Vevoidongsong
TRẢ… Cuộc ta tần ngần trong cõi sân si Mượn lời bi, phóng sinh mùa quá vãng. Biết ngày nhắm mắt là ngày thanh thản “Hoán đổi mơ hồ”* chợt thoảng “chút xanh xưa”* Ký ức quay về phía con “đường mưa”* Ngày nguôi ngoai chưa? đêm buồn ập đến Góc phố lên đèn, tim người thắp nến Nghiêng bóng vô thường! ai đến, ai đi? Biển vẫn gào ru khúc tình si Sóng mãi thi…nổi cồn cào thét “Con còng nhỏ”* lẻ loi đói rét Mong một vòng tay gầy đét…trọi trơ Người tự ru người loài lạc bơ vơ “Trăm mạch nhớ” ban sơ quặn thắt Trả lại gì? cuối chân trời tím ngắt. “Tức tưởi” ghìm đau, ánh mắt mông mênh Khi đã hiểu cuộc trần là cõi chông chênh Đã dặn cố quên mà sao vẫn đợi Sau “bội bạc” là khoảng xa vời vợi Có bỏ được không? trong nghĩ ngợi chính mình. “Cuốn đi” . Xin gió hãy cuốn…cuộc tình… (*Thuthuvang) Vevoidongsong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2015 15:28:42 bởi Vevoidongsong >
HÀ NỘI… HEO MAY Anh không phải là người Hà Nội… Em !
Nhưng sao mùa thu cứ đan xen nồng nàn vời vợi ?
Như cây lộc vừng bên Hồ Gươm chờ đợi
Sắc đỏ ngời thả sợi... buông hoa Giữa vàng thu sóng gợn giao thoa
Thoảng gió heo may dịu xoa những ngày nắng hạ
Đi giữa bình yên, tim anh sao nghe lạ
Hà Nôi…Em ! như bức hoạ…ảo màu Đêm anh lắng nghe mùi hoa sữa ngọt ngào
Tiếng lóc cóc vọng vào khuya thinh lặng
Hà Nội thu em cái mùa như trao tặng
Sài Gòn anh…dấu lặng yêu thương Anh yêu Hà Nội những buổi sớm mù sương
Yêu Em như mặt gương Hồ Tây mông mênh vời vợi
Ngày anh xa, biết Em còn chờ…còn đợi ?
Nồng nàn nụ hôn của sợi tơ tình Hà Nội không còn riêng Em mà là của đôi mình
Của bốn nghìn năm văn vật
Đêm nay… Em ! chúng mình đi nhặt
Những chiếc lá vàng rơi về đặt dưới hiên nhà Tay tìm tay…ta tìm lại những thật thà Mượn thu mưa, gột rửa lọc lừa và gian dối
Tìm lại trong mắt nhau ánh nhìn bối rối
Hà Nội Em, mùa… của gió heo may Vevoidongsong
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: