Only You
Mầu Hoa Khế 21.09.2015 13:52:23 (permalink)
ONLY YOU

Chuyến đi vừa qua tôi có ý định là tới thăm một người bạn xưa đã qua đời không bao lâu , tro cốt anh được gia đình mang gửi vào chùa . Vậy mà tôi lại thất hứa với người đã mất , trở lại Mỹ tôi cứ ân hận mãi chỉ mong anh tha thứ cho tôi bởi trong cuộc sống quả thật đã có những sự việc xãy ra quá đột ngột và quá bất ngờ . Tôi cảm thấy làm người như mình thật quá tệ , ngay cả lời hứa với người đã khuất cũng thật vô tình thì làm sao có thể trách một ai khi họ trở mặt thành người bội tín bội nghĩa ? .Bài học làm người với chữ tín chẳng cần từ nơi sách vở nào bởi bài học nó đã có từ nơi bản thân của chính mình để mà suy gẫm .
...

Ngày xưa lúc đất nước đang trong giai đoạn hổn mang, anh xuất hiện nơi chỗ tôi với chiếc xe bán chè liều mạng, sở dĩ tôi gọi thế vì tôi có biết nấu chè đâu mà cũng bày đặt buôn với bán . Gia đình tôi lúc bấy giờ ai cũng liều mạng đâu chỉ riêng tôi , mỗi người mỗi nghề , cái nghề bất đắc dĩ khi thời cuộc đổi thay , miễn kiếm được cơm cháo để sống qua ngày còn chuyện tương lại , trời ơi nó tối om như màn đêm sâu thẳm .

Vậy mà khi anh đến ăn chè cũng khen nấu ngon, không biết có thật không chứ tài nghệ của tôi chỉ đi học mò học lóm thôi . Từ xe chè anh cứ thỉnh thoảng ghé tới vừa ăn vừa chuyện trò, có hôm được ông Thần Tài độ hay sao, xe chè đông người tới ăn  anh cũng giúp tôi rữa ly rữa chén phụ luôn chân chạy bàn thiệt nhuần nhuyễn . Rồi càng ngày càng thân nhau hơn tôi mới biết anh trước đây là dân con nhà giàu học trường Tây , phải gọi anh là công tử mới đúng . Chao ơi nếu như thời cuộc không đổi thay cở như tôi làm sao mà lọt vô tầm nhìn của anh chứ đừng nói tới anh làm quen và chuyện trò như bấy giờ .

Thời gian không bao lâu anh mở lời tán tỉnh vì anh thừa biết con người tôi nhất là về vấn đề tình cảm nếu mà tới nhanh quá thì tôi rất sợ và tìm cách lánh xa ngay . Anh hiểu ý nên cũng khá mất công lui tới với những chăm sóc ân cần, những điều đó đã  trở thành một thói quen với tôi, nếu như không thấy anh tới  thì tôi cảm thấy hụt hẫng một điều gì đó trong trái tim  . Kể cả về sau này anh là người duy nhất nhìn tôi rồi bảo là :" Em có cái dáng vẻ rất lãng mạn, lại hiền lành , em nửa như lôi cuốn người ta tìm đến nhưng nửa hiền lành kia lại khiến cho người ta dừng lại " rồi anh la lớn lên : " em làm cho tôi phát điên lên mất  ..." .

Rồi chúng tôi bắt đầu có những cuộc hò hẹn riêng tư , chúng tôi thường có những buổi đi ra ngoài thành phố ,anh bảo phải thoát ra nơi đây để khỏi phải ngột ngạt , bởi Sài Gòn của chúng tôi đã hết rồi những ngày tháng thơ mộng với áo dài trắng tóc thề e ấp khi đi bên cạnh những bộ chiến y vẫn còn thơm mùi thuốc súng , vẫn còn bụi bặm in dấu trên những bước đường hành quân gian khổ . Chúng tôi ra ngoại ô để tự do nhớ để tự do thương về một Sài Gòn xưa với biết bao kỷ niệm,  đời sống cơm gạo vẫn còn đè nặng cả đôi bên nhưng tình cảm của con người thật sự lại nở ra một đóa hoa tình yêu dẫu chúng tôi đang sống trong một địa ngục lớn của trần gian . Anh làm đủ nghề để mưu sinh và cũng để giúp cho tôi phần nào trong khúc quanh nghiệt ngả của một cuộc đổi đời .

Một hôm anh đến cho biết anh đã mua một chỗ cho tôi theo tàu đi vượt biên , anh căn dặn ngày giờ sẽ tới đón tôi  , cả thời gian chờ đợi anh rất bận rộn để lo toan mọi thứ cho cuộc vượt biển đi tìm tự do . Ngày hẹn đã tới , tôi bồn chồn với gói đồ nhỏ trong tay khi nghĩ tới chuyến đi không biết sẽ ra sao ? thời gian cứ chầm chậm mà trái tim của tôi thì lại đập quá nhanh , suốt cả buổi tối chờ anh đến đón cứ thế mà chờ và tôi đã chờ đợi anh đến sáng ...

Tôi không hề giận vì anh đã lỗi hẹn bởi linh tính cho tôi biết chắc anh đã xãy ra chuyện gì , mãi mấy tháng sau anh mới trở lại tìm tôi . Tôi nhớ mãi vóc dáng của anh trông thật tiều tụy cứ đứng im nhìn tôi mà nghẹn ngào không nói được điều gì , mãi sau anh mới cho biết anh bị bắt trong một cuộc làm ăn không thuận lợi và rồi số phận của anh như phải gắn bó với  song rào chấn sắc , anh cứ vô ra với tù đày như ăn cơm bữa , kể từ đó anh bắt đầu xa lánh tôi trong lòng mang đầy mặc cảm và nhứt là không muốn cho tôi sau này theo anh sẽ khổ sở . Tôi đã khóc rất nhiều và cũng không đủ nghị lực để gìn giữ cuộc tình này rồi chúng chia tay, chúng tôi xa nhau không hề do lỗi nơi ai cả , có chăng là hoa tình yêu đã không chọn đúng thời gian để hé nở mà thôi .

Từ đó anh ra đi biệt dạng và không bao lâu tôi cũng lập gia đình có con cái , đành chôn sâu hình bóng của anh với ngày tháng bôn ba lo lắng cho gia đình . Rồi hơn mười năm sau trước ngày tôi cùng chồng con ra đi theo diện đoàn tụ để qua Hoa Kỳ , anh xuất hiện thật bất ngờ , anh vẫn thế vẫn đứng nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy yêu thương với tiếng nói của người miền Nam trầm ấm dịu dàng, quê hương anh tôi cũng đã có lần đến thăm , mảnh đất tổ tiên của anh ở Vĩnh Long thật bao la như người xưa bảo là cò bay thẳng cánh , nhưng rồi cũng bị bọn người ỷ thế cậy quyền đã cướp sạch, chỉ còn để lại căn nhà xưa đổ nát .

Chúng tôi chỉ trao đổi vài câu trong nỗi buồn trước mắt , anh vẫn nghịch ngợm nói nhỏ vào tai tôi : " một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau khi anh và em đi qua một đường hầm ở đâu đó trên trái đất ,rồi đứng lại để nghe người thổi kèn Clarinet với bài Only You " . Tim tôi quăn thắt , mắt tôi nhòa lệ khi anh quay lưng bỏ đi , tên một bài hát đã nói hộ dùm anh với biết bao lời muốn gửi gấm đến tôi , tôi cứ vậy mà đứng chết lặng cho tới khi bóng dáng của anh đã xa khuất cuối con đường ...
...

Tôi đã tự trách không biết bao nhiêu lần , tôi đã chảy nước mắt khi nghĩ về anh , nghĩ về cái chết đơn độc không có một người thân bên cạnh , anh đã là mục tiêu cho bọn ăn cắp , chúng nó đã lấy sạch tiền bạc trên người anh , đến cả chiếc áo khoác cũng không bỏ sót . Anh chết như  thế đó , còn tôi thì vẫn u mê với một người đã lừa dối mình trong bao năm chung sống, tôi thật sự chẳng đáng để có một tình yêu duy nhất trong trái tim  anh .
....

" Em  xin cám ơn anh đã dành cho em một tình yêu  duy nhất ... một tình yêu mà trên cõi đời đầy gian trá lọc lừa làm sao mà có thể có được , một tình yêu ...  yêu cho đến chết ..."
 
Kể từ giờ phút này tôi sẽ giử lời hứa với anh , mỗi khi có cơ hội đi qua một đường hầm nào đó có những người nghệ sĩ với số phận không may , nhưng tài nghệ thì vô cùng tuyệt vời , nhất định tôi sẽ yêu cầu họ hát cho tôi nghe hay réo rắc theo điệu kèn trên tay bài hát mà anh dành riêng  gửi đến cho tôi và tôi tin chắc một điều là anh cũng đang đứng đâu đó để cùng tôi lắng nghe về một giai điệu của tình yêu đã trở thành dĩ vãng  xanh xao ...

Mầu Hoa Khế
Sep 20,2015


R
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2023 03:00:49 bởi Ct.Ly >
#1
    macdung 21.10.2015 08:27:58 (permalink)
    Ôi ơi!!! Buồn man mác... Nếu MacDung tôi biết nơi ở của người đã khuất thì... Bởi vì nơi ấy cũng là quê cha, đất tổ của...
     
    Xin chia sẻ cảm xúc cùng tác giả!!!
     
    MD
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9