ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ VÕ HIỆP.
Đoạt Hồn Tam Tuyệt. III
- MacDung-
Khai bút: 22.9.2009
Chương: 41
ĐÔI ĐƯỜNG VẸN MỘT
***
Tàn Khất nhìn theo bóng người vừa phi hành mất dạng, buột miệng thở dài. Lão đã phán đoán được người đó là ai, trước khi Cao Phong và Trương Chí kịp phản ứng.
Kẻ ấy chính là Hắc Phong Tiểu Hiệp Lý Bằng. Vì nóng lòng muốn cứu Triệu Ngọc Linh, hắn đã ra tay cướp Long Quân thần kiếm. Thật ra Lý Bằng đang lâm vào hoàn cảnh mấy ai có thể hiểu cho. Hắn vốn là người rất hết lòng vì bằng hữu, nay thấy Triệu Ngọc Linh lâm vào hiểm cảnh thì không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu dùng kiếm để đổi lấy tính mạng Triệu Ngọc Linh, là đặt võ lâm châu thổ vào tình thế cực kỳ hung hiểm trước mưu đồ hùng bá của Bích Huyết Ma Cung. Còn như lấy đại cục làm trọng, Lý Bằng đành phó mặc sinh mạng Triệu Ngọc Linh vào tay Bạch Y Song Yêu. Dù chọn cách nào đi nữa cũng là quá khó với Lý Bằng. Hắn loay hoay mãi mà vẫn không sao tìm được cách nào vẹn cả đôi đàng. Cuối cùng Lý Bằng đành phải hành động theo cảm tính. Tức là chọn cách của riêng mình: Cứu Triệu Ngọc Linh trước, rồi mới nghĩ đến việc đoạt lại thanh kiếm. Và muốn như vậy, hắn buộc phải cướp lấy kiếm mà không cần một lời giải trình trước Cao Phong. Theo hắn, làm như vậy có khả năng mọi người sẽ không đồng ý, rất dễ dẫn đến cảnh huynh đệ tương tàn...
Thật ra dù chọn cách nào thì trách nhiệm Lý Bằng giờ đây đã nhân đôi. Cứu người đã khó, huống chi cùng một lúc hắn phải thực hiện cho được hai việc: Người và kiếm đều phải an toàn trở về. Và nếu như không làm trót lọt hai việc này trước lúc diễn biến có thể xấu hơn, thì hắn còn mặt mũi nào gặp lại Triệu lão anh hùng cùng các bằng hữu của mình...
Tàn Khất là người lão luyện nên biết hết những toan tính, khổ tâm của Lý Bằng. Lão biết, hắn làm như vậy cũng là vạn bất đắc dĩ, chứ thật tâm không muốn làm thương tổn đến ai. Nghĩ lại, lão cười thầm trong bụng. Giờ đây Hắc Phong Tiểu Hiệp đã có một trợ thủ đắc lực luôn luôn cận kề. Kế khích tướng của lão đã đẩy Trương Chí làm kẻ giữ kiếm, không cho bất kỳ ai mang nó ra khỏi châu thổ.
Trương Chí khi biết Lý Bằng đã lấy Long Quân thần kiếm liền chau mày:
- Hắn làm như thế để làm gì? Không phải chúng ta đã thỏa thuận với nhau về việc thanh kiếm rồi ư? Hắn nóng nảy như vậy biết đâu lại làm hỏng mất việc. Bạch Y Song Yêu vốn rất tinh ma, hắn đơn thân đi gặp chúng, chỉ sợ chưa được việc đã mạng vong.
Cao Phong thở dài nói:
- Nếu là ngươi, cũng không thể làm khác hơn! Lý Bằng và Ngọc Linh cô nương từ lâu đã là hảo bằng hữu của nhau. Mà đã như vậy, hắn không nôn nóng sao được...
Lão ăn mày cười rồi nói với Trương Chí:
- Bây giờ ngươi còn ở đó nói. Ta và ngươi đánh cuộc với nhau những gì, có nhớ không? Ngươi còn không mau theo hắn thì chờ đến bao giờ .
- Ta không quên lời nói của mình. Chỉ mong lão cũng giữ đúng lời hứa lúc nãy...
Gã nói đến đây, người đã mất dạng. Cao Phong và Tàn Khất đều giật mình la lên:
- Ngươi phải nói cho chúng ta biết, cỗ xe đen hiện đang ở đâu đã chứ?
Tiếng Trương Chí từ xa vọng đến:
- Hẻm núi phía bắc. Tại nhà một nông phu. Lấy xe trả ba lượng bạc...
Tàn Khất vừa nghe đã rên rỉ:
- Chúng ta trúng kế hắn rồi! Bỗng dưng phải mất ba lượng bạc để lấy xe cho gã. Thời buổi người khôn của khó, ba lượng bạc đâu phải dễ tìm.
Cao Phong cười lớn:
- Lão hãy để sau này gặp lại, tính luôn lời lãi. Từ đây đến lúc đó, biết đâu lại đi xin được lắm tiền, chuộc xe cho hắn mấy lần cũng không sao...
Tàn Khất biết Cao Phong cố tình trêu mình nên nổi giận quát:
- Ngươi có ngân lượng thì bỏ ra chuộc xe cho hắn. Còn ta thân đã già, làm gì có lắm tiền để phung phí. Cái đó còn gọi là hết lòng vì bằng hữu...
Lão mới nói đến đây Cao Phong đã chạy đi mất. Tàn Khất vừa thở dài muốn đứng dậy thì chủ quán đã bước tới gần.
- Thực khách vui lòng thanh toán tiền. Tất cả ba quan tiền...
Lão ăn mày trừng mắt nhìn lão chủ:
- Ngươi đòi tiền lộn người rồi! Cái gã ngồi kia mới là người phải thanh toán. Chúng ta chỉ là khách mời mà thôi.
Lão chủ bước lại gần người mà Tàn Khất vừa chỉ. Lão nói gì đó với người khách rồi quay sang lão ăn mày. Nhưng than ôi! Cái bàn giờ đây không còn một bóng ai...
Cao Phong vừa chạy đi một đoạn đã nghe tiếng lão ăn mày la oai oái:
- Tên tiểu quỷ trời đánh! Hôm nay ngươi dám chơi cho ta “ngồi đồng” ư? Cả cái gã đánh xe chết tiệt cũng là tên “lừa đảo”. Đã nói bao ăn một bữa miễn phí mà bỏ đi hết ráo, báo hại lão già ta phải chạy bở hết hơi tai.
Cao Phong không nhịn được, cười lên ha hả:
- Lão nói tên đánh xe “lừa đảo”, nhưng bản thân mới chính là “tổ sư” kia! Không phải lão chủ quán đã bị một cú lừa nhớ đời đó ư?
Lão ăn mày quát lớn:
- Các ngươi ăn xong đều bỏ chạy hết. Không lẽ lão già ta không có chân, ở lại chịu báng thay cho người. Cớ sự nơi bọn tiểu quỷ, sao ta phải tốn tiền lãng xẹt vậy...?
Cao Phong vừa nói vừa cười, nhưng chân lại không dừng bước. Hắn rất nóng vội muốn tìm ngay Bạch Vân Tiên Tử để tránh những điều không hay xảy ra. Trong lòng hắn nghĩ, lão ăn mày tuy bề ngoài ăn nói ồn ào, nhưng trong bụng lại là kẻ tốt, không bao giờ để trong lòng những chuyện nhỏ nhặt. Lão nói đó rồi sẽ quên hết sạch ngay, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vậy hiện tại hắn và lão nên nhanh chân tìm cho ra cỗ xe, để nhanh chóng lên đường tìm Lâm Gia Hân trước khi Phi Tin môn lần ra hành tung.
