Đêm Buồn
Một thoáng sầu vương lại trở về
Đêm khuay thanh vắng , dạ tái tê
Ngoài kia gió buốt , reo buồn thảm
Lạnh giá hồn côi , vạn nổi sầu ....
Miệng đắng , mắt cay , buồn vây bủa
Tuổi đời chồng chất , tháng ngày trôi
Tóc nay đã bạc , màu sương khói
Da chớm trổ mồi , đượm nét nhăn
Mắt mờ lểnh lảng , nhoè phong cảnh
Tai nghễnh ngảng sầu , chẳng rỏ câu
Bước đi sớm tối , giờ chuệnh choạng
Nhớ thuở thiếu thời , chợt ướt mi ...
Buồn ơi đừng chiếm , hồn cô quạnh
Để kẻ lảo niên , có nụ cười
Để tâm hồn vắng , không sầu tủi
Để tuổi muộn phiền , chút niềm vui
Trần Văn Hiền