương
Một chuyện rất đời thường
Trong cuộc sống bộn bề tranh đấu
Văn quay đi che nụ cười cố giấu
Đúng là khô (khô như đá đó mà)
Chẳng hiểu được gì ý nghĩ của người ta
Thì làm sao…làm sao được nhỉ ?
Văn hỏi Toán: Thế nào là ủy mị ?
Toán hầm hừ: Cứ hỏi...gì không !
À ! À !
Văn và Toán: Hai đường thẳng song song
Lại thêm nổi ngược chiều - chết chắc.
Văn_Toán
Toán_Văn
Cuộc đời hai mặt
Toán khô cằn
Văn mơ mộng xa xăm.
Toán là sin, cosin, tag, cotag
Văn là bóng mây bay lãng đãng
Toán ơi !
Thế cái gì gọi là: Xạ ảnh ?
Thế nào là...một Bất phương trình ?
À ! Mà thôi
Văn chỉ muốn yên bình
Toán cứ giải phương trình...tìm nghiệm số
Chuyện nhân gian như là bài toán đố
Đau cái đầu.
Văn chẳng muốn tham gia
Chỉ muốn cõi lòng mỏng mảnh bay xa
Vơ vẩn, thẩn thờ…cùng mây, cùng gió
Văn_Toán
Toán_Văn
Là thế đó
Chẳng thể nào có điểm hẹn gặp nhau.
- Tuy là vậy, nhưng Thầy Toán cũng không cam lòng
Ai dám bảo: Ta là...cục đá xanh ?
Cũng yêu
Cũng nhớ
Cũng loanh quanh
Chẳng qua không biết lời bày tỏ
Nên bị Văn chê
Thôi ! Cũng đành.
- Rồi bức đầu, gãi tai...mà rằng:
Sép ki đã bảo thế nầy đây
Hai đường song song cũng sum vầy
Thì nhé Văn ơi, đừng chê nữa
Tình Toán_Duyên Văn
...Gió với Mây.
- Cô Văn vốn dĩ hiền lành, mơ mộng…
Nên rồi vẫn thản nhiên
Văn_Toán ?
Lô ba sép ki
Vươn mình trở dậy
Hai đường song song rồi sẽ gặp nhau.
Chẳng phải là Không gian Ảo đó sao
Thì như thế làm sao mà gặp gỡ
Cuộc sống nhân gian còn nhiều trăn trở
Có thể nào hồn Toán mơ Văn !?
Chuyện đời thường vẫn lắm nỗi băn khoăn
Mơ chi lắm những điều xa vời vợi
Văn và Toán là con đường hai lối
Mãi nghịch chiều.
Dù là ở không gian.
Ơ cờ líc ngày xưa...(giờ) đã sang trang
Hình học phẳng_Không gian...tiếp nối
Vũ trụ bao la cao vời quá đổi
Mơ làm gì chuyện xa quá là xa
Cạnh bên ta vẫn gần gủi lắm mà
Toán ơi !
Có Cô giáo cạnh bên nhà Toán đó
Bước sang thôi
Chỉ một lời thoáng ngỏ...
Hạnh phúc tầm tay.
Văn xin chúc: mãi vui.
Lời chúc lành như một làn gió mát, làm tan đi những mộng mơ lãng mạn của cả một trời vơ vẩn.
Vậy là kết thúc một chuyến dạo vòng để không gian trở lại im ắng và mỗi người lại quay về với khung trời mơ ước của riêng mình.
Tú_Yên
(05-2008)
* Một trong những kỷ niệm vui của một thời lang thang trong thế giới ảo.
Chỉ là để lâu lâu xem lại và...cười chút chơi - thế thôi.