Theo lời chỉ dẫn của Trương Chí, hai người cuối cùng đã tìm ra căn nhà hai vợ chồng nông phu cất giữ cỗ xe. Lúc lấy xe nhìn nét mặt Tàn Khất, Cao Phong không nhịn được cười. Lão ăn mày thật xót xa khi đưa ra ba lượng bạc. Đời lão chưa có sự kiện nào lại bi đát như hôm nay, vừa mất của, vừa phải chạy quịt nợ. Bây giờ còn một việc mà lão vẫn ngay ngáy trong lòng: lời nói với Trương Chí và Cao Phong chẳng qua là nói bừa lúc thắt ngặt. Hiện tại lão chưa nghĩ ra cách nào tìm cho được Bạch Vân Tiên Tử. Trong lòng Tàn Khất hiểu, nếu nói ra điều này Cao Phong lập tức nổi giận. Còn như Trương Chí mà biết... không chừng gã xé xác lão ra mất...
Lần đầu tiên Cao Phong mục kích cỗ hắc xa. Nó đúng là nỗi ám ảnh của người trong giang hồ. Bề ngoài cỗ xe được bao bọc bởi da loài hải ngưu, trông rất chắc chắn đúng như lời Lâm Gia Hân. Nhưng màu đen cỗ hắc xa gây nên một cảm giác bất an cho người nhìn. Nó như chứa đựng sự chết chóc và lạnh lùng đến tàn nhẫn. Một phương tiện như thế, do một cô gái tuyệt sắc sử dụng thì đúng là không tin được. Nó như sự đối nghịch giữ hai thái cực không thể nào trộn lẫn vào nhau. Và nếu chỉ nghe nói, rất ít người sẽ tin vào điều này trước khi được tận mắt chứng kiến.
Hai con hắc mã kéo xe lâu ngày nên quen thói nhau. Bọn chúng thấy người lạ liền chồm vó hí lên điếc cả tai. Kỳ lạ một điều là, tuy ở đây đã hai ngày mà vợ chồng nông phu vẫn không thể tháo dây cương cho chúng được. Đối với hai con ngựa hình như chỉ có chủ nhân của chúng mới có thể chạm tay vào. Cao Phong thử đưa tay lại gần làm quen nhưng vô hiệu. Hai con hắc mã vẫn lắc đầu và nhảy dựng lên như mắc phong.
Tàn Khất đứng cạnh bên thấy thế liền cười trêu Cao Phong:
- Bọn trẻ các người thật thiếu kinh nghiệm cuộc sống. Ngựa giỏi hay chứng. Lạ hơi làm sao đến gần nó được.
Cao Phong ngẫm nghĩ thấy lão nói đúng nhưng vẫn cưỡng cầu:
- Lão nói hay thế! Sao không khuất phục chúng thử xem...
Lão ăn mày nheo mắt nhìn Cao Phong, cười ruồi:
- Ngươi muốn học hỏi chứ gì? Được, ta biểu diễn cho ngươi xem.
Nói xong lão chui tuột vào cỗ xe. Mất một lúc lâu Tàn Khất mới nhảy ra ngoài.
Vừa nhìn thấy lão, Cao Phong kinh hãi la lên:
- Lão không định giả dạng Trương Chí đó chứ? Sao bỗng dưng lại mặc y phục của gã...
Lão ăn mày cười lên thích thú:
- Rồi ngươi xem. Hai con ngựa nhất định sẽ nghe theo ý ta.
Quả nhiên khi Tàn Khất nắm lấy dây cương, hai con hắc mã đứng yên như vừa thấy người quen cũ. Lão ăn mày dương dương tự đắc trước nét mặt sững sờ của Cao Phong.
- Như thế mới xứng danh Vô Thư Tú Sĩ chứ “lị”...!
Rong ruổi trên một cỗ xe, đi khắp nơi mấy ai không ao ước. Lão ăn mày vừa dương dương tự đắc đã nghe Cao Phong lên tiếng:
- Lão có tài điều khiển ngựa nên làm người đánh xe. Còn ta thô dụng đành phải làm khách uống rượu thưởng ngoạn vậy!
Nghe hắn nói, Tàn Khất chỉ còn biết thở dài vì sự thua thiệt của mình. Nếu biết vậy lão cần chi phải phô phang tài nghệ để chuốt lấy thiệt thòi cho bản thân...
Cao Phong nói xong, hí hửng chui vào xe lấy bầu rượu cầm nơi tay, trông vẻ đắc ý vô cùng. Hắn cố tình trêu ghẹo lão ăn mày cho lộn gan một phen, bỏ thói từ nay không tranh làm kẻ cả.
Tuy vậy, xe đi một đoạn hắn đã ném bầu rượu sang Tàn Khất.
- Lão thấm giọng để đi đường xa không khát khô cổ. Ta phải ngủ một chốc đây.
Lão ăn mày quát luôn:
- Ngươi ngủ thì cứ ngủ! Đừng lải nhải mãi, ta cho xe đi xuống vực hỏng hết luôn đại sự ...
- Ấy, ấy... Lão đừng nổi nóng. Ta chỉ đùa một chút thôi mà!
Cỗ xe theo sự điều khiển của Tàn Khất hướng ra quan ngoại thẳng tiến. Đến chiều hai người bắt đầu đi xuyên qua một hẻm núi. Đường gập ghềnh rất khó đi nên thỉnh thoảng cỗ xe phải dừng lại, chờ người thông lộ. Những lúc như thế này Cao Phong lại nhảy xuống dẹp dọn chướng vật, cho cỗ xe tiếp tục lăn bánh. Buổi tối, hắn và Tàn Khất ngủ trong xe, tránh được lam sơn chướng khí ngập tràn trong núi. Chỉ tội hai con ngựa không có chỗ tốt tránh được gió núi, sương sa. Thỉnh thoảng trong đêm bọn chúng lại hí lên inh ỏi. Cao Phong cho là bình thường nên không để ý. Riêng Tàn Khất biết tính loài ngựa nên rất cảnh giác. Lão khẽ nói với Cao Phong:
- Ngươi nên cảnh giác xung quanh. Đi trên cỗ xe này là cái đích cho Phi Tin môn theo dấu đó. Không phải ngươi nói, bọn chúng rất muốn bắt Bạch Vân Tiên Tử đó sao?
Lời nói lão ăn mày khiến Cao Phong bừng tỉnh. Hắn quên một điều, nếu đi tìm Lâm Gia Hân bằng cỗ xe đen, Phi Tin môn sẽ bám theo là tất nhiên. Nhưng nếu bọn chúng gây náo loạn trên giang hồ thì cơ may Bạch Vân Tiên Tử tìm đến cũng lớn hơn... Nghĩ đến đây hắn lại mừng thầm trong lòng vì sự hạnh ngộ sắp đến. Kẻ địch và hồng nhan tri kỷ, bây giờ ai hắn cũng muốn gặp. Bởi chuyến đi quan ngoại lần này nhất định hắn phải thành công.
Nhưng sự luận đoán của lão ăn mày không phải lúc nào cũng đúng. Hai người có một buổi tối bình lặng không bóng dáng kẻ thù. Tinh thần cả hai đều căng thẳng nên giấc ngủ rất uể oải. Sáng ngày lão ăn mày than thở:
- Tình hình này nếu kéo dài, khi bọn chúng đến đây không đánh cũng thắng. Bởi lúc đó lão già ta hết xí quách rồi.
Cao Phong cười và nhìn Tàn Khất.
- Lão không phải lo! Nếu bọn chúng chờ đợi cơ hội, cũng phải thức canh chúng ta hết cả hơi. Lúc giao chiến chưa biết mèo nào cắn miêu nào đâu?
- Ta không biết bọn chúng như thế nào. Chỉ biết xương cốt trong người như rệu rã vì sương rừng gió núi. Sau chuyến đi này chắc lão ăn mày ta từ giã giang hồ luôn...
- Lão không cần phải bi quan. Lúc nào có chỗ bán hàng quán, ta thết lão vài món ngon, gọi là bồi bổ sức khỏe. Lúc no ấm biết đâu hùng khí cao chất ngất, lại trở thành Vô Thư Tú Sĩ của thuở nào.
Tàn Khất nghe đến đây liền cười híp mắt.
- Ta đùa với ngươi tí thôi. Người ta nói gừng càng già càng cay mà...
Hai người đi thêm nửa ngày mà vẫn chưa ra quan lộ. Chỉ thấy trước mắt núi tiếp núi như không bao giờ dứt.
Chiều hôm ấy Tàn Khất bỗng nhiên vui vẻ khác thường. Trong lòng lão như có việc gì rất tâm đắc mà không sao nói được. Cao Phong nhìn, không biết Tàn Khất định giở trò gì. Hắn và lão gần nhau lâu ngày nên rất rõ tâm ý của nhau. Bình thường lão ăn mày hay gây chú ý người khác bằng những thủ thuật rất khôi hài. Người không tinh ý rất dễ xa vào cơ mưu tinh quái nơi lão...
Hai người đang rình miếng với nhau bỗng nghe tiếng xe ngựa vang đến. Tàn Khất thôi cười khi trông thấy cỗ xe. Lão nhìn nó rồi nhìn lại chiếc xe của mình: Sao giống nhau quá vậy! Hai cỗ xe đều có màu đen như nhau. Phu xa hai bên đều có y phục đen với chiếc nón rộng vành che kín.
Cao Phong đã thấy điều khác lạ. Hắn suy nghĩ khá lâu cũng không hiểu việc gì đang diễn ra. Không lẽ trên giang hồ có người chung ý nghĩ với hắn và Tàn Khất, lấy cỗ xe dẫn dụ Bạch Vân Tiên Tử ra mặt.
Khi hai cỗ xe đi ngang qua nhau thì đột ngột đôi bên cùng dừng lại. Lúc này nhìn lão ăn mày giống Trương Chí lắm. Lão ra vẻ lạnh nhạt như người đánh xe, thần khí bất lộ như kẻ chết. Bên kia tên đánh xe cũng chẳng khác. Gã vẫn lạnh lùng mặc dù sự việc kỳ lạ đang diễn ra.
Trong cỗ xe đen bỗng có giọng nói dịu dàng vang lên:
- Trên đời có kẻ nhàn rỗi muốn giả danh bản tiên tử ư?
Vừa nghe âm điệu người nói, Cao Phong bỗng giật mình. Giọng nói này nghe quen lắm nhưng không phải là Bạch Vân Tiên Tử. Vậy thì ai đang ngồi trong cỗ xe ấy hí lộng quỷ thần?
Có tiếng nói lạnh lùng vang lên làm Cao Phong ngẩn người ra. Lần này hắn phải bái phục Tàn Khất bởi cách nói giống y gã họ Trương.
- Câu hỏi này phải để ta nói. Các ngươi dụng cỗ hắc xa có ý muốn trêu chọc ta chăng?
Tiếng cười lanh lảnh lại vang lên bên núi vắng.
- Bạch Vân Tiên Tử chỉ có một, không thể nói là giả danh được. Ngươi nói ta giả danh thì hãy gọi chủ nhân ra mặt thử xem.
Tàn Khất hừ lạnh:
- Thân phận tôn quý của chủ nhân không thể để bọn phàm phu tục tử thấy được. Các người khôn hồn thì cút đi. Đừng để ta nổi nóng lúc ấy hối sẽ không kịp.
Cao Phong ngồi trong xe muốn bật cười lớn khi nghe lão ăn mày lý sự với nữ nhân. Bình nhật lão rất tinh quái, hôm nay thử xem tài ứng phó với người ngoài như thế nào.
Nữ nhân trong cỗ xe lại cười vang vang:
- Ngươi dọa ta đấy ư? Người giang hồ không mấy kẻ có khẩu khí như vậy. Nếu cao hứng xin mời sang đây để đàm đạo đôi lời...
Lời cuối của cô gái ra vẻ lẳng lơ như gọi mời kẻ hữu tình. Âm thanh lại cực kỳ quyến rũ khiến khó có nam nhân nào cưỡng được. Cao Phong cười thầm khi nghĩ đến lão ăn mày. Lão già này đâu còn hùng kiện như lúc trai tráng đương niên. Dĩ nhiên lời nói như mật ngọt không thể lọt được tai lão.
- Ngươi là hồ ly tinh hay sao mà gọi mời nam nhi sang hú hí. Ta có chỗ của ta, mắc mớ chi tuân theo ý người.
Tiếng cười nắc nẻ lại nổi lên:
- Ngươi sợ ta ư? Như thế làm sao lấy được mạng người. Giang hồ vốn hiểm ác, những kẻ nhút nhát không nên lao vào. Ta thấy ngươi nên quay xe trở về nhà là tốt nhất đó...
Tàn Khất cười lớn:
- Ngươi nói ta mới lên ba hay sao vậy. Cỗ xe này tung hoành giang hồ bấy lâu, có chỗ nào là không đến được. Bây giờ vì một lời nói ta lại lùi bước ư? Nếu ngươi cho mình đích thật là Bạch Vân Tiên Tử thì hãy trổ tài ra xem. Hỏa Vân thần công không thể nói là làm được. Người có thể giả, nhưng công phu che giấu sao được trước kẻ bàng quan.
Tên đánh xe bên kia bỗng nhiên lên tiếng:
- Ngươi muốn thử Hỏa Vân Thần Công thì hơi khoe khoang rồi đó. Hãy để ta thay mặt chủ nhân giáo huấn ngươi một bài học nhớ đời.
Nói xong gã lập tức vung roi đánh sang. Chiếu thức của gã rất độc hiểm, đều nhằm những huyệt vị chết trên người Tàn Khất mà điểm.
Lão ăn mày cười ngất. Tiếng cười chưa dứt đã nghe gã đánh xe la lên. Chiếc roi trên tay gã đã bị Tàn Khất đoạt mất từ lúc nào...
Tiếng cô gái lại vang lên:
- Thân thủ thật phi thường. Khâm phục... Khâm phục...
Lão ăn mày khoái chí cười lớn:
- Thường thôi! Thường thôi... Đó là ta còn muốn giữ lại cái mạng cho hắn. Nếu không... nếu không...
Lão chợt im bặt khi thấy có điều bất thường đang diễn ra. Từ trong cỗ xe bỗng xông ra một luồng khói xanh sẫm hướng vào Tàn Khất. Luồng khói rất dị kỳ, nó quyện lại với nhau như những sợi lụa mỏng gắn chặt vào nhau. Biết nguy Tàn Khất lập tức quát lớn:
- Ngươi sử độc ư?
Lão vừa dứt lời liền phất nhanh tay áo. Công lực lão ăn mày rất thâm hậu, tay áo vừa phất ra kình lực đã nổi lên như bão. Luồng khói xanh chưa đến được người lão đã bị cuốn bay đi trong tích tắc.
Cao Phong ngồi trong xe nhưng vẫn biết rõ tình hình bên ngoài. Khi Tàn Khất hét lên hắn chợt nhớ đến một việc liền biến sắc mặt.
- Ngươi là Ngọc Diện Yêu Hồ, Yến Thanh?
Cô gái thảng thốt la lên:
- Ngươi là ai? Sao lại biết ta...
Cao Phong thấy không cần phải giấu mình nữa nên vén tấm màn cửa ra.
- Là người quen cũ đây mà. Không ngờ mạng ngươi cũng lớn, trúng độc của Phi Tin môn mà vẫn bình an vô sự.
Vừa nhìn thấy Cao Phong, cô gái chợt chấn động tinh thần. Nàng ta bất ngờ nên cứ ấp úng mãi.
- Ngươi... ngươi...
Tàn Khất kinh ngạc nhìn Cao Phong và cô gái. Thái độ cô gái gây chú ý cho lão bởi sự xúc động hiện lên trên gương mặt. Động thái này không phải sự đối địch mà là sự mong đợi của nữ nhi dành cho nam nhân. Tên tiểu tử này nhất định đã gây đào hoa nghiệp chướng cho nữ nhi rồi đây...
- Ngươi vẫn bình... bình an...
- Đúng là ta vẫn chưa chết nên mới đến đòi nợ. Ngươi thông đồng với Phi Tin môn muốn hãm hại ta và Đinh Túc lão quái. Cũng may trời cao có mắt, kẻ hại người lại bị người hại...
Cô gái ấp úng một lúc mới lên tiếng:
- Ta không hại ngươi. Ngày ấy, nếu ta muốn giết ngươi thì không ai có thể ngăn được. Lúc ấy ta chỉ muốn lấy số ngân lượng của lão già họ Trịnh nên sử độc rất nhẹ. Chất độc ấy vốn không giết được người...
Cao Phong cười ha hả:
- Vậy là ta phải cảm ơn ngươi sao? Các ngươi thông đồng với nhau nhưng tâm tư lại bất định, tự hại lẫn nhau. Vì vậy ta mới có thời cơ thoát nạn...
Yến Thanh ra dáng rất đau khổ:
- Ta thật tâm không muốn hại ngươi. Lúc gặp nhau trong cánh rừng, nhìn ngươi đánh nhau với bọn cướp để cố cứu ta. Thật tình ta rất cảm động. Bởi xưa nay chưa từng có ai vì ta mà hành động như vậy. Nếu như ta cố ý hại người thì Âm Ty độc... Âm Ty độc...
Tàn Khất nghe đến đây liền kinh hãi.
- Ngươi biết sử Âm Ty độc ư?
Cao Phong nhìn lão ăn mày than:
- Lão không biết oai danh Ngọc Diện Yêu Hồ sao? Thật người đúng của đó! Lão phải cẩn thận cái mạng để còn ăn cơm đời...
Yến Thanh đã bước xuống xe. Lúc này trông nàng ta, ai cũng ngẩn người ra. Hôm gặp Cao Phong, nàng hóa trang thành thôn nữ nên dáng dấp tầm thường. Bây giờ khi xiêm y đúng mực, quả là tranh quốc sắc thiên hương khó ai bì kịp. Lời đồn cho rằng Ngọc Diện Yêu Hồ có tài giữ gìn nhan sắc quả thật không ngoa. Nhìn nàng không ai nghĩ tuổi tác đã vượt quá mười tám đôi mươi...
Tàn Khất bỗng bật cười:
- Con tiểu nha đầu này mà là Ngọc Diện Yêu Hồ ư? Ngươi có nhầm không đó? Trông ả ta, chỉ có thể là cháu của Ngọc Diện Yêu Hồ mà thôi! Này tiểu nha đầu, lão ăn mày ta nói có đúng không?
Yến Thanh mỉm một nụ cười chết cả hồn người.
Tiếng thỏ thẻ mơn man trong gió nhẹ:
- Lão nói đúng! Ta là đồ tôn của Ngọc Diện Yêu Hồ, tên gọi Yến Thanh. Năm xưa, ngoại tổ quá nổi danh nên những người kế thừa trong gia tộc đều lấy Ngọc Diện Yêu Hồ làm ngoại hiệu. Chính việc này trở thành truyền thuyết ly kỳ về một nhân vật không mấy người hiểu được. Vốn dĩ ngoại tổ không phải là người thích hành ác, chỉ tại giang hồ không biết nguyên nhân nên gán cho danh hiệu Ngọc Diện Yêu Hồ. Thật ra làm một mỹ nhân không hẳn là điều sung sướng, việc này chỉ khiến nhiều gã nam nhân đem lòng luyến ái, rồi sinh ra việc muốn chiếm đoạt. Trên đời có nhiều chuyện mà con người nhận định chính tà không giống nhau. Khi tuổi tác lớn dần, ngoại tổ cảm thấy dửng dưng với mọi việc nên không cần phải đính chính về tên hiệu của mình. Cũng giống như những cao thủ trong chính đạo, ai lại đi biện minh với người đời: Ta chính là một kẻ tiểu nhân...
Cao Phong nghe đến đây liền cười nhạt:
- Ngươi đang cố biện minh cho hành động thông đồng với Phi Tin môn chứ gì?
Yến Thanh buồn bã nhìn hắn:
- Ta cần chi phải biện minh. Vốn dĩ huynh và ta không biết nhau nên cần chi tính đến nhân nghĩa. Người trong giang hồ miệng nói nghĩa nhân nhưng bản thân lại hành động vì lợi ích. Vậy tà ma ngoại đạo như ta có nên hành động ngược lại không?
Câu hỏi của Yến Thanh khiến Cao Phong không thể trả lời được. Một khi đã là bằng hữu người ta hay lấy lễ đãi nhân. Còn nếu không quen biết thì sao? Không phải bạn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành kẻ thù. Và như vậy sự nhìn nhận chỉ theo tình huống thuận hoặc nghịch mà thôi. Nếu đối phương thỏa thuận là bạn, ngược lại chính là kẻ thù...
Lời nói Ngọc Diện Yêu Hồ lại vang lên:
- Lúc đầu Phi Tinh môn muốn ta hạ độc huynh và Đinh Túc lão nhân. Giết người để được lợi thì “tà ma ngoại đạo” đâu cần phải từ chối. Nhưng khi đối diện với huynh ta lại mềm lòng. Mềm lòng vì sự xả thân vô tư lự của kẻ chính nhân quân tử, thấy nghĩa là làm... Hành vi của huynh khác với kẻ khác, khi họ đắn đo suy tính thiệt hơn rồi mới hành động. Chính điều này khiến ta để huynh sống...
Cao Phong nhớ đến chuyện xảy ra nên bật cười:
- Nhưng kết quả lại tệ vô cùng. Chẳng những ngươi không được lợi mà suýt bỏ mạng dưới tay bọn chúng.
Ánh mắt Ngọc Diện Yêu Hồ sáng quắc:
- Chính điều này khiến ta đi trên cỗ xe đen. Nghe nói Phi Tin môn rất muốn có Bạch Vân Tiên Tử, ta đi trên cỗ xe chính là muốn gặp chúng để thanh toán mối hận trong lòng...
Tàn Khất nghe đến đây liền cười lên:
- Ngươi không sợ lão già họ Trịnh ư?
- Sao ta phải sợ lão?
- Ngươi cho mình có khả năng đấu với Trịnh lão yêu thì hơi quá rồi đó. Trong võ lâm hiện nay muốn tìm người làm được điều ấy thật hiếm. Chỉ sợ ngươi chưa đạt được sở nguyện đã vong mạng dưới tay người.
Tiếng nói Ngọc Diện Yêu Hồ trở nên lạnh lẽo như băng:
- Ta không đòi được nợ thì hỏng mất danh tiếng Ngọc Diện Yêu Hồ. Những kẻ buông lời bất tín không nên sống trên đời, di hại cho người.
Nghe Ngọc Diện Yêu Hồ nói vậy, Cao Phong chợt thấy động tâm lo cho ả. Hắn thấy mình nên nói những việc đã chứng kiến cho nàng ta nghe.
- Ngươi chưa thấy qua võ công của Trịnh Quang Nguyên thì không nên làm càn. Thanh Bích cương khí khi đã đạt đến chỗ ảo diệu thì thật khó có ai phá được. Trên võ lâm hiện nay chỉ có Hỏa Vân thần công mới khả dĩ khắc chế được lão. Ngươi đi như thế này, không khác chi nạp mạng cho người.
Yến Thanh nói như rít lên:
- Ta thật sự không thể bỏ qua chuyện này...
Tàn Khất nghe vậy, chợt lên tiếng:
- Tiểu nha đầu thật quá bướng bỉnh! Tuổi ngươi còn trẻ, còn phải lấy chồng để sinh con đẻ cái. Ai đời thấy chết mà còn cố lao vào. Lão già ta mặc kệ giang hồ gọi ngươi là gì, hôm nay nói ra một chuyện có lợi cả đôi bên...
Cao Phong ngắt lời Tàn Khất:
- Lão lại nghĩ ra việc trời đánh gì nữa đây?...
- Ta muốn ả vào cỗ xe này mà ngồi. Ở đời muốn gạt người phải có thật có giả. Người không phải thật, thì ít ra cỗ xe cũng không là giả mới dẫn dụ bọn chúng xuất đầu lộ diện được.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2015 16:52:50 bởi macdung >