GIẤU TÌNH TRONG NHỮNG VẦN THƠ
GIẤU TÌNH TRONG NHỮNG VẦN THƠ Vầng trăng từ phía quê nhà Kéo về đây để nhìn xa thật gần Có gì lòng mãi bâng khuâng Hay là quê ngóng bước chân ta về Thưa rằng không phải đam mê Phố vui nhộn nhịp quên quê quán mình Cả đời hụp lặn mưu sinh Chưa bình yên nói tự tình với nhau Dòng đời trôi nổi đục ngầu Có khi ngồi suốt đêm thâu hẹn hò Giấu tình trong mấy vần thơ Đời ư sao mãi ơ hờ chưa thôi Em giờ thức lại tao nôi Ngồi ru cháu trách một thời thanh xuân Nầy em, tuổi ấy như rừng Sau cơn giông gió thôi đừng nỉ non Hát theo anh nhịp vuông tròn Cùng nhau từ tốn sông còn về xuôi Ngày mai kịp bước với đời Xanh như lá thẳm giữa trời bao la Cuộc ngày trong cõi người ta Có ai suông sẻ như là ước mơ Cả đời nặng gánh câu thơ Em thương tôi nguyện đến bờ tử sinh NGÃ DU TỬ Sài Gòn, VN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2015 17:38:34 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
HÂN HOAN HỒNG Tôi ôm ấp một mái nhà an phúc Sao trên vai nằng nặng dấu phong hồ Thời đương đại vẫn giữ nguyên màu mắt Hân hoan hồng vừa như thấy vô ưu NGÃ DU TỬ SG
NHẮC CHÁU CON Cháu ơi, Nắng đã rọi qua ngàn khe lá Dậy cháu ơi vào lớp, đến trường Học để biết mình con dân nước Việt Được là người mai phụng sự quê hương Ông kể cháu nghe câu chuyện Hùng Vương Vì Đại Việt quyết lòng gìn giữ nước Bọn phương bắc hung tàng, ngang ngược Dẫu Bạch Đằng Giang nhuộm máu Hán, Nguyên, Mông Quang Trung đánh tan tác giặc Thanh Nhưng quyết sách muôn đời là xâm lấn Chuyện Mỵ Châu muôn đời là nổi hận Dưới suối vàng Trọng Thủy đã nhận ra ‘Ta cũng là nạn nhân của đất nước tham tàn’ Phản bội vợ mà thánh nhân gọi đạo Mục đích sau cùng là mở rộng biên cương Dù có hy sinh hàng triệu người Đại Hán Dù thống khổ hàng triệu người Thanh, Mãn Chẳng hề chi, cứ rầm rập lên đường Tiền nhân ta bao giờ cũng quật cường Thời vận nước có lúc suy lúc thịnh Cái khôn ngoan người xưa đầy toan tính Nhưng đồng lòng quyết gìn giữ non sông Chỉ có đám thịt xôi là quên cội Tiên Rồng Xà xẻo nước nhà phụng thờ Tàu giặc Nhưng thực tại lắm điều bất trắc Khi nhận ra tổ quốc quá tan hoang Đến trường cháu nhé học chăm ngoan Mai mốt lớn sẽ thấy điều hơn thiệt Đem nhân nghĩa giảng rao đầy hùng thuyết Giúp quê hương thoát khỏi ách bạo quyền Giống nòi Rồng Tiên Nam Việt thiêng liêng Ông biết chắc không bao giờ thua cuộc Vận đã lỡ khi nước nhà thống nhất Không biết tìm cho mình dân chủ, tự do Không biết rằng dân giàu có ấm no Mới hùng mạnh về tinh thần trí lực Cố bám Tàu, Đảng mạnh, dân cơ cực Người dân đen rên rỉ mỗi mỗi ngày Đất nước trị vì bằng sợi xích vung tay Cây bút chân thành vào tù oan nghiệt Lời thẳng hay còn dội lại ngang đời Bốn mươi năm nhai lại những hào hùng Của dĩ vãng là núi xương sông máu Của cơ cực, đói nghèo và nhục nhã Của bạo tàn, man rợ lẫn khổ đau Dân tộc nầy uất nghẹn đến bao lâu Đầy hệ lụy còn cúi đầu xưng tụng Ông chứng nghiệm đời dưới trời cao đất rộng Đầy quan tham lam tiền và danh vọng Trí thì cạn hoang tưởng mình dữ dội Thắng miền Nam thống nhất một mối nhà Lòng hẹp hòi nên tràn đầy đố kỵ Buộc dân Nam ly tán khắp tinh cầu Dân lầm than ta thán khắp trời quê Đất nước mình mãi lầm lạc, u mê Nên chính khách khó thành danh được Dù đứng trên ngôi cao quyền lực Bởi lòng tham còn đôi mắt mù lòa Họ như kẻ mộng du Trên tiền tài, đất nhà, danh vọng Mặc đất nước nầy sắp nô lệ ngoại bang Cố gào lên dân ta đoàn kết một lòng Tình dân tộc sao rẫy đầy ly tán Mấy mươi năm chưa có ngày xáng lạng Thôi chiến tranh sao đầy những hận thù Trời quê nhà còn lắm nổi thâm u Bừng con mắt cho bao người thắng cuộc Ơi đất nước có bao giờ ngẫng mặt Nhìn quê hương để còn thấy tự hào Cánh đồng xanh ngày một xanh xao Người làm ruộng chỉ thấy nghèo cơ cực Suốt ngang dọc một đời tận lực Thấy gì tương lai qua rãnh luống cày Mồ hôi tưới lên đồng như lệ đắng cay Đành cúi mặt bởi đàn con bỏ xứ Đám quan chức mặc tình vô tư lự Ăn xương dân, hút máu của người quê Thương con mình vác xác đi làm thuê Rồi ngơ ngác trong nổi nghèo cùng cực Trường không dạy những điều có thực Lấy tay che tưởng chắn được mặt trời Đất nước nghèo trường học, cả nhà thương Thiếu trầm trọng, lại xây tượng đài nghìn tỷ Ôi, đời sống đến vạn điều phi lý Tiền quốc gia toan tính chuyển sang nhà Lệ núi sông thành suối chảy ngân nga Đêm cô quạnh thở dài hồn dân tộc Đám quan chức chỉ tham tiền và lợi lộc Thẹn non sông còn nghèo đến bao giờ Ai oán nầy nghìn sau còn dội lại Vọng với thời gian lịch sử nước nhà Nầy cháu ơi, Ông sẽ kể cho con nghe ngàn lần lẽ thật Mà giáo khoa chẳng nói đến bao giờ Đâu phải ai cũng ngây thơ Bởi tính sợ nên nuốt vào uất nghẹn Bởi gông xiềng chặn nhiều người lên tiếng Dẫu tương tư cũng giấu kín trong lòng Đời long đong cũng đành ngày long đong Người sơn phết nên làm sao ta biết gỗ Ông biết chắc sẽ đến kỳ giông tố Mà non sông theo vận nước tỏ bày Nước non tôi từng phút từng ngày Số tăng trưởng, nghe tăng lên mê mãi Con sông chết vì môi trường tàn hại Con cá ngất ngư bởi chất độc theo mùa Hởi con dòng chở hết những thiệt thua Từng nhóm chủ giàu lên nhờ thải độc Và tất cả dòng sông đều khóc Lệ người dân theo con nước ngược dòng Sống nơi nào cũng cảm thấy bất an Nào ma túy, cướp ngày, đêm trộm Ơi tổ quốc anh hùng, quả cảm Thắng hai đế quốc siêu cường Hết chiến tranh sao quá đổi tang thương Vẫn vang vang điệp khúc anh hùng Lại quên vài triệu người bỏ nước Người dân nào không yêu tổ quốc Nhưng vì sao, lũ lượt lên đàng Tìm đất sống đổi cả bằng sinh mạng Lịch sử Việt ghi niềm đau uất nghẹn Thế giới đầy khâm phục các thuyền nhân! ( vài mươi năm chưa chút tần ngần Biết thao thức bởi là con một mẹ) Ơi Việt Nam, dân Việt Nam Tự gồng mình qua tháng ngày nắng hạn Đếm mùa mưa nghe giông tố phập phồng Ngại bão về chìm đồng bãi, dòng sông Dân thấp thỏm nơi cuối nguồn nương náu Sợ vỡ đập trong mùa mưa bão Xả nước tràn cuốn tất cả vô lương Đất nước ngậm buồn bao số phận đau thương Một đêm thôi bỗng trở thành dâu bể Sông với nước chia buồn cùng thi thể mệnh trời ư ? - thiếu trách nhiệm làm người Đứa con nghèo khóc cha đến tàn hơi còn người vợ mất chồng thành điên loạn Dân đen ơi, mạng người như con kiến Ngai vàng xa tiếng khóc chẳng thấu cùng Ngày chia ly tang tóc nổi đau chung Quà cứu dân cũng đành đoạn chia xâu Tội lỗi ấy muôn đời còn mưng mủ Trăm năm sau còn đó nổi căm hờn Học nghe con mai mốt biết thiệt hơn Rồi phụng sự với lòng lành, ngay thẳng Trăng với nước muôn đời vẫn im ắng Chỉ thương yêu mới hiểu được lòng nhau Con ngây thơ chưa biết sự nhiệm mầu Trời lồng lộng nhưng vay nào trả ấy Ông đã sống giữa quê hương ngần ấy Từ bình mình khi thống nhất hai miền Đến hoàng hôn quê mẹ Việt triền miên Chỉ chứng nghiệm bao nổi buồn dân tộc Trăm đau khổ người dân đều gánh chịu Tổ quốc bốn mươi năm cục cựa vặn mình Nổi nhục nào khi thế giới văn minh Lại bám víu vào Mác Mao hoang tưởng Lẽ ra, người dân phải được hưởng Tự do công bình bác ái đến từ lâu Và trăm dân mãi lầm lũi trong đói nghèo Tưởng thống nhất sẽ thoát vòng tăm tối Đất nước ơi, những người thống trị mới Thỏa túi tham vì quyền lợi riêng mình Máu xương dân qua hai cuộc trường chinh Đành cúi mặt trước phận người lơ láo Đành phó mặc cho bao mùa giông bão An ủi cùng mai mốt bớt gian nan Các cháu con sẽ ngẫng mặt đàng hoàng Vào hội nhập cùng nhân loài thế giới Khi đất nước có người lãnh tụ giỏi Biết chăm dân, yêu nước thật chân thành Biết yêu thương, phụng sự, hy sinh Nghe lời phải vì tổ quốc là trên hết Bài diễn văn nào không đoạn kết Mỗi câu văn đánh thức được lòng người Nước non chờ vận hội mới sang trang Đón núi sông theo lễ nhạc nạm vàng Mùa trở dậy theo ngày xanh tháng thắm NGÃ DU TỬ Tháng 5/2015 NHẮC CHÁU CON Cháu ơi, Nắng đã rọi qua ngàn khe lá Dậy cháu ơi vào lớp, đến trường Học để biết mình con dân nước Việt Được là người mai phụng sự quê hương Ông kể cháu nghe câu chuyện Hùng Vương Vì Đại Việt quyết lòng gìn giữ nước Bọn phương bắc hung tàng, ngang ngược Dẫu Bạch Đằng Giang nhuộm máu Hán, Nguyên, Mông Quang Trung đánh tan tác giặc Thanh Nhưng quyết sách muôn đời là xâm lấn Chuyện Mỵ Châu muôn đời là nổi hận Dưới suối vàng Trọng Thủy đã nhận ra ‘Ta cũng là nạn nhân của đất nước tham tàn’ Phản bội vợ mà thánh nhân gọi đạo Mục đích sau cùng là mở rộng biên cương Dù có hy sinh hàng triệu người Đại Hán Dù thống khổ hàng triệu người Thanh, Mãn Chẳng hề chi, cứ rầm rập lên đường Tiền nhân ta bao giờ cũng quật cường Thời vận nước có lúc suy lúc thịnh Cái khôn ngoan người xưa đầy toan tính Nhưng đồng lòng quyết gìn giữ non sông Chỉ có đám thịt xôi là quên cội Tiên Rồng Xà xẻo nước nhà phụng thờ Tàu giặc Nhưng thực tại lắm điều bất trắc Khi nhận ra tổ quốc quá tan hoang Đến trường cháu nhé học chăm ngoan Mai mốt lớn sẽ thấy điều hơn thiệt Đem nhân nghĩa giảng rao đầy hùng thuyết Giúp quê hương thoát khỏi ách bạo quyền Giống nòi Rồng Tiên Nam Việt thiêng liêng Ông biết chắc không bao giờ thua cuộc Vận đã lỡ khi nước nhà thống nhất Không biết tìm cho mình dân chủ, tự do Không biết rằng dân giàu có ấm no Mới hùng mạnh về tinh thần trí lực Cố bám Tàu, Đảng mạnh, dân cơ cực Người dân đen rên rỉ mỗi mỗi ngày Đất nước trị vì bằng sợi xích vung tay Cây bút chân thành vào tù oan nghiệt Lời thẳng hay còn dội lại ngang đời Bốn mươi năm nhai lại những hào hùng Của dĩ vãng là núi xương sông máu Của cơ cực, đói nghèo và nhục nhã Của bạo tàn, man rợ lẫn khổ đau Dân tộc nầy uất nghẹn đến bao lâu Đầy hệ lụy còn cúi đầu xưng tụng Ông chứng nghiệm đời dưới trời cao đất rộng Đầy quan tham lam tiền và danh vọng Trí thì cạn hoang tưởng mình dữ dội Thắng miền Nam thống nhất một mối nhà Lòng hẹp hòi nên tràn đầy đố kỵ Buộc dân Nam ly tán khắp tinh cầu Dân lầm than ta thán khắp trời quê Đất nước mình mãi lầm lạc, u mê Nên chính khách khó thành danh được Dù đứng trên ngôi cao quyền lực Bởi lòng tham còn đôi mắt mù lòa Họ như kẻ mộng du Trên tiền tài, đất nhà, danh vọng Mặc đất nước nầy sắp nô lệ ngoại bang Cố gào lên dân ta đoàn kết một lòng Tình dân tộc sao rẫy đầy ly tán Mấy mươi năm chưa có ngày xáng lạng Thôi chiến tranh sao đầy những hận thù Trời quê nhà còn lắm nổi thâm u Bừng con mắt cho bao người thắng cuộc Ơi đất nước có bao giờ ngẫng mặt Nhìn quê hương để còn thấy tự hào Cánh đồng xanh ngày một xanh xao Người làm ruộng chỉ thấy nghèo cơ cực Suốt ngang dọc một đời tận lực Thấy gì tương lai qua rãnh luống cày Mồ hôi tưới lên đồng như lệ đắng cay Đành cúi mặt bởi đàn con bỏ xứ Đám quan chức mặc tình vô tư lự Ăn xương dân, hút máu của người quê Thương con mình vác xác đi làm thuê Rồi ngơ ngác trong nổi nghèo cùng cực Trường không dạy những điều có thực Lấy tay che tưởng chắn được mặt trời Đất nước nghèo trường học, cả nhà thương Thiếu trầm trọng, lại xây tượng đài nghìn tỷ Ôi, đời sống đến vạn điều phi lý Tiền quốc gia toan tính chuyển sang nhà Lệ núi sông thành suối chảy ngân nga Đêm cô quạnh thở dài hồn dân tộc Đám quan chức chỉ tham tiền và lợi lộc Thẹn non sông còn nghèo đến bao giờ Ai oán nầy nghìn sau còn dội lại Vọng với thời gian lịch sử nước nhà Nầy cháu ơi, Ông sẽ kể cho con nghe ngàn lần lẽ thật Mà giáo khoa chẳng nói đến bao giờ Đâu phải ai cũng ngây thơ Bởi tính sợ nên nuốt vào uất nghẹn Bởi gông xiềng chặn nhiều người lên tiếng Dẫu tương tư cũng giấu kín trong lòng Đời long đong cũng đành ngày long đong Người sơn phết nên làm sao ta biết gỗ Ông biết chắc sẽ đến kỳ giông tố Mà non sông theo vận nước tỏ bày Nước non tôi từng phút từng ngày Số tăng trưởng, nghe tăng lên mê mãi Con sông chết vì môi trường tàn hại Con cá ngất ngư bởi chất độc theo mùa Hởi con dòng chở hết những thiệt thua Từng nhóm chủ giàu lên nhờ thải độc Và tất cả dòng sông đều khóc Lệ người dân theo con nước ngược dòng Sống nơi nào cũng cảm thấy bất an Nào ma túy, cướp ngày, đêm trộm Ơi tổ quốc anh hùng, quả cảm Thắng hai đế quốc siêu cường Hết chiến tranh sao quá đổi tang thương Vẫn vang vang điệp khúc anh hùng Lại quên vài triệu người bỏ nước Người dân nào không yêu tổ quốc Nhưng vì sao, lũ lượt lên đàng Tìm đất sống đổi cả bằng sinh mạng Lịch sử Việt ghi niềm đau uất nghẹn Thế giới đầy khâm phục các thuyền nhân! ( vài mươi năm chưa chút tần ngần Biết thao thức bởi là con một mẹ) Ơi Việt Nam, dân Việt Nam Tự gồng mình qua tháng ngày nắng hạn Đếm mùa mưa nghe giông tố phập phồng Ngại bão về chìm đồng bãi, dòng sông Dân thấp thỏm nơi cuối nguồn nương náu Sợ vỡ đập trong mùa mưa bão Xả nước tràn cuốn tất cả vô lương Đất nước ngậm buồn bao số phận đau thương Một đêm thôi bỗng trở thành dâu bể Sông với nước chia buồn cùng thi thể mệnh trời ư ? - thiếu trách nhiệm làm người Đứa con nghèo khóc cha đến tàn hơi còn người vợ mất chồng thành điên loạn Dân đen ơi, mạng người như con kiến Ngai vàng xa tiếng khóc chẳng thấu cùng Ngày chia ly tang tóc nổi đau chung Quà cứu dân cũng đành đoạn chia xâu Tội lỗi ấy muôn đời còn mưng mủ Trăm năm sau còn đó nổi căm hờn Học nghe con mai mốt biết thiệt hơn Rồi phụng sự với lòng lành, ngay thẳng Trăng với nước muôn đời vẫn im ắng Chỉ thương yêu mới hiểu được lòng nhau Con ngây thơ chưa biết sự nhiệm mầu Trời lồng lộng nhưng vay nào trả ấy Ông đã sống giữa quê hương ngần ấy Từ bình mình khi thống nhất hai miền Đến hoàng hôn quê mẹ Việt triền miên Chỉ chứng nghiệm bao nổi buồn dân tộc Trăm đau khổ người dân đều gánh chịu Tổ quốc bốn mươi năm cục cựa vặn mình Nổi nhục nào khi thế giới văn minh Lại bám víu vào Mác Mao hoang tưởng Lẽ ra, người dân phải được hưởng Tự do công bình bác ái đến từ lâu Và trăm dân mãi lầm lũi trong đói nghèo Tưởng thống nhất sẽ thoát vòng tăm tối Đất nước ơi, những người thống trị mới Thỏa túi tham vì quyền lợi riêng mình Máu xương dân qua hai cuộc trường chinh Đành cúi mặt trước phận người lơ láo Đành phó mặc cho bao mùa giông bão An ủi cùng mai mốt bớt gian nan Các cháu con sẽ ngẫng mặt đàng hoàng Vào hội nhập cùng nhân loài thế giới Khi đất nước có người lãnh tụ giỏi Biết chăm dân, yêu nước thật chân thành Biết yêu thương, phụng sự, hy sinh Nghe lời phải vì tổ quốc là trên hết Bài diễn văn nào không đoạn kết Mỗi câu văn đánh thức được lòng người Nước non chờ vận hội mới sang trang Đón núi sông theo lễ nhạc nạm vàng Mùa trở dậy theo ngày xanh tháng thắm NGÃ DU TỬ Tháng 5/2015
NIÊM TIN Thắp sáng niềm tin Trong mỗi trái tim VIỆT Giữa thời nhiễu nhương đạo đức Tiếng gọi từ tâm vực Xoáy sâu vào lương tri Ai đến, ai đi Bánh lăn đời sẽ bỏ người lại Không dìu nhau theo luân lý đường dài Chữ yêu thương muôn đời là bất hủ Hàng ngàn năm đạo không xa bản tính con người (1) Nếu giữ gìn và bồi đắp cho nhau Thì đạo đức sẽ như là cơm áo Cõi trong đục một đời nên tỉnh táo Trách chi người ngụy triết tô son Vung vít vẽ lúc nhất thời hợm hĩnh Trong cõi đời nầy dù say tỉnh Cõi nhân sinh rất mực công bằng “ví phỏng đường đời bằng phẳng cả Anh hùng hào kiệt có hơn ai”(2) Thường thịt xôi tìm đến người dua nịnh Triều đại nào cũng đổ nát vì nạn hoạn quan Hởi anh linh Việt tộc Chúng ta là đồng bào có cùng một gốc Hàng ngàn