Chút mặt trời trong ly nước lạnh
Rất Xa Chân bước chậm nghe gió hè phảng phất Hương phượng xưa, hương giấy mực học trò Mấy mươi năm xa ngỡ như đã mất Bỗng bừng lên ký ức thuở ngây thơ Tháng năm đó ước mơ hồng tung cánh Ngày chiêm bao, cửa lớp lạ khung trời Đêm tương tư mơ nắm lấy tay người Tim khẽ hát bản tình ca thứ nhất Tháng năm đó môi người thơm ngọt mật Lần đầu hôn thao thức mấy đêm dài Đôi mắt nào lóng lánh giọt sương mai Trên sóng tóc chiếc thuyền tình cặp bến Nhưng thuyền yêu đã lạc dòng đinh mệnh Người xa người, tóc rối với môi khô Gió mưa đời vùi dập những cơn mơ Còn trong gió âm vang lời từ tạ Chân bước chậm đợi chờ cơn mưa hạ Chở ta thăm người mấy chục năm sau Tháng năm qua lòng nguôi hết ưu sầu Nên ao ước được một lần gặp lại
Sang mùa Nằm nghe nắng gió thầm thì Đêm qua xuân thắm đã về cõi xưa Hè sang nhặt cánh hoa mơ Dáng em gầy bước trong mùa phượng hoa Lối đi trải nắng hiền hoà Hồn tôi hơn nửa theo tà áo bay Mộng mơ đong một chung đầy Đêm si uống cạn để say một lần Nhà người cuối nẻo bâng khuâng Bao lần muốn ghé, bỗng tần ngần... thôi Gói tương tư gửi mây trời Chỉ nghe vang vọng bên đồi cỏ sương Hôm qua em đã thôi trường Mai tôi bóng ngã bên đường tình si
Nhớ người quên tôi Tôi nhớ thương người quên mất tôi Ngày xưa thề biển hẹn chân trời Gió chiều nay chở hương mùa cũ Hương tóc ngày em trong nắng phơi Những lối hẹn xưa đã vắng người Cánh buồm thơ mộng đã ra khơi Em đi từ đó ta thành én Tìm mãi mùa xuân khắp góc đời Tôi nhớ thương người đến tả tơi Ngày nào còn đó đoá hoa khôi Môi khô từ thuở chờ hương ấm Từ buổi ra đi chẳng một lời
Tầm thường thôi Tôi như hàng triệu đàn ông khác Không đẹp trai khiêm tốn cả chiều cao Nhưng đôi vai đủ lớn để dựa vào Tay đủ ấm sưởi tình đêm mưa lạnh Tôi chẳng mập, nhưng cũng không mảnh khảnh Lưng đủ vừa che gió chắn mưa sa Đôi tay thô khi ngắt một cành hoa Và rất vụng khi trao người nhan sắc Tim tuy nhỏ nhưng lửa tim chưa tắt Chưa yêu ai (vì chưa có ai yêu) Tóc khô nâu (bởi từ sớm tới chiều Đi trong nắng sưởi tâm hồn cô độc) Thơ tôi viết, từ lâu nằm ẩm mốc Lời ý kia ôi thôi! qua tầm thường Như lá thu rơi trên những khu vườn Chờ mưa mục làm phân tươi cỏ lả Giọng tôi hát không lay hồn sỏi đá (Dẫu mơ làm ca sỹ bấy lâu nay) Tiếng guitar chưa lay động tầng mây Nên tôi vẫn chưa ngày làm nghệ sỹ Như triệu người định cư bên bắc Mỹ Tôi tầm thường như tuyết giữa mùa đông
Góc khờ dại yêu
Một thời yêu dấu đã qua Tuổi thơ ngây khép, kiếp tha hương buồn
Đi qua nhiều những con đường Vẫn mài miệt cũ vô thường cõi tôi Vẫn mùa thu áo phai phôi Vẫn mưa hờn ướt đẫm đôi mắt trần
Mộng xưa chưa ghé một lần Còn mong gì kết gió ngàn cùng mây Tình buồn gửi lá thu bay Gió quên đường cũ lối ngày tưởng đêm
Trăng khuya nửa bóng soi thềm Bên ly rượu cạn ngỡ em đã về Bình minh chợt tỉnh cơn mê Ra vườn thả những lời thề năm xưa
Vườn đông sương tuyết phủ mờ Đâu đây còn một góc khờ dại yêu
Bên bờ dĩ vãng
Tôi đứng bên này trông dĩ vãng Bên kia hạnh phúc đã xa bay Hoa tàn cỏ dại che sân vắng Bướm trắng bâng khuâng lối gió gầy
Tôi đứng bên này trông dĩ vãng Bên kia kỷ niệm rủ nhau đi Con đường nho nhỏ, chiều hanh nắng Ngượng ngập theo chân mỗi bước về
Tôi đứng bên này trông dĩ vãng Bên kia còn đó dáng ai buồn Ngày chia tay nắng chiều thu nhạt Biết đến bao giờ thôi nhớ thương
Tôi đứng bên này trông dĩ vãng Tương lai mờ khuất ở bên kia Nửa vòng trái đất không xa lắm Nhưng sợ đôi lòng đã cắt chia
Đâu ngày hạ cũ Em đã như mây trắng Xa dần xa mỗi ngày Ta lạc trong cơn mộng Vuột mất người đâu hay Tình đã như nắng hạ Ấm đủ một mùa yêu Hôm lá rừng chợt úa Lạnh ôi buổi mưa chiều Em về nơi xa đó Chắc không chung khoảng trời Chắc không cùng nỗi nhớ Những chiều thu mưa rơi Ta chờ trên bến cũ Nhìn dòng đời trôi hoang Tìm đâu ngày hạ cũ Mà mơ chút nắng tàn
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2016 01:05:38 bởi Huyền Băng >
Tháng Bảy em về Có phải em về buổi sớm nay Sao nghe lối nắng vẫn hao gầy Cánh chim lẻ bạn từ đông trước Gom đủ gối sầu mơ giấc say Ta vẫn chờ em ở chốn này Sớm chiều mơ vuốt tóc mây bay Phượng hồng nở đỏ ngày mưa Hạ Cánh nhạt phai màu thương nhớ ai Tháng Bảy theo về mưa lấm tấm Nhớ em ngày đó dáng thon thon Chiếc dù tim tím , chiều ươn ướt Dìu dắt, thương yêu giữa lối mòn Có phải em về bước bước êm Đêm nay trăng hạ ghé bên thềm Em về thắp lại niềm khao khát Sẽ kể nhau “Nghìn lẻ một đêm”
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2016 14:10:26 bởi Nguyệt Hạ >
Nợ em từ kiếp nào xưa Ta nợ em, phải không? từ kiếp trước Nên kiếp này nặng nợ kiếm tìm nhau Từ thị thành đến cánh rừng sâu Trong ngày nắng, chiều mưa, đêm quạnh quẽ Ta tìm em như bướm thu tìm nhuỵ Như nhuỵ hoa tàn tìm giấc tân xuân Ta tìm em buổi sáng Manhatan Trưa thành Vienna, chiều Rome, đêm bến Ngự Ta tìm em rong thuyền đi viễn xứ Ba mươi năm tử thuở bước vào đời Bước lang thang qua góc phố quê người Những đường lá Phong mùa thu về rực đỏ Duyên chưa đến hay là duyên đã lỡ Nợ trả xong hay nợ vẫn còn đầy Ta tìm em tóc rối nhuốm thu mây Chân vẫn bước mơ hồ quanh trái đất Ta nợ em, hình như còn... rất thật Đêm mộng về phảng phất dáng em ngoan Ngày chiêm bao trong ký ức huy hoàng Chút hương tóc, kiếp nào xưa, sót lại
Dang dở Hoa vẫn nở trên con đường xuân ấy Bướm vẫn say hò hẹn với hương nồng Từ em đi nhớ thương dài lối cũ Và nỗi sầu như sóng vỗ bờ sông Bài thơ cũ viết trong mùa phượng nở Màu dần phai trên năm tháng đợi chờ Từ em đi gió mưa về bất chợt Lối hạ buồn chiều nắng rụng bơ vơ Thuở nào em miệng cười thơm trái ngọt Lời nói đầu ngượng ngập dưới môi son Ta đã thấy sau những lần hò hẹn Câu biệt ly đâu đó giữa vai hờn Từ em đi phố đêm mưa lầy lụt Giọt mưa đời lạnh buốt gót thời gian Buổi ta về lối buồn xa hun hút Dáng nào xưa theo mỏi bước phong trần Từ em đi giấc mơ tình chợt ngắn Hai phương trời khôn nối mảnh tình chung Một ngày nào nhớ thương nhau đã nhạt Biết ta còn tìm yêu nữa hay không? r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2016 01:04:13 bởi Huyền Băng >
Cảm tác truyện ngắn “Khi nào mình gặp lại nhau” tác giả Nguyệt Hạ Biết đến bao giờ Biết đến bao giờ mình gặp lại Đầu xuân này hay cuối thiên thu Mây tình yêu hút theo chiều gió Để lại mênh mông cõi mịt mù Hết hạ ve buồn trơ cánh mục Hồn anh buồn rũ bóng cô đơn Tìm đâu trăng sáng mùa thu cũ Đem ước nguyện xưa, thắp dỗi hờn Lòng ngỡ nợ tình từ kiếp trước Còn duyên ân ái đến mai sau Tơ trời lỡ đứt chiều ly biệt Vương vãi lòng anh nửa khúc sầu Biết đến bao giờ mình gặp lại Cho anh nghe lại tiếng dương cầm Đoản khúc tình ca xưa viết tặng Vẫn còn đâu đó những dư âm
Tình thu
Thu sắp đến phải không em, ngoài ngõ Lá bắt đầu vàng, mưa đổ thênh thang Cơn gió lạnh đêm qua vào gác nhỏ Cho lòng anh se sắt nhớ lâng lâng
Con đường dài đi hoài rồi cũng tận Thương nhớ này ru mãi vẫn chưa nguôi Em về đâu tóc mây chiều thu cũ Sợi nào rơi hờ hững nhớ thương người
Tiếng dương cầm, nhà ai, khuya vọng lại Như giọt sầu hiu hắt nhỏ trong tim Thư cho em sấp chồng không nơi gửi Làm sao anh biết được chốn đi tìm
Nơi em đến, hẳn mùa thu đẹp lắm Trời trong xanh, mây trắng, lá thu vàng Anh tự hỏi ngày nắng lên nhè nhẹ Có nhớ về nơi cũ, lối hoàng lan
Mai thu đến, thành phố buồn hơn nữa Đường phượng hồng, góc hẹn chẳng còn ai Anh sẽ đi... khi chiều quên sáo nhạc Khi mưa thu sũng ướt giấc mơ này
Thương giấc mộng tàn Rồi mai mưa rơi trên đường vắng Ai sẽ cùng tôi mơ nắng chiều Ai sẽ cùng tôi chia ấm lạnh Và cùng xuôi ngược lối thương yêu Tôi sẽ thương bao giấc mộng tàn Gối buồn trở giấc mỗi thu sang Em đi mang cả trời mơ ước Còn lại nơi đây nắng võ vàng Tôi sẽ buồn như nắng qua đồi Đâu mùa ân ái, mộng tinh khôi Bước chân chiều phố mưa hiu hắt Ghế đá lạnh tôi se sắt ngồi Em thuở nào thăm mỗi giấc mơ Từng cho tôi thắm mối duyên hờ Chiều nay lệ đổ dòng ly biệt Bóng ngã mình tôi trên bến mơ
Em thôi là mơ
Em thôi là hoa ngày xuân cũ Tôi mãi muôn đời cánh bướm Đông Quanh quẩn vườn hoang đầy lá rụng Ngày chiêm bao một đoá xuân nồng Em thôi là mây Hè tinh trắng Tôi mãi muôn đời cậu bé mơ Ngây thơ chấp cánh vươn tay với Lạc giữa đại dương chẳng bến bờ Em thôi là nắng tràn hương ấm Tôi mãi là tôi băng giá buồn Ngày mơ nắng ấm đêm chờ gió Gửi đến bên người nỗi nhớ thương Em thôi là ý thơ dào dạt Tôi mãi là tôi chép nỗi sầu Chép vào trang giấy muôn tâm sự Không biết rồi mai gửi đến đâu
Đợi chờ Nơi xưa còn đó tiếng em cười Còn nắng thơm hồng trên khóe môi Sao em không về thăm lần nữa Mây trắng đồi xanh Hạ gọi mời Còn những con đường xanh bóng phượng Chờ người về tự cuối chân mây Gió hè lay động tàng thương nhớ Hương tóc nào thơm ngát mộng ngày Gió hẹn chiều lên đợi dáng em Chờ nhau sương lạnh đẫm vai mềm Những mùa yêu dấu thơ ngây đó Như vẫn tìm về giấc nửa đêm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: