Đóa Hồng Tím
            
                
                    - 
                        Số bài
                        :
                        505
                    
 
                     
                    - 
                        Điểm thưởng
                        :
                        0
                    
 
                    - Từ: 17.06.2009
 
                 
             
         |  
        
            
                
                    
                        
                             
                            Re:MÔT THUỞ YÊU NGƯỜI
                        -
                            09.10.2015 20:22:50
                        
                     
                 
                
                
                    
                    
                      SẮC HOA THỜI LOẠN                       Đây là  chuyện thật của người bạn học cũ của tôi và người lính VNCH, sau 40 năm  thât lạc nhau vì chiến tranh, một bất ngờ duyên trời đã cho anh chị gặp  lại nhau, và tôi được nghe anh chị kễ cho tôi về một phần đời của họ đầy  vui, buồn, sợ hãi, chán chường của một người con gái đẹp đã vì hoàn  cảnh mà ra nông nỗi ấy, của một người trai thời loạn thất chí, vì không  làm tròn trọng trách đối với núi sông. Hôm được anh chị mời đến nhà  chơi, qua một tách trà sen Huế ( anh chị và tôi đều gốc Huế ), anh nhìn  vợ, âu yếm bảo:   - Em kễ lại  chuyện tình mình cho Mousti ( nick của tôi ) nghe đi, anh nghĩ Mousti sẽ  thích chuyện tình đẹp của mình, đẹp như một cổ tích...và chị bắt đầu  kễ, anh ngồi nghe, lâu lâu thêm vào một vài chi tiết..   Anh nhìn tôi, tay vuốt tóc chị, nói với tôi:   - Cánh Hoa Thời Loạn . Xong quay lại nói với chị:   Anh phải đem em về lại Huế ngày nào đó nhé cưng.    Hạnh phúc thật là nhỏ bé mà đồng thời cũng thật lớn vô cùng.       *****    gặp nhau chỉ có một giờ   tình yêu bất tận chẳng ngờ tái sinh...( Thơ của anh )   Tôi mất anh  đã hơn 40 năm rồi, ngày mà quê hương còn rền vang tiếng súng, tiếng đại  bác.. của những trận chiến ác liệt như Pleime, Đồng Xoài, Bình Giã...    Lúc đó tôi  còn là một người đàn bà 25 tuổi, mở một quán rượu gần đồn lính, thời bấy  giờ không biết làm gì để nuôi cuộc sống còn của mình, cha mẹ chết, có  người yêu đi lính cũng đã gục ngả trên chiến trường, nhà cửa tiêu tan vì  chiến tranh, buồn quá, nhân có con bạn học cũ hoàn cảnh gần như tôi,  nhưng nó còn đau hơn tôi là chồng nó bỏ gia đình đi tập kết ra Bắc, bỏ  lại vợ con nheo nhóc buôn thúng bán bưng sống qua ngày. Hai đứa tôi,  nhìn vẫn còn mặn mà lắm, ngày còn đi học là hai hoa khôi của Gia Long.  Bây giờ nghĩ lại thời gian đẹp này chỉ còn trong hoài niệm. Tôi bây giờ  đau đớn nói ra, mình đã là một cô gái giang hồ, nôm na là gái điếm.  Khách của Vân và tôi gần như là lính, vì thành phố tôi đang ở gần một  trại lính. Vân rủ tôi mở quán rượu ở đây vì vậy, lính là những người  không có tương lai, sống chết không biết ngày nào nên họ ăn chơi bạt  mạng, hễ cuối tháng lảnh lương ra là đến quán nhậu, rượu chè, gái...họ  sống như vậy, lao mình vào những ly rượu mạnh hay những cuộc truy hoan  để quên nỗi sợ những tiếng súng, những tiếng đại bác, những hầm chông  cọc nhọn đang chờ, quên đi tử thần đang rình đâu đó.. Cũng may là  Vân và tôi không còn gia đình, nếu không tôi không biết phải ăn nói làm  sao với cha mẹ mình về cái nghề tôi đang làm! Lúc mới đầu  chưa quen với nghề này, tôi ghét lắm những bàn tay vô tình để lên không  đúng chỗ trên thân tôi, hay tiếng đùa giởn quá trớn của những anh lính  uống say, khi tôi đi ngang qua bàn, víu vài tôi xuống, ôm mặt tôi đặt  chiếc hôn nặc nồng mùi rượu... có lúc tôi chán nản, muốn bỏ nghề đi tìm  một nghề khác dù không đủ tiền nuôi mình, nhưng sau đó, ngày qua ngày,  tháng qua tháng rồi cũng băt đầu quen.  Tuy vậy nhiều khi nhì Vân ngả  ngớn với mọi người, ăn mặc hở hang, lắm lúc nó ngồi luôn trên chân  khách, ỏn ẻn như muốn làm tình luôn ngay tại chỗ. Tôi nhìn những cử chỉ  ấy, rồi thấy tởm cho chính mình luôn. Có những  chàng lính trẻ khuôn mặt còn non, có thể nặn ra sữa được, phần đông là  học sinh bị rớt Tú Tài, đến tuổi phải đăng lính  thì nhiều lắm là cỡ  tuổi em trai út mình thôi, vậy mà phải chịu đựng khói thuốc trong căn  phòng bẩn không mấy sạch, vì làm gì có thời gian để thay đổi chiếu,  chăn, nhiều đêm phải tiếp vài người khách là gần trắng đêm rồi, vì họ  cho rằng tiền trao cháo múc, có những lần tôi gọi là xáp la cà vì sự  hùng hục không chút dịu dàng, sao cho thoả mản sinh lý là được, không  tình cảm trong đó, chính tôi, tôi cũng chẳng muốn có tình cảm,  tôi tuy  là một gái điếm nhưng tôi vẫn trọng phần hồn mình, chuyện làm tình với  bất cứ ai chỉ là chuyện kiếm cơm mỗi ngày, không ăn thua gì đến trái tim  mình cả, quan niệm tôi là vậy. Tôi cũng không bao giờ hy vọng hay ước  mong ngày nào đó sẽ có một người sẽ đến yêu tôi và đưa tôi ra khỏi chốn  bùn nhơ này. Rồi ngày  tháng vẫn trôi qua, cuộc đời của Vân và tôi vẫn vậy, vẫn nhịn nhục chìu  chuộng những người đàn ông thoáng qua đời chúng tôi trong vài giờ ngắn  ngủi rồi ra đi, không để lại chút gì luyến tiếc. Tiền trao cháo múc mà !  Rất hiếm những lần truy hoan có người nhìn tôi âu yếm, hay cử chỉ dịu  dàng, chỉ có vừa mới chưa kịp cổi đồ là mình đã như con vật bị lên bàn  mổ vậy, hùng hục, hùng hục, đúng như nghĩa của chữ này vậy, xong rồi,  nằm thở dốc, hút điếu thuốc, mặc lại quần áo và mở cửa bước ra, không  một lời chào hay một cái ngoắc tay từ giả.... Toán lính này  đi, toán lính khác đến, không co gì thay đổi trong cuộc sống, không  biết Vân nghĩ thế nào, phần tôi, tôi nhầy nhụa thêm như mình đang lội  trong vũng bùn cuộc đời vậy.     Vậy mà, một hôm anh đến, anh vừa đổi đến đơn  vị này; hôm ấy là ngày phép của anh, anh theo đồng bạn đến quán, gọi một  chai martell thứ nặng nhất, mắc nhất uống với nhau. Con Vân đi ngang  bàn, ngả ngớn với bạn anh, vuốt tóc anh, anh để tự nhiên cho Vân làm,  chỉ mỉm cười chào lịch sự. Bàn anh gọi thức nhậu, Vân lo tán tỉnh với  bạn anh, nó ngoắc tay nhờ tôi làm giùm. Tôi mang mấy dĩa đồ nhậu đến bàn  anh, tôi thấy ánh mắt anh đậu lại trên mắt tôi một khắc, mỉm cười cám  ơn; cà bàn gom tiền lại trả, anh móc túi cho riêng tôi một số tiền khá,  anh cầm tay tôi, mở tay tôi ra, đặt tiền vào đó và  đóng tay tôi lại,  rồi thôi.   Chiều ấy, anh nói với Vân muốn tôi tiếp anh,  tôi bằng lòng, đưa anh lên phòng . Trong lúc anh ngồi trên ghế, tôi lấy  drap và áo gối mới thay, vì chăn chiếu cũ đã có nhiều người nằm trên  ấy, mùi thuôc lá, mùi đàn ông, những dấu vết vàng vàng của những lần làm  tình trước  dơ dáy.    Không hiểu vì sao tôi lại đối với anh đặc biệt như  vậy, tôi cũng tự đang hỏi mình. Anh có một khuôn mặt thật...tôi không  biết tả ra sao, cái nhìn ấm áp khi anh nhìn tôi. Sửa soạn giường gối sạch  sẽ, tôi như bình thường, mời anh lại giường, tôi đứng cởi đồ trước mặt  anh, xong tôi dìu anh nằm dài xuống, và từ từ cổi quần áo cho anh, anh  để yên cho tôi làm, xong tôi ngồi xuống giường, nằm xuống cạnh anh, anh  dang tay anh ra cho tôi đặt đầu lên, xong quay lại vuốt tóc tôi, hôn lên  môi tôi dịu dàng, làm tôi hụt hẫng, bất ngờ trước những cử chỉ trìu mến  ấy, rồi anh bắt đầu cuộc chơi. Tôi thú nhận là lần đầu tiên từ ngày tôi  làm  điếm, tôi có cảm tưởng như tôi là người con gái còn trinh được  người yêu yêu mình lần đầu, có một rung động không tên chuyền vào tôi,  tôi đáp trả lại anh, tôi không gọi lần này là cuộc truy hoan của một  người đàn ông và cô gái điếm. Xong cuộc, anh lấy tấm khăn để trên bàn  lau cho tôi và anh, xong anh bảo tôi nằm yên đó, anh chồm dậy lấy bao  Capstan châm lửa hút, chợt anh nghe tôi ho, anh giập tắt ngay điếu thuốc  chưa kịp hút.   - Tôi làm em ho? Em không chịu được khóí thuốc?      tôi giật mình  xin lỗi nói không phải vì khói  thuốc mà ho mà tại tôi có cái tật từ nhỏ là nhạy cảm, và lúc nào bị  xúc  động là tôi ho. Nghe tôi trả lời, anh ôm đầu tôi lại gần và hôn tôi như  anh đang hôn người tình của anh vậy. Rồi hứng lên, anh lại đưa tôi  vào cuộc chơi thứ nhì.   Sau lần yêu này, anh đặt đầu anh giữa hai vú  tôi, hôn lên đó, và hai vai anh bỗng rung lên, anh khóc nức như đứa trẻ  làm tôi sửng sốt. Tôi ôm đầu anh, trìu mến, hỏi anh nguyên do nhưng anh  không muốn trả lời...   Anh và tôi nằm yên như vậy một lúc lâu, tôi  không còn nghe anh khóc nữa, tôi nhìn anh, anh đang ngủ trên ngực trần  tôi. Tôi lấy tay gỡ nhẹ đầu anh, đặt đầu anh lên gối, nhìn anh ngủ, lòng  tôi chùng xuống, một tình cảm mới mẻ hiện ra trong tôi không có tên.   Tôi   đứng dậy đi tắm và trước khi xuống quán, tôi nhìn anh ngủ, tôi cúi  xuống đặt lên môi anh một chiếc hôn hình như có thương yêu trong đó, tôi  cũng không hiểu luôn cử chỉ này tại vì sao nữa ! Từ ngày hành nghề, tôi  luôn tránh nếu có thể những chiếc hôn môi,  cái cảm giác lợm giọng  hôi  nồng nặc thuốc lá và rượu làm tôi muốn ói, nhiều khi khách hôn mình,  tôi muốn đấm vào mặt khách một cái, đạp  cái thân thể trần truồng xuống  đất và chồm dậy mặc nhanh áo quần, chạy trốn như vừa gặp phải ma. Vậy mà  chính tôi lại hôn anh.   Tôi xuống quán xem Vân có cần đến tôi không, nhưng tối nay ít khách nên Vân để cho tôi yên.   Tôi xuống bếp làm vài món ăn, đem lên phòng,  anh đã tỉnh, vẫn nằm yên trong tư thế con nhộng,        trên môi một nụ cười hóm hỉnh, nhìn tôi như nói:         - Em thẹn thấy anh trần truồng phải không?  Tôi cười nhẹ không trả lời, trả lời sao bây giờ trong hoàn cảnh tôi, một  cô gái điếm mà lại mắc cỡ đứng trước người đàn ông trần truồng như gái  nhà lành !    Tôi nói anh đi tắm rồi ra ăn cơm với tôi.Trong lúc anh tắm, tôi lại giường, nằm xuống úp mặt lên gối, ngửi mùi  tóc anh và mùi mồ hôi anh còn thoảng trên đó, có chút gì thật dễ thương  khó quên!   Xong buổi cơm chiều, hai đứa cổi hết đồ, ôm  nhau nằm trên giường, chợt nghe anh thở dài, tôi hỏi anh tại sao và anh  chưa hề hỏi cho biết tên tôi cũng như tôi chưa biết tên anh, anh nói:   - Anh với em, mình không có tương lai, mai  anh đi rồi, biết sống chết ra sao, và em cũng vậy, ngày anh may mắn còn  sống trở về, chắc gì mình còn gặp lại nhau, thì thôi nếu em có chút tình  cảm cho anh thì cứ giữ vậy làm kỷ niệm, anh không hề xem em là cô gái  giang hồ, chỉ xem em là người con gái bất hạnh của cuộc đời trong chiến  tranh mà thôi.    À, mà đây, vừa nói anh vừa tháo ở cổ anh sợi dây chuyền  vàng có miếng mề đay nhỏ bằng vàng hình trái tim, có khắc số quân của  anh. Tôi ngơ ngác, giương mắt nhìn anh:   - Đó là quà  cuối cùng của Mẹ anh cho anh  trước khi bà mất  trong Tết Mậu Thân Huế, bà cho thợ vàng khắc số quân  của anh khi lỡ anh chết trận, có trên cổ anh vừa tấm thẻ bài lính và số  quân này, như vậy chắc ăn hơn, bà nghĩ vậy. Bây giờ anh gửi tặng em,  giữ lấy như quà cưới, vì hôm nay anh không ngờ trước một sự gặp gỡ dễ  thương và đáng nhớ như vầy, xem như hôm nay là ngày cưới anh và em, và  đêm nay là đêm động phòng của mình. Anh cảm nhận được tình cảm em qua  mấy lần yêu nhau chiều nay, em đã đặt tình cảm em trong đó; anh hiểu rõ  lắm, vì trước đây, anh cũng đã sống trong trụy lạc, mê đắm trong thuốc  lá, trong rượu, cùng gái điếm  với những đêm truy hoan nhưng thú thật  em, chỉ vì lâu ngày thèm khát đàn bà, với em hôm nay, anh không thèm  khát chuyện xác thịt, lúc đầu anh cũng nghĩ sẽ như những cuộc truy hoan  với những cô gái giang hồ khác ( trong cuộc nói chuyện, anh vẫn tránh  chữ gái điếm, và tôi thầm cảm ơn, sự tế nhị này của anh. )nhưng hôm nay  thì không, anh có cảm tưởng người đang nằm bên anh là người yêu của anh.                Anh xem em như người bạn  đời của anh dù chỉ gặp nhau trong một đêm, và cuộc tình ngắn ngủi này sẽ  theo anh suốt dọc quãng đường anh đi tiếp. Tôi tháo chiếc nhẫn bạc kỷ  niệm sinh nhật 18 tuổi của mình, đeo vào ngón tay út anh.   Tôi tắt đèn, và hai đứa lại lao vào những trận yêu bỏng cháy đầy tình cảm...   Sáng hôm sau, anh dậy sớm  trở về  trại vì đã hết phép. Anh hôn tôi nồng nàn, từ giã Vân và tôi.  Tôi nhìn theo anh...hình như tôi vừa mất một cái gì thật thương qúi...   .......   40 năm sau, trong một bữa  tiệc cưới con trai bạn, tôi đi dự, mặc chiếc áo dài tím như thời còn là  học trò  nhưng hở cổ,  thân người vẫn mỏng mảnh, và nhìn chung sắc diện  cũng còn dễ coi, chưa bị thời gian hằn những nếp nhăn mặc dù đời tôi quá  ê chề lúc trẻ. Trên cổ trắng ngần của mình, sợi dây chuyền người lính  không biết tên đã tặng vẫn nằm yên cùng chỗ khi người ấy đeo vào cho  tôi. Tôi đang đứng nói chuyện với mẹ cô dâu, chợt thấy có một người đàn  ông tóc hơi hoa râm nhìn tôi chăm chú, tôi cố nghĩ tìm xem có quen  không, thì người ấy đã đi về phía tôi, nhìn đăm đăm vào khoảng cổ trần  của tôi:   - Xin lỗi bà về tội tôi  đường đột sắp hỏi môt câu, nếu có gì thấy thất lễ, mong bà lượng thứ  cho. Chưa kịp trả lời bằng lòng hay không, ông ta tiếp theo:   - Xin lỗi bà, làm sao bà có  sợi dây chuyền này? bất giác tôi nhìn tay ông ta đang cầm cốc rượu, một  chiếc nhẫn bạc quen thuộc trên ngón tay út, cả hai người, ông ta và tôi  đánh rơi hai cốc rượu xuống đất cùng một lần theo sau hai tiếng như  thoát ra từ ngực mỗi người:   - Anh   - Em...   đht               
                    
                    
                 
                
                     quê hương em là Huế      quê tim em là anh   
                                  
             
         |