năm chiu chắc huyền sử Âu Cơ Kẻ xa hoa thường thiếu tính nhân từ Nghe sông núi ngậm ngùi buồn luân lý Dù sau trước xin đừng vị kỷ Có tha nhân nên ta đứng được với đời Đời trăm năm là dự hội cuộc chơi Ai tận hiến vì đời xin trân trọng Đừng vì quá cung son và võng lọng Đem điêu ngoa đổi chất con người Luôn bên đời tiếng hát cứ à ơi… Như nguồn sống chảy vào đời vô tận NGÃ DU TỬ (1) đạo bất viễn nhân, nhân chi vi đạo nhi viễn nhân bất khả dĩ vi đạo (đạo không xa bản tính con người ta,hể vì đạo mà xa bản tính ấy thì đạo không phải là đạo nữa) - Khổng Tử
(2) thơ cụ Phan bội Châu
CHUYỆN CỦA EM Bầm roi vọt mỗi đời người thấm thía Cuốn bình yên nắng chạy gió mưa về Ai tung hoành em dội lại hoang mê Từng thớ thịt khát khao mầm ước vọng Em theo chân người đếm từng mơ mộng Đổi máu xương… nhận lấy nổi đau đời Tuổi xuân em ai đánh đổi cuộc chơi? Giờ luống tuổi lòng ngập tràn tủi hận Quê hương từ trăm năm lận đận Giờ nhọc nhằn, nghèo đói hỏi ai đây? Bổng lộc trên cao mâm bát dâng đầy Mặc trăm họ chìm mình trong u tối Cứ năm năm là một lần mở hội Ngồi sửa sai rút kinh nghiệm đã qua Thuyền quốc gia ngồi khóc dưới cội già Còn dân tộc đành lòng bao sĩ nhục Chua xót nào hơn lương tri bất lực Bệnh tham ô làm mục nát nước nhà Câu đồng dao khắp xứ ngân nga : ‘ con nào xuống nước cái mình cũng trơn lu’ Đến tháng tám mừng cách mạng mùa thu Xưa như đất dân nhọc nhằn kỷ niệm Người dân cần áo cơm đắp điếm Hơn tung hô những chiến thắng cũ mềm Hai mấy năm rồi em vẫn là em Cô du kích năm xưa nay thợ phụ Lần hồi kiếm miếng ăn một mình tư lự Thuở vào sinh ra tử dễ hơn giờ Có thể tôi thơ ngây, em ngây thơ Tỉnh giữa dòng say nên khó nhọc Chi bằng cứ bình yên như vại Thiên hạ đang say, Ta nấu rượu lấy hèm mà bán phải hơn không ./. NGÃ DU TỬ
PHÙ SINH Trống khua dội lại luân hồi nhẹ về bước nhỏ góc trời nào qua nước tràn bờ vọng ngàn xa chiều êm ả, gió mơn hoa chuyển mình sương sa cồn cát lặng thinh hình như vũ trụ tự tình miên man đồng xanh vũ điệu Văn Lang gọi tình dân tộc âm vang thuở nào chắp tay đầu ngẫng xanh cao nghe chừng trời đất cũng nao nao lòng NGÃ DU TỬ
Tôi up bài thơ rất xưa thời còn học trung học, ấy là kỷ niệm tôi nghĩ ai cũng một thời
để yêu thương tuổi học trò. Thân mến, NDT
LỘI NƯỚC LỤT Tặng M Lụt ngập nước cả thị thành trắng xóa mùa đông dài phố Quảng Ngãi buồn tênh tôi và M dạo phố - nước bồng bềnh vui biết mấy thời học trò áo trắng mùa đông quê tôi mưa nhiều hơn nắng nên người ta khoe áo ấm giữa ngày tôi và M cũng vậy bữa hôm nay mặc thiên hạ nói cười bên góc phố tôi thản nhiên bước qua từng con lộ M hồn nhiên bên tôi bước chân quê tôi cùng em những ý nghĩ ngô nghê vui với nước ngập đường nghe thỏa thích có đôi lúc em tỏ ra tinh nghịch tát nước vào tôi ướt cả thân mình tôi chỉ cười - cười nhẹ rất tinh chắc em hiểu tình tôi trong lúc ấy mùa mưa 1974
NDT ( 11b1) R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2015 13:29:20 bởi Nguyệt Hạ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: