MÔT THUỞ YÊU NGƯỜI
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                CHÚT QUÀ GỬI EM        Liên tiếp tuần sau đó, tôi gặp lại người lính không tên này  ngày chủ nhật. Anh đến quán cùng với vài người bạn lính khác, các anh và  anh, nhất là anh vẫn oai hùng trong bộ quân phục với áo hoa rừng và  chiếc mũ nâu, cũng vẫn khuôn mặt dễ mến mà từ tuần trước khi anh ra về,  tôi ra điều kiện với Vân, nếu Vân còn muốn tôi giúp Vân trông nom quán  tiếp Vân, tôi sẽ không tiếp khách nữa. Vì hình như tôi vẫn đợi anh đến,  tình cảm tôi hình như có sư đổi thay, và hình như tôi có linh tính là  cuộc đời tôi đang đến một ngã rẽ khác.  Anh ngồi chơi với bạn, uống  một chai bia lạnh hiệu 33, trong không khí đầy khói thuốc lá, mùi rượu,  những mẫu chuyện lính đầy tính chất gái giang hồ, và sexe; tôi lén để ý  anh, anh chỉ ngồi cười nghe bạn, không hoà đồng vào với bạn, Vân lăng  xăng ôm cổ người này đến người khác, bằng lòng cho khách hôn hít, sờ  soạng...     Tôi đứng yên sau quầy rượu, giã vờ lau ly, cốc... Anh quay  lại nhìn tôi, mỉm cười chào nhẹ bằng một nụ cười thật hiền và dễ thương.  Anh làm hiệu cho tôi đến gần anh, anh đứng dậy kéo ghế cho tôi ngồi  cạnh. Nhiều bận mấy đồng đội anh định giở trò ờm ờ, những cử chỉ như đối  với Vân, anh đưa tay như bảo họ stop, và lạ lùng nhất là họ nghe anh  răm rắp, tôi nghĩ trong toán lính này, anh là huynh trưởng của họ, vai  vế lớn hơn.      Tôi dốt về những cấp bực trong lính, chỉ nghĩ riêng như  vậy thôi. Sau đó, chiều lại, mấy người lính kia đứng dậy đi về trại,  anh ngồi lại quán, hỏi Vân với tôi có thể cho anh ăn cơm chiều ở đây  không, Vân cười nhìn tôi, ý là cô nàng hiểu anh muốn gì.      Vân đứng  dậy dọn ly cốc và vỏ chai không trên bàn, đem đổ tàn thuốc, đưa mắt cho  tôi như bảo : Mày lo cho chàng đi. Mâm cơm chiều này tự tay tôi nấu,  ngon hay vì cảm tình anh dành cho tôi mà anh thấy ngon?     Chiều nay anh uống hơi nhiều một chút, rồi ngà ngà say, Vân và tôi không để anh về một mình, giữ anh lại cho anh ngủ lại đây .     Sáng hôm sau, khi anh ấy dậy, tôi pha nước cho anh tắm, bưng điểm tâm  lên phòng cho anh vì tôi muốn hưởng trọn với anh ấy những giờ phút cuối  trước khi anh ấy trở về đơn vị.     Anh kéo ghế sát lại, bảo tôi ngồi  cạnh anh, một tay anh cầm cốc café, tay kia anh ôm ngang người tôi, tôi  cảm nhận được hơi nóng từ thân thể anh thấm vào người tôi, lòng tôi nhũn  ra, nước mắt muốn ứa nhưng không dám vì sợ anh buồn biết tôi đang buồn.      Anh ôm tôi chặt trong vòng tay mạnh mẽ của anh, chặt nhưng trìu mến chứ không như lũ khách tôi thường gặp.      Rồi cũng phải đến giờ xa nhau. Anh cầm tay tôi, quàng cổ tôi đi xuống  cầu thang, tôi không để ý đến bao thuốc Capstan anh quên trên bàn. Xuống  quán, anh hôn má Vân từ giã, và hôn tôi nồng nàn, môi tôi và anh như bị  gắn chặt bởi một thứ keo đặc biệt mà thiên hạ gọi là keo sơn. Vân hỏi  anh bao giờ anh ghe ngang, anh chỉ cười, đưa tay lắc lắc như nói không  biết được, rồi anh đi. Tôi nhìn theo bóng anh, tim tôi muốn ngất đi vì  thương nhớ.      Tôi bỏ Vân một mình vì sớm quá, quán chưa đông, tôi lên  phòng, đóng cửa định ngồi khóc cho đã, chợt nhìn thấy trên bàn gói  Capstan anh quên, nhưng tôi biết anh xa rồi nên thôi. Tôi mở gói thuốc  xem còn thuốc nhiều hay không, chợt tôi khựng lại; trong bao thuốc có  một bao giấy gói, tôi mở ra xem: một photo anh ngày còn sinh viên chắc,  vì trẻ lắm, một số tiền và một lá thư ngắn có theo một bài thơ     - Em  giữ hộ anh nhé khoảng tiền lương tháng này anh vừa lảnh, vì lúc này anh  chưa cần đến, và anh tặng em hình chụp ngày anh vừa 17 tuổi như một kỷ  niệm. Em giữ số lương anh đến khi nào gặp lại anh em hãy đưa trả anh,  còn nếu rủi không gặp nữa, em cứ giữ lấy phòng thân vì không ai biết  ngày mai như thế nào với chiến tranh,     GỬI EM CHÚT QUÀ     ( Bài thơ này anh viết trong đêm khi em ngủ ngoan giấc bên cạnh, anh ngồi dậy viết vội tặng em. )     mai lên nớ bao giờ gặp lại     ta biết em trong phút si cuồng     thằng lính trận thấy lòng ấm lại     tình của mình dù chỉ một đêm....     *     mai lên nớ thèm môi nào ngọt     phút hiến dâng như cả đời mình     ta bỗng chốc thành thằng ngu độn     chín bệ vàng hoàng hậu nương nương     *     mai lên nớ say cùng chiến trận     dòng chữ ghi ân hận chút tình     bao giấy thuốc thơm tình lính trận     gửi cho người tấc dạ trung trinh     *     mai lên nớ nhớ thân thể nóng     em rướn người vào bóng trăng tan.....     người lính không tên....      *     Trước khi anh đi, Anh hỏi tôi có tấm hình nào không? Tôi mở tủ, tìm  được một tấm hình mặc áo dài trắng có gắn huy hiệu bông mai của trường  Gia Long, hình này tôi giữ kỹ vì để  nhớ thời gian mình còn là một nữ  sinh trong trắng chưa vướng bụi đời. Tôi đưa cho anh, anh bảo như vậy  những khi nhớ tôi anh sẽ nhìn cho nhớ mặt tôi vì hình lúc 10 năm về  trước và tôi bây giờ không khác nhau bao nhiêu, tôi ngồi thừ trước hình  anh... nước mắt chan hoà..     đht     Cám ơn người đã viết tặng bài thơ riêng cho truyện ngắn này  
                               
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2015 20:27:06 bởi Đóa Hồng Tím >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: