Chương: 43
TRUY HỒN PHONG MA
***
Tàn Khất cười hô hố:
- Vậy ngươi đã nhận mình giả quỷ rồi! Bọn ta vốn là quỷ sống, nhập bầy với ngươi là đúng bằng hữu. Ngươi còn chưa chịu ra mặt ư?
Bên tả Cao Phong bỗng có tiếng động. Một ngôi cổ mộ đột nhiên động đậy rồi bật ra. Phía trên có chiếc cửa vừa một người chui lọt. Ở đấy xuất hiện một quái nhân ăn mặc rất kinh khiếp. Lão ta như xác chết hồi sinh, khắp người cáu ghét với bộ y phục liệm kẻ chết. Đôi mắt lão già giống như thú hoang, lấp lánh trong đêm tối trước đôi mắt kinh ngạc của Cao Phong và Tàn Khất.
Vừa nhìn thấy người này, Cao Phong bất chợt thối lui. Cảm giác lạnh lẽo thoát ra từ người lão làm cho người ta kinh hãi, tựa như vừa gặp một việc bình sinh chưa thấy bao giờ.
Tàn Khất vốn lịch duyệt giang hồ cũng không khỏi hốt hoảng. Lão tự nhủ trong võ lâm sao lại có nhân vật như thế này. Nếu giang hồ thật sự có con người kỳ dị, thì sao lão lại không biết?
Quái nhân đi ra khỏi cổ mộ, đến trước mặt hai người không chút lo lắng. Hình như lão chẳng mấy bận tâm đến sự xuất hiện đột ngột của kẻ lạ trong núi vắng. Tiếng cười đột ngột vang lên:
- Ta cứ tưởng người đời sợ quỷ. Không ngờ trên đời lại có người tự cho mình là quỷ. Nhưng đã là quỷ thì phải ăn thức ăn của quỷ. Ngủ trong khung cảnh quỷ quái. Và... hành sự phải thật sự như quỷ...
Cao Phong đã lấy lại nét bình tĩnh vốn có. Hắn thản nhiên đưa bầu rượu lên môi uống một hơi.
- Lão nói như vậy thì thức nhấm của mình là gì? Ta nghĩ lão làm ra vẻ khác lạ để rung cây nhát khỉ cho vui. Nếu như phải ăn, con người chung qui phải ăn những thứ mà quần thể dám ăn. Còn như...
- Còn như thế nào?
- Còn như những thứ này thì lão có dám ăn hay không?
Cao Phong nói xong tiện tay thảy sang cho quái nhân một hòn đá. Không ngờ lão già ấy đưa tay bắt lấy, rồi đưa lên miệng ăn ngon lành. Tiếng viên đá vỡ vụn trong hai hàm răng nghe thật đinh tai, khiến ai chứng kiến cũng phải giật mình. Cao Phong nhẩm tính, lực đạo của lão già khi thi triển để nhai viên đá rất phi thường, người bình thường khó lòng sánh kịp. Vậy lão ta nhất định là một cao thủ tuyệt đỉnh đang đội lốt quỷ.
- Lão ăn cũng khá lắm! Không biết khi ngủ thì như thế nào? Nhân tiện đây, hãy thử qua cho ta mở rộng tầm mắt.
Lão già nghe thấy lấy làm đắc chí, liền phi người lên cao rồi móc chân vào bia mộ. Động thái lão rất nhanh và gọn gàng, mới đó đã ngược đầu nhìn về phía Cao Phong.
- Thế nào tiểu tử? Ta làm như vậy có giống quỷ không?
Cao Phong hất tay về phía lão. Bầu rượu trong tay bay sang quái nhân.
- Lão hãy uống với ta một ngụm rượu xem nào.
Lão già đón lấy bầu rượu rồi bắt đầu uống. Bỗng nhiên lão ho sặc sụa rồi lớn tiếng chửi rủa:
- Ai đời lại uống rượu theo cách này.
Cao Phong cười ha hả rồi nhảy đến bên cạnh lão già. Hắn chậm chạp mắc người lên, cho đầu thòng xuống rồi bắt đầu hớp rượu uống. Tàn Khất thấy vậy vỗ tay reo lên:
- Ngươi mới đúng là quỷ. Lão ta thua rồi!
Quái nhân bỗng rên rỉ:
- Ngươi đúng là quỷ, bạn của ta...
Tàn Khất vừa nghe thấy, liền vỗ tay reo lớn:
- Ngươi nhận ra mình rồi đó! Đã nói bọn ta cũng là quỷ sống kia mà...
Cao Phong nhìn quái nhân một lúc, bỗng hỏi:
- Tại sao lão lại chọn cách sống này? Chui xuống nhà mồ đâu có thú vị gì...
Ánh mắt sáng ngời nhìn vào Cao Phong:
- Ta bất đắc dĩ phải làm thế để tránh kẻ thù. Cuộc sống dưới mồ kéo dài đã mười mấy năm vẫn chưa có cơ hội giải thoát. Nếu một ngày nào đó công phu Âm Thổ công của ta viên thành, mới mong chống được kẻ thù mà thoát kiếp làm quỷ.
Tàn Khất nhìn lão một lúc rồi chậm rãi hỏi:
- Kẻ thù của ngươi là ai? Hắn lợi hại lắm sao mà phải giả quỷ để lẫn tránh. Theo ta nghĩ, ngươi vẫn còn nhiều cách tránh mặt kẻ thù, đâu cần phải hành hạ thân xác chi cho mệt.
- Lão nói như vậy là không hiểu việc rồi. Kẻ thủ của ta có võ công rất cao cường, bất luận trốn ở đâu cũng không qua được mắt hắn. Đôi lúc ta nghĩ, tại mình xui xẻo mới dây vào hắn. Nhưng giang hồ là vậy, ngươi không thể hành tẩu trong võ lâm mà không có kẻ thù. Võ lâm trung nguyên gọi hắn là Truy Hồn Phong Ma...
Nghe đến đây Tàn Khất la lên:
- Là hắn ư?
- Lão cũng biết hắn?
- Nói biết là không đúng. Nhưng ta có nghe qua danh tiếng con đỉa đói đó. Hắn vốn thù dai, ai chạm vào hắn thì cả đời không gặp may. Tên hắn là... là...
Lão già nói cụt ngủn:
- Hắn làm gì có tên. Người như hắn đâu có ngôn từ nào thể hiện được. Chuyện của ta và Truy Hồn Phong Ma xuất phát từ nữ nhi. Ngày ấy ta phải lòng một cô gái, nhưng trớ trêu cô gái đó lại là cái đích Phong Ma đeo đuổi bấy lâu. Đoản tình ngắn ngủi nhưng mối hận lâu dài. Không đạt được mục đích, Truy Hồn Phong Ma đâm ra oán hận. Thế là hắn đeo đuổi tìm giết ta suốt mười lăm năm... Báo hại ta chỉ biết trốn chui trốn nhủi vào những ngôi cổ mộ mới tránh được kẻ thù...
Cao Phong kinh ngạc:
- Lão trốn trong cổ mộ thì ăn bằng cái gì? Chẳng lẽ...
- Ta ăn bất cứ thứ gì có được để sống. Lắm lúc bị theo đuổi gay gắt, đất sỏi cũng ăn luôn, để tránh chạm mặt Phong Ma. Mười mấy năm qua ta không thấy ánh sáng. Có xuất hiện cũng chọn lúc tối trời mới dám ra mặt. Nhờ sống trong hoàn cảnh khốn khó, ta mới nghĩ ra một loại võ công có thể đánh lại Truy Hồn Phong Ma...
Tàn Khất cắt ngang lời lão:
- Đó là Âm Thổ thần công ngươi mới nhắc lúc nãy chứ gì?
- Đúng vậy! Một ngày nào đó công phu luyện thành, ta sẽ không sợ kẻ địch tìm đến.
- Nhưng có một việc ta vẫn còn thắc mắc: Ngươi trốn dưới đất lâu như vậy, sao bỗng nhiên chịu xuất hiện trước bọn ta?
Quái nhân thở dài nói:
- Sống trong lòng đất đâu có hứng thú gì. Lâu ngày cũng buồn chán, nên ta có ý định gặp các người trò chuyện giải khuây. Ngồi trong ngôi mộ nhìn ra, ta biết các ngươi cũng đang bị kẻ thù truy đuổi. Nếu không, ai lại đi vào những nơi như thế này trong đêm tối.
Ánh mắt lão già tỏ ra lý thú với cuộc chuyện trò với người lạ. Lão nói huyên thuyên về kẻ thù, về quá khứ, về môn võ công mà lão tâm đắc bấy lâu. Nhìn lão, ai cũng biết tâm trạng rất cao hứng. Nếu như bây giờ Truy Hồn Phong Ma có xuất hiện, lão cũng mặc...
Yến Thanh ngồi trong xe bỗng lạnh lùng lên tiếng:
- Là phúc hay họa không ai có thể nói trước. Lão ở trong lòng đất biết đâu lại tốt cho mình. Không phải con người hay bị lôi kéo vào những chuyện không đâu sao?
Lão già cười vui vẻ:
- Không sao! Không sao! Ta nói nhăn nói cuội một chút lại chui xuống đất, đường ai lại nấy đi, như không có chuyện gì. Như vậy, ngươi cũng không bận tâm chuyện của ta, và ta lại không đem chuyện người khác xuống nhà mồ.
Cao Phong cả cười:
- Xem ra lão bị sự cô độc hành hạ nên thích nghe chuyện thế gian. Được! nhân tiện lúc nhàn rỗi bọn ta chẳng hẹp hòi chi. Bây giờ lão hãy nói tên cho mọi người biết đi.
Lão già nhìn Cao Phong một lúc rồi lấy trong người ra một vật. Vừa nhìn thấy vật đó Tàn Khất đã hét lên.
- Tiên Tầm... Ngươi... ngươi... Không thể nào...
Trên tay quái nhân là một sợi nhuyễn tiên có màu vàng óng ánh. Nó như được làm ra từ tơ sợi, với sự khéo léo đáng kinh ngạc.
Nhìn vật ấy với ánh mắt ngạc nhiên, hồi lâu lão ăn mày mới nói:
- Không lẽ ngươi là Tiên Tầm, Tiêu Dương, oai chấn tại trung nguyên...
Lão già nhìn Tàn Khất ra chiều kinh dị:
- Ngươi cũng biết đến tên lão ư? Ta cứ tưởng chút hư danh của mình không thể bay được đến đây. Không ngờ châu thổ lại có người nhận ra ta.
- Vật trên tay lão nổi danh khắp võ lâm, những người trong giang hồ vừa trông thấy thì biết ngay. Không ngờ một cao thủ như lão lại phải trốn tránh Truy Hồn Phong Ma, đến nỗi cả võ lâm cho rằng lão đã chết...
Tiêu Dương giương đôi mắt lấp lánh tinh quang nhìn Cao Phong và Tàn Khất. Trong lòng lão như đắn đo chuyện gì, nhưng chưa muốn nói ra. Mãi một lúc sau lão mới lên tiếng:
- Chạy trốn một kẻ như Phong Ma đâu phải dễ. Sau bao phen lận đận ta mới nghĩ đến châu thổ. Nơi đây đất rộng người thưa, rất thích hợp để tránh né kẻ thù truyền kiếp. Và chính điều này khiến ta sống đến hôm nay.
Yến Thanh đã bước ra khỏi cỗ xe. Tiếng nàng lanh lảnh trong đêm tối:
- Chạy trốn kẻ thù đâu phải là chuyện tốt đẹp. Lão kể câu chuyện ấy như thể mình vừa nghĩ ra kỳ công. Ta nghĩ giang hồ vốn là nơi đối chọi bằng bản lãnh, bất luận như thế nào lão phải nghĩ ra cách đối phó với kẻ thù. Chạy trốn chỉ là nhất thời, không thể nào lẩn tránh mãi được.
- Tiểu nha đầu nói cũng phải! Nhưng ngươi đâu chứng kiến Phong Ma giết người. Nếu như ngươi chứng kiến, biết đâu sẽ quên luôn ý định của mình. Truy Hồn Phong Ma thích hành hạ kẻ thù trước khi giết. Hắn cắt tai, móc mắt, lóc từng mảnh da của đối thủ với sự khoái trá điên cuồng. Trên đời không có thủ đoạn ác độc nào mà Phong Ma không nghĩ ra. Đối với hắn, giết hại đối thủ không quan trọng bằng thủ đoạn ra tay.
Yến Thanh nghe đến đây liền cười khỉnh:
- Lão muốn dọa cho ta sợ chứ gì? Những kẻ cuồng sát như Phong Ma sớm hay muộn cũng nhận ác báo. Sẽ có ngày lão ta chết mà không đất dung than...
Tiêu Dương nghe Yến Thanh nói liền cười lớn:
- Những kẻ hiểm độc không tin vào ác báo. Nếu như ác báo là có thật thì trên đời chỉ duy nhất còn lại người tốt. Ý tưởng của ngươi quá chất phác. Đó chính là điều mà vương quyền bạo chúa muốn mọi nghĩ đến, để vô hiệu hóa mầm mống tạo phản. Người giang hồ cũng vậy, dù thiện hay ác, cái sống chỉ quyết định trong chốc lát... Có khi người tốt lại không sống lâu...
Cao Phong không tham gia câu chuyện. Hắn mải bận quan sát ngôi cổ mộ, nơi Tiên Tầm Tiêu Dương lánh ẩn. Trong đôi mắt hắn, ngôi cổ mộ quá chật hẹp cho một con người sinh sống, và chính điều này khiến hắn phân vân trong lòng. Mười lăm năm sống trong lòng đất là quá dài đối với con người, có khi việc này trở thành không tưởng nữa là khác. Nhưng rõ ràng Tiêu Dương đã bước ra từ nơi ấy với bộ dạng rất dị biệt. Và nếu lão lừa gạt mọi người thì có lợi gì trong câu chuyện của mình...
Đúng như lời Yến Thanh nói, tránh mặt kẻ thù có rất nhiều cách, không ai chọn ngôi cổ mộ làm nơi lánh nạn.
Tiêu Dương biết chưa thuyết phục được mọi người, nhưng lão vẫn thao thao bất tuyệt. Thái độ lão khiến người nghe dần dần bị cuốn vào câu chuyện, như thể được ăn một món ngon mà mình không phải mất tiền...
Câu chuyện về quá khứ của Tiêu Dương cứ tuôn ra như một dòng suối, khiến lão ăn mày lắng nghe đến há cả hốc mồm. Tàn Khất lịch lãm giang hồ là nhờ vào kiến thức tạp lục. Đời hành khất của lão được nghe biết bao câu chuyện kỳ lạ, nhưng việc sống dưới nhà mồ thì lần đầu tiên mới được nghe qua.
Lúc này trong khu tha ma, trời bỗng rơi sương. Thoáng chốc cả khu đồi ngập trong làn sương trắng. Đồi hoang vắng ngắt bỗng xuất hiện rất nhiều ánh lửa xanh. Ngọn lửa chập chờn trong bóng sương như ma như quỷ, khiến ai nấy lòng dạ bất an.
Có tiếng vó ngựa tiến lên đồi. Từ trong sương lạnh một cỗ xe chầm chậm tiến đến đỉnh dốc. Lúc con ngựa dừng vó, lúc la lúc lắc cái đầu và hí khẽ, mọi người mới nhìn rõ vật trên ấy. Trên xe, một cỗ quan tài đỏ bầm màu máu nằm bất động. Ngựa xe không có ai điều khiển mà vẫn di hành trong đêm mới thật lạ lùng.
Tàn Khất há hốc mồm nhìn cỗ xe như không tin vào mắt mình. Hôm nay cùng một lúc lão chứng kiến quá nhiều việc kỳ dị. Và... bây giờ… không biết có nên tin vào sự việc đang diễn ra...
Gió đêm lồng lộng thổi, cuốn xoáy những mảnh vải trắng treo quanh cỗ xe, khiến chúng phần phật đầy làn sương ra xa một chút. Khi cơn gió lắng đi thì mọi vật trở nên bất động trong khung cảnh rùng rợn. Cỗ xe tang bao giờ cũng gây nên nỗi bất an và sợ sệt. Nhưng chỗ nó xuất hiện cũng không kém cạnh gì: Khu đồi hoang với những nấm mồ cheo leo, heo hút...
Thốt nhiên áo quan bỗng động đậy, như có ai dùng lực tác động vào. Mọi người chưa hết bàng hoàng đột nhiên nó phi lên cao. Trên không, cỗ quan tài xoay tít một lúc, rồi nắp bỗng rời ra rơi xuống đất. Trong không trung vang lên tiếng cười the thé làm đinh tai mọi người. Một bóng trắng từ trong áo quan phi lên cao. Lực đạo vừa giảm đã thấy người hắn xoay ngang một vòng, rồi từ người gã những mảnh vải liệm tung ra trắng xóa trong đêm sương...
Cao Phong quát lớn:
- Ngươi là ai?
Tiếng cười vẫn không dứt. Nó ngân nga trong không gian dường như bất tận.
Tiếng Tiêu Dương vang lên:
- Hắn chính là Truy Hồn Phong Ma!
Thay cho câu trả lời là bóng kiếm phủ khắp không gian. Kiếm pháp của Phong Ma khiến ai nấy giật mình. Dường như gã ra chiêu mà không cần phân biệt vị trí đối thủ. Kiếm chiêu như có mắt đánh vào các huyệt vị trọng yếu trên người Tiêu Dương. Tàn Khất đứng cạnh bên liền vung gậy lên đón lấy, nhưng lão vừa động tay thì kiếm chiêu liền biến động. Cái đích bây giờ chính là lão ăn mày chứ không phải Tiên Tầm Tiêu Dương. Tàn Khất rúng động toàn thân khi thấy chiêu kiếm địch thủ. Nó như có mắt, cứ hướng vào cổ tay cầm gậy của lão mà liên tục tấn công.
Tiêu Dương bỗng nhiên quát lớn rồi vung nhuyễn tiên đánh vào chân Truy Hồn Phong Ma. Nhuyễn tiên của lão vừa phóng ra đã quấn vào thân kiếm địch thủ. Nhưng lão không chiếm được tiên cơ mà ngược lại lực đạo từ thân kiếm lại kéo lão loạng choạng tiến về phía trước. Hai chân chưa đứng vững, Tiêu Dương đã thấy một tia sáng chiếu thẳng vào cổ mình...
Cao Phong kinh hãi khi thấy chiêu thức. Hắn biết nếu Tàn Khất xoay gậy lại phá giải thì đã muộn... Chiếc gậy trong tay hắn liền xuất ra... Một tiếng “Cạch” khô khốc vang lên. Cả hai đều lui ra sau một bước.
Cao Phong vừa trụ bộ, kiếm quang lại nổi lên như mưa hoa. Không thấy bóng hình Phong Ma, chỉ thấy kiếm quang ngất trời xua tan cả màng sương bao phủ. Tiếng quát Cao Phong vang dội cả khu đồi. Rồi mọi thứ đều bất động. Không còn kiếm, cũng không có bước chân di chuyển, chỉ nghe hơi thở của năm con người đang đứng yên nhìn nhau...
Yến Thanh chợt thở dài:
- Lão quỷ này thật gian xảo, chọn thời cơ xuất thủ rất đúng lúc!
Ánh mắt Tàn Khất nổi hung quang:
- Thật sự ngươi là ai mà hãm hại bọn ta?
Cao Phong nhăn nhó cười rồi chầm chậm lên tiếng:
- Lão còn phải hỏi: Hắn không phải là Truy Hồn Phong Ma đó ư?
Tiếng Yến Thanh lại vang lên:
- Ngay lúc đầu ta đã cảnh báo mà không ai chịu nghe. Một người bằng xương bằng thịt không ai lại chôn thân trong lòng mộ. Lão ta tự tạo ra câu chuyện để chúng ta mất cảnh giác mà thôi...
Phong Ma cười lên thé thé. Giọng cười như quỷ gọi hồn.
- Truy Hồn Phong Ma ra tay thất thủ sao đáng với danh gọi của mình. Các người lăn lóc giang hồ mà quên mất một điều, người điên điên khùng khùng rất ít kẻ chú ý, đánh vào nơi không phòng bị tất sẽ thắng dễ dàng. Nếu như ta thêu dệt một câu chuyện hoàn mỹ sẽ khiến người tinh khôn dè chừng, còn đưa ra một việc ngây ngô thì có mấy kẻ phòng bị. Đó chính là chứng bệnh người thông minh thường hay mắc phải.
Gã mới đến mà lúc đầu mọi người cho là Phong Ma liền cười lớn:
- Khi ta tấn công lão ta đã trù tính, thế nào các ngươi cũng ra tay tương cứu. Thời khắc đó chính là thất bại của các ngươi mà kế hoạch đã tính trước. Người trong giang hồ nếu quá vì bằng hữu sẽ bị người khác lợi dụng. Đạo lý đó chính là con đường chết đối với kẻ sĩ.
Cao Phong biết cái chết đã gần kề nhưng vẫn không quên bản chất cố hữu của mình. Hắn bật cười lớn:
- Các ngươi đem thân phục vụ cho Phi Tin Môn còn lấy làm vinh hạnh. Nhân sĩ võ lâm hiện nay ai ai cũng biết mưu thâm của lão già họ Trịnh. Chim cùng thì bẻ ná, hết thú sẽ diệt chó săn. Ta cho rằng, nụ cười các ngươi chẳng giữ được bao lâu.
Tàn Khất khoái chí họa theo:
- Lời hiền sĩ không thấu tai kẻ mê muội. Ngươi đừng phí lời chi với bọn tiểu nhân…
Lão mới nói đến đây đã bị Phong Ma đá cho một cái. Cước lực Phong Ma rất mạnh khiến lão ăn mày hộc cả máu mồm. Nhưng lão vẫn cười lớn:
- Người các ngươi có thể giết nhưng miệng không thể cấm người ta nói. Mai đây, nhân sĩ võ lâm biết được bọn tiểu nhân các ngươi dùng thủ đoạn ma quỷ hãm hại bọn ta, cũng chẳng có gì vẻ vang. Chỉ tội lúc đó mọi người đều miệt khinh, các ngươi có che mặt quay lung, tiếng nhơ cũng còn đó.
Tên mặc áo trắng cười khùng khục:
- Bọn ta chỉ quan tâm chuyện sống và chết, có lợi và không có lợi. Hơi sức đâu để ý chuyện đời. Các ngươi sắp chết đến nơi, thử hỏi con đường nào dành cho mình và lối nào thuộc về chúng ta. Cõi tử chỉ có một mà thôi…
Nói đến đây mắt hắn lộ hung quang, bàn tay nổi vồng những mạch máu…
Tả thủ tên áo trắng từ từ đưa lên cao, chuẩn bị đánh vào Tàn Khất.
Cao Phong thấy nguy, vụt cười lên ha hả. Quả nhiên tiếng cười hắn làm gã áo trắng mất tập trung. Đây chính là ý đồ hắn cố tạo ra nhằm kéo dài mạng sống cho Tàn Khất. Nếu như phát chưởng đó phóng xuống, nhất định…
Bỗng nhiên Cao Phong kinh ngạc khi thấy Phong Ma và gã áo trắng đồng loạng choạng đứng không vững. Cả hai cùng nhìn nhau kinh hãi như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rồi bước chân hai gã bắt đầu rệu rã, khuỵu xuống trong sự bất lực không sao cưỡng được. Hai thân người cố chống chọi một lúc vẫn không sao đứng thẳng được, cuối cùng ngã lăn ra đất…
Tàn Khất tuy kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn cất tiếng oang oang:
- Các ngươi hối hận chuyện mình đã làm nên van xin ta tha lỗi chứ gì? Thôi đừng làm bộ làm tịch chi nữa. Những người như các ngươi có thành tâm cũng không ai dám nhận. Có chết…
Lão nói đến đây liền nín bặt khi nhìn thấy sắc diện đối thủ. Rõ rằng hai tên này đang trúng độc cực nặng, mạng sống khó bảo toàn, làm gì có thời gian diễn trò cho lão xem. Nhưng ở đây không có bóng người, cả ba đều bị phong tỏa huyệt đạo thì lấy ai ra tay. Bỗng nhiên trong đầu Lão ăn mày lóe lên một ý tưởng rất mơ hồ, mong manh, nhưng đầy hy vọng…
Phong Ma nhìn quanh một lúc rồi cố la lên:
- Ngươi… ngươi không phải là Bạch Vân Tiên Tử?
Tiếng cười khì của Yến Thanh làm Tàn Khất thấy yên lòng.
- Ta có nói mình là Bạch Vân Tiên Tử bao giờ.
- Ngươi… ngươi… là…
Tàn Khất hét lên:
- Ả... là…
Đột nhiên lão ngừng bặt khi thấy tia sáng hung tợn lóe lên trong mắt Yến Thanh.
- Bà ta… là…
Lão chợt nghĩ: Cũng không được!
- Nàng ta chính là Ngọc Diện Yêu Hồ! Các ngươi chết chắc rồi.
Truy Hồn Phong Ma sắc mặt chứa đầy tuyệt vọng:
- Làm sao ngươi hạ độc được, khi huyệt đạo bị phong tỏa?
Giọng Yến Thanh như băng giá:
- Ngay từ đầu ta đã không tin những gì lão nói. Ngọc Diện Yêu Hồ một khi đã không tin thì phải có biện pháp đề phòng. Phép dùng độc của ta là phối hợp nhiều nhân tố, nếu như lão trúng phải hai hay ba vị thuốc thì chưa phải là độc. Nhưng…nếu trúng phải loại sau cùng lại thêm sự vận động chân khí thì không ai cứu được. Còn một việc ta cũng nên nói để lão chết được an lòng: Tiên Tầm Tiêu Dương cũng chết bởi thủ đoạn này…
Phong Ma chợt hốt hoảng:
- Ngươi… ngươi…
- Trước lúc qua đời Tiêu Dương nói: Kẻ thù lớn nhất trong đời lão đã lấy đi sợi Tiên Tầm. Khi nhìn thấy Tiên Tầm trong tay ngươi, ta đã biết ngươi là ai.
Yến Thanh nói đến đây liền bước đến giải khai huyệt đạo cho Cao Phong và Tàn Khất.
Nhìn dáng đi yểu điệu và bàn tay trắng như ngọc của cô gái, lão ăn mày bất chợt rùng mình. Cô gái này muốn giết người lúc nào không ai hay. Động thái nàng ta rất đoan trang, cử chỉ dịu dàng, nhưng hành động thật không sao lường được…
Lúc Yến Thanh định ra tay giải huyệt cho Tàn Khất, Cao Phong chợt quát lớn:
- Ai? Hãy ra mặt đi!
Tiếng quát hắn chưa dứt đã thấy dưới ngọn đồi một bóng người lướt lên rất nhanh. Lúc này Phong Ma và tên áo trắng đã gần như bất động nhưng miệng vẫn có thể nói. Chúng vừa thấy bóng người liền cùng kêu to:
- Hãy cứu chúng ta!
Người vừa đến cười nhạt:
- Bọn bất tài vô dụng như các ngươi có sống cũng chẳng ích gì. Đối phó với bọn vô danh tiểu tốt cũng không xong thì chết đi cho rảnh.
Cao Phong không chú ý đến người nói. Ánh mắt hắn đang bận nhìn xuống chân đồi, nơi có bảy tám tên đang nắm tay một cô gái chạy đến. Vừa nhìn thấy cô gái, toàn thân hắn bỗng chấn động. Nàng ta chính là Bạch Vân Tiên Tử, người mà bấy lâu nay hắn cố tâm tìm kiếm.
Vừa trông thấy hắn, Bạch Vân Tiên Tử kinh ngạc kêu lên:
- Huynh… Ngươi… ngươi chưa chết sao?
Lão già vừa đến, nghe thấy thế liền cười lớn:
- Thì ra các ngươi biết nhau. Như thế cũng tốt! Tên tiểu tử này bao phen phá rối kế hoạch của ta. Sẵn đây ta cho các ngươi đi chung chuyến đò về tiên cảnh.
Quay sang Yến Thanh lão nói tiếp:
- Ngươi phản bội ta, đi theo bọn chúng là tự hại chính mình. Ngày trước ta đối với ngươi không tệ chút nào.
Yến Thanh trừng mắt ngó lão già:
- Cảm ơn lòng tốt nơi lão! Suýt chút nữa ta đã bỏ mạng bởi thủ đoạn cao minh của Trịnh chưởng môn mất rồi. Không biết trong việc này nên lấy gì để đền đáp?
Cao Phong lắng nghe hai bên đối đáp nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn vào gương mặt xinh xắn của Lâm Gia Hân. Hắn biết hôm nay nhất định sẽ có một trận chiến khốc liệt xảy ra. Và trong cuộc chiến đó, hắn phải làm gì để giải thoát cho Bạch Vân Tiên Tử.
Tàn Khất bỗng quát lớn:
- Tiểu tử! Bộ ngươi chưa thấy nữ nhi hay sao?
Lời nói lão ăn mày khiến Cao Phong bừng tỉnh. Bây giờ nếu để Trịnh Quang Nguyên biết quan hệ giữa hai người, cục diện càng khó giải quyết. Lão già họ Trịnh vốn rất tinh tế, nếu lão phát hiện ra sự quan hoài của Cao Phong với Bạch Vân Tiên Tử, nhất định sẽ dùng người uy hiếp. Lúc đó muốn đối phó với lão càng gian khó thập phần. Bên cạnh Trịnh Quang Nguyên hiện tại có sáu cao thủ, nếu quyết đấu một cách quang minh cũng chưa biết thắng bại ra sao. Huống hồ Bạch Vân Tiên tử đang trong tay lão, bất cứ giờ khắc nào cũng trở thành bình phong uy hiếp Cao Phong…
Nhìn thái độ Cao Phong, Bạch Vân Tiên Tử liền hiểu ngay. Nàng thành danh trên giang hồ đã lâu, biết không nên phân tâm trước một trận đánh lớn. Với hoàn cảnh hiện giờ nên để hắn thư thái bước vào trận đánh. Trịnh Quang Nguyên võ công rất cao cường, với Thanh Bích Cương Khí chưa chắc đã có đối thủ. Huống hồ lão rất giảo quyệt, luôn luôn tránh trực diện đối đầu với các cao thủ chưa hiểu rõ lai lịch. Trong thâm tâm Bạch Vân Tiên Tử vẫn còn uất ức. Nếu nàng có thể sử dụng độc môn võ học thì chưa hẳn bị khống chế, để lâm vào hoàn cảnh gặp lại người… thương, nhưng không sao bày tỏ. Lúc gặp lại Cao Phong nàng rất xúc động, hai chân cơ hồ đứng không vững trước sự trùng phùng ngoài mong đợi. Chẳng lẽ trước mắt nhiều người Bạch Vân Tiên Tử lại thi triển Hỏa Vân thần công, rồi một lần nữa phô bày thân thể trước mắt gã nam nhân mà mình đã nặng lòng thương cảm…
Trịnh Quang Nguyên nhìn những kẻ trước mặt với một sự mãn nguyện chưa từng có. Lão đã luyện được tầng cao nhất của Thanh Bích Cương Khí. Bây giờ lại có trong tay Bạch Vân Tiên Tử. Như vậy con đường nhất thống giang hồ sẽ không còn ai ngăn cản khi thông lộ viên mãn. Hiểm họa lớn đã tiêu trừ, những kẻ còn lại không có khả năng đối đầu với lão. Thử hỏi trên đời còn ai ngăn bước lão tiến lên ngôi cửu ngũ…
Trời đã về sáng. Trịnh Quang Nguyên khoát tay ra hiệu:
- Giết hết bọn chúng cho ta!
Binh khí Lục Đại Hộ Pháp của Phi Tin Môn lập tức được rút ra. Bóng kiếm bỗng vây hãm Cao Phong và những người còn lại…