LỐI THOÁT
Đôi mắt người đàn bà mở to như muốn rách cả khóe , dựng sững lên trước một sự thật đã bị bưng bít trên mười năm , lời trần tình thú nhận thật quá sức muộn màng ...
Người đàn ông như thu hết tàn lực để gào lên , nhưng tiếng gào tắt nghẹn trong cổ họng , âm thanh nghẹn ngào hòa cùng những giọt nước mắt ứa ra từ đôi mắt đỏ hoe :" Giá như chưa bao giờ anh quay về nơi này ..." . Rồi tất cả lặng im, bên trong thân xe với những cánh cửa đóng kín khi bên ngoài trên những con đường lớn dòng xe cọ vẫn ngược xuôi xen lẫn những âm thanh của những động cơ thi nhau nổ vang ầm ỉ . Qua khung kính từng khuôn mặt xa lạ nối đuôi nhau thoắt ẩn thoắt hiện rồi mất hút qua đi trong tầm mắt của người đàn bà .
Buổi trưa giữa thành phố Sài Gòn với cơn nắng nung lửa khô hóc cũng giống như ngọn lửa trong trái tim của người đàn đang cháy lên ngút ngọn , bỗng dưng mà dịu lại đột ngột khi nghe câu trần tình lửng lơ của người đàn ông , câu nói như đôi cánh tay đang vỗ về êm ái trên vết thương vừa bật ứa của một trái tim đang lỗi đi một nhịp đập . Người đàn bà đưa hai bàn tay lên ôm lấy đầu rồi lấy ngón tay chà sát vào hai bên thái dương . Bà nghiêng nửa khuôn mặt ra bên khung kính vẫn thẩn thờ câm lặng , mái tóc che phủ tầm nhìn của người đàn ông , mặc cho hai dòng lệ chảy dài trên má, bởi từ câu nói đó của người đàn ông đang ngồi bên cạnh , bà thấy mình như đang còn tồn tại của một cuộc hôn nhân vẫn còn tốt đẹp trong mắt nhìn của thế gian . Bên tay lái người đàn ông trong tâm trạng ngổn ngang với nhiều sự bối rối thể hiện lên khuôn mặt , nhưng chiếc xe hơi con vẫn chạy một cách nhuần nhuyển , xe đang được điều khiển khi đi qua những con đường nhiều ngõ ngách mà đối với người đàn ông thì nó chẳng còn gì xa lạ với chừng ấy năm ông đã quay trở về nơi đây .
Thật chậm rãi ông mới đưa ra một câu nói như để an ủi vỗ về người đàn bà mà ông đã làm tổn thương bà một cách triệt để .
..." Tất cả mọi sự việc chỉ tùy thuộc vào quyết định của em " .
“ Quyết định !? “ người đàn nhếch miệng cười với ý nghĩ bấy nhiêu năm qua không phải anh đã quyết định rồi hay sao !? . Phải tự đè nén cảm xúc để bà không phải gào lên với sự phẩn nộ có thể long trời lở đất , bởi cho dầu phải đương đầu với những tình huống khốn nạn nhất , bà cũng phải kiêu hãnh với chính bản thân của mình , nhất định không biến mình trở thành một người hồ đồ . Nhưng thật sự làm sao bà có thể hồ đồ cho được khi mà bản chất của bà , chỉ là một người đàn bà hiền lành , hiền lành đến nhu nhược .
Vâng tất cả gần như đã an bày rồi còn gì , người đàn bà thở dài nhắm mắt lẩm bẩm những câu vô nghĩa “ tôi làm gì bây giờ !? . Tôi phải làm sao đây !? . Nhưng rồi trước nét mặt của người đàn ông , bà thấy khuôn mặt đó như bị bao phủ bởi một vũng sương mù dày đặc , bà không nhìn thấy rõ những đường nét quen thuộc đã bao năm qua , mà gương mặt đó đang bị méo mó biến dạng và trong đôi mắt đó , đôi mắt đang lẫn tránh , đang vẫy vùng trước đôi mắt của bà như đang mong muốn tìm ra một lối thoát . Nhưng không , sẽ không có một lối thoát nào cho ông hay cho cả bà , bởi ông đã bước đi quá xa trong cái trò chơi tình ái , ông đã gây thêm ra những hệ lụy để buộc thắt vào bước chân của ông khó có thể quay trở về . Còn bà với danh dự của gia đình với lòng kiêu hãnh của một người vợ , sự kiêu hãnh là từ ở ông đã vỗ đập cho bà từng ngày bởi bà biết điều ông ngưỡng mộ khi đứng trước một phụ nữ đó là sự kiêu hãnh được toát ra ở nơi dáng vẻ , thì bà không thể nào ngồi xuống để nói với người phụ nữ trẻ đang sống với ông là : “ Cô hãy nhìn tôi đây, người đàn bà bị cô đánh cắp đi chút hạnh phúc mong manh cuối đời là một người mà đời sống đang dần dần thu hẹp lại , và cô hãy đứng vào vị trí của con cái tôi , nếu như có một người đàn bà trẻ như cô đến cướp mất cha cô ra khỏi vòng tay của mẹ cô thì cô phải xử sự như thế nào !? . Tôi nghĩ nỗi đau của mẹ cô chắc cũng sẽ giống như nỗi đau của tôi mà thôi “ .
Vậy thì người đứng ra giải quyết vấn đề phải là kẻ thứ ba . Kẻ thứ ba không phải là người đi trong bóng tối , kẻ thứ ba đã đứng trước bức tranh gia đình củả bà khi vừa quen biết với ông . Một bức tranh hoàn toàn hoàn hảo , cho dầu có chăng chỉ là vài nét chấm phá theo thời gian bị mờ nhạt . Nhưng người thứ ba cũng không nên tự chen chân đứng vào bức tranh đã có một bố cục chặt chẻ , mọi góc cạnh hầu như không còn khoảng trống để có thể thêm thắt vào đó nữa .Cho nên người tháo gỡ những gút mắc chính là người thứ ba nên hãy rút chân ra khỏi bức tranh hoàn hảo đó .
...
Tất cả chẳng có ngõ cụt nào để bảo là không còn lối thoát , lối thoát duy nhất từ nơi người thứ ba hãy nên quyết định khi vẫn còn có cả một tương lai tốt đẹp trước mắt , vẫn còn có nhiều sự lựa chọn với một nhan sắc chưa có dấu tích của sự tàn phá bởi thời gian . Sao không yêu lấy bản thân của chính mình khi vẫn còn một trí óc minh mẫn để thừa biết làm tổn thương cho người khác là tự mình đã vay lấy một món nợ trong kiếp này . Với một thân thể tươi trẻ khỏe mạnh dư thừa sức thu hút để tìm lấy cho mình một thứ hạnh phúc mà không phải cần san sẻ với ai !? .
Hãy trả lại bức tranh gia đình cho kẻ khác , hãy trả lại cho người đàn bà với những năm dài đã bị đánh cắp . Mười hai năm đủ để trả nợ cho một cuộc tình nhân danh là “số mệnh” . Số mệnh thực sự chính nơi đôi bàn tay của mình , bởi làm sao có thể hạnh phúc trên nỗi buồn của kẻ khác !? có thể sống không thẹn với lòng khi làm tan nát một mái ấm gia đình của người ta sao !? .
Hãy để cho họ được ở bên nhau để cùng ngồi ngắm giọt nắng cuối ngày đang rơi về phía chân núi , hãy để cho họ cùng yêu lấy những sợi tóc bạc của nhau dần dà bạc trắng theo mây trời và hãy trả lại cho họ những tay nắm ấm áp khi cùng tay trong tay đếm bước giữa một ngày chớm mùa thu se lạnh . Và hãy để cho họ cùng ngồi bên lò sưởi với những tia lửa reo vui dưới ngọn đèn vàng để cùng tựa vai nhau ôn lại những kỷ niệm vui buồn mà họ cùng nhau kinh qua biết bao sóng gió cuộc đời ...mà chắc chắn kẻ thứ ba sẽ không bao giờ có thể dự phần ...
Mầu Hoa Khế
Sep 27,2015
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2015 17:09:04 bởi Mầu Hoa Khế >